Chương 40: Thời Tới Thiên Địa Đều Đồng Lực (1)
Tiêu Cẩn Du
09/04/2022
Khi Văn Linh Tuyết quay về bên người Tô Dịch, khuôn mặt như hồ nước băng tuyết hòa tan, tươi đẹp sáng loáng.
“Tỷ phu, cảm giác này thật tốt.”
Đôi mắt trong veo như nước của thiếu nữ lộ ra một tia phấn khởi.
Tô Dịch cười lên, chỉ điểm:
“Làm người xử thế, mượn thế cũng là một môn học vấn, kẻ giỏi mượn thế, liền như đi thuyền xuôi gió, tự dưng trôi đi. Một ít người tu hành lợi hại, càng có thể mượn thế thiên địa chứng đạo.”
“Nhưng, thứ mượn được chung quy không lâu dài, cái gọi là khi thời đến trời đất đều đồng lực, vận đi anh hùng không tự do. Dựa vào ngoại lực, chung quy phải bị ngoại lực vứt bỏ.”
Nghe xong, Văn Linh Tuyết như có chút suy nghĩ, nói: “Tỷ phu, ý của huynh là nói, mượn thế hay không, phải nắm giữ chừng mực trong đó, xét đến cùng, vẫn cần tự mình mạnh lên, đúng không?”
Tô Dịch cười gật gật đầu.
Thiếu nữ trí tuệ nhanh nhạy, có chút đạo lý, điểm tới là dừng được rồi.
Cách đó không xa, một ánh mắt oán hận nhìn về phía Tô Dịch.
Chủ nhân ánh mắt là Văn Thiếu Bắc.
Hắn không dám đắc tội Văn Linh Tuyết, lại tính mang lửa giận phát tiết trên đầu Tô Dịch.
Hơn nữa, hắn tự tin Văn Linh Tuyết căn bản không quản được việc này, bởi vì ở trên dưới toàn bộ Văn gia, không có ai sẽ để ý Tô Dịch bị làm nhục hay không.
Tô Dịch tự nhiên chú ý tới ánh mắt Văn Thiếu Bắc, nhưng cũng không để ý.
Nếu tiểu tử này thật dám giở trò gì, hắn tự sẽ dạy dỗ cẩn thận đối phương nên làm người như thế nào.
Kế tiếp, Tô Dịch và Văn Linh Tuyết ngồi xuống ở một bàn rượu trong đình viện.
Nhưng dần dần, Văn Linh Tuyết phát hiện có chút không thích hợp, trước bàn phụ cận đều sắp ngồi đầy người, nói chuyện với nhau vui vẻ, tỏ ra rất náo nhiệt.
Duy chỉ có một bàn này của nàng cùng Tô Dịch, chỉ có hai người bọn họ ở đây, tỏ ra dị thường vắng vẻ, ở trong cả khu vực cũng tỏ ra rất đáng chú ý.
“Tỷ phu...”
Văn Linh Tuyết nhìn Tô Dịch một cái, có chút tức giận, lại có chút lo lắng.
Nàng làm sao nhìn không ra, vô luận là tộc nhân Văn gia, hay là khách tới tham gia tiệc mừng thọ, đều coi Tô Dịch là ôn thần, sợ tránh còn không kịp!
Tô Dịch lại tỏ ra rất tự tại nhàn nhã, hắn xách bầu rượu lên, rót cho bản thân một chén, nói giỡn:
“Kẻ có thể cùng uống với ngươi ta, đang ngồi không một người nào.”
Văn Linh Tuyết nhịn không được mím môi cười khẽ, cũng trầm tĩnh lại.
Cách đó không xa, một đứa bé bộ dáng đáng yêu đi tới, khoảng sáu bảy tuổi, rõ ràng ở tìm chỗ ngồi.
“Tiểu Minh Dung, đến chỗ tỷ tỷ ngồi.”
Văn Linh Tuyết cười hì hì vẫy tay.
Đứa bé đó vui vẻ đáp ứng, nhưng khi nhìn thấy Tô Dịch, nó nhất thời dừng lại, thanh thúy kêu to:
“Văn Minh Dung ta tuy tuổi nhỏ, cũng coi thường làm bạn cùng Tô Dịch người ở rể bực này!”
Không khí náo nhiệt phụ cận hơi yên tĩnh lại, mọi người vẻ mặt cổ quái, sau đó tiếng cười vang nổi lên bốn phía, trong không khí đều lộ ra hương vị sung sướng.
Đám người Văn Thiếu Bắc càng ôm bụng cười cười to, vui vẻ không kiềm chế được.
Trẻ con nói năng không biết giữ kẽ, nhưng thường thường cũng chân thật nhất.
Một câu của đứa bé kia, tương đương trực tiếp bóc trần địa vị Tô Dịch ở Văn gia thấp cỡ nào!
Khuôn mặt Văn Linh Tuyết như sương, hung tợn trừng mắt nhìn đứa con nít kia một cái, nàng tự nhiên không thể thật sự đi so đo với một đứa nhỏ.
Lại nhìn Tô Dịch, giống như không cảm thấy gì cả, một mình ở nơi đó tự rót tự uống, tự vui.
...
Trong đại điện tông tộc.
Cảm xúc trong lòng Cầm Thiến cũng rất không phải.
Trong đại điện này khách quý chật nhà, nhân vật quý tộc tập hợp, nhưng hầu như đều chen chúc ở cạnh hai người tộc trưởng Văn Trường Kính, nhị trưởng lão Văn Trường Thanh.
Mà nàng cùng chồng Văn Trường Thái một bàn này, lại hầu như không ai hỏi thăm, cô đơn ngồi ở nơi đó, xấu hổ vô cùng.
Ngay cả lão thái quân ngồi ở trên thượng thủ chủ tọa, ánh mắt vẫn luôn đặt ở tộc trưởng Văn Trường Kính, nhị trưởng lão Văn Trường Thanh bên kia.
Loại tư vị bị xa cách này, làm Cầm Thiến đầy bụng u oán.
“Nhìn xem hai vị ca ca đó của chàng, lại nhìn chàng xem, đời này, lão nương không trông vào chàng nở mày nở mặt được!”
Cầm Thiến hung tợn trừng mắt nhìn Văn Trường Thái bên cạnh một cái.
Trong lòng nàng rất hối hận, sớm biết đã viết thư bảo con gái lớn trở về, lấy thân phận đệ tử Thiên Nguyên học cung, ít nhất còn có thể giúp nàng chống đỡ trường hợp một chút.
“Ài, đều là người một nhà, nói những thứ này làm gì.”
Văn Trường Thái thở dài.
Cầm Thiến càng thêm căm tức, hạ giọng nói, “Chàng xem xem tộc nhân các nhánh phụ kia, đều đang xem trò cười nhà chúng ta đó! Ngay cả Giác Nguyên trai đại ca chàng, cũng nổi bật hơn nhà chúng ta!”
Nàng một bầu bực tức như muốn phát tiết toàn bộ, “Chàng nếu là có chút năng lực, nhà chúng ta nào đến nỗi khó xử như thế?”
Văn Trường Thái mặt mày đau khổ, không dám hé răng.
Lúc nói chuyện với nhau, lục tục lại có một số nhân vật lớn đến chúc thọ, ai cũng đưa lên phần quà long trọng, làm khuôn mặt lão thái quân tỏa sáng.
Mà tộc trưởng Văn Trường Kính cùng Văn Trường Thanh thì cười nói với những nhân vật lớn đó, ai cũng hăng hái.
Thấy những màn này, Cầm Thiến quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
“Tỷ phu, cảm giác này thật tốt.”
Đôi mắt trong veo như nước của thiếu nữ lộ ra một tia phấn khởi.
Tô Dịch cười lên, chỉ điểm:
“Làm người xử thế, mượn thế cũng là một môn học vấn, kẻ giỏi mượn thế, liền như đi thuyền xuôi gió, tự dưng trôi đi. Một ít người tu hành lợi hại, càng có thể mượn thế thiên địa chứng đạo.”
“Nhưng, thứ mượn được chung quy không lâu dài, cái gọi là khi thời đến trời đất đều đồng lực, vận đi anh hùng không tự do. Dựa vào ngoại lực, chung quy phải bị ngoại lực vứt bỏ.”
Nghe xong, Văn Linh Tuyết như có chút suy nghĩ, nói: “Tỷ phu, ý của huynh là nói, mượn thế hay không, phải nắm giữ chừng mực trong đó, xét đến cùng, vẫn cần tự mình mạnh lên, đúng không?”
Tô Dịch cười gật gật đầu.
Thiếu nữ trí tuệ nhanh nhạy, có chút đạo lý, điểm tới là dừng được rồi.
Cách đó không xa, một ánh mắt oán hận nhìn về phía Tô Dịch.
Chủ nhân ánh mắt là Văn Thiếu Bắc.
Hắn không dám đắc tội Văn Linh Tuyết, lại tính mang lửa giận phát tiết trên đầu Tô Dịch.
Hơn nữa, hắn tự tin Văn Linh Tuyết căn bản không quản được việc này, bởi vì ở trên dưới toàn bộ Văn gia, không có ai sẽ để ý Tô Dịch bị làm nhục hay không.
Tô Dịch tự nhiên chú ý tới ánh mắt Văn Thiếu Bắc, nhưng cũng không để ý.
Nếu tiểu tử này thật dám giở trò gì, hắn tự sẽ dạy dỗ cẩn thận đối phương nên làm người như thế nào.
Kế tiếp, Tô Dịch và Văn Linh Tuyết ngồi xuống ở một bàn rượu trong đình viện.
Nhưng dần dần, Văn Linh Tuyết phát hiện có chút không thích hợp, trước bàn phụ cận đều sắp ngồi đầy người, nói chuyện với nhau vui vẻ, tỏ ra rất náo nhiệt.
Duy chỉ có một bàn này của nàng cùng Tô Dịch, chỉ có hai người bọn họ ở đây, tỏ ra dị thường vắng vẻ, ở trong cả khu vực cũng tỏ ra rất đáng chú ý.
“Tỷ phu...”
Văn Linh Tuyết nhìn Tô Dịch một cái, có chút tức giận, lại có chút lo lắng.
Nàng làm sao nhìn không ra, vô luận là tộc nhân Văn gia, hay là khách tới tham gia tiệc mừng thọ, đều coi Tô Dịch là ôn thần, sợ tránh còn không kịp!
Tô Dịch lại tỏ ra rất tự tại nhàn nhã, hắn xách bầu rượu lên, rót cho bản thân một chén, nói giỡn:
“Kẻ có thể cùng uống với ngươi ta, đang ngồi không một người nào.”
Văn Linh Tuyết nhịn không được mím môi cười khẽ, cũng trầm tĩnh lại.
Cách đó không xa, một đứa bé bộ dáng đáng yêu đi tới, khoảng sáu bảy tuổi, rõ ràng ở tìm chỗ ngồi.
“Tiểu Minh Dung, đến chỗ tỷ tỷ ngồi.”
Văn Linh Tuyết cười hì hì vẫy tay.
Đứa bé đó vui vẻ đáp ứng, nhưng khi nhìn thấy Tô Dịch, nó nhất thời dừng lại, thanh thúy kêu to:
“Văn Minh Dung ta tuy tuổi nhỏ, cũng coi thường làm bạn cùng Tô Dịch người ở rể bực này!”
Không khí náo nhiệt phụ cận hơi yên tĩnh lại, mọi người vẻ mặt cổ quái, sau đó tiếng cười vang nổi lên bốn phía, trong không khí đều lộ ra hương vị sung sướng.
Đám người Văn Thiếu Bắc càng ôm bụng cười cười to, vui vẻ không kiềm chế được.
Trẻ con nói năng không biết giữ kẽ, nhưng thường thường cũng chân thật nhất.
Một câu của đứa bé kia, tương đương trực tiếp bóc trần địa vị Tô Dịch ở Văn gia thấp cỡ nào!
Khuôn mặt Văn Linh Tuyết như sương, hung tợn trừng mắt nhìn đứa con nít kia một cái, nàng tự nhiên không thể thật sự đi so đo với một đứa nhỏ.
Lại nhìn Tô Dịch, giống như không cảm thấy gì cả, một mình ở nơi đó tự rót tự uống, tự vui.
...
Trong đại điện tông tộc.
Cảm xúc trong lòng Cầm Thiến cũng rất không phải.
Trong đại điện này khách quý chật nhà, nhân vật quý tộc tập hợp, nhưng hầu như đều chen chúc ở cạnh hai người tộc trưởng Văn Trường Kính, nhị trưởng lão Văn Trường Thanh.
Mà nàng cùng chồng Văn Trường Thái một bàn này, lại hầu như không ai hỏi thăm, cô đơn ngồi ở nơi đó, xấu hổ vô cùng.
Ngay cả lão thái quân ngồi ở trên thượng thủ chủ tọa, ánh mắt vẫn luôn đặt ở tộc trưởng Văn Trường Kính, nhị trưởng lão Văn Trường Thanh bên kia.
Loại tư vị bị xa cách này, làm Cầm Thiến đầy bụng u oán.
“Nhìn xem hai vị ca ca đó của chàng, lại nhìn chàng xem, đời này, lão nương không trông vào chàng nở mày nở mặt được!”
Cầm Thiến hung tợn trừng mắt nhìn Văn Trường Thái bên cạnh một cái.
Trong lòng nàng rất hối hận, sớm biết đã viết thư bảo con gái lớn trở về, lấy thân phận đệ tử Thiên Nguyên học cung, ít nhất còn có thể giúp nàng chống đỡ trường hợp một chút.
“Ài, đều là người một nhà, nói những thứ này làm gì.”
Văn Trường Thái thở dài.
Cầm Thiến càng thêm căm tức, hạ giọng nói, “Chàng xem xem tộc nhân các nhánh phụ kia, đều đang xem trò cười nhà chúng ta đó! Ngay cả Giác Nguyên trai đại ca chàng, cũng nổi bật hơn nhà chúng ta!”
Nàng một bầu bực tức như muốn phát tiết toàn bộ, “Chàng nếu là có chút năng lực, nhà chúng ta nào đến nỗi khó xử như thế?”
Văn Trường Thái mặt mày đau khổ, không dám hé răng.
Lúc nói chuyện với nhau, lục tục lại có một số nhân vật lớn đến chúc thọ, ai cũng đưa lên phần quà long trọng, làm khuôn mặt lão thái quân tỏa sáng.
Mà tộc trưởng Văn Trường Kính cùng Văn Trường Thanh thì cười nói với những nhân vật lớn đó, ai cũng hăng hái.
Thấy những màn này, Cầm Thiến quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.