Chương 123: Nghi ngờ là Phá Quân
KK Cố Hương
25/01/2024
Cát Viễn Hàng quay đầu nhìn Tả Tiểu Đa, cau mày nói: “Tả Tiểu Đa, ngươi rất giỏi đánh nhau, đánh chúng ta đến mức thất bại thảm hại, chuyện này không phải giả, là sự thực, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là người đánh nhau giỏi nhất trong đám học sinh chúng ta mà thôi, cũng là trường học có quy định mới cho phép ngươi láo. xược. Ta muốn nói với ngươi một câu thật lòng ở đây...”
“Ngươi lần hành động này hậu quả rất nghiêm trọng, chúng ta đến nhận sai, là bởi vì chúng ta làm sai, cũng không phải không căm hận ngươi, chúng ta còn như vậy, nếu có người lòng dạ vốn hẹp hòi, sau khi lửa giận đạt đỉnh, lại bị ngươi liên tục hành hung, tâm ý sẽ chuyển biến thành cái gì, thật sự khó nói.”
“Khuyên ngươi một câu, mấy ngày nay dù sao cũng phải cẩn thận, đây không phải là bản tiếng đe dọa, mà thật không hi vọng ngươi xảy ra chuyện, nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện, sau đó chúng ta làm sao tìm ngươi báo thù.”
Cát Viễn Hàng vung tay lên, nói: “Lời xin lỗi đã truyền đạt xong, chúng ta phải quay về lớp học, thầy Tần, thầy Lý, còn có các bạn lớp 9, hẹn gặp lại.”
Vừa nói xong, hai mươi hai người nối đuôi nhau ra về.
Tả Tiểu Đa đăm chiêu, Tân Phương Dương nhìn hắn, cũng đăm chiêu như vậy.
“Ngươi nghỉ ngờ Cát Viễn Hàng sẽ sử dụng sức mạnh gia tộc để đối phó ngươi?” Tân Phương Dương hỏi.
“Ta thật sự không nghi ngờ Cát Viễn Hàng.”
Tả Tiểu Đa vẫn cứ suy tư, gần như trả lời theo bản năng: “Với biểu hiện hôm nay của những người lớp 1, nếu không phải tâm tư vô cùng sâu lắng khó dò, thì thật sự đã nhận thức được sai lầm, đặc biệt là Cát Viễn Hàng người này, có thể nói là quang minh lỗi lạc, ta càng sẵn lòng tin tưởng hắn sẽ coi ta là một tảng Ma Đao Thạch, luôn luôn mài giữa bản thân.”
“Mặc dù chỉ dựa vào lý do của hai phương diện này, thì hắn sẽ không điều động sức mạnh gia tộc để đối phó ta”
Tả Tiểu Đa nói: “Cho nên nói, ta thật sự không nghi ngờ những người này.”
“Ta chỉ tò mò, bọn họ biểu hiện lý trí khiêm tốn như vậy, sao ngày hôm qua lại có thể làm được loại chuyện
Nghe xong câu nói này của Tả Tiểu Đa, ánh mắt của 'Tần Phương Dương càng thêm sâu lắng.
Bỗng nhiên, một tia khiếp sợ từ nơi sâu nhất đáy mắt của hắn xẹt qua!
Cả người Tân Phương Dương run lên, hình như đang nghĩ tới điều gì đó.
Bỗng nhiên, hắn nói: “Ngày hôm nay Tỉnh Thần Pháp. Trận tự chủ vận hành, các ngươi tu luyện đi, ta đi ra ngoài có chút việc.”
Tân Phương Dương vội vả đi ra cửa, thậm chí ngay cả đồ trên bàn cũng không kịp thu dọn.
Phịch một tiếng cửa đóng lại.
Tả Tiểu Đa vội ho một tiếng, nhìn một đống tiền nuốt nuốt nước bọt: “Nào nào nào. Mọi người nhận quà đi, để ta phát, một người một phần đừng lộn xông, nè mập, ngươi lấy sách cổ của ngươi đi. Kiếm của thầy Tân giữ lại đây cho hắn đi.”
Long Vũ Sinh đứng lên: “Tả ca, số tiền này đều thuộc về ngươi, chỉ chia đan dược cho chúng ta là được rồi. Chúng ta đều hiểu, nếu như không có ngươi, bọn họ có lẽ sẽ không đến xin lỗi, kẻ mạnh sẽ được tôn trọng, chưa bao giờ là lời nói suông.”
Vạn Lý Tú cũng đứng lên: “Đúng vậy, Tả Tiểu Đa ngươi nhận tiền đi! Hơn nữa ngươi cũng yên tâm, cũng không phải chỉ có bọn họ mới có gia tộc, nếu bọn họ. muốn đối phó ngươi, người khác ta mặc kệ, nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi!”
Tả Tiểu Đa nhìn cô gái mỗi ngày bị Long Vũ Sinh đánh thành đầu heo, khóe miệng giật giật, nha đầu này vậy mà còn có gia tộc?
“Người ta từ đầu đến cuối đều nói không có phần của ta, ta cũng không làm chuyện mất mặt mũi.”
Tả Tiểu Đa từ chối nghiêm khắc: “Mau chia nhanh nhanh đi cho rồi, các ngươi cũng không biết ta chán ghét bao nhiêu đâu, với ta ấy à, tiền tài như... rác rưởi! Mau mang đám rác rưởi này biến mất khỏi tầm mắt của ta đi."
Cuối cùng vẫn nuốt nước bọt nói: “Nhưng sau này các ngươi cũng có thể đến tìm ta cùng nhau xem đó là cái gì... Khà khà khà...”
Mọi người cười vang một trận, đến sau cùng vẫn là Tả Tiểu Đa ra lệnh cho Long Vũ Sinh giúp đỡ mình, lúc này mới phân phát Tỉnh Nguyên Đan, tiểu mập mạp thầy giáo Lý Thành Long, lúc này đã ôm chồng sách cổ mừng rỡ cười không khép được miệng.
“Hiệu trưởng!”
Phía bên kia, Tân Phương Dương giống như gió lốc vọt vào phòng làm việc của hiệu trưởng.
Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân đang dựa vào nhau, nghe có người thì tách ra nhanh như tia chớp.
Tân Phương Dương có chút không nói nên lời. Sao cứ trùng hợp như vậy.
Hắn có muốn trùng hợp như vậy đâu?!
“Chào hiệu trưởng, chào cô Hồ.” Tân Phương Dương vẫn biết mối quan hệ của hai người Lý Trường Giang.
“Thầy Tần có chuyện gì quan trọng lắm sao?” Hiệu trưởng Lý hắng giọng một cái, ra vẻ đạo mạo chỉnh sửa vạt áo của mình.
Hồ Nhược Vân đỏ cả mặt, chào hỏi rồi chạy ra ngoài.
“Bây giờ là thời gian lên lớp, nếu ngươi không có chuyện gì quan trọng...” Nhìn thấy Hồ Nhược Vân vừa đi, hiệu trưởng Lý lập tức trở mặt.
'Tần Phương Dương này, thời gian lên lớp đã đến, không lên lớp chạy tới chỗ ta làm gì? Ta thật vất vả mới thuyết phục được Nhược Vân đến phòng làm việc, còn chưa bắt đầu hành động, đã bị ngươi quấy rối...
“Ta nghỉ ngờ sắp xảy ra chuyện lớn!”
Sắc mặt Tân Phương Dương vô cùng nghiêm túc: “Thậm chí đã xảy ra chuyện lớn, trong trường học có thể có Phá Quân tồn tại!”
“Phá Quân?! Ngươi nói thật sao?”
Cặp mắt Lý Trường Giang nhanh chóng mở to.
Bỗng chốc đứng lên, sắc mặt vốn có hơi ửng đỏ lập tức trắng bạch!
“Ngươi có chứng cứ gì, tại sao lại nói như vậy?” Cặp mắt của Lý Trường Giang xuýt chút nữa bắn tới trên mặt Tân Phương Dương rồi lại bắn trở về.
Nếu trong trường học thật sự có người của Phá Quân Vu Môn tồn tại, vậy thì thật là đáng sợ.
“Không có chứng cứ xác nhận cụ thể, ta nói là, ta đang nghỉ ngờ.”
Sắc mặt Tân Phương Dương u ám: “Chuyện sáng hôm qua, và chuyện hôm nay, cái nào cũng lộ ra sự kì lạ, ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, có những dấu hiệu phương diện nào hay không.”
Trong lúc tư tưởng của Lý Trường Giang thay đổi thật nhanh, trên mặt mồ hôi nhỏ ra, hai tay ấn vào vai 'Tân Phương Dương, đè hắn xuống ghế sô pha: “Ngươi ngồi xuống, uống chén trà, sắp xếp lại mạch suy nghĩ, từ từ nói.”
“Nhất định phải nói kĩ càng, nói ra tất cả những chỗ mà ngươi nghĩ là không ổn.”
Lý Trường Giang tự mình bưng chén trà qua, pha trà cho Tần Phương Dương, vừa nói: “Vào buổi tối mấy ngày trước, ở ngoài thành liên tiếp sát hại đẫm máu, người bên trên nghỉ ngờ là người phía Thất Sát làm, chỉ là bây giờ còn chưa khẳng định.”
“Ngươi lần hành động này hậu quả rất nghiêm trọng, chúng ta đến nhận sai, là bởi vì chúng ta làm sai, cũng không phải không căm hận ngươi, chúng ta còn như vậy, nếu có người lòng dạ vốn hẹp hòi, sau khi lửa giận đạt đỉnh, lại bị ngươi liên tục hành hung, tâm ý sẽ chuyển biến thành cái gì, thật sự khó nói.”
“Khuyên ngươi một câu, mấy ngày nay dù sao cũng phải cẩn thận, đây không phải là bản tiếng đe dọa, mà thật không hi vọng ngươi xảy ra chuyện, nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện, sau đó chúng ta làm sao tìm ngươi báo thù.”
Cát Viễn Hàng vung tay lên, nói: “Lời xin lỗi đã truyền đạt xong, chúng ta phải quay về lớp học, thầy Tần, thầy Lý, còn có các bạn lớp 9, hẹn gặp lại.”
Vừa nói xong, hai mươi hai người nối đuôi nhau ra về.
Tả Tiểu Đa đăm chiêu, Tân Phương Dương nhìn hắn, cũng đăm chiêu như vậy.
“Ngươi nghỉ ngờ Cát Viễn Hàng sẽ sử dụng sức mạnh gia tộc để đối phó ngươi?” Tân Phương Dương hỏi.
“Ta thật sự không nghi ngờ Cát Viễn Hàng.”
Tả Tiểu Đa vẫn cứ suy tư, gần như trả lời theo bản năng: “Với biểu hiện hôm nay của những người lớp 1, nếu không phải tâm tư vô cùng sâu lắng khó dò, thì thật sự đã nhận thức được sai lầm, đặc biệt là Cát Viễn Hàng người này, có thể nói là quang minh lỗi lạc, ta càng sẵn lòng tin tưởng hắn sẽ coi ta là một tảng Ma Đao Thạch, luôn luôn mài giữa bản thân.”
“Mặc dù chỉ dựa vào lý do của hai phương diện này, thì hắn sẽ không điều động sức mạnh gia tộc để đối phó ta”
Tả Tiểu Đa nói: “Cho nên nói, ta thật sự không nghi ngờ những người này.”
“Ta chỉ tò mò, bọn họ biểu hiện lý trí khiêm tốn như vậy, sao ngày hôm qua lại có thể làm được loại chuyện
Nghe xong câu nói này của Tả Tiểu Đa, ánh mắt của 'Tần Phương Dương càng thêm sâu lắng.
Bỗng nhiên, một tia khiếp sợ từ nơi sâu nhất đáy mắt của hắn xẹt qua!
Cả người Tân Phương Dương run lên, hình như đang nghĩ tới điều gì đó.
Bỗng nhiên, hắn nói: “Ngày hôm nay Tỉnh Thần Pháp. Trận tự chủ vận hành, các ngươi tu luyện đi, ta đi ra ngoài có chút việc.”
Tân Phương Dương vội vả đi ra cửa, thậm chí ngay cả đồ trên bàn cũng không kịp thu dọn.
Phịch một tiếng cửa đóng lại.
Tả Tiểu Đa vội ho một tiếng, nhìn một đống tiền nuốt nuốt nước bọt: “Nào nào nào. Mọi người nhận quà đi, để ta phát, một người một phần đừng lộn xông, nè mập, ngươi lấy sách cổ của ngươi đi. Kiếm của thầy Tân giữ lại đây cho hắn đi.”
Long Vũ Sinh đứng lên: “Tả ca, số tiền này đều thuộc về ngươi, chỉ chia đan dược cho chúng ta là được rồi. Chúng ta đều hiểu, nếu như không có ngươi, bọn họ có lẽ sẽ không đến xin lỗi, kẻ mạnh sẽ được tôn trọng, chưa bao giờ là lời nói suông.”
Vạn Lý Tú cũng đứng lên: “Đúng vậy, Tả Tiểu Đa ngươi nhận tiền đi! Hơn nữa ngươi cũng yên tâm, cũng không phải chỉ có bọn họ mới có gia tộc, nếu bọn họ. muốn đối phó ngươi, người khác ta mặc kệ, nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi!”
Tả Tiểu Đa nhìn cô gái mỗi ngày bị Long Vũ Sinh đánh thành đầu heo, khóe miệng giật giật, nha đầu này vậy mà còn có gia tộc?
“Người ta từ đầu đến cuối đều nói không có phần của ta, ta cũng không làm chuyện mất mặt mũi.”
Tả Tiểu Đa từ chối nghiêm khắc: “Mau chia nhanh nhanh đi cho rồi, các ngươi cũng không biết ta chán ghét bao nhiêu đâu, với ta ấy à, tiền tài như... rác rưởi! Mau mang đám rác rưởi này biến mất khỏi tầm mắt của ta đi."
Cuối cùng vẫn nuốt nước bọt nói: “Nhưng sau này các ngươi cũng có thể đến tìm ta cùng nhau xem đó là cái gì... Khà khà khà...”
Mọi người cười vang một trận, đến sau cùng vẫn là Tả Tiểu Đa ra lệnh cho Long Vũ Sinh giúp đỡ mình, lúc này mới phân phát Tỉnh Nguyên Đan, tiểu mập mạp thầy giáo Lý Thành Long, lúc này đã ôm chồng sách cổ mừng rỡ cười không khép được miệng.
“Hiệu trưởng!”
Phía bên kia, Tân Phương Dương giống như gió lốc vọt vào phòng làm việc của hiệu trưởng.
Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân đang dựa vào nhau, nghe có người thì tách ra nhanh như tia chớp.
Tân Phương Dương có chút không nói nên lời. Sao cứ trùng hợp như vậy.
Hắn có muốn trùng hợp như vậy đâu?!
“Chào hiệu trưởng, chào cô Hồ.” Tân Phương Dương vẫn biết mối quan hệ của hai người Lý Trường Giang.
“Thầy Tần có chuyện gì quan trọng lắm sao?” Hiệu trưởng Lý hắng giọng một cái, ra vẻ đạo mạo chỉnh sửa vạt áo của mình.
Hồ Nhược Vân đỏ cả mặt, chào hỏi rồi chạy ra ngoài.
“Bây giờ là thời gian lên lớp, nếu ngươi không có chuyện gì quan trọng...” Nhìn thấy Hồ Nhược Vân vừa đi, hiệu trưởng Lý lập tức trở mặt.
'Tần Phương Dương này, thời gian lên lớp đã đến, không lên lớp chạy tới chỗ ta làm gì? Ta thật vất vả mới thuyết phục được Nhược Vân đến phòng làm việc, còn chưa bắt đầu hành động, đã bị ngươi quấy rối...
“Ta nghỉ ngờ sắp xảy ra chuyện lớn!”
Sắc mặt Tân Phương Dương vô cùng nghiêm túc: “Thậm chí đã xảy ra chuyện lớn, trong trường học có thể có Phá Quân tồn tại!”
“Phá Quân?! Ngươi nói thật sao?”
Cặp mắt Lý Trường Giang nhanh chóng mở to.
Bỗng chốc đứng lên, sắc mặt vốn có hơi ửng đỏ lập tức trắng bạch!
“Ngươi có chứng cứ gì, tại sao lại nói như vậy?” Cặp mắt của Lý Trường Giang xuýt chút nữa bắn tới trên mặt Tân Phương Dương rồi lại bắn trở về.
Nếu trong trường học thật sự có người của Phá Quân Vu Môn tồn tại, vậy thì thật là đáng sợ.
“Không có chứng cứ xác nhận cụ thể, ta nói là, ta đang nghỉ ngờ.”
Sắc mặt Tân Phương Dương u ám: “Chuyện sáng hôm qua, và chuyện hôm nay, cái nào cũng lộ ra sự kì lạ, ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, có những dấu hiệu phương diện nào hay không.”
Trong lúc tư tưởng của Lý Trường Giang thay đổi thật nhanh, trên mặt mồ hôi nhỏ ra, hai tay ấn vào vai 'Tân Phương Dương, đè hắn xuống ghế sô pha: “Ngươi ngồi xuống, uống chén trà, sắp xếp lại mạch suy nghĩ, từ từ nói.”
“Nhất định phải nói kĩ càng, nói ra tất cả những chỗ mà ngươi nghĩ là không ổn.”
Lý Trường Giang tự mình bưng chén trà qua, pha trà cho Tần Phương Dương, vừa nói: “Vào buổi tối mấy ngày trước, ở ngoài thành liên tiếp sát hại đẫm máu, người bên trên nghỉ ngờ là người phía Thất Sát làm, chỉ là bây giờ còn chưa khẳng định.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.