Chương 170: Cơn giận của Mục Yên Yên (2)
KK Cố Hương
25/01/2024
'Tả Niệm Niệm giận không có chỗ trút: “Sư phụ của †a nhịn một ngày, cuối cùng không nhìn được nữa nên đã gọi điện thoại mắng ta một trận, nói cái gì mà ngươi truyền thụ tuyệt học sư môn cho em trai ngươi thật cũng không sao, nhưng ít nhất ngươi cũng phải dạy hắn biết dùng thế nào chứ? Đang yên đang lành, sao Long Môn Thối và Tỉnh Không Bộ lại biến thành chiêu đá vào đũng quần, bị người nhìn ra nội tình thì ai mất mặt? Rồi định tính sao đây?”
Tả Tiểu Đa: “Hả..."
“Sư phụ ta còn nói, hiện tại em trai của ngươi tu vi nông cạn, không lọt được vào mắt người ta thì chưa nói, nhưng nếu tương lai còn làm vậy, chẳng phải thanh danh Côn Lôn Đạo Môn ta sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát à?”
Tả Tiểu Niệm nổi giận đùng đùng thuật lại lời của Mục Yên Yên: “Chẳng may tương lai Côn Lôn Đạo Môn thật sự mang tiếng xấu cú đá đũng quần của ngươi thì việc tiếp theo xảy sẽ là ta bị trục xuất khỏi sư môn, việc trừng phạt người nào đó là tuyệt đối không nhẹ nhàng.”
Trên mặt Tả Tiểu Đa toát mồ hôi,
Mục Yên Yên đã biết? Nàng nhìn thấy rồi?
Trong lòng lại có hơi không phục.
Đá đũng quần?
Phạm pháp sao?
Không thấy có rất nhiều người đánh có mình ta à, đánh nhau mà còn phải quy định ta chỉ được đánh chỗ nào chỗ nào chắc? Lúc đó làm gì có thời gian mà xem xét được nhiều như thế, gần như là sống chết trước mắt đó có được không!?
Tả Tiểu Đa vâng dạ đối phó. Trong lòng hạ quyết tâm. Mục Yên Yên này quản quá rộng rồi đó?
Hừ, sau này ta nhất định sẽ phát triển rộng rãi chiêu đá đũng quần, danh chấn cả cái đại lục Tinh Hồn luôn!
Chân tướng của sự việc đại khái là thế này, ngày đó Mục Yên Yên xuất môn làm việc, đứng ở trên cao quan sát mặt đất, trong lúc tuần tra đã vô tình nhìn thấy Tả Tiểu Đa đang bị chặn lại ở cổng trường.
Công bằng mà nói, nàng có ấn tượng khá tốt về Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa trong suy nghĩ của nàng là một người nhu thuận hiểu chuyện, diện mạo lại rất tuấn tú, miệng còn rất ngọt, làm gì có ai không thật lòng yêu thích đứa trẻ như vậy đây?!
Vừa nhìn thấy hậu bối thân thiết của mình bị chặn đánh, nàng đương nhiên muốn ra tay giúp đỡ.
Nhưng nàng chưa kịp ra tay thì lại nhìn thấy rõ ràng Tả Tiểu Đa thuần thục triển khai tuyệt học của Côn Lôn Đạo Môn!
Trích Tỉnh Chưởng!
Long Môn Thối!
Tỉnh Không Bộ!
Ba bộ công pháp được Tả Tiểu Đa sử dụng vô cùng thành thạo, đến mức như nước chảy mây trôi!
Mục Yên Yên là người từng đích thân chỉ đạo hắn, thao luyện cho Tả Tiểu Đa cho nên trong lòng nàng rất vui mừng, đứa trẻ này học rất nhanh, nhất là không khó nhìn ra trong mấy ngày không gặp, hắn vẫn rất chăm chỉ luyện tập, đối mặt với kẻ địch cũng không luống cuống, thể hiện hết tỉnh túy của ba bộ võ công, rất có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Nhưng cảnh đẹp ý vui chưa được nửa phút thì biểu cảm trên mặt Mục Yên Yên đã chuyển thành mắt chữ A miệng chữ O, cứng họng hoàn toàn!
Bởi vì Tỉnh Không Bộ thần kỳ khó lường, có cả Long Môn Thối và Trích Tỉnh Chưởng...
Mỗi chiêu đều nhắm ngay phía dưới, tấn công về phía vị trí vi diệu kial
Một!
Hai!
Bốn...
Mục Yên Yên nhìn mà ngây người tại chỗ, sau đó chính là tức giận muốn ngất xỉu tại chỗ... Suýt chút nữa là tức giận tới hôn mê thật!
Dù sao ở trong mắt của nàng, thật sự có rất rất nhiều cơ hội, Tả Tiểu Đa tung một cước theo hướng kia, chỉ cần thay đổi một chút là có thể rơi xuống các bộ phận trọng yếu như cổ họng, sau đầu, mắt, đan điền.. Nhưng hắn lại bỏ qua tất cả, thậm chí không tiếc khó khăn cũng muốn đá về phía đũng quân!
Hơn nữa tư thế kia càng ngày càng thuần thục, càng ngày càng quen thuộc.
Giống như ngoài đũng quần ra... Hắn không còn mục tiêu nào khác!
Đường đường là Long Môn Thối... Trích Tỉnh Chưởng, mà lại dùng như vậy à?
Tam đại tuyệt kỹ của Côn Lôn Đạo Môn ta há lại dùng để đá đũng quần?
Sau khi trở về, Mục Yên Yên tức giận đến tận nửa đêm, lại suy nghĩ một hồi, vốn định cứ bỏ qua như vậy, sau này ít gặp Tả Tiểu Đa, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng nhớ tới buổi chiều hôm nay, đột nhiên cảm thấy chuyện không đúng cho lắm.
Tả Tiểu Đa kia tiến bộ thật sự quá nhanh, lại chăm chỉ lạ thường.
Lấy tốc độ tấn chức trước mắt của hản để đánh giá, có lẽ chẳng mấy chốc có thể bước lên cảnh giới Thai Tức...
Đến lúc đó phạm vi hoạt động sẽ còn lớn hơn nữa!
Khi đó đối thủ của hắn tự nhiên sẽ tăng lên, nếu như lúc đó còn dùng chân đá đũng quần như vậy, ôi không, Long Môn Thối... Bị người thạo nghề nhìn thấy, mặt mũi Côn Lôn không bị quét ra bãi rác mới là lạ.
Nếu danh tiếng của Tả Tiểu Đa tăng lên, khi có đó lẽ Côn Lôn Đạo Môn sẽ bị xưng là Đạp Háng Môn, Đá Háng Môn... Đây là điều hoàn toàn có khả năng.
Vậy Côn Lôn Đạo Môn còn sống được hay không đây?!
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng gọi điện thoại cho Tả Tiểu Miệng, mắng một hồi: “...Quản em trai của ngươi đi"
Nghe Tả Tiểu Niệm ở đầu bên kia mắng chửi, Tả Tiểu Đa khúm núm thề sau này sẽ sửa lại, nhưng thật ra trong lòng chỉ có oán giận bất bình.
Bà sư phụ kia thế mà lại đi mách lẻo!
Thật sự hơi quá đáng rồi!
Chờ sau khi tu vi của ta đủ cao, ta nhất định phải đánh nàng vài cái!
Đánh cho nàng không xuống được giường!
“Khụ khụ khụ... chị Niệm Niệm, không phải ngơi nói có hai chuyện à?”
Tả Tiểu Đa vội nói tránh sang chuyện khác: “Một chuyện khác là gì vậy ạ?”
“Chuyện thứ hai.trai nàng mời ta đi ă
Mộng Trầm Ngư nói đêm nay anh hẹn gặp ở Huy Hoàng Thiên.”
Tả Tiểu Niệm thở dài: “Ngươi có đi không?”
“Ta đi, đương nhiên phải đi, không đi không được!” Tả Tiểu Đa lập tức tỉnh táo tinh thần, liên tục xin chiến.
Trong chớp mắt này, Tả Tiểu Đa sôi sục ý chí chiến đấu, cả người đều tràn ngập loại nhiệt huyết khí thế như sắp quyết chiến sa trường, kéo dài không ngừng!
Ta thật muốn xem chó mèo nào dám đòi làm anh rể. của taI
Mẹ nó! Mơ mộng hão huyền! Chuyện cười!
Lão tử và chị Niệm Niệm không có quan hệ huyết thống đâu!
Lúc trước lão tử không thể tu luyện nên không dám nghĩ đến, nhưng bây giờ lão tử có thể tu luyện rồi, chẳng lẽ cũng không dám suy nghĩ à?
Tả Tiểu Đa: “Hả..."
“Sư phụ ta còn nói, hiện tại em trai của ngươi tu vi nông cạn, không lọt được vào mắt người ta thì chưa nói, nhưng nếu tương lai còn làm vậy, chẳng phải thanh danh Côn Lôn Đạo Môn ta sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát à?”
Tả Tiểu Niệm nổi giận đùng đùng thuật lại lời của Mục Yên Yên: “Chẳng may tương lai Côn Lôn Đạo Môn thật sự mang tiếng xấu cú đá đũng quần của ngươi thì việc tiếp theo xảy sẽ là ta bị trục xuất khỏi sư môn, việc trừng phạt người nào đó là tuyệt đối không nhẹ nhàng.”
Trên mặt Tả Tiểu Đa toát mồ hôi,
Mục Yên Yên đã biết? Nàng nhìn thấy rồi?
Trong lòng lại có hơi không phục.
Đá đũng quần?
Phạm pháp sao?
Không thấy có rất nhiều người đánh có mình ta à, đánh nhau mà còn phải quy định ta chỉ được đánh chỗ nào chỗ nào chắc? Lúc đó làm gì có thời gian mà xem xét được nhiều như thế, gần như là sống chết trước mắt đó có được không!?
Tả Tiểu Đa vâng dạ đối phó. Trong lòng hạ quyết tâm. Mục Yên Yên này quản quá rộng rồi đó?
Hừ, sau này ta nhất định sẽ phát triển rộng rãi chiêu đá đũng quần, danh chấn cả cái đại lục Tinh Hồn luôn!
Chân tướng của sự việc đại khái là thế này, ngày đó Mục Yên Yên xuất môn làm việc, đứng ở trên cao quan sát mặt đất, trong lúc tuần tra đã vô tình nhìn thấy Tả Tiểu Đa đang bị chặn lại ở cổng trường.
Công bằng mà nói, nàng có ấn tượng khá tốt về Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa trong suy nghĩ của nàng là một người nhu thuận hiểu chuyện, diện mạo lại rất tuấn tú, miệng còn rất ngọt, làm gì có ai không thật lòng yêu thích đứa trẻ như vậy đây?!
Vừa nhìn thấy hậu bối thân thiết của mình bị chặn đánh, nàng đương nhiên muốn ra tay giúp đỡ.
Nhưng nàng chưa kịp ra tay thì lại nhìn thấy rõ ràng Tả Tiểu Đa thuần thục triển khai tuyệt học của Côn Lôn Đạo Môn!
Trích Tỉnh Chưởng!
Long Môn Thối!
Tỉnh Không Bộ!
Ba bộ công pháp được Tả Tiểu Đa sử dụng vô cùng thành thạo, đến mức như nước chảy mây trôi!
Mục Yên Yên là người từng đích thân chỉ đạo hắn, thao luyện cho Tả Tiểu Đa cho nên trong lòng nàng rất vui mừng, đứa trẻ này học rất nhanh, nhất là không khó nhìn ra trong mấy ngày không gặp, hắn vẫn rất chăm chỉ luyện tập, đối mặt với kẻ địch cũng không luống cuống, thể hiện hết tỉnh túy của ba bộ võ công, rất có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Nhưng cảnh đẹp ý vui chưa được nửa phút thì biểu cảm trên mặt Mục Yên Yên đã chuyển thành mắt chữ A miệng chữ O, cứng họng hoàn toàn!
Bởi vì Tỉnh Không Bộ thần kỳ khó lường, có cả Long Môn Thối và Trích Tỉnh Chưởng...
Mỗi chiêu đều nhắm ngay phía dưới, tấn công về phía vị trí vi diệu kial
Một!
Hai!
Bốn...
Mục Yên Yên nhìn mà ngây người tại chỗ, sau đó chính là tức giận muốn ngất xỉu tại chỗ... Suýt chút nữa là tức giận tới hôn mê thật!
Dù sao ở trong mắt của nàng, thật sự có rất rất nhiều cơ hội, Tả Tiểu Đa tung một cước theo hướng kia, chỉ cần thay đổi một chút là có thể rơi xuống các bộ phận trọng yếu như cổ họng, sau đầu, mắt, đan điền.. Nhưng hắn lại bỏ qua tất cả, thậm chí không tiếc khó khăn cũng muốn đá về phía đũng quân!
Hơn nữa tư thế kia càng ngày càng thuần thục, càng ngày càng quen thuộc.
Giống như ngoài đũng quần ra... Hắn không còn mục tiêu nào khác!
Đường đường là Long Môn Thối... Trích Tỉnh Chưởng, mà lại dùng như vậy à?
Tam đại tuyệt kỹ của Côn Lôn Đạo Môn ta há lại dùng để đá đũng quần?
Sau khi trở về, Mục Yên Yên tức giận đến tận nửa đêm, lại suy nghĩ một hồi, vốn định cứ bỏ qua như vậy, sau này ít gặp Tả Tiểu Đa, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng nhớ tới buổi chiều hôm nay, đột nhiên cảm thấy chuyện không đúng cho lắm.
Tả Tiểu Đa kia tiến bộ thật sự quá nhanh, lại chăm chỉ lạ thường.
Lấy tốc độ tấn chức trước mắt của hản để đánh giá, có lẽ chẳng mấy chốc có thể bước lên cảnh giới Thai Tức...
Đến lúc đó phạm vi hoạt động sẽ còn lớn hơn nữa!
Khi đó đối thủ của hắn tự nhiên sẽ tăng lên, nếu như lúc đó còn dùng chân đá đũng quần như vậy, ôi không, Long Môn Thối... Bị người thạo nghề nhìn thấy, mặt mũi Côn Lôn không bị quét ra bãi rác mới là lạ.
Nếu danh tiếng của Tả Tiểu Đa tăng lên, khi có đó lẽ Côn Lôn Đạo Môn sẽ bị xưng là Đạp Háng Môn, Đá Háng Môn... Đây là điều hoàn toàn có khả năng.
Vậy Côn Lôn Đạo Môn còn sống được hay không đây?!
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng gọi điện thoại cho Tả Tiểu Miệng, mắng một hồi: “...Quản em trai của ngươi đi"
Nghe Tả Tiểu Niệm ở đầu bên kia mắng chửi, Tả Tiểu Đa khúm núm thề sau này sẽ sửa lại, nhưng thật ra trong lòng chỉ có oán giận bất bình.
Bà sư phụ kia thế mà lại đi mách lẻo!
Thật sự hơi quá đáng rồi!
Chờ sau khi tu vi của ta đủ cao, ta nhất định phải đánh nàng vài cái!
Đánh cho nàng không xuống được giường!
“Khụ khụ khụ... chị Niệm Niệm, không phải ngơi nói có hai chuyện à?”
Tả Tiểu Đa vội nói tránh sang chuyện khác: “Một chuyện khác là gì vậy ạ?”
“Chuyện thứ hai.trai nàng mời ta đi ă
Mộng Trầm Ngư nói đêm nay anh hẹn gặp ở Huy Hoàng Thiên.”
Tả Tiểu Niệm thở dài: “Ngươi có đi không?”
“Ta đi, đương nhiên phải đi, không đi không được!” Tả Tiểu Đa lập tức tỉnh táo tinh thần, liên tục xin chiến.
Trong chớp mắt này, Tả Tiểu Đa sôi sục ý chí chiến đấu, cả người đều tràn ngập loại nhiệt huyết khí thế như sắp quyết chiến sa trường, kéo dài không ngừng!
Ta thật muốn xem chó mèo nào dám đòi làm anh rể. của taI
Mẹ nó! Mơ mộng hão huyền! Chuyện cười!
Lão tử và chị Niệm Niệm không có quan hệ huyết thống đâu!
Lúc trước lão tử không thể tu luyện nên không dám nghĩ đến, nhưng bây giờ lão tử có thể tu luyện rồi, chẳng lẽ cũng không dám suy nghĩ à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.