Chương 23: Dọa Đái Ra Quần (1)
Tiêu Cẩn Du
09/04/2022
Một đám hộ vệ đứng bên cạnh hắn liếc nhau, đều đạp bước lao về phía trước, hung hãn tấn công.
Các hộ vệ này mỗi một tên đều có tu vi trong người, đều là nhân vật thú dữ thường xuyên đánh nhau chém giết, tuyệt đối không phải chim non bình thường có thể sánh bằng.
Khi bọn hắn lao ra, liền như đàn cá sấu vồ mồi!
Chỉ khí thế hung hãn đáng sợ cỡ đó, đã khiến đám người Văn Linh Tuyết, Niếp Đằng hít thở cứng lại, tay chân ai cũng lạnh toát, đầu óc trống rỗng.
Bọn họ tuy từ rất sớm đã bắt đầu tu luyện võ đạo, nhưng dù sao từ nhỏ không lo cơm áo, chưa từng trải qua chém giết tanh máu, quyết đấu sống chết.
Nào từng trải qua trường hợp bực này?
Tâm thần cùng đảm phách bọn họ trực tiếp bị chấn trụ rồi.
“Về sau có cơ hội, phải rèn luyện Linh Tuyết một phen hẳn hoi, tu hành võ đạo không chỉ có tu luyện ngồi thiền là được, rèn luyện đối với tâm thần, đảm phách, khí thế, thiếu một thứ cũng không được.”
Tô Dịch thu hết một màn này vào đáy mắt.
Ở hoàn cảnh bực này, hắn lại không chút hoang mang, lạnh nhạt như cũ.
Thẳng tới lúc đám địch lao tới, Tô Dịch lúc này mới cất bước tiến lên, đánh ra một chưởng.
Phành!
Một chưởng nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, một hộ vệ xông lên dẫn đầu lại cảm giác giống như bị ngọn núi lớn đập trúng, cả người bị đập bay đi, đập vỡ một chiếc ghế gỗ lê.
Căn bản không cho người ta thời gian phản ứng, chỉ thấy Tô Dịch đạp bước tiến lên, tiến lên mỗi một bước, liền có một hộ vệ bị đánh bay.
Có kẻ đập vào trên vách tường, nứt gãy xương.
Có kẻ đập nát bàn ăn, trên người dính đầy nước canh thức ăn.
Có kẻ trực tiếp bị một chưởng đánh ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép ngất...
Khi Tô Dịch bước ra bảy bước, nhã gian này đã là đầy đất hỗn độn, bóng người nằm ngã khắp nơi.
Các loại tiếng kêu thảm theo đó vang lên.
Từ đầu đến cuối, động tác ra tay của hắn rất đơn giản, tùy ý vung chưởng, nhẹ nhàng bâng quơ!
“Hắn... Hắn...”
Các cô gái kia trợn mắt cứng lưỡi, ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Người ở rể này các nàng từ bắt đầu buổi tiệc đã không đặt vào mắt cùng khinh rẻ, thế mà mạnh đến mức một người đã quét ngang đám địch?
Cái này hoàn toàn ra ngoài dự kiến của các nàng, rung động đến tột đỉnh.
Niếp Đằng cũng trợn tròn mắt, da đầu phát tê, nghĩ đến mình vừa rồi còn nghĩ đạp Tô Dịch mấy cước như thế nào, trong lòng liền run bần bật.
Ở trong ánh mắt tràn đầy không thể tưởng tượng, Tô Dịch đã tới trước người Hoàng Càn Tuấn, ánh mắt nheo lại, khóe môi nổi lên một tia mỉa mai, nói:
“Ngươi, vừa rồi nói muốn giết chết ta?”
Toàn trường tĩnh mịch!
Trên mặt Hoàng Càn Tuấn xanh trắng đan xen, lúc sáng lúc tối, trong mắt tràn đầy kinh hãi cùng hoảng hốt.
Hắn rõ ràng cũng bị dọa rồi, không ngờ một đám hộ vệ kia của mình, lại ngay cả một mình Tô Dịch cũng đánh không lại.
Cái đó hoàn toàn không giống với hình tượng Tô Dịch kẻ bất lực người ở rể mất hết tu vi trong nhận thức của hắn!
Lúc này, đối mặt Tô Dịch chỉ cách một bươc, nhìn ánh mắt thâm thúy mà lạnh nhạt đó của đối phương, trong lòng Hoàng Càn Tuấn dâng lên hàn ý cùng sợ hãi không thể ức chế, thân thể cũng kịch liệt run bắn lên.
Nhưng, hắn dù sao ương ngạnh kiêu ngạo nhiều năm, kiên trì nói: “Tô Dịch, ngươi biết đánh đấm nữa lại như thế nào, bây giờ ngươi chỉ là một tên người ở rể địa vị thấp hèn, mà ta là con cháu đích hệ Hoàng thị nhất tộc!”
Nói đến đây, dũng khí của hắn giống như tăng lên không ít, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, “Ngươi nếu muốn ra tay, cứ việc đến là được, nhưng, về sau cứ chờ Hoàng gia chúng ta trả thù đi!”
Hoàng Càn Tuấn có thể ở thành Quảng Lăng kiêu ngạo nhiều năm, trung tâm chính là Hoàng thị nhất tộc đứng sau lưng, cha hắn càng là đương kim tộc trưởng Hoàng thị.
Đây mới là tiền vốn để hắn kiêu ngạo ngang ngược.
Quả nhiên, sau khi nghe được Hoàng Càn Tuấn nói, trong lòng bọn Văn Linh Tuyết cùng Niếp Đằng trầm xuống, ý thức được hậu quả chuyện này sẽ nghiêm trọng cùng phiền toái bao nhiêu.
“Uy hiếp ta?”
Tô Dịch lại cười.
Hắn bỗng nhiên vươn tay, một cây nắm lấy cổ Hoàng Càn Tuấn, nâng cả người gã đến giữa không trung, nhẹ nhàng nói:
“Có gan ngươi cứ nói thêm một chữ, xem ta có dám giết ngươi hay không.”
Cổ Hoàng Càn Tuấn đau đớn, gò má nghẹn đến mức đỏ lên, hơn nữa theo bàn tay ngón tay Tô Dịch phát lực, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, đầu mình choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, tựa như sắp chết.
Bản năng cầu sinh mãnh liệt kích thích hắn điên cuồng giãy dụa, nhưng lại không có ích gì.
Ở trong mắt mọi người, Hoàng Càn Tuấn chỉ như một con châu chấu bị nắm lấy, sống chết trong nháy mắt!
Chẳng lẽ, Tô Dịch thực muốn giết người?
Ý nghĩ này đồng loạt xuất hiện ở trong lòng Văn Linh Tuyết, Niếp Đằng cùng các cô gái kia, dọa bọn họ nhảy dựng, sắc mặt ai cũng biến đổi hẳn.
“Sao không nói nữa?”
Tô Dịch mỉm cười hỏi.
Khuôn mặt Hoàng Càn Tuấn vặn vẹo, cả người kịch liệt giãy dụa, lại cắn chặt răng, căn bản không dám nói lời nào, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi thật sâu.
Lớn như vậy, hắn lần đầu tiên cảm thấy hơi thở cái chết gần trong gang tấc, cảm giác đó khiến cả người hắn cũng có dấu hiệu sụp đổ.
Hắn có loại trực giác mãnh liệt, chỉ cần nói một chữ, Tô Dịch liền dám bẻ gãy cổ mình!
Chóp mũi Tô Dịch đột nhiên giật giật, nhíu mày, vung tay.
Các hộ vệ này mỗi một tên đều có tu vi trong người, đều là nhân vật thú dữ thường xuyên đánh nhau chém giết, tuyệt đối không phải chim non bình thường có thể sánh bằng.
Khi bọn hắn lao ra, liền như đàn cá sấu vồ mồi!
Chỉ khí thế hung hãn đáng sợ cỡ đó, đã khiến đám người Văn Linh Tuyết, Niếp Đằng hít thở cứng lại, tay chân ai cũng lạnh toát, đầu óc trống rỗng.
Bọn họ tuy từ rất sớm đã bắt đầu tu luyện võ đạo, nhưng dù sao từ nhỏ không lo cơm áo, chưa từng trải qua chém giết tanh máu, quyết đấu sống chết.
Nào từng trải qua trường hợp bực này?
Tâm thần cùng đảm phách bọn họ trực tiếp bị chấn trụ rồi.
“Về sau có cơ hội, phải rèn luyện Linh Tuyết một phen hẳn hoi, tu hành võ đạo không chỉ có tu luyện ngồi thiền là được, rèn luyện đối với tâm thần, đảm phách, khí thế, thiếu một thứ cũng không được.”
Tô Dịch thu hết một màn này vào đáy mắt.
Ở hoàn cảnh bực này, hắn lại không chút hoang mang, lạnh nhạt như cũ.
Thẳng tới lúc đám địch lao tới, Tô Dịch lúc này mới cất bước tiến lên, đánh ra một chưởng.
Phành!
Một chưởng nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, một hộ vệ xông lên dẫn đầu lại cảm giác giống như bị ngọn núi lớn đập trúng, cả người bị đập bay đi, đập vỡ một chiếc ghế gỗ lê.
Căn bản không cho người ta thời gian phản ứng, chỉ thấy Tô Dịch đạp bước tiến lên, tiến lên mỗi một bước, liền có một hộ vệ bị đánh bay.
Có kẻ đập vào trên vách tường, nứt gãy xương.
Có kẻ đập nát bàn ăn, trên người dính đầy nước canh thức ăn.
Có kẻ trực tiếp bị một chưởng đánh ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép ngất...
Khi Tô Dịch bước ra bảy bước, nhã gian này đã là đầy đất hỗn độn, bóng người nằm ngã khắp nơi.
Các loại tiếng kêu thảm theo đó vang lên.
Từ đầu đến cuối, động tác ra tay của hắn rất đơn giản, tùy ý vung chưởng, nhẹ nhàng bâng quơ!
“Hắn... Hắn...”
Các cô gái kia trợn mắt cứng lưỡi, ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Người ở rể này các nàng từ bắt đầu buổi tiệc đã không đặt vào mắt cùng khinh rẻ, thế mà mạnh đến mức một người đã quét ngang đám địch?
Cái này hoàn toàn ra ngoài dự kiến của các nàng, rung động đến tột đỉnh.
Niếp Đằng cũng trợn tròn mắt, da đầu phát tê, nghĩ đến mình vừa rồi còn nghĩ đạp Tô Dịch mấy cước như thế nào, trong lòng liền run bần bật.
Ở trong ánh mắt tràn đầy không thể tưởng tượng, Tô Dịch đã tới trước người Hoàng Càn Tuấn, ánh mắt nheo lại, khóe môi nổi lên một tia mỉa mai, nói:
“Ngươi, vừa rồi nói muốn giết chết ta?”
Toàn trường tĩnh mịch!
Trên mặt Hoàng Càn Tuấn xanh trắng đan xen, lúc sáng lúc tối, trong mắt tràn đầy kinh hãi cùng hoảng hốt.
Hắn rõ ràng cũng bị dọa rồi, không ngờ một đám hộ vệ kia của mình, lại ngay cả một mình Tô Dịch cũng đánh không lại.
Cái đó hoàn toàn không giống với hình tượng Tô Dịch kẻ bất lực người ở rể mất hết tu vi trong nhận thức của hắn!
Lúc này, đối mặt Tô Dịch chỉ cách một bươc, nhìn ánh mắt thâm thúy mà lạnh nhạt đó của đối phương, trong lòng Hoàng Càn Tuấn dâng lên hàn ý cùng sợ hãi không thể ức chế, thân thể cũng kịch liệt run bắn lên.
Nhưng, hắn dù sao ương ngạnh kiêu ngạo nhiều năm, kiên trì nói: “Tô Dịch, ngươi biết đánh đấm nữa lại như thế nào, bây giờ ngươi chỉ là một tên người ở rể địa vị thấp hèn, mà ta là con cháu đích hệ Hoàng thị nhất tộc!”
Nói đến đây, dũng khí của hắn giống như tăng lên không ít, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, “Ngươi nếu muốn ra tay, cứ việc đến là được, nhưng, về sau cứ chờ Hoàng gia chúng ta trả thù đi!”
Hoàng Càn Tuấn có thể ở thành Quảng Lăng kiêu ngạo nhiều năm, trung tâm chính là Hoàng thị nhất tộc đứng sau lưng, cha hắn càng là đương kim tộc trưởng Hoàng thị.
Đây mới là tiền vốn để hắn kiêu ngạo ngang ngược.
Quả nhiên, sau khi nghe được Hoàng Càn Tuấn nói, trong lòng bọn Văn Linh Tuyết cùng Niếp Đằng trầm xuống, ý thức được hậu quả chuyện này sẽ nghiêm trọng cùng phiền toái bao nhiêu.
“Uy hiếp ta?”
Tô Dịch lại cười.
Hắn bỗng nhiên vươn tay, một cây nắm lấy cổ Hoàng Càn Tuấn, nâng cả người gã đến giữa không trung, nhẹ nhàng nói:
“Có gan ngươi cứ nói thêm một chữ, xem ta có dám giết ngươi hay không.”
Cổ Hoàng Càn Tuấn đau đớn, gò má nghẹn đến mức đỏ lên, hơn nữa theo bàn tay ngón tay Tô Dịch phát lực, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, đầu mình choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, tựa như sắp chết.
Bản năng cầu sinh mãnh liệt kích thích hắn điên cuồng giãy dụa, nhưng lại không có ích gì.
Ở trong mắt mọi người, Hoàng Càn Tuấn chỉ như một con châu chấu bị nắm lấy, sống chết trong nháy mắt!
Chẳng lẽ, Tô Dịch thực muốn giết người?
Ý nghĩ này đồng loạt xuất hiện ở trong lòng Văn Linh Tuyết, Niếp Đằng cùng các cô gái kia, dọa bọn họ nhảy dựng, sắc mặt ai cũng biến đổi hẳn.
“Sao không nói nữa?”
Tô Dịch mỉm cười hỏi.
Khuôn mặt Hoàng Càn Tuấn vặn vẹo, cả người kịch liệt giãy dụa, lại cắn chặt răng, căn bản không dám nói lời nào, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi thật sâu.
Lớn như vậy, hắn lần đầu tiên cảm thấy hơi thở cái chết gần trong gang tấc, cảm giác đó khiến cả người hắn cũng có dấu hiệu sụp đổ.
Hắn có loại trực giác mãnh liệt, chỉ cần nói một chữ, Tô Dịch liền dám bẻ gãy cổ mình!
Chóp mũi Tô Dịch đột nhiên giật giật, nhíu mày, vung tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.