Chương 235: Làm tốt lắm! (2)
KK Cố Hương
27/01/2024
Tân Phương Dương đứng ở giữa, vẻ mặt bình tĩnh.
“Lớp Võ Sư 19 của chúng ta, đây cũng chỉ mới là ngày đầu tiên ta tiếp nhận, 48 học sinh cũ ban đầu, còn có sáu học sinh mới được thăng cấp, đều là học sinh của lớp 19 chúng ta.”
'Tân Phương Dương tràn đây vui mừng nói: “Đối với lần đối đầu này, đã làm cho ta, chủ nhiệm vừa mới đảm nhận ngày đầu tiên, cảm thấy vô cùng hài lòng!”
Năm mươi bốn người không nói một lời, im lặng lắng nghe.
“Có lẽ trong cả năm học lớp Võ Sư, lớp chúng ta không có gì nổi bật, thậm chí còn xếp cuối cùng. Nhưng các con à, các con là nhưng học sinh đầu tiên trong ngày đầu tiên khiến ta tự hào và hãnh diện nhất trong ngần ấy năm đi dạy, hơn nữa là một lớp mà các con có thể tự hào và hãnh diện trong ngày đầu tiên.”
Sau khi nghe điều này, tinh thần mọi người đều có chút dao động.
Đứa trẻ nào có thể đạt đến trình độ Võ Sư khi còn nhỏ mà không phải là nhân tài chứ? Những lời nịnh nọt tâng bốc được nghe thấy thường ngày cũng rất đa dạng, gấp mười lần trăm lần so với bây giờ.
Nhưng khi mọi người nghe được những gì Tân Phương Dương nói, mọi người đều nhịn không được mà ưỡn ngực, vễnh tai.
Sự công nhận từ giáo viên chủ nhiệm luôn là điều quan trọng nhất đối với trẻ em.
“Có biết tại sao không?”
Giọng của Tần Phương Dương rất vui mừng và nói: “Tổng cộng có 48 người bên phía học sinh cũ, không ngừng có người bị thương, không ngừng có người ngã xuống, không ngừng có người rời khỏi cuộc chiến, mà điều làm cho ta vui mừng nhất có chính là sẽ có những bạn học khác thay thế chỗ của những bạn học bị ngã xuống, để cho họ rút lui, trị liệu vết thương, sau đó quay lại tham gia chiến đấu. Đây là thứ nhất.”
“Đây là tình đồng chí! Đây là hợp tác!”
“Thứ hai là... cho dù đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, vượt xa chiến lực của bản thân, cũng không có ai rụt rè cả, không có ai rút lui, bỏ cuộc giữa chừng, tất cả đều là bởi vì nguyên khí cạn kiệt hoặc là bị đánh đến không thể không rút lui, mới bất đắc dĩ phải rời khỏi chiến đội. Đây là một loại dũng khí, đây là dũng khí của một võ giả! Các ngươi đều có! Cái này, người làm thầy như ta vui mừng từ tận đáy lòng!”
“Và thứ ba là... tất cả mọi người có mặt, cho dù đó là một học sinh cũ của lớp 19, hay sáu người nhóm Tả Tiểu Đa, đều không sử dụng những thủ đoạn chí mạng. Điều đó có nghĩa là, cho dù cảnh tượng bi thảm như thế nào, mọi người vẫn cảm thấy có một sợi dây đang ngăn cách, đó là... trước mặt, chính là bạn học của ta, không thể ra tay nặng tay được!”
“Đây là điểm mấu chốt! Đây cũng là mấu chốt quan trọng nhất để làm người. Các em, không ai vì chiến thắng mà bất chấp thủ đoạn.”
'Tân Phương Dương khẽ thở dài: “Cái mấu chốt này, nói thì dễ nhưng làm cực kỳ khó.”
“Các con ơi, các con có thể không phải là học sinh giỏi nhất mà ta từng dạy, nhưng là học sinh làm ta vui mừng nhất, làm ta tự hào nhất. Làm tốt lắm!”
“Trận chiến này rất tốtI”
“Dũng cảm, có, đoàn kết, có, hợp tác, có, điểm mấu chốt, có, các con, rất tốt!”
'Tân Phương Dương vỗ nhẹ lòng bàn tay, ánh mắt tán thưởng, khích lệ, trong lòng thật lòng vui mừng: “Đánh không được không đáng sợ, sau này có thể nỗ lực, khi nào có thể đánh lại là được, nhưng như đã là một nhân phẩm xấu, thì nó sẽ là mãi mãi xấu thôi.”
“Sau đây là tổng kết về trận chiến, Tả Tiểu Đa.” “Có.”
“Ta muốn nhấn mạnh vào ngươi. Thói quen đá vào. đáy quần của ngươi, không tệ. Mặc dù ta ngăn cản ngươi, hơn nữa cũng yêu cầu ngươi sử dụng nó càng ít càng tốt trong các trận đấu thường ngày, nhưng thói quen này nên được duy trì và phát huy đối với chiến trường trong tương lai.”
Sắc mặt Tân Phương Dương nhàn nhạt: “Có thể các em không hiểu, tại sao ta lại khen ngợi cách làm hèn mọn, thậm chí không biết xấu hổ này? Vấn đề nằm ở chỗ, tất cả các em có năng lực tiến lên đều có thể ra chiến trường trong tương lai. Và chiến trường là nơi mà không có một thủ đoạn nào là không có!”
“Không nói đến bất kì nhân nghĩa đạo đức hay luật lệ giang hồ gì cả, chỉ cần có thể đánh bại đối thủ, thì đó là một chiêu tốt. Nói ngược lại thì cũng như vậy, chỉ cần ngươi bị đối thủ đánh trúng chỗ yếu hại mà ngã xuống, thì đây sẽ là lần cuối cùng trong cuộc sống của ngươi.”
“Nếu như ngã xuống, thì sẽ chết!” “Các ngươi phải ghi nhớ cho kỹ.”
“Tất cả các học tập, bàn luận hiện tại của chúng ta là để thực chiến trong tương lai! Một số học sinh bị đá cũng không cần phải bực bội, cũng không cần oán trách sao lại chơi như thế này, bởi vì... các con đã bị đá, thì chính là không có đủ mạnh, phòng thủ không đủ! Cứ chỉ chăm chăm vào dùng chân mà đánh đối thủ? Không chú ý đến việc đang mở rộng cửa nẽo? Đạo lý ở đây là gì?”
“Trong thế giới của các võ giả, chỉ có thắng bại sinh tử.
'Tân Phương Dương thở dài thêm một hơi, nói: “Khi ngươi bị người khác đánh chết, thì khi người khác đang reo hò về sự chiến thắng, chẳng ai quan tâm đến ân oán của một người đã chết đâu! Ta đề nghị mọi người mỗi ngày chép lại câu nói này, mỗi ngày đều lấy ra đọc!”
“Hôm nay Tả Tiểu Đa là bạn học của các con, đá các con, mà lại bất lực phản kháng, hắn cũng sẽ không tiếp. tục hạ thủ. Nhưng mà ngày mai thì sao? Khi các con gặp. phải kẻ thù sinh tử, cũng chỉ trông cậy vào người khác nương tay ư?”
Tất cả học sinh đều có chút đăm chiêu.
Tần Phương Dương nghiêm túc nói một lúc, sắc mặt lại dịu đi, nói: “Nhưng nhìn chung mà nói, rất tốt. Ta đã rất hài lòng rồi, những lời nhận xét cuối cùng này chỉ là một lời nhắc nhở cho mọi người. Ta là một giáo viên xuất thân từ chiến trường, thứ ta quan tâm từ đó giờ không phải là thắng bại, mà là sống chết.”
“Bây giờ, cả lớp nghỉ ngơi, chữa trị, hồi phục trạng thái đi”
Tất cả các bạn học đều có vẻ mặt phấn khích, vinh quang. Cũng đồng thời đang trầm ngâm.
“Lớp Võ Sư 19 của chúng ta, đây cũng chỉ mới là ngày đầu tiên ta tiếp nhận, 48 học sinh cũ ban đầu, còn có sáu học sinh mới được thăng cấp, đều là học sinh của lớp 19 chúng ta.”
'Tân Phương Dương tràn đây vui mừng nói: “Đối với lần đối đầu này, đã làm cho ta, chủ nhiệm vừa mới đảm nhận ngày đầu tiên, cảm thấy vô cùng hài lòng!”
Năm mươi bốn người không nói một lời, im lặng lắng nghe.
“Có lẽ trong cả năm học lớp Võ Sư, lớp chúng ta không có gì nổi bật, thậm chí còn xếp cuối cùng. Nhưng các con à, các con là nhưng học sinh đầu tiên trong ngày đầu tiên khiến ta tự hào và hãnh diện nhất trong ngần ấy năm đi dạy, hơn nữa là một lớp mà các con có thể tự hào và hãnh diện trong ngày đầu tiên.”
Sau khi nghe điều này, tinh thần mọi người đều có chút dao động.
Đứa trẻ nào có thể đạt đến trình độ Võ Sư khi còn nhỏ mà không phải là nhân tài chứ? Những lời nịnh nọt tâng bốc được nghe thấy thường ngày cũng rất đa dạng, gấp mười lần trăm lần so với bây giờ.
Nhưng khi mọi người nghe được những gì Tân Phương Dương nói, mọi người đều nhịn không được mà ưỡn ngực, vễnh tai.
Sự công nhận từ giáo viên chủ nhiệm luôn là điều quan trọng nhất đối với trẻ em.
“Có biết tại sao không?”
Giọng của Tần Phương Dương rất vui mừng và nói: “Tổng cộng có 48 người bên phía học sinh cũ, không ngừng có người bị thương, không ngừng có người ngã xuống, không ngừng có người rời khỏi cuộc chiến, mà điều làm cho ta vui mừng nhất có chính là sẽ có những bạn học khác thay thế chỗ của những bạn học bị ngã xuống, để cho họ rút lui, trị liệu vết thương, sau đó quay lại tham gia chiến đấu. Đây là thứ nhất.”
“Đây là tình đồng chí! Đây là hợp tác!”
“Thứ hai là... cho dù đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, vượt xa chiến lực của bản thân, cũng không có ai rụt rè cả, không có ai rút lui, bỏ cuộc giữa chừng, tất cả đều là bởi vì nguyên khí cạn kiệt hoặc là bị đánh đến không thể không rút lui, mới bất đắc dĩ phải rời khỏi chiến đội. Đây là một loại dũng khí, đây là dũng khí của một võ giả! Các ngươi đều có! Cái này, người làm thầy như ta vui mừng từ tận đáy lòng!”
“Và thứ ba là... tất cả mọi người có mặt, cho dù đó là một học sinh cũ của lớp 19, hay sáu người nhóm Tả Tiểu Đa, đều không sử dụng những thủ đoạn chí mạng. Điều đó có nghĩa là, cho dù cảnh tượng bi thảm như thế nào, mọi người vẫn cảm thấy có một sợi dây đang ngăn cách, đó là... trước mặt, chính là bạn học của ta, không thể ra tay nặng tay được!”
“Đây là điểm mấu chốt! Đây cũng là mấu chốt quan trọng nhất để làm người. Các em, không ai vì chiến thắng mà bất chấp thủ đoạn.”
'Tân Phương Dương khẽ thở dài: “Cái mấu chốt này, nói thì dễ nhưng làm cực kỳ khó.”
“Các con ơi, các con có thể không phải là học sinh giỏi nhất mà ta từng dạy, nhưng là học sinh làm ta vui mừng nhất, làm ta tự hào nhất. Làm tốt lắm!”
“Trận chiến này rất tốtI”
“Dũng cảm, có, đoàn kết, có, hợp tác, có, điểm mấu chốt, có, các con, rất tốt!”
'Tân Phương Dương vỗ nhẹ lòng bàn tay, ánh mắt tán thưởng, khích lệ, trong lòng thật lòng vui mừng: “Đánh không được không đáng sợ, sau này có thể nỗ lực, khi nào có thể đánh lại là được, nhưng như đã là một nhân phẩm xấu, thì nó sẽ là mãi mãi xấu thôi.”
“Sau đây là tổng kết về trận chiến, Tả Tiểu Đa.” “Có.”
“Ta muốn nhấn mạnh vào ngươi. Thói quen đá vào. đáy quần của ngươi, không tệ. Mặc dù ta ngăn cản ngươi, hơn nữa cũng yêu cầu ngươi sử dụng nó càng ít càng tốt trong các trận đấu thường ngày, nhưng thói quen này nên được duy trì và phát huy đối với chiến trường trong tương lai.”
Sắc mặt Tân Phương Dương nhàn nhạt: “Có thể các em không hiểu, tại sao ta lại khen ngợi cách làm hèn mọn, thậm chí không biết xấu hổ này? Vấn đề nằm ở chỗ, tất cả các em có năng lực tiến lên đều có thể ra chiến trường trong tương lai. Và chiến trường là nơi mà không có một thủ đoạn nào là không có!”
“Không nói đến bất kì nhân nghĩa đạo đức hay luật lệ giang hồ gì cả, chỉ cần có thể đánh bại đối thủ, thì đó là một chiêu tốt. Nói ngược lại thì cũng như vậy, chỉ cần ngươi bị đối thủ đánh trúng chỗ yếu hại mà ngã xuống, thì đây sẽ là lần cuối cùng trong cuộc sống của ngươi.”
“Nếu như ngã xuống, thì sẽ chết!” “Các ngươi phải ghi nhớ cho kỹ.”
“Tất cả các học tập, bàn luận hiện tại của chúng ta là để thực chiến trong tương lai! Một số học sinh bị đá cũng không cần phải bực bội, cũng không cần oán trách sao lại chơi như thế này, bởi vì... các con đã bị đá, thì chính là không có đủ mạnh, phòng thủ không đủ! Cứ chỉ chăm chăm vào dùng chân mà đánh đối thủ? Không chú ý đến việc đang mở rộng cửa nẽo? Đạo lý ở đây là gì?”
“Trong thế giới của các võ giả, chỉ có thắng bại sinh tử.
'Tân Phương Dương thở dài thêm một hơi, nói: “Khi ngươi bị người khác đánh chết, thì khi người khác đang reo hò về sự chiến thắng, chẳng ai quan tâm đến ân oán của một người đã chết đâu! Ta đề nghị mọi người mỗi ngày chép lại câu nói này, mỗi ngày đều lấy ra đọc!”
“Hôm nay Tả Tiểu Đa là bạn học của các con, đá các con, mà lại bất lực phản kháng, hắn cũng sẽ không tiếp. tục hạ thủ. Nhưng mà ngày mai thì sao? Khi các con gặp. phải kẻ thù sinh tử, cũng chỉ trông cậy vào người khác nương tay ư?”
Tất cả học sinh đều có chút đăm chiêu.
Tần Phương Dương nghiêm túc nói một lúc, sắc mặt lại dịu đi, nói: “Nhưng nhìn chung mà nói, rất tốt. Ta đã rất hài lòng rồi, những lời nhận xét cuối cùng này chỉ là một lời nhắc nhở cho mọi người. Ta là một giáo viên xuất thân từ chiến trường, thứ ta quan tâm từ đó giờ không phải là thắng bại, mà là sống chết.”
“Bây giờ, cả lớp nghỉ ngơi, chữa trị, hồi phục trạng thái đi”
Tất cả các bạn học đều có vẻ mặt phấn khích, vinh quang. Cũng đồng thời đang trầm ngâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.