Chương 46: Chuyện Liên Quan Tới Số Tiền Kia.. (2)
KK Cố Hương
25/01/2024
Ngô Vũ Đình bĩu môi: "Sao ta lại nhớ Niệm Niệm mèo ngồi bên cạnh ngươi đã là tông sư rồi kìa? Không biết Võ Sĩ là cường giả tuyệt thế đẳng cấp gì vậy?”
Tả Tiểu Đa mím môi, giả bộ như mình tức giận lắm.
“Ăn cơm đi nào!”
Tả Trường Lộ hoà giải, cũng giống như ra lệnh một tiếng.
Tả Tiểu Đa mới vừa rồi còn đang giả vờ dạng lập tức vươn tay, nhắm chuẩn vào cái đùi gà, nhanh như chớp nhét vào trong miệng, lập tức quai hàm phồng lên, nhai nuốt như hổ đói: "Ngon quá, ngon quá!”
Người một nhà không khỏi lại cười phá lên.
“Đúng rồi, Cẩu Đát, " Ngô Vũ Đình nhớ tới một chuyện, nói: "Ngươi không phải mới vừa nói, còn có một tin tức xấu nữa sao? Là cái gì vậy?”
Tả Tiểu Đa lập tức nhớ tới chuyện đau lòng, nói: "Haizzz, đừng nói nữa, chính là trường học kia, thật sự là quá ác... lớp Võ Sĩ phải nộp học phí rất cao...”
Một mặt phiền muộn: "Thật sự quá ác rồi...”
Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình, Tả Tiểu Niệm ba người một mặt im lặng.
Đi học nộp học phí, không phải là chuyện hiển nhiên sao? Tự nhiên nói ác độc gì ở đây, mà ác thật hả?!
"Ngươi nói ra xem bao nhiêu?”
Tả Trường Lộ nhấp một hớp rượu: "Tiền, nhà ta có. Phàm là những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, ở nhà ta, những chuyện đó không phải là chuyện gì lớn, ngươi nói thẳng đi. Bao nhieei?”
“Một trăm nghìn! Một trăm nghìn lận luôn ạ! Hơn nữa còn phải đóng thêm năm mươi viên Tinh Hồn ngọc hạ phẩm! Cha mẹ nói xem có ác không?”
Tả Tiểu Đa đau lòng nhức óc nói: "Nhiều tiền như vậy, nhưng chỉ là học phí của một cái học kỳ thôi!”
“Các ngươi nói, ác không?!”
Tả Tiểu Đa thở dài.
“Ác sao? Rất bình thường mà?”
Tả Trường Lộ lơ đễnh nói, giọng điệu hời hợt khiến Tả Tiểu Đa mở rộng tầm mắt, thậm chí sinh ra cảm giác không chân thật.
Cứ nghĩ kiểu gì cha mình cũng sẽ khiếp sợ một lúc lâu, tiếc tiền một lúc lâu, khó xử một hồi, kết quả...
“Một trăm nghìn tiền học phí, không coi là quá nhiều, Võ Sĩ tu luyện mấy tháng chi phí cũng tầm tầm con số này.”
Tả Trường Lộ một mặt nhẹ nhõm rút ra một cái thẻ, thản nhiên nói: "Trong này có tám mươi nghìn.”
Sau đó lại đi móc túi: "Ta cho ngươi thêm hai mươi nghìn tiền mặt.”
“Cha!”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đồng thời mở miệng.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình quay đầu nhìn lại.
“Ngươi nói trước đi.”
“Ngươi nói trước đi.”
Hai chị em đồng thời nói.
Rốt cuộc vẫn là Tả Tiểu Niệm cắn môi một cái, dũng cảm nói ra: "Ta chỗ này, có chút tiền... Ta đưa cho Cẩu Cẩu nộp học phí đi.”
Tả Trường Lộ nheo mắt lại: "Ngươi có tiền? Ngươi có bao nhiêu tiền?”
Rất rõ ràng có thể nhìn ra, sau khi Tả Tiểu Niệm nói xong đã hối hận, giờ phút này bị truy vấn, lập tức một mặt khiếp đảm, ngập ngừng nói: "Có... khoảng…. khoảng hai trăm nghìn... ạ?”
“Hả?”
Ngô Vũ Đình lập tức để đũa xuống quay sang hỏi: "Ở đâu ra?”
Tả Tiểu Niệm ấp a ấp úng: "Cái này... Cái này cái này... Sư phụ ta cho... Khụ khụ, đúng rồi, sư phụ ta cho.”
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình, hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm Tả Tiểu Niệm, một lúc lâu vẫn không nói một lời.
“Thật sự là sư phụ ta cho.”
Tả Tiểu Niệm lấy hết dũng khí.
Hai người vẫn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nàng.
Sau một hồi lâu, Tả Tiểu Niệm thua trận, ủ rũ cúi đầu nói: "Ta... ta đi làm mấy cái... nhiệm vụ...”
Vẫn không ai nói gì.
Bầu không khí có chút trầm trọng chưa từng có.
Tả Tiểu Niệm nói càng lúc càng nhanh: "Ta không phải muốn cố ý giấu diếm mọi người... Nhưng ta cũng đã lớn rồi, trưởng thành rồi đúng không, ta cũng nên làm chút gì đó cho gia đình, mẹ, khi nãy ngươi cũng đã nói đó, ta đã là tông sư, sao có thể cứ ngồi im chẳng chịu làm gì được... ta nhận những nhiệm vụ kia, đều rất đơn giản... vô cùng đơn giản, dễ dàng!!”
Nàng nhấn mạnh, cường điệu nói là nhiệm vụ rất dễ dàng.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình vẫn là không nói lời nào.
Khóe mắt Tả Tiểu Niệm cũng đã đỏ lên: "Thật... thật sự à rất đơn giản mà.”
Tả Trường Lộ mặt không thay đổi, quay sang nhìn Tả Tiểu Đa: "Ngươi vừa rồi muốn nói cái gì?”
Tả Tiểu Đa lập tức cà lăm: "Ta... à? Ta... Ta nói gì nhỉ, ta nói là... Ta ta ta... Ta mấy năm nay, tiết kiệm được ít tiền riêng... Ta có thể góp thêm một chút...”
“Tiền riêng?”
Ngô Vũ Đình nheo mắt, thở dài: "Chút tiền đó của ngươi có thể làm được gì, Cẩu Cẩu ngốc của mẹ.”
Tả Tiểu Đa lập tức không phục: "Ta có hơn mười nghìn cơ đó...”
“Hử? Cái gì?!”
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đồng thời hử một tiếng, đến cả Tả Tiểu Niệm cũng là kinh ngạc quay sang nhìn hắn.
Ngô Vũ Đình nhíu mày, nói: "Ngươi có đào rỗng quyển đại lục đại sự ký để giấu tiền, cùng lắm cũng chỉ có năm nghìn, ở đâu ra hơn mười nghìn?”
Tả Tiểu Niệm liều mạng gật đầu, liều mạng chuyển chủ đề lên người Tả Tiểu Đa: "Đúng đấy mẹ, hôm trước ta còn lén kiểm một lần, cũng chỉ có năm nghìn tệ, không nhiều không ít. Bây giờ nói hơn mười nghìn, khẳng định có vấn đề, mẹ, ngươi phải thẩm vấn tật kỹ.”
“????”
Tả Tiểu Đa một mặt ngơ ngác.
Trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn, nếu như không có khóe mắt cản trở, hai mắt có lẽ đã rớt ra ngoài rồi cũng nên.
Miệng há thật to, làm đùi gà trong miệng lạch cạch một tiếng rớt xuống, may mà tu vi hắn đã có tinh tiến nên phản ứng rất nhanh, dùng sức cúi đầu xuống hút trượt một cái, thu thịt trên đùi gà về lại trong miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, cái rơi xuống mặt đất chỉ là một khúc xương khô cằn trần trùng mà thôi.
Sau một hồi nhai nhai vô ý, mới chấn kinh mà hỏi: "Tiền của ta... Tiểu... tiểu kim khố của ta... sao hai người lại biết được rõ ràng như vậy?”
Tả Tiểu Niệm lập tức cười ra tiếng, cười nghiêng cả người.
Ngô Vũ Đình nhàn nhạt cười cười, nói: "Ta ấy à, bản lãnh khác thì không dám nói, nhưng riêng việc tìm quỹ đen thì không ai thoát được đâu nhé.”
Dứt lời nghiêng qua nhìn Tả Trường Lộ một chút, dường như có ý riêng, kiểu giết gà dọa khỉ.
Tả Trường Lộ nhất thời ngồi nghiêm chỉnh hẳn, khóe mắt hơi giật giật, nghiêm túc quát: "Tả Tiểu Đa, thành thật khai báo, hơn mười nghìn tệ đó ở đâu ra?”
Một tiếng quát to này làm hỏng cải khí chất nhã nhặn nho nhã, bên trong hàm chứa ý định điệu hổ ly sơn, rõ rành rành là đang chuyển sự chú ý của vợ mình.
“Ta... Ta...”
Tả Tiểu Đa đảo đảo mắt, lắp bắp nói: "Ta hôm nay... Kiếm... Khụ khụ... Kiếm được...”
“Kiếm... đúng vậy đúng vậy, kiếm được.”
Tả Trường Lộ hỏi: "Kiếm như thế nào? Ở đâu?”
Tả Tiểu Đa hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm đường lui, cợt nhả nói: "Là... Ta coi bói cho người ta... Kiếm được...”
Tả Trường Lộ: "Á à, coi bói kiếm được...”
Lập tức đưa tay xuống cởi thắt lưng.
Tả Tiểu Đa mím môi, giả bộ như mình tức giận lắm.
“Ăn cơm đi nào!”
Tả Trường Lộ hoà giải, cũng giống như ra lệnh một tiếng.
Tả Tiểu Đa mới vừa rồi còn đang giả vờ dạng lập tức vươn tay, nhắm chuẩn vào cái đùi gà, nhanh như chớp nhét vào trong miệng, lập tức quai hàm phồng lên, nhai nuốt như hổ đói: "Ngon quá, ngon quá!”
Người một nhà không khỏi lại cười phá lên.
“Đúng rồi, Cẩu Đát, " Ngô Vũ Đình nhớ tới một chuyện, nói: "Ngươi không phải mới vừa nói, còn có một tin tức xấu nữa sao? Là cái gì vậy?”
Tả Tiểu Đa lập tức nhớ tới chuyện đau lòng, nói: "Haizzz, đừng nói nữa, chính là trường học kia, thật sự là quá ác... lớp Võ Sĩ phải nộp học phí rất cao...”
Một mặt phiền muộn: "Thật sự quá ác rồi...”
Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình, Tả Tiểu Niệm ba người một mặt im lặng.
Đi học nộp học phí, không phải là chuyện hiển nhiên sao? Tự nhiên nói ác độc gì ở đây, mà ác thật hả?!
"Ngươi nói ra xem bao nhiêu?”
Tả Trường Lộ nhấp một hớp rượu: "Tiền, nhà ta có. Phàm là những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, ở nhà ta, những chuyện đó không phải là chuyện gì lớn, ngươi nói thẳng đi. Bao nhieei?”
“Một trăm nghìn! Một trăm nghìn lận luôn ạ! Hơn nữa còn phải đóng thêm năm mươi viên Tinh Hồn ngọc hạ phẩm! Cha mẹ nói xem có ác không?”
Tả Tiểu Đa đau lòng nhức óc nói: "Nhiều tiền như vậy, nhưng chỉ là học phí của một cái học kỳ thôi!”
“Các ngươi nói, ác không?!”
Tả Tiểu Đa thở dài.
“Ác sao? Rất bình thường mà?”
Tả Trường Lộ lơ đễnh nói, giọng điệu hời hợt khiến Tả Tiểu Đa mở rộng tầm mắt, thậm chí sinh ra cảm giác không chân thật.
Cứ nghĩ kiểu gì cha mình cũng sẽ khiếp sợ một lúc lâu, tiếc tiền một lúc lâu, khó xử một hồi, kết quả...
“Một trăm nghìn tiền học phí, không coi là quá nhiều, Võ Sĩ tu luyện mấy tháng chi phí cũng tầm tầm con số này.”
Tả Trường Lộ một mặt nhẹ nhõm rút ra một cái thẻ, thản nhiên nói: "Trong này có tám mươi nghìn.”
Sau đó lại đi móc túi: "Ta cho ngươi thêm hai mươi nghìn tiền mặt.”
“Cha!”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đồng thời mở miệng.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình quay đầu nhìn lại.
“Ngươi nói trước đi.”
“Ngươi nói trước đi.”
Hai chị em đồng thời nói.
Rốt cuộc vẫn là Tả Tiểu Niệm cắn môi một cái, dũng cảm nói ra: "Ta chỗ này, có chút tiền... Ta đưa cho Cẩu Cẩu nộp học phí đi.”
Tả Trường Lộ nheo mắt lại: "Ngươi có tiền? Ngươi có bao nhiêu tiền?”
Rất rõ ràng có thể nhìn ra, sau khi Tả Tiểu Niệm nói xong đã hối hận, giờ phút này bị truy vấn, lập tức một mặt khiếp đảm, ngập ngừng nói: "Có... khoảng…. khoảng hai trăm nghìn... ạ?”
“Hả?”
Ngô Vũ Đình lập tức để đũa xuống quay sang hỏi: "Ở đâu ra?”
Tả Tiểu Niệm ấp a ấp úng: "Cái này... Cái này cái này... Sư phụ ta cho... Khụ khụ, đúng rồi, sư phụ ta cho.”
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình, hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm Tả Tiểu Niệm, một lúc lâu vẫn không nói một lời.
“Thật sự là sư phụ ta cho.”
Tả Tiểu Niệm lấy hết dũng khí.
Hai người vẫn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nàng.
Sau một hồi lâu, Tả Tiểu Niệm thua trận, ủ rũ cúi đầu nói: "Ta... ta đi làm mấy cái... nhiệm vụ...”
Vẫn không ai nói gì.
Bầu không khí có chút trầm trọng chưa từng có.
Tả Tiểu Niệm nói càng lúc càng nhanh: "Ta không phải muốn cố ý giấu diếm mọi người... Nhưng ta cũng đã lớn rồi, trưởng thành rồi đúng không, ta cũng nên làm chút gì đó cho gia đình, mẹ, khi nãy ngươi cũng đã nói đó, ta đã là tông sư, sao có thể cứ ngồi im chẳng chịu làm gì được... ta nhận những nhiệm vụ kia, đều rất đơn giản... vô cùng đơn giản, dễ dàng!!”
Nàng nhấn mạnh, cường điệu nói là nhiệm vụ rất dễ dàng.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình vẫn là không nói lời nào.
Khóe mắt Tả Tiểu Niệm cũng đã đỏ lên: "Thật... thật sự à rất đơn giản mà.”
Tả Trường Lộ mặt không thay đổi, quay sang nhìn Tả Tiểu Đa: "Ngươi vừa rồi muốn nói cái gì?”
Tả Tiểu Đa lập tức cà lăm: "Ta... à? Ta... Ta nói gì nhỉ, ta nói là... Ta ta ta... Ta mấy năm nay, tiết kiệm được ít tiền riêng... Ta có thể góp thêm một chút...”
“Tiền riêng?”
Ngô Vũ Đình nheo mắt, thở dài: "Chút tiền đó của ngươi có thể làm được gì, Cẩu Cẩu ngốc của mẹ.”
Tả Tiểu Đa lập tức không phục: "Ta có hơn mười nghìn cơ đó...”
“Hử? Cái gì?!”
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đồng thời hử một tiếng, đến cả Tả Tiểu Niệm cũng là kinh ngạc quay sang nhìn hắn.
Ngô Vũ Đình nhíu mày, nói: "Ngươi có đào rỗng quyển đại lục đại sự ký để giấu tiền, cùng lắm cũng chỉ có năm nghìn, ở đâu ra hơn mười nghìn?”
Tả Tiểu Niệm liều mạng gật đầu, liều mạng chuyển chủ đề lên người Tả Tiểu Đa: "Đúng đấy mẹ, hôm trước ta còn lén kiểm một lần, cũng chỉ có năm nghìn tệ, không nhiều không ít. Bây giờ nói hơn mười nghìn, khẳng định có vấn đề, mẹ, ngươi phải thẩm vấn tật kỹ.”
“????”
Tả Tiểu Đa một mặt ngơ ngác.
Trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn, nếu như không có khóe mắt cản trở, hai mắt có lẽ đã rớt ra ngoài rồi cũng nên.
Miệng há thật to, làm đùi gà trong miệng lạch cạch một tiếng rớt xuống, may mà tu vi hắn đã có tinh tiến nên phản ứng rất nhanh, dùng sức cúi đầu xuống hút trượt một cái, thu thịt trên đùi gà về lại trong miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, cái rơi xuống mặt đất chỉ là một khúc xương khô cằn trần trùng mà thôi.
Sau một hồi nhai nhai vô ý, mới chấn kinh mà hỏi: "Tiền của ta... Tiểu... tiểu kim khố của ta... sao hai người lại biết được rõ ràng như vậy?”
Tả Tiểu Niệm lập tức cười ra tiếng, cười nghiêng cả người.
Ngô Vũ Đình nhàn nhạt cười cười, nói: "Ta ấy à, bản lãnh khác thì không dám nói, nhưng riêng việc tìm quỹ đen thì không ai thoát được đâu nhé.”
Dứt lời nghiêng qua nhìn Tả Trường Lộ một chút, dường như có ý riêng, kiểu giết gà dọa khỉ.
Tả Trường Lộ nhất thời ngồi nghiêm chỉnh hẳn, khóe mắt hơi giật giật, nghiêm túc quát: "Tả Tiểu Đa, thành thật khai báo, hơn mười nghìn tệ đó ở đâu ra?”
Một tiếng quát to này làm hỏng cải khí chất nhã nhặn nho nhã, bên trong hàm chứa ý định điệu hổ ly sơn, rõ rành rành là đang chuyển sự chú ý của vợ mình.
“Ta... Ta...”
Tả Tiểu Đa đảo đảo mắt, lắp bắp nói: "Ta hôm nay... Kiếm... Khụ khụ... Kiếm được...”
“Kiếm... đúng vậy đúng vậy, kiếm được.”
Tả Trường Lộ hỏi: "Kiếm như thế nào? Ở đâu?”
Tả Tiểu Đa hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm đường lui, cợt nhả nói: "Là... Ta coi bói cho người ta... Kiếm được...”
Tả Trường Lộ: "Á à, coi bói kiếm được...”
Lập tức đưa tay xuống cởi thắt lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.