Chương 44: Toàn tràng kinh ngạc!
Kiếm Du Thái Hư
03/03/2013
Diệp Phách Thiên hừ lạnh một tiếng, tay phải hư không áp xuống, cách không chặn đứng thân hình Trầm Ngọc Thanh, khiến Trầm Ngọc Thanh không thể động đậy.
- Đệ muội, bây giờ vẫn đang trong thời gian thi đấu, muội chớ có làm càn.
Diệp Thiên Hào lúc này không thể nhịn thêm được nữa, sóng khí quanh người bộc phát, chân phải tiến lên một bước, cả dãy ghế bị đánh bay ra ngoài, lăng không nổ tung.
Tình hình hết sức căng thẳng.
- Hai vị, gượm đã, hình huống có biến.
Lâm thành chủ vội vàng vận công bảo vệ bản thân, nói với ba người Diệp Phách Thiên.
Nghe vậy, ba người lại quay lại tập trung vào trận đấu.
Đao quang rời thể, chém nát không khí, dư ba cắt lên một đất một vết thẳng tưng, sâu đúng ba tấc.
- Lần này Diệp Trần thua rồi, có khả năng còn bị giết.
Gần như mỗi người trong lòng đều nghĩ vậy.
Đối diện với đao quang đáng sợ, Diệp Trần thân hình hơi rung, khí huyết toàn thân lưu chuyển rầm rầm, khí thế trên người đột nhiên bạo tăng, giống như một Thái Cổ Thiên Thần.
- Diệt!
Miệng hét lên một tiếng lớn, Diệp Trần thân thể bất động, tay trái nắm quyền chuẩn bị đánh ra.
Bốp bốp bốp!
Đao quang rời thể cách không nổ vụn trong khi vẫn chưa kịp làm gì.
- Chuyện gì vậy, sao hắn lại mạnh như vậy.
Diệp Huyên đứng bật dậy, thảng thốt nói.
Sắc mặt Diệp Hải cũng ngưng trọng không kém, hai mắt dán chặt vào Diệp Trần.
Còn hai con mắt Diệp Đường như sắp rớt ra ngoài, đứng im tại chỗ.
- Sơn thạch băng lưu!
Diệp Trần mắt sắc như kiếm, quăng mình ra trước, mang theo khí thế cao sơn sụp đổ tiến ba bước đến trước mặt Diệp Đường, Tinh Cương Kiếm ngay lập tức gác lên cổ hắn.
- Ngươi thua.
Diệp Trần thản nhiên nói.
Diệp Đường hồi lại thần, không sao tiếp nhận nổi thực tại trước mắt, hai mắt sung huyết nói:
- Không thể nào, ta không thua, chết đi cho ta.
Tân tuyết đao trên tay trở mình, vội vàng chém ra.
Diệp Trần thần sắc hơi giận, tay trái quét ngang, đánh bay Tân tuyết kiếm trong tay Diệp Đường, sau đó tiến một bước đánh ngã đối phương.
Phốc!
Lăng không thổ ra một ngụm máu tươi, thân thể Diệp Đường bay xa hơn mười bước chân.
- Diệp Trần thắng, thắng rồi!
- Thật không ngờ, Diệp Đường tấn cấp Ngưng Chân cảnh mà cũng không phải đối thủ của Diệp Trần, thế mới biết hắn mạnh thế nào, xem ra cuộc chiến tranh giành vị trí thứ nhất sẽ hấp dẫn lắm đây.
- Không sai, Diệp Đường thân là một trong hai thiên tài Diệp gia, lại bái nhập Bắc Tuyết Sơn Trang, thực lực trên người thậm chí còn mạnh hơn Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì đồng cấp, nhưng vẫn bại dưới tay Diệp Trần, đúng là quá bất ngờ, nếu như Diệp Trần cũng bước vào Ngưng Chân Cảnh, còn cường đại cỡ nào, tuyệt đối vượt mặt hết tất cả Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì, cho dù là Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì cũng không thể thắng được hắn.
- Khiêu chiến vượt cấp. Đây chính là khiêu chiến vượt cấp trong truyền thuyết, thật là mãn nhãn a.
Hiện trường sôi lên sùng sục, nhìn Diệp Trần đánh bại Diệp Đường, không ai còn nghĩ hắn không đủ tư cách giành vị trí thứ nhất tộc hội, nếu ai còn nói vậy, người đó chắc chắn điên, hoặc mù, hoặc đang mơ.
Diệp Huyên đến tận bây giờ vẫn chưa ngồi xuống, nàng đang nhớ lại mấy tháng trước, Diệp Trần còn là một võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu nhỏ bé, hôm nay đã có thực lực khiêu chiến nàng, khiến nàng có chút không tự nhiên, không biết dùng ngôn ngữ nào để giải thích.
Nếu như cố giải thích, thì đó là tương phản quá lớn.
- Súc sinh, toàn bộ câm miệng cho ta.
Nghe mọi người nghị luận, giữa đống lộn xộn trên ghế khách quý, Diệp Phách Thiên rống lên một tiếng giận dữ, khí kình cuồng bạo cuồn cuộn khuếch tán ra ngoài.
Những người có mặt nhất thời ngã ngửa.
Diệp Thiên Hào thấy vậy giận dữ nói:
- Diệp Phách Thiên, huynh định làm gì vậy.
Nỗ lực áp chế nộ hỏa, Diệp Phách Thiên hung hăng liếc nhìn Diệp Trần, quát những người bên dưới:
- Đang trong thời gian thi đấu, ồn ào như vậy còn ra thể thống gì nữa, yên lặng hết cho ta.
Nghe vậy, toàn tràng lặng ngắt như tờ, không ai dám đứng ra khiêu khích một Diệp Phách Thiên đang nổi giận, không nói đối phương là Trưởng lão nội môn Tử Dương Tông, bản thân cũng là một võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì, ở Diệp gia hay Lạc Thành đều là nhân vật có số má, có thể nói, Diệp Phách Thiên dậm chân một cái, Lạc Thành cũng phải nghiêng ngả.
Diệp Thiên Hào thở phào nhẹ nhõm, nói với hạ nhân bên cạnh:
- Mang một cái ghế khác đến đây.
- Vâng.
Mấy người hạ nhân cúi đầu rời đi.
Lâm thành chủ thấy tràng diện có chút bối rối, cười khổ với Diệp Thiên Hào:
- Diệp gia chủ, không ngờ lệnh công tử che giấu thực lực kĩ vậy, thật khiến cho ta chấn động.
- Diệp Trần mới về được mấy ngày, bản thân ta cũng không rõ về thực lực của nó.
Diệp Thiên Hào lòng đầy tự hào, giống như đang ăn mật ong, ở Chân Linh Đại Lục này, trừ thực lực bản thân ra, có một hậu bối tốt là ước mơ của tất cả mọi người, nhất là đại gia tộc hoặc đại tông môn, đệ tử hậu bối thiên phú không cao, thời kì khó khăn sớm muộn gì cũng suy sụp, còn hậu bối thiên tài bất tuyệt, cả gia tộc vĩnh viễn hưng thịnh, thậm chí còn dẫn dắt gia tộc lên một tầng cao mới.
Trước đây Diệp Thiên Hào đã từ bỏ tâm tư đó, bây giờ nó lại được thắp lên, hơn nữa, càng thắp càng mạnh, làm cho tinh thần ông tốt lên trăm lần.
Diệp Phách Thiên âm trầm nói:
- Tuổi còn nhỏ mà đã có tâm cơ thâm trầm như vậy, đợi đến khi trưởng thành còn không biết như thế nào, Diệp Thiên Hào, ngươi dạy con tốt lắm.
Diệp Thiên Hào cười lạnh nói:
- Thắng thua là chuyện thường trong giới võ giả, đâu có thể chỉ mình con trai huynh mới được thắng còn con trai đệ phải thua.
- Vậy chúng ta cứ chờ đấy!
Hai người đối lập không phải ngày một ngày hai, từ nhỏ đến lớn, cả lúc còn nhỏ, hai bên nhìn nhau đã không thuận mắt, thường xuyên đấu đến ta sống ngươi chết, sau này Diệp Thiên Hào kế thừa ngôi vị Gia chủ Diệp gia, Diệp Phách Thiên ở Tử Dương Tông được tấn chức, trận đấu mới tạm lắng, không còn kịch liệt như trước đây nữa.
Trên ghế trọng tài, Tam trưởng lão nửa ngày vẫn chưa hồi lại thần, cho đến khi bị trưởng lão bên cạnh đập một cái, mới tỉnh lại, lớn tiếng nói:
- Diệp Trần thắng, trận tiếp theo, Diệp Hải đấu với Diệp Huyên.
Đặt mông ngồi xuống, Tam trưởng lão cảm thán nói:
- Đúng là không thể coi thường đám hậu bối này, Diệp Thiên Hào dạy con giỏi quá.
- Không phải sao, với Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong tu vi đánh bại Ngưng Chân Cảnh sơ kì Diệp Đường, độ khó còn cao hơn cả khiêu chiến vượt cấp thông thường, thật không biết sao có thể làm được?
Nhị trưởng lão ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Trần, tựa hồ như muốn nhìn thấu con người hắn.
Tam trưởng lão ngồi giữa hai ngườu nói:
- Trước mặt ta nói không sao, nhưng không được để cho Diệp Phách Thiên nghe thấy.
- Bọn đệ đương nhiên biết.
- Tỷ thí bắt đầu, không biết tiếp theo có còn kinh hỉ nữa không?
- Đệ muội, bây giờ vẫn đang trong thời gian thi đấu, muội chớ có làm càn.
Diệp Thiên Hào lúc này không thể nhịn thêm được nữa, sóng khí quanh người bộc phát, chân phải tiến lên một bước, cả dãy ghế bị đánh bay ra ngoài, lăng không nổ tung.
Tình hình hết sức căng thẳng.
- Hai vị, gượm đã, hình huống có biến.
Lâm thành chủ vội vàng vận công bảo vệ bản thân, nói với ba người Diệp Phách Thiên.
Nghe vậy, ba người lại quay lại tập trung vào trận đấu.
Đao quang rời thể, chém nát không khí, dư ba cắt lên một đất một vết thẳng tưng, sâu đúng ba tấc.
- Lần này Diệp Trần thua rồi, có khả năng còn bị giết.
Gần như mỗi người trong lòng đều nghĩ vậy.
Đối diện với đao quang đáng sợ, Diệp Trần thân hình hơi rung, khí huyết toàn thân lưu chuyển rầm rầm, khí thế trên người đột nhiên bạo tăng, giống như một Thái Cổ Thiên Thần.
- Diệt!
Miệng hét lên một tiếng lớn, Diệp Trần thân thể bất động, tay trái nắm quyền chuẩn bị đánh ra.
Bốp bốp bốp!
Đao quang rời thể cách không nổ vụn trong khi vẫn chưa kịp làm gì.
- Chuyện gì vậy, sao hắn lại mạnh như vậy.
Diệp Huyên đứng bật dậy, thảng thốt nói.
Sắc mặt Diệp Hải cũng ngưng trọng không kém, hai mắt dán chặt vào Diệp Trần.
Còn hai con mắt Diệp Đường như sắp rớt ra ngoài, đứng im tại chỗ.
- Sơn thạch băng lưu!
Diệp Trần mắt sắc như kiếm, quăng mình ra trước, mang theo khí thế cao sơn sụp đổ tiến ba bước đến trước mặt Diệp Đường, Tinh Cương Kiếm ngay lập tức gác lên cổ hắn.
- Ngươi thua.
Diệp Trần thản nhiên nói.
Diệp Đường hồi lại thần, không sao tiếp nhận nổi thực tại trước mắt, hai mắt sung huyết nói:
- Không thể nào, ta không thua, chết đi cho ta.
Tân tuyết đao trên tay trở mình, vội vàng chém ra.
Diệp Trần thần sắc hơi giận, tay trái quét ngang, đánh bay Tân tuyết kiếm trong tay Diệp Đường, sau đó tiến một bước đánh ngã đối phương.
Phốc!
Lăng không thổ ra một ngụm máu tươi, thân thể Diệp Đường bay xa hơn mười bước chân.
- Diệp Trần thắng, thắng rồi!
- Thật không ngờ, Diệp Đường tấn cấp Ngưng Chân cảnh mà cũng không phải đối thủ của Diệp Trần, thế mới biết hắn mạnh thế nào, xem ra cuộc chiến tranh giành vị trí thứ nhất sẽ hấp dẫn lắm đây.
- Không sai, Diệp Đường thân là một trong hai thiên tài Diệp gia, lại bái nhập Bắc Tuyết Sơn Trang, thực lực trên người thậm chí còn mạnh hơn Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì đồng cấp, nhưng vẫn bại dưới tay Diệp Trần, đúng là quá bất ngờ, nếu như Diệp Trần cũng bước vào Ngưng Chân Cảnh, còn cường đại cỡ nào, tuyệt đối vượt mặt hết tất cả Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì, cho dù là Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì cũng không thể thắng được hắn.
- Khiêu chiến vượt cấp. Đây chính là khiêu chiến vượt cấp trong truyền thuyết, thật là mãn nhãn a.
Hiện trường sôi lên sùng sục, nhìn Diệp Trần đánh bại Diệp Đường, không ai còn nghĩ hắn không đủ tư cách giành vị trí thứ nhất tộc hội, nếu ai còn nói vậy, người đó chắc chắn điên, hoặc mù, hoặc đang mơ.
Diệp Huyên đến tận bây giờ vẫn chưa ngồi xuống, nàng đang nhớ lại mấy tháng trước, Diệp Trần còn là một võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu nhỏ bé, hôm nay đã có thực lực khiêu chiến nàng, khiến nàng có chút không tự nhiên, không biết dùng ngôn ngữ nào để giải thích.
Nếu như cố giải thích, thì đó là tương phản quá lớn.
- Súc sinh, toàn bộ câm miệng cho ta.
Nghe mọi người nghị luận, giữa đống lộn xộn trên ghế khách quý, Diệp Phách Thiên rống lên một tiếng giận dữ, khí kình cuồng bạo cuồn cuộn khuếch tán ra ngoài.
Những người có mặt nhất thời ngã ngửa.
Diệp Thiên Hào thấy vậy giận dữ nói:
- Diệp Phách Thiên, huynh định làm gì vậy.
Nỗ lực áp chế nộ hỏa, Diệp Phách Thiên hung hăng liếc nhìn Diệp Trần, quát những người bên dưới:
- Đang trong thời gian thi đấu, ồn ào như vậy còn ra thể thống gì nữa, yên lặng hết cho ta.
Nghe vậy, toàn tràng lặng ngắt như tờ, không ai dám đứng ra khiêu khích một Diệp Phách Thiên đang nổi giận, không nói đối phương là Trưởng lão nội môn Tử Dương Tông, bản thân cũng là một võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì, ở Diệp gia hay Lạc Thành đều là nhân vật có số má, có thể nói, Diệp Phách Thiên dậm chân một cái, Lạc Thành cũng phải nghiêng ngả.
Diệp Thiên Hào thở phào nhẹ nhõm, nói với hạ nhân bên cạnh:
- Mang một cái ghế khác đến đây.
- Vâng.
Mấy người hạ nhân cúi đầu rời đi.
Lâm thành chủ thấy tràng diện có chút bối rối, cười khổ với Diệp Thiên Hào:
- Diệp gia chủ, không ngờ lệnh công tử che giấu thực lực kĩ vậy, thật khiến cho ta chấn động.
- Diệp Trần mới về được mấy ngày, bản thân ta cũng không rõ về thực lực của nó.
Diệp Thiên Hào lòng đầy tự hào, giống như đang ăn mật ong, ở Chân Linh Đại Lục này, trừ thực lực bản thân ra, có một hậu bối tốt là ước mơ của tất cả mọi người, nhất là đại gia tộc hoặc đại tông môn, đệ tử hậu bối thiên phú không cao, thời kì khó khăn sớm muộn gì cũng suy sụp, còn hậu bối thiên tài bất tuyệt, cả gia tộc vĩnh viễn hưng thịnh, thậm chí còn dẫn dắt gia tộc lên một tầng cao mới.
Trước đây Diệp Thiên Hào đã từ bỏ tâm tư đó, bây giờ nó lại được thắp lên, hơn nữa, càng thắp càng mạnh, làm cho tinh thần ông tốt lên trăm lần.
Diệp Phách Thiên âm trầm nói:
- Tuổi còn nhỏ mà đã có tâm cơ thâm trầm như vậy, đợi đến khi trưởng thành còn không biết như thế nào, Diệp Thiên Hào, ngươi dạy con tốt lắm.
Diệp Thiên Hào cười lạnh nói:
- Thắng thua là chuyện thường trong giới võ giả, đâu có thể chỉ mình con trai huynh mới được thắng còn con trai đệ phải thua.
- Vậy chúng ta cứ chờ đấy!
Hai người đối lập không phải ngày một ngày hai, từ nhỏ đến lớn, cả lúc còn nhỏ, hai bên nhìn nhau đã không thuận mắt, thường xuyên đấu đến ta sống ngươi chết, sau này Diệp Thiên Hào kế thừa ngôi vị Gia chủ Diệp gia, Diệp Phách Thiên ở Tử Dương Tông được tấn chức, trận đấu mới tạm lắng, không còn kịch liệt như trước đây nữa.
Trên ghế trọng tài, Tam trưởng lão nửa ngày vẫn chưa hồi lại thần, cho đến khi bị trưởng lão bên cạnh đập một cái, mới tỉnh lại, lớn tiếng nói:
- Diệp Trần thắng, trận tiếp theo, Diệp Hải đấu với Diệp Huyên.
Đặt mông ngồi xuống, Tam trưởng lão cảm thán nói:
- Đúng là không thể coi thường đám hậu bối này, Diệp Thiên Hào dạy con giỏi quá.
- Không phải sao, với Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong tu vi đánh bại Ngưng Chân Cảnh sơ kì Diệp Đường, độ khó còn cao hơn cả khiêu chiến vượt cấp thông thường, thật không biết sao có thể làm được?
Nhị trưởng lão ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Trần, tựa hồ như muốn nhìn thấu con người hắn.
Tam trưởng lão ngồi giữa hai ngườu nói:
- Trước mặt ta nói không sao, nhưng không được để cho Diệp Phách Thiên nghe thấy.
- Bọn đệ đương nhiên biết.
- Tỷ thí bắt đầu, không biết tiếp theo có còn kinh hỉ nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.