Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 754: Chõ mõm vào

Cô Đơn Địa Phi

13/08/2015

- Không biết xấu hổ! Nghe Lưu Điển nói xong, Lam Long nữ hoàng là người đầu tiên phẫn nộ, giơ tay tát tới, Lưu Điển lập tức bị trúng một tát. Nhưng mà hiện giờ nàng bị pháp tắc hoàn toàn giam cầm tu vi, một cái tát này chẳng những không khiến Lưu Điển nóng mặt, ngược lại chân cho tay đau đớn.

Nhưng mà một cái tát này lại khiến cho sĩ khí Lưu gia không còn.

Một nữ nhân bình thường cũng có thể tát cho gia chủ một cái, chuyện này nếu truyền ra ngoài, Lưu gia nào còn mặt mũi chứ?

Chu Hằng thu biểu tình từng người vào mắt, không khỏi cười lạnh, nói: - Đến lúc này, các ngươi còn quan tâm vấn đề tôn nghiêm. Từ nay về sau, Lưu gia sẽ bị xóa tên khỏi Bạch Minh Thành!

- Không, ngươi không thể làm như vậy!

Vừa nói ra, đã có không ít người Lưu gia hò hét ầm ĩ. Lúc gia chủ bị đánh bọn họ còn không lên tiếng, nhưng Lưu gia nếu bị xóa tên, đặc quyền trong ý nghĩ của bọn họ cũng không còn, như vậy sẽ tổn hại nghiêm trọng tới lợi ích của bọn họ, tự nhiên mọi người đều kêu lên. Đúng là một đám người ti tiện.

Chu Hằng tức giận, ý niệm trong đầu vừa chuyển, một đạo thần thức dao động lan ra, ba ba ba, Thăng Hoa Hoàng tức giận, há phải phàm nhân có thể ngăn cản? Người Lưu gia đều bị nổ tung.

- Tiểu tử ác độc. Một tiếng quát tháo, vù, trên bầu trời xẹt qua một đạo hàn mang màu bạc, uy thế rất mạnh.

Chu Hằng thoáng sửng sốt, phất tay một cái, một cơn cuồng phong cuốn qua, đạo hàn mang bị xóa sạch.

- Hả? Người xuất thủ dường như có chút giật mình, bóng xám nhoáng lên một cái, một đạo nhân ảnh đột ngột từ trên trời giáng xuống, trên lưng đeo một hồ lô rượu đỏ thắm, thân hình cao lớn khôi ngô, nhìn qua chỉ hơn 60 tuổi.

- Lão, lão thần tiên! Mấy người Lưu gia may mắn còn sống đều hưng phấn hò hét ầm ĩ, bọn họ cũng không nhận ra lão nhân đeo hồ lô rượu này. Nhưng mà nếu hắn có thể ngăn cản được Chu Hằng, vậy chính là cứu tinh của bọn họ a!

Bọn họ bây giờ chỉ muốn chụp lấy cái phao cứu mạng này thôi.

- Người trẻ tuổi, ngươi đã tiến vào tiên cảnh, cần gì phải tính toán chi li với một đám phàn nhân chứ? Lão nhân đeo hồ lô rượu lão quát Chu Hằng, vẻ mặt rất không vui.

Tiên nhân phải đăng Tiên Kiều, đây là cộng đồng Tiên vực ước định, mà nếu muốn rời khỏi Tiên vực tiến vào Phàm giới, cũng phải tận lực tránh ra tay! Chu Hằng vừa tàn sát nhiều người như vậy, đã hoàn toàn vi phạm ước định Tiên vực rồi.

Lão đầu này là Thăng Hoa Đế!

Chu Hằng có ngũ hành phù văn che dấu khí tức. Đối phương cũng không thể nhìn ra sâu cạn của hắn, mà hắn lại có thể nhìn ra được lai lịch của đối phương. Hắn hờ hững nói: - Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ! Phàm nhân thì thế nào, làm chuyện ác không đáng bị phạt sao?

- Người trẻ tuổi, ngươi đã vi phạm quy ước Tiên vực, còn không theo lão phu trở về Tiên vực chịu tội! Lão nhân hồ lô rượu nghiêm nghị nói.

Chu Hằng lắc lắc đầu, nói: - Tiên vực ta sẽ đi, nhưng không phải hiện tại, cũng không phải bị người ép đi! Lão tiên sinh, ngươi có thể đi rồi!

- Ha ha ha. Không thể tưởng được trên đời này còn có người dám không để cho Lỗ Đông Vân ta mặt mũi! Lão nhân hồ lô rượu giận quá hóa cười, hắn thấy người trẻ tuổi này quá kiêu ngạo, ỷ mình là tiên nhân không ngờ chạy đến phàm nhân ra vẻ ta đây, đúng là làm mất hết mặt mũi tiên nhân rồi.

- Mặc kệ ngươi là con cháu nhà ai. Lão phu hôm nay không phải giáo huấn ngươi một phen, sau đó sẽ đem ngươi tới trước mặt trưởng bối ngươi, hỏi bọn họ giáo dục như kiểu gì đây.

Lỗ Đông Vân vẫy tay ra. Khí tức Thăng Hoa Đế cuồn cuộn tràn ra, trừ Chu Hằng ra. uy áp khiến mọi người đều khó chịu. Khó chịu như muốn hộc máu.

- Đúng là không biết phải trái, mở lớn mắt ra mà nhìn!

Chu Hằng cũng hừ lạnh, lão nhân này cũng không phải là tinh thần trọng nghĩa gì. Nhiều nhất chỉ là cổ hủ, cố chấp ôm lấy cái quy củ Tiên vực, còn ở đây ra vẻ tiền bối trách phạt hắn.

Cái gì mà là quy ước Tiên vực, mắc mớ gì tới hắn?

Mục đích tu luyện của hắn là gì? Chính là không muốn chịu đủ loại ước thúc, làm một người tự do!

Gặp bất bình, diệt!



Chu Hằng tay phải đấm tới Lỗ Đông Vân.

Thình thịch!

Một tiếng trầm đục vang lên, Chu Hằng và Lỗ Đông Vân đều run lên, đồng loạt lui một bước.

Hai người trình độ linh lực ngang nhau, có lẽ Lỗ Đông Vân hơn một chút, hẳn là Thăng Hoa Đế 3 tướng, nhưng mà pháp tướng thứ ba cũng chỉ mới thành mà thôi.

Thấy Lỗ Đông Vân thật sự đỡ được Chu Hằng, người Lưu gia đều hoan hô.

- Lão thần tiên, ngàn vạn lần không thể bỏ qua người kia, hắn đã giết vô số người Lưu gia chúng ta à.

- Hắn là Ma quỷ!

- Lão thần tiên, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho chúng ta a!

Người Lưu gia còn sống sót đều dùng miệng lưỡi công kích Chu Hằng, phát huy sở trường nói xấu tới cực hạn, biến Lưu gia trở thành khổ chủ, đứng ở góc độ bọn họ mà nói, bọn họ đúng là khổ chủ a, chuyện mười mấy năm trước? Phi, không phải đã sớm qua rồi sao!

- Bọn họ nói bậy, đại ca ca là người tốt!" Hồ Nhân thế đơn lực bạc biện hộ cho Chu Hằng.

Ba người Hồng Long nữ hoàng lại lười lên tiếng, một người hoàn toàn không có cảm tình với Chu Hằng, một người thỉ chỉ thích chới với kiến dưới đất, con lừa đen lại tung vó chạy quanh, nó thật ra cũng muốn mở miệng, nhưng mà nói như thế nào cũng đều quên.

Chu Hằng cười ha ha, nói:

- Tiểu Nhân, không cần phải gấp, chỉ là một lão già, sao có thể là đối thủ của ta.

- Người trẻ tuổi, ngươi quá cuồng ngạo! Lỗ Đông Vân cau mày lại, tức giận quát.

Trước đó hắn đánh ra hàn quang cũng chỉ dùng một phần vạn lực lượng, cũng chỉ muốn cảnh cáo Chu Hằng mà thôi. Nhưng một kích vừa rồi hắn đã vận chuyển toàn lực, nhưng mà không ngờ lại chỉ ngang tay với Chu Hằng!

Xít, khi nào Tiên vực lại cho ra thiên tài mạnh như vậy?

Người trẻ tuổi này đến tột cùng có lai lịch gì?

Chỉ là nghe Chu Hằng khinh thị hắn, lão già lập tức nổi giận, quẳng nghi ngờ trong lòng sang một bên, trong ánh mắt lưu chuyển ánh sáng màu bạc, giống như hai con ngân xà xoay tròn.

Lão già biết không thể coi thường Chu Hằng, hắn phải xuất ra bản lĩnh thật sự.

Chu Hằng tươi cười, ở đây ngăn cách với thế giới bên ngoài, cũng không biết phát triển hệ thống tu luyện gì, hắn cũng muốn kiến thức một chút. Hắn ngoắc tay với Lỗ Đông Vân, có vẻ vân đạm phong khinh.

- Tiểu tử ngông cuồng! Lỗ Đông Vân tức lệch mũi, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn phát huy thực lực, lão già giận dữ, thân hình như ngân quang vọt ra, hưu hưu hưu, vô số kiếm quang màu bạc xuất hiện ở phía sau hắn, cùng với hắn bắn mạnh tới Chu Hằng.

Chu Hằng không né không tránh, trong lòng niệm động, bàn tay đã gia trì ngũ hành phù văn, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng nói: - Chuyển! Oanh!

Vạn kiếm đánh tới, nhưng mà khi bắn tới trước người Chu Hằng ba trượng liền bị một luồng ánh sáng vàng cản lại, sau đó lệch khỏi quỹ đạo bắn về người Lưu gia còn sống.

- A...

- Không!

- Cứu mạng a!



Nhưng mà lực lượng Thăng Hoa Đế cường đại cỡ nào, căn bản không cần trực tiếp trúng mục tiêu, chỉ cần đi vào phạm vi hơn một trượng của ngân kiếm, lực lượng kinh khủng chấn động cũng đánh cho bọn họ dập nát rồi.

Trong tiếng kêu thảm liên tiếp, máu tươi cùng tứ chi bay loạn, vốn còn có hơn hai trăm người Lưu gia may mắn sống sót, nhưng bây giờ chỉ còn lại bốn người, có thể đếm được trên đầu ngón tay!

- Ngươi... Lỗ Đông Vân bạo nổ, tay run run chỉ Chu Hằng nói không ra lời. Ở trong mắt hắn, phàm nhân thực ra cũng chẳng khác nào con kiến, nhưng mà quy ước Tiên vực không thể tùy tiện chà đạp.

Chu Hằng nhún vai, nói:

- Cũng không phải ta giết, ngươi chỉ ta làm gì? Hắn còn cười với bốn người còn sống của Lưu gia nói: - Oan có đầu, nợ có chủ, phải nhận rõ kẻ thù đấy.

Bốn người kia ngay cả muốn khóc cũng không khóc được, vốn tưởng rằng đến đây là đại cứu tinh, nhưng mà thần tiên vật lộn, tiểu quỷ cũng phải gặp nạn.

Loại cấp bậc chiến đấu này, dính một chút dư ba cũng đủ để bọn họ chết 100 lần.

Xem ra hôm nay bọn họ chết chắc!

- Người trẻ tuổi, ngươi đến tột cùng là ai? Lỗ Đông Vân trầm giọng nói, tuy rằng hắn biết lực lượng Chu Hằng kém hơn hắn một chút, nhưng mà lại nắm giữ tiên thuật huyền diệu vô cùng, hắn không dám khinh thị nữa!

Đến tột cùng là cường giả nào mới có thể dạy ra một đệ tử tuyệt thế như vậy?

Trong Tiên vực có người như vậy sao? Chu Hằng phủi tay áo một cái, nói: - Lão già, không nên xen vào việc của người khác! Hắn nhìn nơi bị kiếm khí Lỗ Đông Vân cắt qua, trong ánh mắt toát ra một chút kỳ quái, bởi vì lực lượng Thăng Hoa Đế không ngờ chỉ đánh ra được mấy cái lỗ thủng trên mặt đất như thế.

Tại sao có thể như vậy?

Một kích toàn lực của Thăng Hoa Đế đủ để khiến cho toàn bộ người Bạch Minh Thành cũng phải bốc hơi, sao lực phá hoại lại nhỏ như vậy?

Hoặc là nói, kết cấu thiên địa nơi này vô cùng ổn định, ngay cả Thăng Hoa Đế cũng không thể phá hư?

- Hừ, lại đánh tiếp! Lỗ Đông Vân lại triển khai công kích, hắn cũng không tin tà!

Hắn là ai? Chính là cường giả đứng ở đỉnh kim tự tháp Tiên vực đấy!

Mạnh hơn hắn cũng chỉ có mấy vị Sáng Thế Vương đếm trên đầu ngón tay thoi! Chỉ là một tiểu tử chưa dứt sữa lại dám tùy ý xưng hắn là lão già, nhất định phải để thanh niên này chịu chút đau khổ.

Thân hình lại động, kiếm quang màu bạc chém xuống.

- A... Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, Chu Hằng vận chuyển ngũ hành phù văn, dễ dàng hóa giải công kích của Lỗ Đông Vân. Chỉ là hắn cố tình để mấy đạo kiếm khí chuyển hướng về phía bốn người còn sống của Lưu gia.

- Không liên quan tới ta! Muốn trách thì trách lão già kia! Chu Hằng còn ở một bên bộc bạch.

Lỗ Đông Vân đã tức giận đến nói không ra lời, tuy rằng hắn không có ý định giết người Lưu gia, nhưng mà nghiêm khắc mà nói, phần lớn người Lưu gia đều chết dưới lực lượng của hắn, mặc dù là bị Chu Hằng giá họa.

Theo người cuối cùng của Lưu gia tử vong, tiếng kêu thảm thiết cũng không còn nữa.

- Tiểu tử, ngươi đã thành công chọc giận lão phu! Lỗ Đông Vân rống giận, hai tay lần lượt thay đổi, hóa thành hai thanh ngân kiếm dài 1 trượng, vung ra chém tới Chu Hằng.

Kiếm khí tung hoành, lực đạo kinh khủng đầy tính phá hoại, mỗi khi cắt qua không gian, không gian đều không ổn định, không ngừng hình thành từng dòng lốc xoáy, xuất hiện không gian hư vô màu máu.

Chu Hằng cười ha ha, hai đấm súc lực, dầy đặc ngũ hành phù văn, hắn cường thế phản kích.

Lúc trước hắn đánh ra một quyền, ngay cả Chu Vũ Hà cũng bị đánh cho gãy xương nứt thịt, ngũ hành cùng sinh, lực phá hoại này vô cùng cường đại, huống chi Lỗ Đông Vân chỉ là Thăng Hoa Đế? Thình thịch! Lỗ Đông Vân lập tức bị đánh bay ra ngoài, cả người tọa thành hình chữ đại đụng lên tường, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Động Cửu Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook