Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 126: Cuộc khảo nghiệm thực văn (2)
Lam Bạch Cách Tử
25/06/2018
Từ trong tay Tư Đồ Lạc biến ra một vật hình bầu dục trong suốt bằng thủy tinh.
"Đợt khảo nghiệm thứ nhất giống với những khoa khác, các em lấy tinh thần lực đưa vào, nếu như thấp hơn cái vạch ngang ở giữa kia thì sẽ bị loại hoàn toàn, đợt thứ hai cũng không cần tham gia nữa."
"Tham gia khảo nghiệm tinh thần lực ở khoa thực văn, mong rằng mọi người không nên suy nghĩ đến chuyện ẩn giấu thực lực, chúng ta phải căn cứ vào tinh thần lực của các em để phán đoán và đề ra phương án bồi dưỡng, xin nghiêm túc tham gia."
Hắn nói xong câu đó, lơ lơ đãng đãng liếc mắt nhìn Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển thầm nghĩ lúc trước Chiêm Uyển Đồng còn nói đi đến chỗ thầy phó hiệu trưởng giúp mình miễn khảo nghiệm một lần nữa, xem ra vẫn không thể trốn thoát lần khảo nghiệm tinh thần lực này.
Nhưng lần này nàng cũng không dự định lại ẩn giấu nhiều như vậy, phát huy tám phần mười cũng có thể có thể dễ dàng thắng được Hỏa Ly Nhã.
Cái ông lão mặc áo trắng còn bạo hơn, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm trực tiếp vào Ngu Thanh Thiển, giống như con sói nhìn thấy thịt sống mừng quá mà sáng mắt ra.
Khảo nghiệm dựa vào thứ tự các học viên tiến vào trong sân trường, Ngu Thanh Thiển và Hỏa Ly Nhã bị xếp ở hai vị trí cuối cùng.
Người tham gia ở trước mặt luân phiên đưa tay ra, đặt trên đồ kiểm tra hình quả bầu dục bằng thủy tinh, tinh thần lực hóa thành một dòng chảy nhỏ chui vào trong.
Rất nhanh, ở trung tâm của đồ kiểm tra hình bằng thủy tinh này xuất hiện một vạch màu đen, có người khó khăn lắm mới qua được vạch này, nhưng cũng có rất nhiều người còn thiếu một khúc nữa mới tới.
Mộ Dung Thanh và Tạ Thư thành tích cao nhất, đều vượt quá vạch kẻ màu đen một đoạn.
"Tiểu nha đầu, đến phiên ngươi rồi." Lúc tới lượt Ngu Thanh Thiển, ông lão mặc áo trắng hứng khởi thân mật, nói: "Ngươi đừng có đùa giỡn, giở chiêu trò gì nhé, lão ngược lại không tin cách giải thích là hậu tích bạc phát này."
Ngu Thanh Thiển hết nói nổi lời nào, hôm nay ông lão này chính là để mắt tới mình sao?
"Em sẽ nỗ lực hết sức." Nàng gật đầu, bước lên trước, đưa tay lại gần khối thủy tinh.
Ai ngờ, một bàn tay già nua nhanh tay nhấc khối thủy tinh lên trước: "Lão đây tới kiểm tra ngươi, lão sợ tiểu Lạc Lạc sẽ đổ nước vào, lão không yên tâm."
Tư Đồ Lạc giật giật khóe miệng, bước lui một bước, để cho ông lão mặc áo trắng khảo nghiệm Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển cũng không phản đối, ánh mắt sáng lên đầy vẻ ý cười, duỗi tay đưa tới.Ánh mắt của Tư Đồ Lạc hàm chứa ẩn ý cảm thông nhìn Ngu Thanh Thiển, bị cái lão biến thái này để mắt tới, chương trình học thực văn kế tiếp có thể sẽ rất bi thảm.
Tinh thần lực hóa thành một luồng như dòng suối tiến vào khối thủy tinh kia, tinh thần lực của người khác như là dòng suối nhỏ, nhưng của nàng còn rộng lớn hơn rất nhiều, như là tụ tập thành sông.
Thức hải của nàng tạo ra một lá chắn, chặn giữ lại hai phần luồng linh lực mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, thủy tinh phát ra một luồng ánh sáng màu xanh chói sáng.
Ánh sáng màu xanh vụt tắt, mọi người ngay lập tức nhìn thấy kết quả khảo nghiệm trên thủy tinh của Ngu Thanh Thiển, ánh sáng màu xanh như màu của biển đã sớm vượt cao hơn vạch màu đen, thậm chí sắp tiến đến đỉnh của khối thủy tinh.
Ông lão mặc áo trắng nhíu nhíu mày, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, nói: "Tiểu nha đầu, ngươi còn ẩn giấu bao nhiêu nữa?"
Lão phát hiện Ngu Thanh Thiển đưa tinh thần lực vào khối thủy tinh căn bản còn chưa đạt tới điểm giới hạn cao nhất, nhưng lần này vẫn chưa quở trách.
Hiện tại thành tích của Ngu Thanh Thiển đã rất kinh người, rất tuyệt hảo, hầu như có thể sánh ngang với thiên tài Phong Thần trước kia, hăng quá hóa dở, con bé này làm đúng rồi.
"Còn một phần nữa." Ngu Thanh Thiển trả lời đại.
Ông lão mặc áo trắng mãn nguyện cười cười, tinh thần lực của con bé chết tiệt này rốt cuộc lại cao như vậy. Chẳng trách lúc đầu lão ở trên tường thành của học viện, lần đầu tiên đảo mắt đã nhìn trúng nàng.
Khoa thực văn của bọn lão tuy là đã xuất hiện một thiên tài tuyệt thế như Phong Thần, nhưng từ trước đến giờ bọn lão cũng không chê việc có nhiều thiên tài.
Lần trước Phong Thần đã tham gia thi đấu ở rất nhiều học viện, một lần thi đã thành danh, nhưng lại không cách nào tham gia thi đấu lần này nữa.
Cho nên thêm một lần nữa bọn họ cần bồi dưỡng một thiên tài để hoàn thành ba lần quán quân liên tiếp, như vậy khoa thực văn mới có thể lấy được món phần thưởng cao quý đó, tương lai đối với cả học viện đều có lợi ích lớn.
"Không sai, không sai, lão phu rất là coi trọng ngươi."
"Đợt khảo nghiệm thứ nhất giống với những khoa khác, các em lấy tinh thần lực đưa vào, nếu như thấp hơn cái vạch ngang ở giữa kia thì sẽ bị loại hoàn toàn, đợt thứ hai cũng không cần tham gia nữa."
"Tham gia khảo nghiệm tinh thần lực ở khoa thực văn, mong rằng mọi người không nên suy nghĩ đến chuyện ẩn giấu thực lực, chúng ta phải căn cứ vào tinh thần lực của các em để phán đoán và đề ra phương án bồi dưỡng, xin nghiêm túc tham gia."
Hắn nói xong câu đó, lơ lơ đãng đãng liếc mắt nhìn Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển thầm nghĩ lúc trước Chiêm Uyển Đồng còn nói đi đến chỗ thầy phó hiệu trưởng giúp mình miễn khảo nghiệm một lần nữa, xem ra vẫn không thể trốn thoát lần khảo nghiệm tinh thần lực này.
Nhưng lần này nàng cũng không dự định lại ẩn giấu nhiều như vậy, phát huy tám phần mười cũng có thể có thể dễ dàng thắng được Hỏa Ly Nhã.
Cái ông lão mặc áo trắng còn bạo hơn, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm trực tiếp vào Ngu Thanh Thiển, giống như con sói nhìn thấy thịt sống mừng quá mà sáng mắt ra.
Khảo nghiệm dựa vào thứ tự các học viên tiến vào trong sân trường, Ngu Thanh Thiển và Hỏa Ly Nhã bị xếp ở hai vị trí cuối cùng.
Người tham gia ở trước mặt luân phiên đưa tay ra, đặt trên đồ kiểm tra hình quả bầu dục bằng thủy tinh, tinh thần lực hóa thành một dòng chảy nhỏ chui vào trong.
Rất nhanh, ở trung tâm của đồ kiểm tra hình bằng thủy tinh này xuất hiện một vạch màu đen, có người khó khăn lắm mới qua được vạch này, nhưng cũng có rất nhiều người còn thiếu một khúc nữa mới tới.
Mộ Dung Thanh và Tạ Thư thành tích cao nhất, đều vượt quá vạch kẻ màu đen một đoạn.
"Tiểu nha đầu, đến phiên ngươi rồi." Lúc tới lượt Ngu Thanh Thiển, ông lão mặc áo trắng hứng khởi thân mật, nói: "Ngươi đừng có đùa giỡn, giở chiêu trò gì nhé, lão ngược lại không tin cách giải thích là hậu tích bạc phát này."
Ngu Thanh Thiển hết nói nổi lời nào, hôm nay ông lão này chính là để mắt tới mình sao?
"Em sẽ nỗ lực hết sức." Nàng gật đầu, bước lên trước, đưa tay lại gần khối thủy tinh.
Ai ngờ, một bàn tay già nua nhanh tay nhấc khối thủy tinh lên trước: "Lão đây tới kiểm tra ngươi, lão sợ tiểu Lạc Lạc sẽ đổ nước vào, lão không yên tâm."
Tư Đồ Lạc giật giật khóe miệng, bước lui một bước, để cho ông lão mặc áo trắng khảo nghiệm Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển cũng không phản đối, ánh mắt sáng lên đầy vẻ ý cười, duỗi tay đưa tới.Ánh mắt của Tư Đồ Lạc hàm chứa ẩn ý cảm thông nhìn Ngu Thanh Thiển, bị cái lão biến thái này để mắt tới, chương trình học thực văn kế tiếp có thể sẽ rất bi thảm.
Tinh thần lực hóa thành một luồng như dòng suối tiến vào khối thủy tinh kia, tinh thần lực của người khác như là dòng suối nhỏ, nhưng của nàng còn rộng lớn hơn rất nhiều, như là tụ tập thành sông.
Thức hải của nàng tạo ra một lá chắn, chặn giữ lại hai phần luồng linh lực mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, thủy tinh phát ra một luồng ánh sáng màu xanh chói sáng.
Ánh sáng màu xanh vụt tắt, mọi người ngay lập tức nhìn thấy kết quả khảo nghiệm trên thủy tinh của Ngu Thanh Thiển, ánh sáng màu xanh như màu của biển đã sớm vượt cao hơn vạch màu đen, thậm chí sắp tiến đến đỉnh của khối thủy tinh.
Ông lão mặc áo trắng nhíu nhíu mày, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, nói: "Tiểu nha đầu, ngươi còn ẩn giấu bao nhiêu nữa?"
Lão phát hiện Ngu Thanh Thiển đưa tinh thần lực vào khối thủy tinh căn bản còn chưa đạt tới điểm giới hạn cao nhất, nhưng lần này vẫn chưa quở trách.
Hiện tại thành tích của Ngu Thanh Thiển đã rất kinh người, rất tuyệt hảo, hầu như có thể sánh ngang với thiên tài Phong Thần trước kia, hăng quá hóa dở, con bé này làm đúng rồi.
"Còn một phần nữa." Ngu Thanh Thiển trả lời đại.
Ông lão mặc áo trắng mãn nguyện cười cười, tinh thần lực của con bé chết tiệt này rốt cuộc lại cao như vậy. Chẳng trách lúc đầu lão ở trên tường thành của học viện, lần đầu tiên đảo mắt đã nhìn trúng nàng.
Khoa thực văn của bọn lão tuy là đã xuất hiện một thiên tài tuyệt thế như Phong Thần, nhưng từ trước đến giờ bọn lão cũng không chê việc có nhiều thiên tài.
Lần trước Phong Thần đã tham gia thi đấu ở rất nhiều học viện, một lần thi đã thành danh, nhưng lại không cách nào tham gia thi đấu lần này nữa.
Cho nên thêm một lần nữa bọn họ cần bồi dưỡng một thiên tài để hoàn thành ba lần quán quân liên tiếp, như vậy khoa thực văn mới có thể lấy được món phần thưởng cao quý đó, tương lai đối với cả học viện đều có lợi ích lớn.
"Không sai, không sai, lão phu rất là coi trọng ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.