Chương 163: Hà Viên Nguyệt
KK Cố Hương
25/01/2024
Cục trưởng Tưởng nhễ nhại mồ hôi: “Cô giáo... Ngươi giơ cao đánh khế, những học sinh bên trong nhất định có nội gián! Đây đã là chuyện chắc như đình đóng cột, ta tuyệt đối không có khả năng bảo vệ được tất cả mọi người, yêu cầu này của ngươi làm khó ta quá rồi!”
Bà lão hừ một tiếng: “Hôm nay ngươi bắt đi hơn hai trăm học sinh còn chưa bao gồm những người đi làm nhiệm vụ chưa trở về, cả những người đấy nếu như tính hết thì dự đoán còn phải bắt thêm bảy mươi tám mươi người... như vậy nếu như tính tổng cộng cũng phải hơn ba trăm người, khoảng ba trăm năm mươi!”
“Trong ba trăm năm mươi người đó thì ngươi cảm thấy sẽ có bao nhiêu nội ứng? Đều đã được tẩy chưa?”
Đôi mắt khô căn của bà lão lanh lẽo nhìn cục trưởng Tưởng.
Cục trưởng Tưởng đổ đầy mồ hôi, rất lâu sau cũng chưa thể đáp lại.
Bà lão không bỏ qua du chỉ một chút, lạnh lùng nói: “Có thể cho một con số không?”
“Năm mươi..." Cục trưởng Tưởng thăm dò. “Ngươi đang nói vớ vẩn gì đó?”
“Ba mươi..."
“Còn nói vớ vẩn nữa?”
“Hai mươi... dù sao cũng không thể ít hơn được nữa...” Cục trưởng Tưởng kêu khổ đến trời.
“Tưởng Trường Bân, bây giờ ngươi đã làm một nhà lãnh đạo lớn, ta nói chuyện đã không còn trọng lượng nữa, ngươi đi đi. Chuyện này xem như ta chưa từng nói qua, ngươi thích làm như thế nào thì làm như thế đấy."
Bà lão nản chí ngã lòng: “Đi đi đi đi, ta làm lỡ thời gian của ngươi rồi, xin lỗi ngươi nhé...”
Sắc mặt cục trưởng Tưởng đột nhiên trắng bệch, ngay lập tức nhào lên xe lăn ôm lấy chân của bà lão, lại có thể bắt đầu ăn vạ: “Ngươi nói mấy số, ngươi cho một con số... Ta sẽ làm theo có được không? Tuyệt đối sẽ không cò kè bớt một thêm hai, ngươi đừng nói ta như vậy... Ta chịu không nổi...”
Nhà lãnh đạo rất lớn chùi chùi nước mắt: “Nếu như năm đó không phải là ngươi thì ngay cả trường võ học ta cũng không biết... Ngươi ở trong lòng của ta còn thân thiết hơn cả mẹ ruột... Ngươi đừng nói chuyện với ta như vậy, ta không chịu nổi, không chịu nổi đâu...”
Sắc mặt trên mặt bà lão trở nên dịu dàng, thở dài một hơi nói: “Đứng dậy nói chuyện, đường đường là cục trưởng của cục Tinh Thuẫn mà lại như này thì ra thể thống gì.”
“Ta không đứng dậy!”
Cục trưởng Tưởng giống như một đứa trẻ đang ăn vạ: “Trừ khi ngươi chịu nói.”
“Theo như kinh nghiệm mà nói, học sinh đã hoàn toàn bị tẩy não nhiều nhất là năm tên! Nếu như vượt qua thì không phải là thủ đoạn của Vu Minh.”
Bà lão nói: “Chỉ có thể ít hơn, không thể nhiều hơn!”
Gương mặt Cục trưởng Tưởng méo mó: “Cô ơi, ta bảo đảm tuyệt đối không có một tên nào bị oan, hễ có một tên bị oan, sau này ngươi đừng gặp ta, như vậy được không? Nhưng lỡ như vượt hơn năm người, ngươi cũng đừng trách ta, dù như thế nào cũng không thể bỏ qua cho linh hồn đã bị tẩy.”
Bà lão khẽ thở dài: “Cứ như vậy đi. Mau đứng dậy.”
Lúc này cục trưởng Tưởng mới đứng dậy, lau lau mước mắt, miệng mếu máo nói: “Ngươi dọa chết ta rồi..."
“Ngươi á... tính tình vẫn xấu xa y như lúc nhỏ..."
Bà lão thở dài: “Mau đi đi, không làm ngươi phải chậm trễ nữa.”
“Ta đưa ngươi về, ngươi khác đưa ta không an tâm.”
Cục trưởng Tưởng nhất quyết ôm lấy bà lão cùng xe lăn cùng đi trở về. Truyện Ngược
Chỉ đợi đến lúc này, Tân Phương Dương một bước đứng lên, bước nhanh đến trước mặt bà lão, vẻ mặt kích động hỏi: “Ngươi... Ngươi là?...”
Lúc này Tân Phương Dương đột nhiên xông đến ngoài dự đoán của tất cả mọi người khiến tất cả đều bị dọa sợ.
Lễ nào muốn gây bất lợi cho lão hiệu trưởng?
Sau khi cục trưởng Tưởng và cục trưởng Tôn hết ngạc nhiên, đã lập tức chặn trước mặt bà lão, cùng nhau đối mặt với Tân Phương Dương, che chở cho bà lão kín đáo chặt chẽ rồi mới cùng nhau hét lên: “Tân Phương Dương, ngươi muốn làm gì?!”
Mà đáy mắt của bà lão đang được che chở kín đáo ở sau lưng hai người cũng xẹt qua vẻ kỳ lạ, sau đó lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, không hề nói một lời.
Trong phút chốc càng có nhiều người đồng loạt đứng dậy che chắn trước xe lăn.
Thậm chí trong đó còn bao gồm cả Lý Trường Giang, ánh mắt của tất cả đều tràn đầy thái độ thù địch nhìn 'Tần Phương Dương!
Ý tứ của những người này đều rất rõ ràng, nếu ngươi muốn động đến lão hiệu trưởng thì phải bước qua xác của bọn ta!
Bà lão này ở trường Nhị Trung, tại thành Phượng Hoàng này, là sự tồn tại có thể gọi là đức cao vọng trọng nhất!
Nàng không có bất kỳ thế lực hay quyền lực nào tại triều đình và ngoài chính phủ, nhưng chỉ cần nàng nói một câu, trên một số mức độ thậm chí còn có hiệu quả hơn lời nói của Tổng đốc đại nhân ở thành Phượng Hoàng!
Nghe nói khi nàng còn trẻ thì đã đến thành Phượng Hoàng, chỉ với sức của một mình nàng mà đã cải thiện hệ thống giáo dục của thành Phượng Hoàng từng chút từng chút một, một tay thành lập Nhị Trung, hơn nữa nàng đã dành cả một đời người để dâng hết cho Nhị Trung, dâng hết cho học sinh của Nhị Trung!
Cuối cùng cả đời cũng chưa từng kết hôn!
Trên người nàng không hề có tu vi, chỉ là một con người bình thường nhưng đã làm được vô số chuyện mà đến cả võ giả cũng không thể làm được.
Học sinh của nàng gần như trải khắp đại lục, chính là học trò ở khắp mọi nơi danh xứng với thực!
Trong khoảng thời gian nàng còn dạy học, mỗi một học sinh đã tốt nghiệp tại Nhị Trung đều yêu quý nàng giống như mẹ ruột của mình.
Mỗi ngày đều có rất nhiều học sinh viết thư, bay vào sân trường giống như tuyết rơi, báo cáo với nàng tình hình của bản thân, thăng chức, kết hôn, có con, sắp lên chiến trường, sắp đi chấp hành nhiệm vụ...
Giống như mỗi một đứa con trai con gái báo cáo cho mẹ mình từng tỉ từng tí về mình.
Người như vậy tại thành Phượng Hoàng chính là một vị thần linh sống.
Cục trưởng Tưởng của cục Tỉnh Thuẫn cũng là học. sinh năm đó chính tay nàng tuyển vào trường, cục: trưởng Tưởng của năm đó bởi vì gia cảnh nghèo khó căn bản không có sức chống đỡ tu luyện, đừng nói đến học phí, gần như đến cả quần áo cũng không mặc nổi, Chính là một tay bà lão chèo chống giúp đỡ hắn thăng chức lên Võ Sư, có thể làm nhiệm vụ nuôi sống bản thân đồng thời đổi lấy nhiều tài nguyên tu luyện.
Và chỉ cần học sinh có năng lực nuôi sống bản thân thì đến lúc đấy nàng sẽ buông tay, kể từ đó không dòm ngó đến nữa, giống như không quen biết nhau. Tiếp theo. sẽ giúp đỡ người khác, nhóm khác...
Bà lão hừ một tiếng: “Hôm nay ngươi bắt đi hơn hai trăm học sinh còn chưa bao gồm những người đi làm nhiệm vụ chưa trở về, cả những người đấy nếu như tính hết thì dự đoán còn phải bắt thêm bảy mươi tám mươi người... như vậy nếu như tính tổng cộng cũng phải hơn ba trăm người, khoảng ba trăm năm mươi!”
“Trong ba trăm năm mươi người đó thì ngươi cảm thấy sẽ có bao nhiêu nội ứng? Đều đã được tẩy chưa?”
Đôi mắt khô căn của bà lão lanh lẽo nhìn cục trưởng Tưởng.
Cục trưởng Tưởng đổ đầy mồ hôi, rất lâu sau cũng chưa thể đáp lại.
Bà lão không bỏ qua du chỉ một chút, lạnh lùng nói: “Có thể cho một con số không?”
“Năm mươi..." Cục trưởng Tưởng thăm dò. “Ngươi đang nói vớ vẩn gì đó?”
“Ba mươi..."
“Còn nói vớ vẩn nữa?”
“Hai mươi... dù sao cũng không thể ít hơn được nữa...” Cục trưởng Tưởng kêu khổ đến trời.
“Tưởng Trường Bân, bây giờ ngươi đã làm một nhà lãnh đạo lớn, ta nói chuyện đã không còn trọng lượng nữa, ngươi đi đi. Chuyện này xem như ta chưa từng nói qua, ngươi thích làm như thế nào thì làm như thế đấy."
Bà lão nản chí ngã lòng: “Đi đi đi đi, ta làm lỡ thời gian của ngươi rồi, xin lỗi ngươi nhé...”
Sắc mặt cục trưởng Tưởng đột nhiên trắng bệch, ngay lập tức nhào lên xe lăn ôm lấy chân của bà lão, lại có thể bắt đầu ăn vạ: “Ngươi nói mấy số, ngươi cho một con số... Ta sẽ làm theo có được không? Tuyệt đối sẽ không cò kè bớt một thêm hai, ngươi đừng nói ta như vậy... Ta chịu không nổi...”
Nhà lãnh đạo rất lớn chùi chùi nước mắt: “Nếu như năm đó không phải là ngươi thì ngay cả trường võ học ta cũng không biết... Ngươi ở trong lòng của ta còn thân thiết hơn cả mẹ ruột... Ngươi đừng nói chuyện với ta như vậy, ta không chịu nổi, không chịu nổi đâu...”
Sắc mặt trên mặt bà lão trở nên dịu dàng, thở dài một hơi nói: “Đứng dậy nói chuyện, đường đường là cục trưởng của cục Tinh Thuẫn mà lại như này thì ra thể thống gì.”
“Ta không đứng dậy!”
Cục trưởng Tưởng giống như một đứa trẻ đang ăn vạ: “Trừ khi ngươi chịu nói.”
“Theo như kinh nghiệm mà nói, học sinh đã hoàn toàn bị tẩy não nhiều nhất là năm tên! Nếu như vượt qua thì không phải là thủ đoạn của Vu Minh.”
Bà lão nói: “Chỉ có thể ít hơn, không thể nhiều hơn!”
Gương mặt Cục trưởng Tưởng méo mó: “Cô ơi, ta bảo đảm tuyệt đối không có một tên nào bị oan, hễ có một tên bị oan, sau này ngươi đừng gặp ta, như vậy được không? Nhưng lỡ như vượt hơn năm người, ngươi cũng đừng trách ta, dù như thế nào cũng không thể bỏ qua cho linh hồn đã bị tẩy.”
Bà lão khẽ thở dài: “Cứ như vậy đi. Mau đứng dậy.”
Lúc này cục trưởng Tưởng mới đứng dậy, lau lau mước mắt, miệng mếu máo nói: “Ngươi dọa chết ta rồi..."
“Ngươi á... tính tình vẫn xấu xa y như lúc nhỏ..."
Bà lão thở dài: “Mau đi đi, không làm ngươi phải chậm trễ nữa.”
“Ta đưa ngươi về, ngươi khác đưa ta không an tâm.”
Cục trưởng Tưởng nhất quyết ôm lấy bà lão cùng xe lăn cùng đi trở về. Truyện Ngược
Chỉ đợi đến lúc này, Tân Phương Dương một bước đứng lên, bước nhanh đến trước mặt bà lão, vẻ mặt kích động hỏi: “Ngươi... Ngươi là?...”
Lúc này Tân Phương Dương đột nhiên xông đến ngoài dự đoán của tất cả mọi người khiến tất cả đều bị dọa sợ.
Lễ nào muốn gây bất lợi cho lão hiệu trưởng?
Sau khi cục trưởng Tưởng và cục trưởng Tôn hết ngạc nhiên, đã lập tức chặn trước mặt bà lão, cùng nhau đối mặt với Tân Phương Dương, che chở cho bà lão kín đáo chặt chẽ rồi mới cùng nhau hét lên: “Tân Phương Dương, ngươi muốn làm gì?!”
Mà đáy mắt của bà lão đang được che chở kín đáo ở sau lưng hai người cũng xẹt qua vẻ kỳ lạ, sau đó lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, không hề nói một lời.
Trong phút chốc càng có nhiều người đồng loạt đứng dậy che chắn trước xe lăn.
Thậm chí trong đó còn bao gồm cả Lý Trường Giang, ánh mắt của tất cả đều tràn đầy thái độ thù địch nhìn 'Tần Phương Dương!
Ý tứ của những người này đều rất rõ ràng, nếu ngươi muốn động đến lão hiệu trưởng thì phải bước qua xác của bọn ta!
Bà lão này ở trường Nhị Trung, tại thành Phượng Hoàng này, là sự tồn tại có thể gọi là đức cao vọng trọng nhất!
Nàng không có bất kỳ thế lực hay quyền lực nào tại triều đình và ngoài chính phủ, nhưng chỉ cần nàng nói một câu, trên một số mức độ thậm chí còn có hiệu quả hơn lời nói của Tổng đốc đại nhân ở thành Phượng Hoàng!
Nghe nói khi nàng còn trẻ thì đã đến thành Phượng Hoàng, chỉ với sức của một mình nàng mà đã cải thiện hệ thống giáo dục của thành Phượng Hoàng từng chút từng chút một, một tay thành lập Nhị Trung, hơn nữa nàng đã dành cả một đời người để dâng hết cho Nhị Trung, dâng hết cho học sinh của Nhị Trung!
Cuối cùng cả đời cũng chưa từng kết hôn!
Trên người nàng không hề có tu vi, chỉ là một con người bình thường nhưng đã làm được vô số chuyện mà đến cả võ giả cũng không thể làm được.
Học sinh của nàng gần như trải khắp đại lục, chính là học trò ở khắp mọi nơi danh xứng với thực!
Trong khoảng thời gian nàng còn dạy học, mỗi một học sinh đã tốt nghiệp tại Nhị Trung đều yêu quý nàng giống như mẹ ruột của mình.
Mỗi ngày đều có rất nhiều học sinh viết thư, bay vào sân trường giống như tuyết rơi, báo cáo với nàng tình hình của bản thân, thăng chức, kết hôn, có con, sắp lên chiến trường, sắp đi chấp hành nhiệm vụ...
Giống như mỗi một đứa con trai con gái báo cáo cho mẹ mình từng tỉ từng tí về mình.
Người như vậy tại thành Phượng Hoàng chính là một vị thần linh sống.
Cục trưởng Tưởng của cục Tỉnh Thuẫn cũng là học. sinh năm đó chính tay nàng tuyển vào trường, cục: trưởng Tưởng của năm đó bởi vì gia cảnh nghèo khó căn bản không có sức chống đỡ tu luyện, đừng nói đến học phí, gần như đến cả quần áo cũng không mặc nổi, Chính là một tay bà lão chèo chống giúp đỡ hắn thăng chức lên Võ Sư, có thể làm nhiệm vụ nuôi sống bản thân đồng thời đổi lấy nhiều tài nguyên tu luyện.
Và chỉ cần học sinh có năng lực nuôi sống bản thân thì đến lúc đấy nàng sẽ buông tay, kể từ đó không dòm ngó đến nữa, giống như không quen biết nhau. Tiếp theo. sẽ giúp đỡ người khác, nhóm khác...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.