Chương 116: Rất không hợp lý!
KK Cố Hương
25/01/2024
Lại hết tiết, sau tiết này chính là tan học.
Tàn Phương Dương vừa mới tuyên bố xong, Tả Tiểu Đa đã xông ra ngoài trước: “Tèn tén ten...”
Tất cả mọi người lớp chín đều lập tức nháo nhào chạy theo sau, trong đó có tên béo Lý Thành Long xông ra quá nhanh, vậy mà đâm Tân Phương Dương đến mức lảo đảo.
Rõ ràng là, tên này đi hóng hớt không chê lớn chuyện, vội vàng đi xem Tả Tiểu Đa đánh người, đâu còn quan tâm chuyện gì khác nữa.
Mộc Vân Phong tuyên bố tan học, dẫn đầu ra khỏi phòng học, đối diện là Tả Tiểu Đa đứng ở cửa với nụ cười niềm nở trên mặt: “Chào thầy, thầy cực khổ rồi, thầy đi thong thả.”
Gân xanh trên huyện thái dương của Mộc Vân Phong nổi lên thình thịch: “Tả Tiểu Đa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi vẫn chưa chịu thôi đi nữa hả?”
Tả Tiểu Đa cười hì hì nói: “Thầy ơi ngươi nói gì thế, trước nay học sinh luôn lễ phép có thừa với sư trưởng, không dám có chút phê bình hay bất mãn, chính là đạo để trở thành học sinh của người khác. Cũng bởi vì thế mà học sinh xem thường nhất mấy tên mất nết khi sư diệt tổ khi tâm làm bậy, tới đây chỉ để tu chỉnh các loại hành vi ngông cuồng vô lý của học sinh nơi đây, tất cả đều là học sinh phê bình lẫn nhau và tự phê bình mình..”
Trong mắt Mộc Vân Phong phun ra lửa giận: “Giờ ta muốn xem ngươi tự phê bình bản thân!”
Tả Tiểu Đa nghe vậy, nói với vẻ như thất kinh: “Thầy Mộc, ngươi đây là mới nói gì thế, cho dù có muốn gán tội cho người khác thì cũng cần có lý do chứ. Mỗi lần học sinh thấy ngươi thì đều đối xử cung kính, lễ phép, bảo tự phê bình thì ta thực sự không biết kể từ đâu.”
Mộc Vân Phong ha ha cười gän: “Ngươi rất tôn kính †a hả, ngươi lập tức rời khỏi nơi này, đây chính là sự tôn kính lớn nhất đối với tai”
“Chuyện này... làm không được, giờ đã là thời gian tan học rồi.”
Tả Tiểu Đa chậm rãi nói: “Đã là thời gian tan học thì không thuộc về phạm vi quyền hạn quản lý của giáo viên. Cho dù là thầy Tân Phương Dương thì cũng không quản được ta làm gì trong khoảng thời gian này. Chuyện này không liên quan đến tôn sư trọng đạo, chỉ là tự do của cá nhân.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2. Ở Ké Nhà Diêm Vương
3. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
4. Tình Anh Duyên Em
=====================================
Sắc mặt Mộc Vân Phong ngày càng tái mét hơn.
Không phải hắn không muốn ra tay kiềm chế hoặc. đuổi Tả Tiểu Đa đi, nhưng Tân Phương Dương còn đang đứng nhìn đấy, coi như hắn kéo da mặt xuống để động thủ, Tân Phương Dương nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn. Mà ngoài cái đó ra, Mộc Vân Phong cũng không còn kế sách nào nữa.
Kết quả là, dưới cái nhìn soi mói của hai vị chủ nhiệm lớp, Tả Tiểu Đa mạnh mẽ chặn cửa lớp một lại, vẫn là chặn đến nửa giờ!
Khá tiếc nuối là, người của lớp một đã bị Tả Tiểu Đa đánh sợ, càng hiểu rõ khoảng cách lực lượng giữa họ hơn, tuy mỗi người đều càng ngày càng phẫn nộ, nhưng không có bất cứ ai thử xông ra ngoài. Điều này làm Tả Tiểu Đa hoàn toàn không có đất dùng võ, ít nhiều gì cũng làm hắn thấy hơi không thú vị.
Nửa giờ sau, Tả Tiểu Đa hừ một tiếng với chúng học sinh lớp một, xoay người nghênh ngang mà đi.
“Mai gặp lại!” Không cần phải vội. Còn có ngày mai mà.
Cho dù muốn ép đi ra ngoài, làm ầm lên, thì cũng phải xả đủ cơn tức đã.
Trong phòng học.
Trình Phương Chí đối mặt với ánh mắt oán hận đồng loạt của cả lớp, một lúc lâu sau mới nói với khuôn mặt áy náy: “Chư vị không nên tức giận, chuyện này bắt nguồn từ ta, ta sẽ cho mọi người một lời giải thích, ngày mai...
“Nhà của ta kinh doanh đan dược... ngày mai, ta đưa mỗi người một viên Tỉnh Nguyên Đan, coi như bồi thường cho chuyện hôm nay.”
Cát Viễn Hàng xếp hạng đầu lau máu bên miệng, nói: “Không cần, khởi nguồn của mọi việc này, nghĩ kỹ lại thì đúng là chúng ta đuối lý trước thật, khó mà cãi lại được. Phương Chí, trước đây ngươi đã tự nguyện tặng cho mọi người rất nhiều Tỉnh Nguyên Đan, lần này thôi bỏ đi.”
Trong mắt Trình Phương Chí lóe lên thần sắc quỷ dị khó hiểu, nói: “Không sao không sao, thứ này nhà ta còn nhiều mà, nếu không bồi thường cho mọi người chút gì, ta thực sự băn khoăn.”
Cát Viễn Hàng cau mày, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, nói: “Thật ra với chuyện sáng nay, đến bây giờ ta mới thấy không đúng lắm, không, hẳn là quá không thích hợp luôn..."
“Vì sao sáng nay mọi người đều thô bạo như vậy? Vậy mà không ai có thể kiềm chế tính khí lại được? Tuy Tả Tiểu Đa ngang ngược bá đạo, cưỡng từ đoạt lý, nhưng ít ra có một điều, cũng chính là câu thầy Tân Phương Dương nói, tên mập Lý Thành Long đến để lên lớp cho chúng ta, mặc kệ lúc trước thân phận của hắn là gì, nhưng trong nháy mắt khi hắn đứng trên bục giảng, hắn là giáo viên giảng bài cho chúng ta. Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, tại sao chúng ta lại chống đối hắn trước, sau đó còn nhục mạ, thậm chí là ẩu đả?”
“Tất cả mọi chuyện này đều vô cùng không hợp lí”
Một bạn học nữ có mặt mũi bầm dập trả lời một cách mỉa mai: “Cát Viễn Hàng, ngươi giả vờ làm người tốt làm gì? Nói giống như ngươi không ra tay vậy ấy.”
Cát Viễn Hàng nhíu mày nói: “Chính vì ta cũng ra tay, cho nên ta mới thấy kỳ quái!”
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, trường học càng là có nội quy, sao ta lại ra tay với giáo viên? Đây là vấn đề ta nghĩ mãi mà không ra, thậm chí, cho đến vừa rồi ta mới phát giác ra chuyện này không hợp lý, chẳng phải nói rõ, mọi chuyện quá không thích hợp sao?”
“Lúc trước Lý Thành Long đã từng tới giảng bài nhiều lần, vì sao khi đó không có bộ dạng như vậy? Bản thân Lý Thành Long có tu vi yếu kém, đây đúng là sự thật, nhưng người ta chính là đạt giả trên phương diện lịch sử phát triển của nhân loại nên mới có quyền giảng bài cho chúng ta. Chúng ta dựa vào đâu mà khinh thường người ta, thậm chí không khống chế được tâm trạng của mình, gây bất lợi cho người ta chứ?”
Cát Viễn Hàng minh tư khổ tưởng: “Chẳng lẽ là, vì sắp đột phá Võ Sư... tâm cảnh dao động dị thường?”
Trình Phương Chí cúi đầu, trong mắt lóe lên thần sắc. khó hiểu.
Cát Viễn Hàng ở bên này nói: “Chu Vân, Tào Phi Vũ, chúng ta đi thôi.”
Hai người hắn gọi cũng đều có vẻ mặt trầm ngâm, nghe vậy cùng Cát Viễn Hàng đi ra khỏi cửa, đều nở nụ cười khổ.
“Mọi chuyện ngày hôm nay đều quá nghẹn khuất đi...
Cát Viễn Hàng vừa đi vừa nói: “Nghẹn khuất? Nghẹn khuất ở đâu, không có chút nghẹn khuất nào hết. Ta gọi hai ngươi ra là muốn hai ngươi tham mưu cho ta, đến cùng là hôm nay bị sao vậy, nơi nào cũng thấy quỷ dị...”
Tàn Phương Dương vừa mới tuyên bố xong, Tả Tiểu Đa đã xông ra ngoài trước: “Tèn tén ten...”
Tất cả mọi người lớp chín đều lập tức nháo nhào chạy theo sau, trong đó có tên béo Lý Thành Long xông ra quá nhanh, vậy mà đâm Tân Phương Dương đến mức lảo đảo.
Rõ ràng là, tên này đi hóng hớt không chê lớn chuyện, vội vàng đi xem Tả Tiểu Đa đánh người, đâu còn quan tâm chuyện gì khác nữa.
Mộc Vân Phong tuyên bố tan học, dẫn đầu ra khỏi phòng học, đối diện là Tả Tiểu Đa đứng ở cửa với nụ cười niềm nở trên mặt: “Chào thầy, thầy cực khổ rồi, thầy đi thong thả.”
Gân xanh trên huyện thái dương của Mộc Vân Phong nổi lên thình thịch: “Tả Tiểu Đa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi vẫn chưa chịu thôi đi nữa hả?”
Tả Tiểu Đa cười hì hì nói: “Thầy ơi ngươi nói gì thế, trước nay học sinh luôn lễ phép có thừa với sư trưởng, không dám có chút phê bình hay bất mãn, chính là đạo để trở thành học sinh của người khác. Cũng bởi vì thế mà học sinh xem thường nhất mấy tên mất nết khi sư diệt tổ khi tâm làm bậy, tới đây chỉ để tu chỉnh các loại hành vi ngông cuồng vô lý của học sinh nơi đây, tất cả đều là học sinh phê bình lẫn nhau và tự phê bình mình..”
Trong mắt Mộc Vân Phong phun ra lửa giận: “Giờ ta muốn xem ngươi tự phê bình bản thân!”
Tả Tiểu Đa nghe vậy, nói với vẻ như thất kinh: “Thầy Mộc, ngươi đây là mới nói gì thế, cho dù có muốn gán tội cho người khác thì cũng cần có lý do chứ. Mỗi lần học sinh thấy ngươi thì đều đối xử cung kính, lễ phép, bảo tự phê bình thì ta thực sự không biết kể từ đâu.”
Mộc Vân Phong ha ha cười gän: “Ngươi rất tôn kính †a hả, ngươi lập tức rời khỏi nơi này, đây chính là sự tôn kính lớn nhất đối với tai”
“Chuyện này... làm không được, giờ đã là thời gian tan học rồi.”
Tả Tiểu Đa chậm rãi nói: “Đã là thời gian tan học thì không thuộc về phạm vi quyền hạn quản lý của giáo viên. Cho dù là thầy Tân Phương Dương thì cũng không quản được ta làm gì trong khoảng thời gian này. Chuyện này không liên quan đến tôn sư trọng đạo, chỉ là tự do của cá nhân.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2. Ở Ké Nhà Diêm Vương
3. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
4. Tình Anh Duyên Em
=====================================
Sắc mặt Mộc Vân Phong ngày càng tái mét hơn.
Không phải hắn không muốn ra tay kiềm chế hoặc. đuổi Tả Tiểu Đa đi, nhưng Tân Phương Dương còn đang đứng nhìn đấy, coi như hắn kéo da mặt xuống để động thủ, Tân Phương Dương nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn. Mà ngoài cái đó ra, Mộc Vân Phong cũng không còn kế sách nào nữa.
Kết quả là, dưới cái nhìn soi mói của hai vị chủ nhiệm lớp, Tả Tiểu Đa mạnh mẽ chặn cửa lớp một lại, vẫn là chặn đến nửa giờ!
Khá tiếc nuối là, người của lớp một đã bị Tả Tiểu Đa đánh sợ, càng hiểu rõ khoảng cách lực lượng giữa họ hơn, tuy mỗi người đều càng ngày càng phẫn nộ, nhưng không có bất cứ ai thử xông ra ngoài. Điều này làm Tả Tiểu Đa hoàn toàn không có đất dùng võ, ít nhiều gì cũng làm hắn thấy hơi không thú vị.
Nửa giờ sau, Tả Tiểu Đa hừ một tiếng với chúng học sinh lớp một, xoay người nghênh ngang mà đi.
“Mai gặp lại!” Không cần phải vội. Còn có ngày mai mà.
Cho dù muốn ép đi ra ngoài, làm ầm lên, thì cũng phải xả đủ cơn tức đã.
Trong phòng học.
Trình Phương Chí đối mặt với ánh mắt oán hận đồng loạt của cả lớp, một lúc lâu sau mới nói với khuôn mặt áy náy: “Chư vị không nên tức giận, chuyện này bắt nguồn từ ta, ta sẽ cho mọi người một lời giải thích, ngày mai...
“Nhà của ta kinh doanh đan dược... ngày mai, ta đưa mỗi người một viên Tỉnh Nguyên Đan, coi như bồi thường cho chuyện hôm nay.”
Cát Viễn Hàng xếp hạng đầu lau máu bên miệng, nói: “Không cần, khởi nguồn của mọi việc này, nghĩ kỹ lại thì đúng là chúng ta đuối lý trước thật, khó mà cãi lại được. Phương Chí, trước đây ngươi đã tự nguyện tặng cho mọi người rất nhiều Tỉnh Nguyên Đan, lần này thôi bỏ đi.”
Trong mắt Trình Phương Chí lóe lên thần sắc quỷ dị khó hiểu, nói: “Không sao không sao, thứ này nhà ta còn nhiều mà, nếu không bồi thường cho mọi người chút gì, ta thực sự băn khoăn.”
Cát Viễn Hàng cau mày, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, nói: “Thật ra với chuyện sáng nay, đến bây giờ ta mới thấy không đúng lắm, không, hẳn là quá không thích hợp luôn..."
“Vì sao sáng nay mọi người đều thô bạo như vậy? Vậy mà không ai có thể kiềm chế tính khí lại được? Tuy Tả Tiểu Đa ngang ngược bá đạo, cưỡng từ đoạt lý, nhưng ít ra có một điều, cũng chính là câu thầy Tân Phương Dương nói, tên mập Lý Thành Long đến để lên lớp cho chúng ta, mặc kệ lúc trước thân phận của hắn là gì, nhưng trong nháy mắt khi hắn đứng trên bục giảng, hắn là giáo viên giảng bài cho chúng ta. Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, tại sao chúng ta lại chống đối hắn trước, sau đó còn nhục mạ, thậm chí là ẩu đả?”
“Tất cả mọi chuyện này đều vô cùng không hợp lí”
Một bạn học nữ có mặt mũi bầm dập trả lời một cách mỉa mai: “Cát Viễn Hàng, ngươi giả vờ làm người tốt làm gì? Nói giống như ngươi không ra tay vậy ấy.”
Cát Viễn Hàng nhíu mày nói: “Chính vì ta cũng ra tay, cho nên ta mới thấy kỳ quái!”
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, trường học càng là có nội quy, sao ta lại ra tay với giáo viên? Đây là vấn đề ta nghĩ mãi mà không ra, thậm chí, cho đến vừa rồi ta mới phát giác ra chuyện này không hợp lý, chẳng phải nói rõ, mọi chuyện quá không thích hợp sao?”
“Lúc trước Lý Thành Long đã từng tới giảng bài nhiều lần, vì sao khi đó không có bộ dạng như vậy? Bản thân Lý Thành Long có tu vi yếu kém, đây đúng là sự thật, nhưng người ta chính là đạt giả trên phương diện lịch sử phát triển của nhân loại nên mới có quyền giảng bài cho chúng ta. Chúng ta dựa vào đâu mà khinh thường người ta, thậm chí không khống chế được tâm trạng của mình, gây bất lợi cho người ta chứ?”
Cát Viễn Hàng minh tư khổ tưởng: “Chẳng lẽ là, vì sắp đột phá Võ Sư... tâm cảnh dao động dị thường?”
Trình Phương Chí cúi đầu, trong mắt lóe lên thần sắc. khó hiểu.
Cát Viễn Hàng ở bên này nói: “Chu Vân, Tào Phi Vũ, chúng ta đi thôi.”
Hai người hắn gọi cũng đều có vẻ mặt trầm ngâm, nghe vậy cùng Cát Viễn Hàng đi ra khỏi cửa, đều nở nụ cười khổ.
“Mọi chuyện ngày hôm nay đều quá nghẹn khuất đi...
Cát Viễn Hàng vừa đi vừa nói: “Nghẹn khuất? Nghẹn khuất ở đâu, không có chút nghẹn khuất nào hết. Ta gọi hai ngươi ra là muốn hai ngươi tham mưu cho ta, đến cùng là hôm nay bị sao vậy, nơi nào cũng thấy quỷ dị...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.