Chương 674: Hùng bão thuật
Cô Đơn Địa Phi
23/07/2015
"Ông!" Một chưởng của Băng Tâm Trúc không sai lệch chút nào đánh trên Hỏa Thần Lô, nhưng xuất hiện kết quả kế tiếp Hỏa Thần Lô cũng không có vỡ nát, bị một chưởng của nàng chụp trúng vẫn không ảnh hưởng gì; mà Hỏa Thần Lô cũng không có bị công kích của nàng thúc động, tiếp tục đánh vào trên người của Chu Hằng như trong tưởng tượng của nàng.
Mà kết quả thực tế là, chưởng lực của một chưởng này toàn bộ bị hấp thu!
Tại sao có thể như vậy?
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, Chu Hằng đã đánh tới, một quyền đánh tới!
Nàng miễn cưỡng vung chưởng đón đỡ, "ầm", dưới lực phản chấn, thân hình nàng bị chấn động, lập tức không tự chủ lui ra sau vài bước.
Chu Hằng gào to một tiếng, hoàn toàn không cho nàng có thời gian phục hồi sức lực, một quyền so với một quyền càng đánh càng mau, càng đánh càng cấp bách.
Hắn dường như mọc ra mấy ngàn mấy vạn cánh tay, quyền giã tới như mưa rền gió dữ!
Vào giờ khắc này, vầng mặt trời tinh thuần của hắn đã phát huy ra uy lực cực hạn!
Vầng mặt trời càng tinh thuần, tốc độ linh lực khởi động càng mau, tốc độ ra quyền của hắn cũng càng mau.
Cao thủ giao chiến không thể xuất hiện mảy may sai lầm!
Lực lượng của Băng Tâm Trúc quả thật cường đại hơn Chu Hằng, nhưng dưới áp chế cảnh giới, bọn họ đều tương đương với Nhật Diệu Vương đánh xuyên hàng rào cảnh giới, chỉ khác biệt ở một người là Nhật Diệu Vương 11 luân, còn người kia là Nhật Diệu Vương 15 luân, thậm chí là 16 luân!
Cũng giống như Nhật Diệu Hoàng 1 luân và Nhật Diệu Vương 3 luân, lực lượng là có chênh lệch, nhưng nếu nói về chiến lực thì không có khả năng một người là trời một người là đất.
Bị tay quyền của Chu Hằng công kích như cuồng phong bão táp, Băng Tâm Trúc một hơi đúng là thủy chung không kịp thở, chỉ có thể dưới công kích của Chu Hằng không ngừng thối lui, lui, lui, dư ba lực lượng quét tới, bùn cát cuốn lên không trung, khắp nơi đều là bụi mù.
Nhưng nàng thật đúng là lợi hại, nếu đổi là người khác có thể từ lúc đầu trong công kích lôi đình như mưa sa kia đã vỡ nát rồi, nhưng nàng thủy chung vẫn duy trì lý trí bình tĩnh, nét mặt ung dung, không hốt hoảng chút nào.
Nàng đồng dạng có lòng tin, chính là Chu Hằng có thể duy trì thế công như vậy được bao lâu?
Đối phương là một Nhật Diệu Vương chân chính, hơn nữa trước đó vì đột phá công kích của nàng còn bị thương không nhẹ. Ở dưới trạng thái như vậy còn muốn kéo dài toàn lực công kích, quả thực khiến người ta hoài nghi tính kiên trì của hắn!
Mà nàng lại là Thăng Hoa Vương! Ở trình độ này dù cảnh giới bị áp chế đến Nhật Diệu Vương, linh lực của nàng có thể nói là kéo dài không dứt, tùy tiện hít một hơi là có thể nhẹ nhàng bù lại tiêu hao linh lực một ngày.
Nàng hoàn toàn không sợ tiêu hao chiến!
Nhìn theo mặt ngoài, bây giờ là Chu Hằng áp chế nàng, nhưng Chu Hằng lại dường như đang làm việc nguy hiểm, kiệt lực một cái là kế tiếp sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục!
Đương nhiên, Băng Tâm Trúc cũng có hơi khó chịu: nàng đường đường là Thăng Hoa Vương, thời điểm ở Nhật Diệu Vương lại có được 15 vầng mặt trời đỏ, lại bị một Nhật Diệu Vương 11 luân đánh áp đảo, điều này dù có thắng thực ra cũng coi như thua.
Nàng bình tĩnh, nàng lạnh nhạt, nhưng dù sao nàng vẫn là một chí tôn trẻ tuổi, có lòng kiêu ngạo của nàng!
Dưới tâm tình như vậy, nàng có phần khẩn cấp muốn đánh bại Chu Hằng, mau chóng chấm dứt trận chiến này.
Ngay lúc này, đột nhiên công kích của Chu Hằng chậm lại! Hắn kiệt lực không nối tiếp rồi!
Băng Tâm Trúc lập tức vừa động trong lòng, tuy rằng nàng cũng có hoài nghi có phải hay không Chu Hằng cố ý gài bẫy, nhưng đây chính là cơ hội tốt nhất để nàng phản thủ làm công, nếu không nắm bắt cơ hội này, nàng còn phải bị Chu Hằng công kích bao lâu nữa chứ?
Chỉ cần hắn chậm lại một hơi, như vậy với chiến lực của nàng hoàn toàn có thể áp chế Chu Hằng!
Bẫy thì sao chứ, nàng không sợ!
Một đóa sen đỏ nở rộ, nàng bỏ qua phòng thủ cẩn thận, bàn tay ngọc vươn ra vỗ tới hướng Chu Hằng.
"Bốp!"
Một chưởng này vỗ tới trên thân Chu Hằng, lại phát ra một tiếng vang giòn tan.
- A! Má ơi! Đau chết bổn tọa rồi! Hỏa Thần Lô dùng dao động thần thức phát ra tiếng kêu la thảm thiết. Cái lò luyện đan này rõ ràng ngay cả phù văn trên trán Chu Hằng đều không làm nứt vỡ được nó, lại cố tình thích đùa giỡn đê tiện.
Chu Hằng gào to một tiếng, dang rộng hai cánh tay vòng qua ôm đối phương.
Vừa rồi nếu Băng Tâm Trúc không chủ động xuất kích, hiện tại khẳng định nàng có thể đánh lui Chu Hằng, nhưng ai bảo nàng dùng hết lực lượng phòng ngự để công kích?
Trong đôi mắt đẹp của nàng trợn lên, Chu Hằng đã giống như bạch tuộc quấn tới, hoàn toàn ôm lấy nàng.
Cứ trong nháy mắt như vậy, Băng Tâm Trúc chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, thậm chí đều đang run rẩy!
Không ngờ, không ngờ bị nam nhân ôm thân thể của mình... cho dù chỉ là một khối pháp tướng!
Thế nhưng trong pháp tướng có một tia thần thức của nàng, bất kể nghe được, nhìn thấy, chạm được cái gì... đều không có khác biệt chút nào với chân thân... trừ phi nàng không cần khối pháp tướng này. Dù sao nơi này có cấm chế ngăn cách, nàng tự bạo khối pháp tướng này đi, như vậy chân thân sẽ vĩnh viễn không có khả năng biết hết thảy chuyện đang phát sinh!
- Buông tay! Nàng cắn răng nói, đóa sen đỏ quanh thân múa động, phát động công kích.
Toàn thân Chu Hằng cũng phát ra ánh sáng vàng chói mắt, hắn cũng vận ra Huyết Hà Thiên Kinh để chống cự lại:
- Không buông! Hắn nói ra như đinh chém sắt!
Còn hùng hồn như thế ư? Băng Tâm Trúc sắp bị giận điên lên rồi! Như thế nào có tên vô sỉ như vậy, ở trước mắt bao người sàm sở chiếm tiện nghi nàng còn làm cao như thế?
Hai người với tư thế ôm nhau cực kỳ mập mờ, buồn nôn đến ngay cả vợ chồng khi ở trên giường đều có chút xấu hổ sử dụng chiêu thức như vậy, cũng khiến cho mọi người ở chung quanh nhìn thấy đều kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cái gì vậy, đang đánh túi bụi liền ôm nhau vậy?
Củi khô lửa cháy, như vậy cũng được sao?
- Chuẩn tỷ phu! Huynh thật giỏi, bổn tiểu thư không có nhìn lầm người! Băng Tú Lan ở một bên giá giá nắm tay nhỏ nhắn, trên mặt tràn đầy hưng phấn, nàng đã dự cảm cuộc sống tự do đã tới gần.
Băng Tâm Trúc vô cùng xấu hổ giận dữ, nhưng nàng càng không muốn bị quá nhiều người nhìn thấy một màn quẫn bách của nàng lúc này, liền mở ra đóa sen đỏ, tạo thành một màn sương mù bao quanh thân nàng và Chu Hằng trong vòng mười trượng. Ở địa phương bị áp chế cảnh giới này cho dù là Sáng Thế Đế cũng không thể nhìn xuyên thấu được.
[CHARGE=3]
Chu Hằng ôm sát mỹ nữ tuyệt sắc này, nhìn như hưởng hết diễm phúc hương diễm, thực ra có nỗi khổ hắn tự biết!
Nữ nhân này luôn luôn phản kháng kịch liệt, từng đóa sen đỏ nở rộ uy lực vô cùng kinh khủng!
Tuy rằng hắn cũng dùng Huyết Hà Thiên Kinh chống cự lại, nhưng hắn chỉ nắm giữ 99 mảnh vỡ phù văn, nếu không nhờ thể chất của hắn đột phá đến Nhật Diệu Cảnh cộng thêm phù văn trị liệu lưu chuyển, hắn sớm đã bị chấn đến bán thân bất toại rồi!
Binh được nước cờ hiểm này, cũng không chỉ là vì thắng đơn giản như vậy, mà còn vì Hồng Liên Thiên Kinh!
Hoặc Thiên nói qua, tập trung gom lại Thiên Kinh một giới, mới có thể trở thành kẻ mạnh nhất!
Còn Thiên Kinh chân chính chỉ truyền cho một người, hắn không có khả năng nhận được kế thừa từ Hoặc Thiên nơi đó, bởi vậy nếu hắn muốn trở thành tồn tại cùng một tầng thứ với Hoặc Thiên, nhất định phải thu thập toàn bộ Thiên Kinh của Tiên giới!
Hắn cũng không muốn luôn cả đời bị Hoặc Thiên đè ép!
Nhưng hắn cũng không thể nói thẳng với Băng Tâm Trúc: "Ta cảm thấy hứng thú đối với Thiên Kinh của ngươi, ngươi lấy ra cho ta xem đi?" Dùng sức ư? Người ta là cường giả Thăng Hoa Cảnh, hắn căn bản đánh không lại! Dùng mềm... "Tỷ phu" ư? Chỉ là Băng Tú Lan tự nhận, người ta lại không có nhận!
Nếu mềm cứng này đều không được, chỉ có thể dùng thủ đoạn vô lại!
Con bà nó! Tuy nhiên thủ đoạn vô lại thật không phải người bình thường có thể thi triển, hắn sắp bị đóa sen đỏ đánh vỡ nát chết đây!
- Thành thật một chút cho ta! Chu Hằng ôm chặt vòng tay, hai tay cũng hung hăng chụp một cái!
Một cái chụp này, hai người đồng thời ngẩn ra!
Bởi vì phía dưới cái chụp đó, không ngờ hai tay của Chu Hằng đồng thời bắt được một đoàn đồ vật này nọ mềm nhũn, mà lại tràn ngập co dãn. Tuy rằng Chu Hằng là từ phía sau lưng ôm lấy Băng Tâm Trúc, nhưng với kinh nghiệm vô cùng phong phú của hắn, hắn biết rõ đó là vật gì.
Thảm rồi!
Gương mặt xinh đẹp của Băng Tâm Trúc trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Trong ánh mắt lại phóng ra sát khí vô tận, cả người nàng đều trở nên vô cùng lạnh giá!
Tên thiếu niên đáng ghét kia... không ngờ chụp trúng bộ ngực của nàng!
"Ầm!" Trên người nàng bỗng nhiên phóng ra một luồng ánh sáng đỏ chói mắt, một đóa sen đỏ xông thẳng lên trời cao!
Chu Hằng "oa" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Nữ nhân này thật sự phẫn nộ rồi, không quan tơi hêt thay muốn liều mạng cho ngọc đá cùng nát, hắn bị thương nặng!
Hắn bây giờ đúng là tiến thối lưỡng nan!
Buông tay ra ư? Băng Tâm Trúc thẹn quá thành giận khẳng định sẽ không ngừng đuổi giết hắn, không chém chết hắn là sẽ không cam lòng. Mà nếu tiếp tục như vậy, dù thể chất hắn cường đại, lực trị liệu kinh người, cũng không thể chịu đựng công kích liên tục như vậy!
Hơn nữa, Băng Tâm Trúc ngã xuống chỉ là tổn thất một pháp tướng, mà hắn thì chính là cái mạng nhỏ thực sự giao tại đây!
Trao đổi như vậy, hắn không chịu nổi!
- Đừng làm rộn! Hắn quát to, hai tay cũng bóp mạnh.
"A..."
Thiếu chút nữa Băng Tâm Trúc kêu lên thành tiếng. Bộ ngực nàng dưới bàn tay tên giặc kia nắm chặt đã biến hình, ý xấu hổ, phẫn nộ... mãnh liệt xoay chuyển trong cơ thể nàng, khiến cho nàng như hụt hơi, đóa sen đỏ cũng chợt ngừng công kích.
Nhưng chỉ ngẩn ra phút chốc, tiếp đó nàng liền bạo phát ra lửa giận mạnh hơn, trên ngọc thể uẩn sinh ánh sáng đỏ, nàng hoàn toàn phẫn nộ rồi!
"A..." Chỉ là nàng còn chưa kịp bộc phát ra công kích này, chỉ cảm thấy bộ ngực lại bị Chu Hằng hung hăng bóp một cái, lần này công kích lập tức chết nghẹn từ trong bụng.
- Đồ cầm thú! Mau thả ta ra! Nàng đâu còn giữ được vẻ thanh cao nhưng lạnh lùng kia nữa, gương mặt xinh đẹp căng thẳng đến đỏ bừng.
- Nam tử hán đại trượng phu, nói không buông là không buông! Chu Hằng thực vô lại nói.
- Nếu còn không buông tay, ta liều mạng tự bạo không cần khối pháp tướng này, cũng phải nổ chết ngươi! Băng Tâm Trúc quyết liệt nói, giọng nói vô cùng kiên định.
- Ngươi thật ra cứ thử xem! Chu Hằng toàn lực vận chuyển, phát động Huyết Hà Thiên Kinh, ngược lại ôm nàng càng chặt hơn.
Băng Tâm Trúc chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cũng không thể nổi lên suy nghĩ gì nữa!
Qua một hồi lâu, rốt cục nàng mới tỉnh hồn lại, đang định liều mạng cho ngọc đá cùng nát, đột nhiên nàng ngẩn ra.
Nàng cảm ứng được bản thể gặp phiền toái cực lớn!
Bởi vì có cấm chế ngăn cách, giữa pháp tướng này cùng bản thể của nàng cũng không thể chứng kiến, nghe thấy nhau, nhưng nếu như bản thể hoặc là pháp tướng gặp phải nguy cơ cực lớn, khi đó pháp tướng hoặc là bản thể vẫn có thể cảm ứng được.
Có thể tạo thành phiền toái cho bản thể, khả năng lớn nhất chỉ có một: là Công Dương Thái Tôn, tên nam nhân kia luôn luôn đeo đuổi mình!
Nếu hắn biết mình xuất ra một pháp tướng đi vào Ngự Long Điện, với tính cách của hắn tuyệt đối làm được ra chuyện ác cưỡng ép bắt giữ mình, để hai người ở chung với nhau!
Nếu dưới tình huống bình thường, nàng tuyệt đối không sợ Công Dương Thái Tôn, nhưng bây giờ nàng lại thiếu một cổ pháp tướng, lực lượng bị suy yếu gấp mười... Điều này sẽ làm cho bản thể rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Vì thế nàng bỏ đi ý niệm tự bạo pháp tướng.
- Buông ta ra, ta không giết ngươi! Chuyện này coi như chưa từng phát sinh! Nàng lựa chọn nhượng bộ.
Tuy rằng Chu Hằng vô lại, nhưng Công Dương Thái Tôn lại là người điên, quá nguy hiểm!
Nữ nhân này muốn lừa gạt gì đây? Tuy nhiên, xem theo nét mặt của nàng, cũng không giống như nàng đang giả tạo, hơn nữa trong giọng nói của nàng mang theo nhiều lo lắng, dường như gặp chuyện cấp bách gì đó.
Nàng vào đây chỉ là một pháp tướng, như vậy có thể quấy nhiễu nàng cũng chỉ có chân thân!
- Chân thân của ngươi gặp phải phiền toái à?
Mà kết quả thực tế là, chưởng lực của một chưởng này toàn bộ bị hấp thu!
Tại sao có thể như vậy?
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, Chu Hằng đã đánh tới, một quyền đánh tới!
Nàng miễn cưỡng vung chưởng đón đỡ, "ầm", dưới lực phản chấn, thân hình nàng bị chấn động, lập tức không tự chủ lui ra sau vài bước.
Chu Hằng gào to một tiếng, hoàn toàn không cho nàng có thời gian phục hồi sức lực, một quyền so với một quyền càng đánh càng mau, càng đánh càng cấp bách.
Hắn dường như mọc ra mấy ngàn mấy vạn cánh tay, quyền giã tới như mưa rền gió dữ!
Vào giờ khắc này, vầng mặt trời tinh thuần của hắn đã phát huy ra uy lực cực hạn!
Vầng mặt trời càng tinh thuần, tốc độ linh lực khởi động càng mau, tốc độ ra quyền của hắn cũng càng mau.
Cao thủ giao chiến không thể xuất hiện mảy may sai lầm!
Lực lượng của Băng Tâm Trúc quả thật cường đại hơn Chu Hằng, nhưng dưới áp chế cảnh giới, bọn họ đều tương đương với Nhật Diệu Vương đánh xuyên hàng rào cảnh giới, chỉ khác biệt ở một người là Nhật Diệu Vương 11 luân, còn người kia là Nhật Diệu Vương 15 luân, thậm chí là 16 luân!
Cũng giống như Nhật Diệu Hoàng 1 luân và Nhật Diệu Vương 3 luân, lực lượng là có chênh lệch, nhưng nếu nói về chiến lực thì không có khả năng một người là trời một người là đất.
Bị tay quyền của Chu Hằng công kích như cuồng phong bão táp, Băng Tâm Trúc một hơi đúng là thủy chung không kịp thở, chỉ có thể dưới công kích của Chu Hằng không ngừng thối lui, lui, lui, dư ba lực lượng quét tới, bùn cát cuốn lên không trung, khắp nơi đều là bụi mù.
Nhưng nàng thật đúng là lợi hại, nếu đổi là người khác có thể từ lúc đầu trong công kích lôi đình như mưa sa kia đã vỡ nát rồi, nhưng nàng thủy chung vẫn duy trì lý trí bình tĩnh, nét mặt ung dung, không hốt hoảng chút nào.
Nàng đồng dạng có lòng tin, chính là Chu Hằng có thể duy trì thế công như vậy được bao lâu?
Đối phương là một Nhật Diệu Vương chân chính, hơn nữa trước đó vì đột phá công kích của nàng còn bị thương không nhẹ. Ở dưới trạng thái như vậy còn muốn kéo dài toàn lực công kích, quả thực khiến người ta hoài nghi tính kiên trì của hắn!
Mà nàng lại là Thăng Hoa Vương! Ở trình độ này dù cảnh giới bị áp chế đến Nhật Diệu Vương, linh lực của nàng có thể nói là kéo dài không dứt, tùy tiện hít một hơi là có thể nhẹ nhàng bù lại tiêu hao linh lực một ngày.
Nàng hoàn toàn không sợ tiêu hao chiến!
Nhìn theo mặt ngoài, bây giờ là Chu Hằng áp chế nàng, nhưng Chu Hằng lại dường như đang làm việc nguy hiểm, kiệt lực một cái là kế tiếp sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục!
Đương nhiên, Băng Tâm Trúc cũng có hơi khó chịu: nàng đường đường là Thăng Hoa Vương, thời điểm ở Nhật Diệu Vương lại có được 15 vầng mặt trời đỏ, lại bị một Nhật Diệu Vương 11 luân đánh áp đảo, điều này dù có thắng thực ra cũng coi như thua.
Nàng bình tĩnh, nàng lạnh nhạt, nhưng dù sao nàng vẫn là một chí tôn trẻ tuổi, có lòng kiêu ngạo của nàng!
Dưới tâm tình như vậy, nàng có phần khẩn cấp muốn đánh bại Chu Hằng, mau chóng chấm dứt trận chiến này.
Ngay lúc này, đột nhiên công kích của Chu Hằng chậm lại! Hắn kiệt lực không nối tiếp rồi!
Băng Tâm Trúc lập tức vừa động trong lòng, tuy rằng nàng cũng có hoài nghi có phải hay không Chu Hằng cố ý gài bẫy, nhưng đây chính là cơ hội tốt nhất để nàng phản thủ làm công, nếu không nắm bắt cơ hội này, nàng còn phải bị Chu Hằng công kích bao lâu nữa chứ?
Chỉ cần hắn chậm lại một hơi, như vậy với chiến lực của nàng hoàn toàn có thể áp chế Chu Hằng!
Bẫy thì sao chứ, nàng không sợ!
Một đóa sen đỏ nở rộ, nàng bỏ qua phòng thủ cẩn thận, bàn tay ngọc vươn ra vỗ tới hướng Chu Hằng.
"Bốp!"
Một chưởng này vỗ tới trên thân Chu Hằng, lại phát ra một tiếng vang giòn tan.
- A! Má ơi! Đau chết bổn tọa rồi! Hỏa Thần Lô dùng dao động thần thức phát ra tiếng kêu la thảm thiết. Cái lò luyện đan này rõ ràng ngay cả phù văn trên trán Chu Hằng đều không làm nứt vỡ được nó, lại cố tình thích đùa giỡn đê tiện.
Chu Hằng gào to một tiếng, dang rộng hai cánh tay vòng qua ôm đối phương.
Vừa rồi nếu Băng Tâm Trúc không chủ động xuất kích, hiện tại khẳng định nàng có thể đánh lui Chu Hằng, nhưng ai bảo nàng dùng hết lực lượng phòng ngự để công kích?
Trong đôi mắt đẹp của nàng trợn lên, Chu Hằng đã giống như bạch tuộc quấn tới, hoàn toàn ôm lấy nàng.
Cứ trong nháy mắt như vậy, Băng Tâm Trúc chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, thậm chí đều đang run rẩy!
Không ngờ, không ngờ bị nam nhân ôm thân thể của mình... cho dù chỉ là một khối pháp tướng!
Thế nhưng trong pháp tướng có một tia thần thức của nàng, bất kể nghe được, nhìn thấy, chạm được cái gì... đều không có khác biệt chút nào với chân thân... trừ phi nàng không cần khối pháp tướng này. Dù sao nơi này có cấm chế ngăn cách, nàng tự bạo khối pháp tướng này đi, như vậy chân thân sẽ vĩnh viễn không có khả năng biết hết thảy chuyện đang phát sinh!
- Buông tay! Nàng cắn răng nói, đóa sen đỏ quanh thân múa động, phát động công kích.
Toàn thân Chu Hằng cũng phát ra ánh sáng vàng chói mắt, hắn cũng vận ra Huyết Hà Thiên Kinh để chống cự lại:
- Không buông! Hắn nói ra như đinh chém sắt!
Còn hùng hồn như thế ư? Băng Tâm Trúc sắp bị giận điên lên rồi! Như thế nào có tên vô sỉ như vậy, ở trước mắt bao người sàm sở chiếm tiện nghi nàng còn làm cao như thế?
Hai người với tư thế ôm nhau cực kỳ mập mờ, buồn nôn đến ngay cả vợ chồng khi ở trên giường đều có chút xấu hổ sử dụng chiêu thức như vậy, cũng khiến cho mọi người ở chung quanh nhìn thấy đều kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cái gì vậy, đang đánh túi bụi liền ôm nhau vậy?
Củi khô lửa cháy, như vậy cũng được sao?
- Chuẩn tỷ phu! Huynh thật giỏi, bổn tiểu thư không có nhìn lầm người! Băng Tú Lan ở một bên giá giá nắm tay nhỏ nhắn, trên mặt tràn đầy hưng phấn, nàng đã dự cảm cuộc sống tự do đã tới gần.
Băng Tâm Trúc vô cùng xấu hổ giận dữ, nhưng nàng càng không muốn bị quá nhiều người nhìn thấy một màn quẫn bách của nàng lúc này, liền mở ra đóa sen đỏ, tạo thành một màn sương mù bao quanh thân nàng và Chu Hằng trong vòng mười trượng. Ở địa phương bị áp chế cảnh giới này cho dù là Sáng Thế Đế cũng không thể nhìn xuyên thấu được.
[CHARGE=3]
Chu Hằng ôm sát mỹ nữ tuyệt sắc này, nhìn như hưởng hết diễm phúc hương diễm, thực ra có nỗi khổ hắn tự biết!
Nữ nhân này luôn luôn phản kháng kịch liệt, từng đóa sen đỏ nở rộ uy lực vô cùng kinh khủng!
Tuy rằng hắn cũng dùng Huyết Hà Thiên Kinh chống cự lại, nhưng hắn chỉ nắm giữ 99 mảnh vỡ phù văn, nếu không nhờ thể chất của hắn đột phá đến Nhật Diệu Cảnh cộng thêm phù văn trị liệu lưu chuyển, hắn sớm đã bị chấn đến bán thân bất toại rồi!
Binh được nước cờ hiểm này, cũng không chỉ là vì thắng đơn giản như vậy, mà còn vì Hồng Liên Thiên Kinh!
Hoặc Thiên nói qua, tập trung gom lại Thiên Kinh một giới, mới có thể trở thành kẻ mạnh nhất!
Còn Thiên Kinh chân chính chỉ truyền cho một người, hắn không có khả năng nhận được kế thừa từ Hoặc Thiên nơi đó, bởi vậy nếu hắn muốn trở thành tồn tại cùng một tầng thứ với Hoặc Thiên, nhất định phải thu thập toàn bộ Thiên Kinh của Tiên giới!
Hắn cũng không muốn luôn cả đời bị Hoặc Thiên đè ép!
Nhưng hắn cũng không thể nói thẳng với Băng Tâm Trúc: "Ta cảm thấy hứng thú đối với Thiên Kinh của ngươi, ngươi lấy ra cho ta xem đi?" Dùng sức ư? Người ta là cường giả Thăng Hoa Cảnh, hắn căn bản đánh không lại! Dùng mềm... "Tỷ phu" ư? Chỉ là Băng Tú Lan tự nhận, người ta lại không có nhận!
Nếu mềm cứng này đều không được, chỉ có thể dùng thủ đoạn vô lại!
Con bà nó! Tuy nhiên thủ đoạn vô lại thật không phải người bình thường có thể thi triển, hắn sắp bị đóa sen đỏ đánh vỡ nát chết đây!
- Thành thật một chút cho ta! Chu Hằng ôm chặt vòng tay, hai tay cũng hung hăng chụp một cái!
Một cái chụp này, hai người đồng thời ngẩn ra!
Bởi vì phía dưới cái chụp đó, không ngờ hai tay của Chu Hằng đồng thời bắt được một đoàn đồ vật này nọ mềm nhũn, mà lại tràn ngập co dãn. Tuy rằng Chu Hằng là từ phía sau lưng ôm lấy Băng Tâm Trúc, nhưng với kinh nghiệm vô cùng phong phú của hắn, hắn biết rõ đó là vật gì.
Thảm rồi!
Gương mặt xinh đẹp của Băng Tâm Trúc trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Trong ánh mắt lại phóng ra sát khí vô tận, cả người nàng đều trở nên vô cùng lạnh giá!
Tên thiếu niên đáng ghét kia... không ngờ chụp trúng bộ ngực của nàng!
"Ầm!" Trên người nàng bỗng nhiên phóng ra một luồng ánh sáng đỏ chói mắt, một đóa sen đỏ xông thẳng lên trời cao!
Chu Hằng "oa" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Nữ nhân này thật sự phẫn nộ rồi, không quan tơi hêt thay muốn liều mạng cho ngọc đá cùng nát, hắn bị thương nặng!
Hắn bây giờ đúng là tiến thối lưỡng nan!
Buông tay ra ư? Băng Tâm Trúc thẹn quá thành giận khẳng định sẽ không ngừng đuổi giết hắn, không chém chết hắn là sẽ không cam lòng. Mà nếu tiếp tục như vậy, dù thể chất hắn cường đại, lực trị liệu kinh người, cũng không thể chịu đựng công kích liên tục như vậy!
Hơn nữa, Băng Tâm Trúc ngã xuống chỉ là tổn thất một pháp tướng, mà hắn thì chính là cái mạng nhỏ thực sự giao tại đây!
Trao đổi như vậy, hắn không chịu nổi!
- Đừng làm rộn! Hắn quát to, hai tay cũng bóp mạnh.
"A..."
Thiếu chút nữa Băng Tâm Trúc kêu lên thành tiếng. Bộ ngực nàng dưới bàn tay tên giặc kia nắm chặt đã biến hình, ý xấu hổ, phẫn nộ... mãnh liệt xoay chuyển trong cơ thể nàng, khiến cho nàng như hụt hơi, đóa sen đỏ cũng chợt ngừng công kích.
Nhưng chỉ ngẩn ra phút chốc, tiếp đó nàng liền bạo phát ra lửa giận mạnh hơn, trên ngọc thể uẩn sinh ánh sáng đỏ, nàng hoàn toàn phẫn nộ rồi!
"A..." Chỉ là nàng còn chưa kịp bộc phát ra công kích này, chỉ cảm thấy bộ ngực lại bị Chu Hằng hung hăng bóp một cái, lần này công kích lập tức chết nghẹn từ trong bụng.
- Đồ cầm thú! Mau thả ta ra! Nàng đâu còn giữ được vẻ thanh cao nhưng lạnh lùng kia nữa, gương mặt xinh đẹp căng thẳng đến đỏ bừng.
- Nam tử hán đại trượng phu, nói không buông là không buông! Chu Hằng thực vô lại nói.
- Nếu còn không buông tay, ta liều mạng tự bạo không cần khối pháp tướng này, cũng phải nổ chết ngươi! Băng Tâm Trúc quyết liệt nói, giọng nói vô cùng kiên định.
- Ngươi thật ra cứ thử xem! Chu Hằng toàn lực vận chuyển, phát động Huyết Hà Thiên Kinh, ngược lại ôm nàng càng chặt hơn.
Băng Tâm Trúc chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cũng không thể nổi lên suy nghĩ gì nữa!
Qua một hồi lâu, rốt cục nàng mới tỉnh hồn lại, đang định liều mạng cho ngọc đá cùng nát, đột nhiên nàng ngẩn ra.
Nàng cảm ứng được bản thể gặp phiền toái cực lớn!
Bởi vì có cấm chế ngăn cách, giữa pháp tướng này cùng bản thể của nàng cũng không thể chứng kiến, nghe thấy nhau, nhưng nếu như bản thể hoặc là pháp tướng gặp phải nguy cơ cực lớn, khi đó pháp tướng hoặc là bản thể vẫn có thể cảm ứng được.
Có thể tạo thành phiền toái cho bản thể, khả năng lớn nhất chỉ có một: là Công Dương Thái Tôn, tên nam nhân kia luôn luôn đeo đuổi mình!
Nếu hắn biết mình xuất ra một pháp tướng đi vào Ngự Long Điện, với tính cách của hắn tuyệt đối làm được ra chuyện ác cưỡng ép bắt giữ mình, để hai người ở chung với nhau!
Nếu dưới tình huống bình thường, nàng tuyệt đối không sợ Công Dương Thái Tôn, nhưng bây giờ nàng lại thiếu một cổ pháp tướng, lực lượng bị suy yếu gấp mười... Điều này sẽ làm cho bản thể rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Vì thế nàng bỏ đi ý niệm tự bạo pháp tướng.
- Buông ta ra, ta không giết ngươi! Chuyện này coi như chưa từng phát sinh! Nàng lựa chọn nhượng bộ.
Tuy rằng Chu Hằng vô lại, nhưng Công Dương Thái Tôn lại là người điên, quá nguy hiểm!
Nữ nhân này muốn lừa gạt gì đây? Tuy nhiên, xem theo nét mặt của nàng, cũng không giống như nàng đang giả tạo, hơn nữa trong giọng nói của nàng mang theo nhiều lo lắng, dường như gặp chuyện cấp bách gì đó.
Nàng vào đây chỉ là một pháp tướng, như vậy có thể quấy nhiễu nàng cũng chỉ có chân thân!
- Chân thân của ngươi gặp phải phiền toái à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.