Chương 144: Chạy vào đồng hoang! (2)
KK Cố Hương
25/01/2024
Đi? Vậy thì sao mà được?
Chú Nam ra sức lau mồ hôi: “Tiểu Đa... ta thật sự có chuyện... lần sau, lần sau đi.”
“Nhưng ta...” Tả Tiểu Đa nôn nóng. Cau mày nghĩ lời để nói, nên nói như thế nào đây?
Ngô Vũ Đình áy náy nói: “Nói thế nào được nhỉ, để chú tốn kém như vậy, lại còn vất vả như vậy, thật sự là ngại quá? Chú thật sự muốn đi gấp như vậy, một đống Tỉnh Hồn thạch chú đem đến kia phải làm sao, quá không thích hợp rồi. Hơn nữa, Tiểu Đa lưu luyến chú như vậy... hay là ở lại vài ngày.”
Chú Nam cười lớn: “Giữa anh em chúng ta, em và Tả ca, là quan hệ gì chứ, ha ha... đây đều là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.”
“Vậy được rồi, chỉ có thể đợi lần sau lúc chú chuyển đồ qua đây, chúng ta sẽ tính toán rõ ràng một lần, đợi lúc đó chị lại đích thân xuống bếp, tiếp đãi chú thật tốt.”
Ngô Vũ Đình tỏ vẻ rất tiếc nuối.
“Haiza, cái trí nhớ này của em, sao lại quyên mất chuyện quan trọng rồi chứ?”
Chú Nam nghiêm mặt nói: “Em định từ tháng bảy, là muốn đi vào bên đại lục Vu Minh chọn hàng, lần này một khi đi, cưỡi ngựa cũng phải hai ba... bốn năm năm có thể, cần tám chín năm mới có thể trở về, lần sau vẫn là để Đông Phương đến đi. Đông Phương, ha ha ha, mọi người còn quen thuộc hơn, ha ha ha ha.”
“Thiên Huyễn Kim còn thiếu, cũng để Đông Phương mang đến giúp.”
Chú Nam vừa nói vừa cười, sắc mặt đã dịu lại không
Đông Phương, đừng trách anh em không nghĩa khí, ai bảo năm ngươi đó đắc tội với ta!
Sau đó, cũng thật sự là không có chuyện khác nữa, chú Nam và Tả Trường Lộ cùng nhau nâng ly, bầu không
khí trở lại hòa hợp như lúc đầu.
Cuối cùng, khách và chủ cũng có thể hết mình vui vẻ.
Ừ, có lẽ cũng xem là chủ và khách hết mình vui vẻ đi.
“Tiểu Nam à, buổi tối ngày hôm nay vất vả cho chú rồi. Chú xem ở phòng khách, hay là ở ban công? Cái Quán đỉnh này có nguy hiểm gì không?” Ngô Vũ Đình nói.
“Có nguy hiểm gì đâu, phòng khách là được!”
Chú Nam cởi mở nói: “Đoán chừng chỉ trong thời gian chị dâu và anh Tả hai người uống hết chén trà, ta bên này đã xong chuyện rồi."
“Tốt.”
“Chú Nam...” Tả Tiểu Đa giấy nảy: “Ta thật sự có chuyện nói với chú.”
“Vậy chờ Quán đỉnh xong rồi hãy nói." Chú Nam nhanh gọn lẹ cưỡng ép Tả Tiểu Đa đang bày ra dáng vẻ.
'Trong tay cầm truyền công Ngọc Giản, không quan tâm sự vùng vẫy của Tả Tiểu Đa, một cái tát, Tả Tiểu Đa ngất đi, sau đó chú Nam trực tiếp dã man bắt đầu.
Đùa à, cháu còn có chuyện?
Cháu còn có chuyện ta trực tiếp trắng tay mà đi rồi... Sau một canh giờ.
Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa cũng nhau ngủ mê man,
hai viên truyền công Ngọc Giản đó, cũng sớm đã hóa thành mảnh vụn.
Chú Nam khắp đầu đổ mồ hôi, sau khi nghĩ lại, liếc trộm Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình một cái, thế là cúi người xuống, đánh nhẹ lên vai Tả Tiểu Niệm, sau đó lại đánh lên vai Tả Tiểu Đa, đứng lên: “Tả ca, chị dâu, thành công rồi! Đã truyền công xong!”
“Vất vả rồi, uống ngụm nước đi.” Ngô Vũ Đình lúc này mới mỉm cười.
“Thôi khỏi thôi khỏi.”
Chú Nam cuống quýt từ chối: “Tả ca, ta phải đi rồi. Mai trời vừa sáng, sẽ không đến chào tạm biệt ngươi và chị dâu nữa.”
“Sao thế được? Bây giờ đã quá khuya rồi, có thế nào cũng phải ngủ một đêm ở nhà chứ.”
“Không... không cần đâu...” Chú Nam liên tục khước từ: “Ta thật sự có chuyện
gấp... thật đó, anh, chị, ta đi đây, không cần tiễn không cần tiễn... ha ha ha ha ha, đừng khách sao...”
Trong tiếng cười sảng khoái, chú Nam cuối cùng cũng đi rồi.
Trong buổi tối ngày hôm ấy.
'Thủ vệ của Thành Phượng Hoàng cũng cảm thấy mình nhìn thấy người ngoài hành tỉnh.
“Nè, cậu có biết không? Rạng sáng khoảng một hai giờ, ta giống như nhìn thấy một chiếc xe tải hơn trăm mét bay trên trời, còn bay cực kỳ nhanh...”
“Ngươi uống quá chén rồi phải không? Xe tải hơn trăm mét bay trên trời? Còn bay cực kỳ nhanh?”
“Thật đó, ta thề! ta thật sự nhìn thấy rồi!” “Thề cái đầu cậu! Cậu thề thốt linh tỉnh rồi!”
“Là thật đó, ta có thể thề, ta nhìn thấy thật luôn, bên dưới cái xe tải đó còn có một người, hình như người đó đang khiêng cái xe tải đó bay trên trời..."
“Hừ, vớ vẩn!” “Cút sang một bên, tên ngốc mới tin cậu!”
“Thật buồn cười, người này thần trí phải điên loạn đến mức nào, mới nhìn thấy một người đang khiêng xe tải bay trên trời chứ, còn bay cực kỳ nhanh, hô hô... người trẻ tuổi bay giờ, toàn nói bịa đặt, toàn không suy nghĩ...”
Ở nhà.
“Tiểu Nam lần này thật sự bị dọa rồi, nếu như lái xe đi, thì cũng phải trời sáng, lại ngay trong đêm khuya khiêng xe tải chạy rồi... lần này ngươi dọa hắn quá mức. rồi...”
Buổi tối hôm nay, Thành Phượng Hoàng phát hiện một vụ án lớn!
Mức độ lớn của vụ án, nghe rợn cả người, cả một Thành Phượng Hoàng đều chấn động!
Thanh Long bang, thế lực mà trước giờ luôn ngấm ngầm của Thành Phượng Hoàng, cũng vào buổi tối này bị nhổ cỏ tận gốc!
Bang chủ Trịnh Đại Tiền và thuộc hạ Đại Kim Cương tám đại hộ pháp, còn có mười mấy vị đà chủ, còn có tất cả các bang của Tổng Đà, tất cả đều chết oan uổng!
Tổng số người, đã lên đến hơn bốn trăm người!
Trên cơ bản, tất cả cấp cao của Thanh Long Bang, bị một mẻ hốt gọn!
Vừa mới sáng sớm, cả một Thành Phượng Hoàng đều đang sôi nổi bàn bàn tán, Phủ Thành vệ, phủ Tổng đốc của Thành Phượng Hoàng, cục điều tra, tất cả mọi người đều bắt đầu bận rộn.
Hơn bảy trăm võ giả trước bị giết trước đây.
Còn chưa qua mấy ngày, ban ngày ban mặt lại nổ ra chuyện phá quân, buổi tối lại còn có một đống bang phái bị diệt môn!
Khoảng cách thời gian quá gần, quá tập trung!
'Tổng đốc Vạn Bình Nguyên cảm thấy mình nặng đầu rồi!
Ba ngày! Thời gian ba ngày chết hơn một nghìn võ giả! Đây là sự cố rất lớn đó!
Trong hai bên vừa mới bắt đầu, tất cả sức lực đều. đổ vào đó...
Đặc biệt là Thanh Long bang này, đây là đắc tội với ai chứ? Cái này chết cũng quá là chỉnh tề rồi nhỉ.
Chú Nam ra sức lau mồ hôi: “Tiểu Đa... ta thật sự có chuyện... lần sau, lần sau đi.”
“Nhưng ta...” Tả Tiểu Đa nôn nóng. Cau mày nghĩ lời để nói, nên nói như thế nào đây?
Ngô Vũ Đình áy náy nói: “Nói thế nào được nhỉ, để chú tốn kém như vậy, lại còn vất vả như vậy, thật sự là ngại quá? Chú thật sự muốn đi gấp như vậy, một đống Tỉnh Hồn thạch chú đem đến kia phải làm sao, quá không thích hợp rồi. Hơn nữa, Tiểu Đa lưu luyến chú như vậy... hay là ở lại vài ngày.”
Chú Nam cười lớn: “Giữa anh em chúng ta, em và Tả ca, là quan hệ gì chứ, ha ha... đây đều là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.”
“Vậy được rồi, chỉ có thể đợi lần sau lúc chú chuyển đồ qua đây, chúng ta sẽ tính toán rõ ràng một lần, đợi lúc đó chị lại đích thân xuống bếp, tiếp đãi chú thật tốt.”
Ngô Vũ Đình tỏ vẻ rất tiếc nuối.
“Haiza, cái trí nhớ này của em, sao lại quyên mất chuyện quan trọng rồi chứ?”
Chú Nam nghiêm mặt nói: “Em định từ tháng bảy, là muốn đi vào bên đại lục Vu Minh chọn hàng, lần này một khi đi, cưỡi ngựa cũng phải hai ba... bốn năm năm có thể, cần tám chín năm mới có thể trở về, lần sau vẫn là để Đông Phương đến đi. Đông Phương, ha ha ha, mọi người còn quen thuộc hơn, ha ha ha ha.”
“Thiên Huyễn Kim còn thiếu, cũng để Đông Phương mang đến giúp.”
Chú Nam vừa nói vừa cười, sắc mặt đã dịu lại không
Đông Phương, đừng trách anh em không nghĩa khí, ai bảo năm ngươi đó đắc tội với ta!
Sau đó, cũng thật sự là không có chuyện khác nữa, chú Nam và Tả Trường Lộ cùng nhau nâng ly, bầu không
khí trở lại hòa hợp như lúc đầu.
Cuối cùng, khách và chủ cũng có thể hết mình vui vẻ.
Ừ, có lẽ cũng xem là chủ và khách hết mình vui vẻ đi.
“Tiểu Nam à, buổi tối ngày hôm nay vất vả cho chú rồi. Chú xem ở phòng khách, hay là ở ban công? Cái Quán đỉnh này có nguy hiểm gì không?” Ngô Vũ Đình nói.
“Có nguy hiểm gì đâu, phòng khách là được!”
Chú Nam cởi mở nói: “Đoán chừng chỉ trong thời gian chị dâu và anh Tả hai người uống hết chén trà, ta bên này đã xong chuyện rồi."
“Tốt.”
“Chú Nam...” Tả Tiểu Đa giấy nảy: “Ta thật sự có chuyện nói với chú.”
“Vậy chờ Quán đỉnh xong rồi hãy nói." Chú Nam nhanh gọn lẹ cưỡng ép Tả Tiểu Đa đang bày ra dáng vẻ.
'Trong tay cầm truyền công Ngọc Giản, không quan tâm sự vùng vẫy của Tả Tiểu Đa, một cái tát, Tả Tiểu Đa ngất đi, sau đó chú Nam trực tiếp dã man bắt đầu.
Đùa à, cháu còn có chuyện?
Cháu còn có chuyện ta trực tiếp trắng tay mà đi rồi... Sau một canh giờ.
Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa cũng nhau ngủ mê man,
hai viên truyền công Ngọc Giản đó, cũng sớm đã hóa thành mảnh vụn.
Chú Nam khắp đầu đổ mồ hôi, sau khi nghĩ lại, liếc trộm Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình một cái, thế là cúi người xuống, đánh nhẹ lên vai Tả Tiểu Niệm, sau đó lại đánh lên vai Tả Tiểu Đa, đứng lên: “Tả ca, chị dâu, thành công rồi! Đã truyền công xong!”
“Vất vả rồi, uống ngụm nước đi.” Ngô Vũ Đình lúc này mới mỉm cười.
“Thôi khỏi thôi khỏi.”
Chú Nam cuống quýt từ chối: “Tả ca, ta phải đi rồi. Mai trời vừa sáng, sẽ không đến chào tạm biệt ngươi và chị dâu nữa.”
“Sao thế được? Bây giờ đã quá khuya rồi, có thế nào cũng phải ngủ một đêm ở nhà chứ.”
“Không... không cần đâu...” Chú Nam liên tục khước từ: “Ta thật sự có chuyện
gấp... thật đó, anh, chị, ta đi đây, không cần tiễn không cần tiễn... ha ha ha ha ha, đừng khách sao...”
Trong tiếng cười sảng khoái, chú Nam cuối cùng cũng đi rồi.
Trong buổi tối ngày hôm ấy.
'Thủ vệ của Thành Phượng Hoàng cũng cảm thấy mình nhìn thấy người ngoài hành tỉnh.
“Nè, cậu có biết không? Rạng sáng khoảng một hai giờ, ta giống như nhìn thấy một chiếc xe tải hơn trăm mét bay trên trời, còn bay cực kỳ nhanh...”
“Ngươi uống quá chén rồi phải không? Xe tải hơn trăm mét bay trên trời? Còn bay cực kỳ nhanh?”
“Thật đó, ta thề! ta thật sự nhìn thấy rồi!” “Thề cái đầu cậu! Cậu thề thốt linh tỉnh rồi!”
“Là thật đó, ta có thể thề, ta nhìn thấy thật luôn, bên dưới cái xe tải đó còn có một người, hình như người đó đang khiêng cái xe tải đó bay trên trời..."
“Hừ, vớ vẩn!” “Cút sang một bên, tên ngốc mới tin cậu!”
“Thật buồn cười, người này thần trí phải điên loạn đến mức nào, mới nhìn thấy một người đang khiêng xe tải bay trên trời chứ, còn bay cực kỳ nhanh, hô hô... người trẻ tuổi bay giờ, toàn nói bịa đặt, toàn không suy nghĩ...”
Ở nhà.
“Tiểu Nam lần này thật sự bị dọa rồi, nếu như lái xe đi, thì cũng phải trời sáng, lại ngay trong đêm khuya khiêng xe tải chạy rồi... lần này ngươi dọa hắn quá mức. rồi...”
Buổi tối hôm nay, Thành Phượng Hoàng phát hiện một vụ án lớn!
Mức độ lớn của vụ án, nghe rợn cả người, cả một Thành Phượng Hoàng đều chấn động!
Thanh Long bang, thế lực mà trước giờ luôn ngấm ngầm của Thành Phượng Hoàng, cũng vào buổi tối này bị nhổ cỏ tận gốc!
Bang chủ Trịnh Đại Tiền và thuộc hạ Đại Kim Cương tám đại hộ pháp, còn có mười mấy vị đà chủ, còn có tất cả các bang của Tổng Đà, tất cả đều chết oan uổng!
Tổng số người, đã lên đến hơn bốn trăm người!
Trên cơ bản, tất cả cấp cao của Thanh Long Bang, bị một mẻ hốt gọn!
Vừa mới sáng sớm, cả một Thành Phượng Hoàng đều đang sôi nổi bàn bàn tán, Phủ Thành vệ, phủ Tổng đốc của Thành Phượng Hoàng, cục điều tra, tất cả mọi người đều bắt đầu bận rộn.
Hơn bảy trăm võ giả trước bị giết trước đây.
Còn chưa qua mấy ngày, ban ngày ban mặt lại nổ ra chuyện phá quân, buổi tối lại còn có một đống bang phái bị diệt môn!
Khoảng cách thời gian quá gần, quá tập trung!
'Tổng đốc Vạn Bình Nguyên cảm thấy mình nặng đầu rồi!
Ba ngày! Thời gian ba ngày chết hơn một nghìn võ giả! Đây là sự cố rất lớn đó!
Trong hai bên vừa mới bắt đầu, tất cả sức lực đều. đổ vào đó...
Đặc biệt là Thanh Long bang này, đây là đắc tội với ai chứ? Cái này chết cũng quá là chỉnh tề rồi nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.