Chương 678: Phản kích thành công
Cô Đơn Địa Phi
24/07/2015
Lam Long nữ hoàng cách không chụp lấy Băng Tú Lan, da mặt Băng Tú Lan lại bị mạnh mẽ kéo ra!
Nhưng không có máu tươi văng ra, cũng không có thảm cảnh máu thị lẫn lộn, đó là một chiếc mặt nạ!
Hơn nữa, còn là vật sống!
Tấm da mặt này hóa thành một con tằm màu xanh, bị Lam Long nữ hoàng nắm trong tay, không ngừng giãy giụa.
- Bảo bảo! Băng Tú Lan kinh hô, nàng lúc này đã không còn khuôn mặt bình thường, mà là một đại mỹ nữ linh động tuyệt lệ, quả thật không kém gì đối phương, cũng không thể kém hơn tỷ tỷ của nàng.
Lam Long nữ hoàng tiện tay ném con tằm xanh trở lại, nói: - Nhìn xuất thân của ngươi, tha cho ngươi một mạng, cút!
Nhìn xuất thân của Băng Tú Lan? Thiếu nữ này có lai lịch lớn gì, lại khiến cho tồn tại hùng mạnh như Lam Long nữ hoàng cũng phải kiềm chế sát ý?
- Bảo bảo! Băng Tú Lan liền vội vàng đón lấy con tằm đặt lên vai, con tằm rất có linh tính, dựng nửa người lên ngọ nguậy một đống lớn chân nhỏ, vung vung như đánh Lam Long nữ hoàng.
Nàng cũng chống nạnh, cò kè mặc cả với Lam Long nữ hoàng, nói: - Hắn là tỷ phu của ta, ngươi phải thả cùng nhau, bằng không bổn tiểu thư cũng không đi!
- Hừ! Nghĩ rằng bổn hoàng không dám giết ngươi? Lam Long nữ hoàng ánh mắt nghiêm lại, sát khí quét ngang, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm mạnh.
- Không thả thì không thả, người ta cũng chỉ nói mà thôi! Thái độ của Băng Tú Lan lập tức yếu xuống. - Chuẩn tỷ phu, người ta hết sức rồi, sau khi ngươi chết đừng biến thành quỷ tới tìm ta, bổn tiểu thư sợ nhất là quỷ!
Con nha đầu không có khí phách này! Quá không đáng tin mà!
Chu Hằng thầm mắng, nhưng trong người đang vận chuyển kiếm ý Lăng Thiên Cửu Thức, hắn muốn liều một phen!
Hiện tại lực chú ý của Lam Long nữ hoàng bị Băng Tú Lan thu hút, chính là thời cơ phát động công kích tốt nhất!
Ý niệm vừa động, 99 mảnh vỡ phù văn đồng loạt bùng lên, đánh vào bàn tay Lam Long nữ hoàng đánh nắm hắn.
- Hả? Lam Long nữ hoàng khẽ kêu một tiếng, nàng cảm giác bàn tay chợt đau đớn, dù chỉ là như bị muỗi chích một cái, nhưng nàng là tồn tại cấp số gì, Chu Hằng bị nàng khống chế mà vẫn có thể phản kích lại?
Tuy rằng lực lượng phản kích này nhỏ nhặt không đáng nói!
Nàng không khỏi thả lỏng bàn tay, mà Chu Hằng cũng chỉ cần nháy mắt này thôi.
Tay phải rung lên, hắc kiếm đã nằm trong tay, trong nháy mắt tinh khí thần của Chu Hằng tăng lên tới cực hạn, trong lòng không còn gì khác, chỉ chém ra một kiếm, hoàn toàn không có vinh nhục, không có thắng bại, không có sinh tử.
Lăng Thiên Cửu Thức, 9 thức hợp nhất!
Thăng hoa cực hạn!
Cả vũ trụ tối tăm như xuất hiện một trung tâm chói lọi, sau đó trung tâm này lại trở nên u ám, chém ra một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén!
Có thể khai thiên, có thể liệt địa!
Ầm!
Lam Long nữ hoàng lại bị đánh bay, kiếm ý Lăng Thiên Cửu Thức cộng thêm nàng quá khinh thường, làm cho Chu Hằng nháy mắt dốc hết toàn bộ lực lượng Nhật Diệu Vương 11 luân, tạo thành lực phá hoại vô cùng đáng sợ.
Nhưng.... kết quả làm người ta tuyệt vọng!
Lam Long nữ hoàng chỉ là bị chấn lui lại có trăm trượng, chiến giáp trên người không hề thay đổi, một chút dấu vết cũng không có!
Đây là bảo cấp bậc Sáng Thế Cảnh, thông qua Lăng Thiên Cửu Thức, tuy rằng Chu Hằng có thể nháy mắt bùng nổ toàn bộ lực lượng, nhưng cũng không cách nào lay chuyển được chất liệu cấp bậc Sáng Thế Cảnh!
Chênh lệch thật là quá lớn!
- Có cổ quái! Lộ ra một chút ngạc nhiên, vốn nàng không coi Chu Hằng ra gì, nhưng nhưng đối phương trước sau lại cho nàng hai điều bất ngờ, hơn nữa điều sau lớn hơn cái trước.
Chỉ là Nhật Diệu Vương lại có thể làm tay nàng tê rần? Có thể một kiếm đẩy lùi nàng?
Nàng vung tay vỗ lên đỉnh đầu Chu Hằng, muốn trực tiếp đánh giết Chu Hằng, rút ra Thần chích của Chu Hằng thu lấy mọi tin tức.
Chu Hằng ngây ra, thế này không phải muốn ăn đòn hay sao?
Đánh vào bất cứ chỗ nào trên người hắn, hắn đều khó thoát khỏi cái chết, chỉ duy nhất thiên linh cái trên đỉnh đầu thì khác, bên trên có một cái Cốt phù, là Hoặc Thiên đưa cho hắn, ấn lên xương của hắn.
Không đầy đủ, nhưng uy lực to lớn, thậm chí đập chết một cường giả Sáng Thế Cảnh!
- Không... Con lừa đen, Băng Tú Lan, Chu Thống đồng thời rống giận, đều xông lên trước, nhưng tốc độ của bọn họ làm sao sánh được với tồn tại vượt qua Sáng Thế Đế?
Ầm!
Một chưởng này cứng rắn vỗ lên đỉnh đầu Chu Hằng, oong, một luồng sáng vàng bỗng bùng lên, hùng hồn không rõ!
- Cái... gì... Thân hình Lam Long nữ hoàng bị đánh bay, nhưng sợi dây chuyền trên cổ nàng lại bùng lên hào quang. Tiếng chấn động ong ong, sau đó bùm một cái, một viên đá nhọn vỡ nát, hóa thành bụi phấn rơi ra.
Hào quang tan đi, nàng không giống những kẻ địch trước kia bị chấn thành mưa máu, mà lẳng lặng trôi nổi trong không gian, tay chân giang ra, không biết đã chết hay hôn mê.
Biến hóa đột nhiên làm cho đám người con lừa đen không kịp ngờ tới, bọn họ đang xông ra cũng mạnh mẽ cứng lại.
Coi nào, vừa rồi chính mắt thấy chiến lực của Lam Long nữ hoàng, cách xa vạn dặm phá hủy tinh thuyền, đóng băng thiên hạ, nhấc tay liền hủy diệt cường giả Sáng Thế Cảnh!
[CHARGE=3]
Nhưng tồn tại như vậy lại vỗ Chu Hằng một cái liền tự chấn ngã mình!
Chẳng lẽ vận hành linh khí lạc hướng? Tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết?
Chu Hằng hít sâu một hơi, hắn cũng tràn đầy khiếp sợ, boởi vì hắn mới phát hiện mình đánh giá thấp thực lực của Hoặc Thiên.
Phù văn ấn lên thiên linh cái của hắn tối đa chỉ có 1% trạng thái nguyên vẹn, nhưng cũng chỉ như thế đã làm một Sáng Thế Đế chạm đến "cánh cửa" kia thiếu chút chết - Nếu không có sợi dây chuyền trên cổ nàng phát uy, khẳng định nàng khó thoát vận mệnh hóa thành mưa máu.
Chỉ là một cái phù văn khiếm khuyết đã có uy năng như thế, vậy thì ở trạng thái đầy đủ thì sao? Hơn nữa số lượng đạt tới 206 cái thì sao? Lại còn tổ hợp với phương thức huyền diệu thì sao?
Đánh tan Tiên giới cũng không phải chuyện khó!
Chạm tới "cánh cửa" cũng chỉ là chạm tới cánh cửa, Hoặc Thiên, nguyên chủ nhân hắc kiếm khẳng định đã sớm bước qua, lại còn đi tới cả mảng lớn, cũng như Sáng Thế Đế tuyệt đối nghiền ép Nguyệt Minh Đế!
Hắn đoán đúng, có thể dẫn tới phản ứng của hắc kiếm chính là sợi dây chuyền này, cũng chính là sợi dây chuyền này bảo vệ tánh mạng của Lam Long nữ hoàng.
Nếu nàng liền chết như thế, vậy thì thật là buồn cười, vượt qua 300 vạn năm đến đây, kết quả lại bị một Nhật Diệu Vương đập chết, quả thật làm người ta dở khóc dở cười!
Chu Hằng đạp không đi tới, vừa rồi toàn bộ một chiêu của Lam Long nữ hoàng bị phù văn trên thiên linh cái hóa giải, hắn lại không có một chút chuyện gì.
- Chu tiểu tử, cẩn thận!
Con lừa đen nhắc nhở.
Chu Thống cùng Băng Tú Lan đều gật đầu đồng ý, Chung Cổ Phong thì xiết chặt chủy thủ. Bọn họ lo lắng không phải không có lý, Lam Long nữ hoàng này quá hùng mạnh, hùng mạnh đến vượt qua cực hạn Sáng Thế Đế, ai dám sơ suất?
- Không sao! Chu Hằng miệng nói thế, nhưng hành động lại không dám coi thường, nếu như đối phương không chết thì nhất quyết không thể nào ra chiêu lên đầu của hắn nữa, chỉ cần vừa động ý niệm là có thể xé nát hắn.
- Ưm... Tiếng rên nho nhỏ, Lam Long nữ hoàng bất ngờ tỉnh lại!
Mấy người Chu Hằng tức thời dựng thẳng lông tóc, dưới đáy lòng trào ra hơi lạnh không thể hình dung.
Nàng tỉnh lại rồi!
- Các ngươi là ai? Lam Long nữ hoàng dùng ánh mắt mờ mịt nhìn đám người Chu Hằng, giọng điệu không còn sát phạt quyết đoán lúc trước, lại như biến thành tiểu cô nương chưa vào đời sâu, ánh mắt nhìn mọi người tràn đầy cảnh giác.
Nàng... nàng... nàng ta... mất trí nhớ?
Bằng không, nàng đường đường là Sáng Thế Đế cần gì phải dùng thủ đoạn này đùa giỡn bọn họ, quả thật là hạ mình má
Hơn nữa khí tức của nàng cũng yếu đi, dường như cũng theo trí nhớ của nàng, tu vi rớt thẳng xuống Nguyệt Minh Vương!
- Ta là Chu Hằng, ngươi là ai? Chu Hằng cố làm vẻ mặt của mình ôn hòa hơn, nhưng vừa mới thấy nàng một chiêu hủy diệt tất cả tinh thuyền, nổi giận một cái đánh chết bao nhiêu người, nụ cười của hắn không khỏi giả quá.
Lam Long nữ hoàng nhìn hắn chằm chằm vào hắn, bộ dạng như đề phòng cướp, nói: - Tại sao ta phải nói cho ngươi biết tên?
- Chẳng lẽ ngươi còn nhớ được tên của mình? Chu Hằng không khỏi kinh ngạc, đối phương giống như mất trí nhớ, nhưng người mất trí nhớ còn nhớ được tên mình?
- Đương nhiên, ta là Nữ Vương Lam Long tộc, Lam Long Vương! Lam Long nữ hoàng vẻ mặt kiêu ngạo nói, còn ưỡn ngực ra, bộ dáng ngạo kiều.
Chu Hằng kinh ngạc, nữ nhân này vừa mất trí nhớ, lại không mất trí nhớ.
--- Nàng bị mất một bộ phận trí nhớ, hiện tại có thể chỉ là một đoạn ghi nhớ trong ban đầu sinh mệnh. Thậm chí có thể nàng vẫn cho rằng mình còn là một tiểu cô nương, mà không phải Lam Long nữ hoàng quát tháo thiên hạ, hở ra là giết người!
Dù sao, uy lực phù văn quá mạnh mẽ, sợi giây chuyền kia bảo vệ được tính mạng của nàng, cuối cùng cũng không thể làm nàng không bị chút thương thế gì. Mà rất bất hạnh, nàng tổn thương tới đầu óc.
Nhưng đối với đám người Chu Hằng, đây lại là tin tức tốt không thể tốt hơn. Bằng không khẳng định sẽ vị nữ Chiến thần này sẽ vung tay giáng chưởng, giết sạch bọn họ!
- Tiểu Lam Lam, ngươi tthật không nhớ chúng ta là ai? Băng Tú Lan xông tới, mặt cười quỷ dị.
- Ngươi muốn làm gì? Tuy rằng Lam Long nữ hoàng mất một phần trí nhớ, hành vi ngây thơ như trẻ con, nhưng không phải là kẻ ngốc, lập tức phát hiện Băng Tú Lan không giống như người tốt.
- Ta là tỷ tỷ thật lạc nhiều năm của ngươi! Băng Tú Lan ôm cổ Lam Long nữ hoàng, oa oa khóc lớn, nhưng Chu Hằng thấy rõ ràng, nha đầu này căn bản khóc dối, làm gì có giọt nước mắt nào.
- Nhưng ta không có tỷ tỷ mà! Lam Long nữ hoàng yếu ớt nói, có vẻ rất vô tội.
- Nhất định là ngươi nhớ nhầm, ta chính là tỷ tỷ của ngươi! Băng Tú Lan không khỏi phân bua chắc chắn, gật đầu không ngừng.
- Không có, khẳng định ta không nhớ nhầm! Lam Long nữ hoàng lại liên tục lắc đầu. - Trên đầu ngươi không có sừng rồng, làm sao lại là tỷ tỷ của ta!
Quả nhiên nàng không ngốc.
Nữ nhân này tương đương với trái bom hẹn giờ, ai biết lúc nào nàng lại khôi phục trí nhớ, sau đó chém giết một mạch! Lựa chọn tốt nhất là cách xa nàng ra, vĩnh viễn đừng dính dáng tới nàng - ít nhất là trước khi chưa đủ thực lực.
- Ta cũng cảm thấy ngươi nhận nhầm! Chu Hằng mạnh mẽ lôi Băng Tú Lan ra, không thể nhận người thân bậy bạ, hắn không muốn dắt theo trái bom hẹn giờ này.
- Đi thôi! Con lừa đen, Chu Thống, Chung Cổ Phong đều sợ hãi trong lòng, ngay cả bọn họ có lòng vô địch thì sao, chẳng qua là một lòng tin, không thể dùng làm cơm ăn.
Chu Hằng kéo Băng Tú Lan bước đi, nhưng bọn họ đi được một hồi, lại phát hiện vị Lam Long nữ hoàng này đang đi theo sau. Nhìn thấy bọn họ quay đầu lại, vị nữ hoàng vốn nên anh khí kinh người này lại cúi đầu xoay ngón tay, yếu ớt nói: - Người ta... người ta không biết đường về nhà!
Ngạo kiều muốn chết!
Nhưng không có máu tươi văng ra, cũng không có thảm cảnh máu thị lẫn lộn, đó là một chiếc mặt nạ!
Hơn nữa, còn là vật sống!
Tấm da mặt này hóa thành một con tằm màu xanh, bị Lam Long nữ hoàng nắm trong tay, không ngừng giãy giụa.
- Bảo bảo! Băng Tú Lan kinh hô, nàng lúc này đã không còn khuôn mặt bình thường, mà là một đại mỹ nữ linh động tuyệt lệ, quả thật không kém gì đối phương, cũng không thể kém hơn tỷ tỷ của nàng.
Lam Long nữ hoàng tiện tay ném con tằm xanh trở lại, nói: - Nhìn xuất thân của ngươi, tha cho ngươi một mạng, cút!
Nhìn xuất thân của Băng Tú Lan? Thiếu nữ này có lai lịch lớn gì, lại khiến cho tồn tại hùng mạnh như Lam Long nữ hoàng cũng phải kiềm chế sát ý?
- Bảo bảo! Băng Tú Lan liền vội vàng đón lấy con tằm đặt lên vai, con tằm rất có linh tính, dựng nửa người lên ngọ nguậy một đống lớn chân nhỏ, vung vung như đánh Lam Long nữ hoàng.
Nàng cũng chống nạnh, cò kè mặc cả với Lam Long nữ hoàng, nói: - Hắn là tỷ phu của ta, ngươi phải thả cùng nhau, bằng không bổn tiểu thư cũng không đi!
- Hừ! Nghĩ rằng bổn hoàng không dám giết ngươi? Lam Long nữ hoàng ánh mắt nghiêm lại, sát khí quét ngang, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm mạnh.
- Không thả thì không thả, người ta cũng chỉ nói mà thôi! Thái độ của Băng Tú Lan lập tức yếu xuống. - Chuẩn tỷ phu, người ta hết sức rồi, sau khi ngươi chết đừng biến thành quỷ tới tìm ta, bổn tiểu thư sợ nhất là quỷ!
Con nha đầu không có khí phách này! Quá không đáng tin mà!
Chu Hằng thầm mắng, nhưng trong người đang vận chuyển kiếm ý Lăng Thiên Cửu Thức, hắn muốn liều một phen!
Hiện tại lực chú ý của Lam Long nữ hoàng bị Băng Tú Lan thu hút, chính là thời cơ phát động công kích tốt nhất!
Ý niệm vừa động, 99 mảnh vỡ phù văn đồng loạt bùng lên, đánh vào bàn tay Lam Long nữ hoàng đánh nắm hắn.
- Hả? Lam Long nữ hoàng khẽ kêu một tiếng, nàng cảm giác bàn tay chợt đau đớn, dù chỉ là như bị muỗi chích một cái, nhưng nàng là tồn tại cấp số gì, Chu Hằng bị nàng khống chế mà vẫn có thể phản kích lại?
Tuy rằng lực lượng phản kích này nhỏ nhặt không đáng nói!
Nàng không khỏi thả lỏng bàn tay, mà Chu Hằng cũng chỉ cần nháy mắt này thôi.
Tay phải rung lên, hắc kiếm đã nằm trong tay, trong nháy mắt tinh khí thần của Chu Hằng tăng lên tới cực hạn, trong lòng không còn gì khác, chỉ chém ra một kiếm, hoàn toàn không có vinh nhục, không có thắng bại, không có sinh tử.
Lăng Thiên Cửu Thức, 9 thức hợp nhất!
Thăng hoa cực hạn!
Cả vũ trụ tối tăm như xuất hiện một trung tâm chói lọi, sau đó trung tâm này lại trở nên u ám, chém ra một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén!
Có thể khai thiên, có thể liệt địa!
Ầm!
Lam Long nữ hoàng lại bị đánh bay, kiếm ý Lăng Thiên Cửu Thức cộng thêm nàng quá khinh thường, làm cho Chu Hằng nháy mắt dốc hết toàn bộ lực lượng Nhật Diệu Vương 11 luân, tạo thành lực phá hoại vô cùng đáng sợ.
Nhưng.... kết quả làm người ta tuyệt vọng!
Lam Long nữ hoàng chỉ là bị chấn lui lại có trăm trượng, chiến giáp trên người không hề thay đổi, một chút dấu vết cũng không có!
Đây là bảo cấp bậc Sáng Thế Cảnh, thông qua Lăng Thiên Cửu Thức, tuy rằng Chu Hằng có thể nháy mắt bùng nổ toàn bộ lực lượng, nhưng cũng không cách nào lay chuyển được chất liệu cấp bậc Sáng Thế Cảnh!
Chênh lệch thật là quá lớn!
- Có cổ quái! Lộ ra một chút ngạc nhiên, vốn nàng không coi Chu Hằng ra gì, nhưng nhưng đối phương trước sau lại cho nàng hai điều bất ngờ, hơn nữa điều sau lớn hơn cái trước.
Chỉ là Nhật Diệu Vương lại có thể làm tay nàng tê rần? Có thể một kiếm đẩy lùi nàng?
Nàng vung tay vỗ lên đỉnh đầu Chu Hằng, muốn trực tiếp đánh giết Chu Hằng, rút ra Thần chích của Chu Hằng thu lấy mọi tin tức.
Chu Hằng ngây ra, thế này không phải muốn ăn đòn hay sao?
Đánh vào bất cứ chỗ nào trên người hắn, hắn đều khó thoát khỏi cái chết, chỉ duy nhất thiên linh cái trên đỉnh đầu thì khác, bên trên có một cái Cốt phù, là Hoặc Thiên đưa cho hắn, ấn lên xương của hắn.
Không đầy đủ, nhưng uy lực to lớn, thậm chí đập chết một cường giả Sáng Thế Cảnh!
- Không... Con lừa đen, Băng Tú Lan, Chu Thống đồng thời rống giận, đều xông lên trước, nhưng tốc độ của bọn họ làm sao sánh được với tồn tại vượt qua Sáng Thế Đế?
Ầm!
Một chưởng này cứng rắn vỗ lên đỉnh đầu Chu Hằng, oong, một luồng sáng vàng bỗng bùng lên, hùng hồn không rõ!
- Cái... gì... Thân hình Lam Long nữ hoàng bị đánh bay, nhưng sợi dây chuyền trên cổ nàng lại bùng lên hào quang. Tiếng chấn động ong ong, sau đó bùm một cái, một viên đá nhọn vỡ nát, hóa thành bụi phấn rơi ra.
Hào quang tan đi, nàng không giống những kẻ địch trước kia bị chấn thành mưa máu, mà lẳng lặng trôi nổi trong không gian, tay chân giang ra, không biết đã chết hay hôn mê.
Biến hóa đột nhiên làm cho đám người con lừa đen không kịp ngờ tới, bọn họ đang xông ra cũng mạnh mẽ cứng lại.
Coi nào, vừa rồi chính mắt thấy chiến lực của Lam Long nữ hoàng, cách xa vạn dặm phá hủy tinh thuyền, đóng băng thiên hạ, nhấc tay liền hủy diệt cường giả Sáng Thế Cảnh!
[CHARGE=3]
Nhưng tồn tại như vậy lại vỗ Chu Hằng một cái liền tự chấn ngã mình!
Chẳng lẽ vận hành linh khí lạc hướng? Tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết?
Chu Hằng hít sâu một hơi, hắn cũng tràn đầy khiếp sợ, boởi vì hắn mới phát hiện mình đánh giá thấp thực lực của Hoặc Thiên.
Phù văn ấn lên thiên linh cái của hắn tối đa chỉ có 1% trạng thái nguyên vẹn, nhưng cũng chỉ như thế đã làm một Sáng Thế Đế chạm đến "cánh cửa" kia thiếu chút chết - Nếu không có sợi dây chuyền trên cổ nàng phát uy, khẳng định nàng khó thoát vận mệnh hóa thành mưa máu.
Chỉ là một cái phù văn khiếm khuyết đã có uy năng như thế, vậy thì ở trạng thái đầy đủ thì sao? Hơn nữa số lượng đạt tới 206 cái thì sao? Lại còn tổ hợp với phương thức huyền diệu thì sao?
Đánh tan Tiên giới cũng không phải chuyện khó!
Chạm tới "cánh cửa" cũng chỉ là chạm tới cánh cửa, Hoặc Thiên, nguyên chủ nhân hắc kiếm khẳng định đã sớm bước qua, lại còn đi tới cả mảng lớn, cũng như Sáng Thế Đế tuyệt đối nghiền ép Nguyệt Minh Đế!
Hắn đoán đúng, có thể dẫn tới phản ứng của hắc kiếm chính là sợi dây chuyền này, cũng chính là sợi dây chuyền này bảo vệ tánh mạng của Lam Long nữ hoàng.
Nếu nàng liền chết như thế, vậy thì thật là buồn cười, vượt qua 300 vạn năm đến đây, kết quả lại bị một Nhật Diệu Vương đập chết, quả thật làm người ta dở khóc dở cười!
Chu Hằng đạp không đi tới, vừa rồi toàn bộ một chiêu của Lam Long nữ hoàng bị phù văn trên thiên linh cái hóa giải, hắn lại không có một chút chuyện gì.
- Chu tiểu tử, cẩn thận!
Con lừa đen nhắc nhở.
Chu Thống cùng Băng Tú Lan đều gật đầu đồng ý, Chung Cổ Phong thì xiết chặt chủy thủ. Bọn họ lo lắng không phải không có lý, Lam Long nữ hoàng này quá hùng mạnh, hùng mạnh đến vượt qua cực hạn Sáng Thế Đế, ai dám sơ suất?
- Không sao! Chu Hằng miệng nói thế, nhưng hành động lại không dám coi thường, nếu như đối phương không chết thì nhất quyết không thể nào ra chiêu lên đầu của hắn nữa, chỉ cần vừa động ý niệm là có thể xé nát hắn.
- Ưm... Tiếng rên nho nhỏ, Lam Long nữ hoàng bất ngờ tỉnh lại!
Mấy người Chu Hằng tức thời dựng thẳng lông tóc, dưới đáy lòng trào ra hơi lạnh không thể hình dung.
Nàng tỉnh lại rồi!
- Các ngươi là ai? Lam Long nữ hoàng dùng ánh mắt mờ mịt nhìn đám người Chu Hằng, giọng điệu không còn sát phạt quyết đoán lúc trước, lại như biến thành tiểu cô nương chưa vào đời sâu, ánh mắt nhìn mọi người tràn đầy cảnh giác.
Nàng... nàng... nàng ta... mất trí nhớ?
Bằng không, nàng đường đường là Sáng Thế Đế cần gì phải dùng thủ đoạn này đùa giỡn bọn họ, quả thật là hạ mình má
Hơn nữa khí tức của nàng cũng yếu đi, dường như cũng theo trí nhớ của nàng, tu vi rớt thẳng xuống Nguyệt Minh Vương!
- Ta là Chu Hằng, ngươi là ai? Chu Hằng cố làm vẻ mặt của mình ôn hòa hơn, nhưng vừa mới thấy nàng một chiêu hủy diệt tất cả tinh thuyền, nổi giận một cái đánh chết bao nhiêu người, nụ cười của hắn không khỏi giả quá.
Lam Long nữ hoàng nhìn hắn chằm chằm vào hắn, bộ dạng như đề phòng cướp, nói: - Tại sao ta phải nói cho ngươi biết tên?
- Chẳng lẽ ngươi còn nhớ được tên của mình? Chu Hằng không khỏi kinh ngạc, đối phương giống như mất trí nhớ, nhưng người mất trí nhớ còn nhớ được tên mình?
- Đương nhiên, ta là Nữ Vương Lam Long tộc, Lam Long Vương! Lam Long nữ hoàng vẻ mặt kiêu ngạo nói, còn ưỡn ngực ra, bộ dáng ngạo kiều.
Chu Hằng kinh ngạc, nữ nhân này vừa mất trí nhớ, lại không mất trí nhớ.
--- Nàng bị mất một bộ phận trí nhớ, hiện tại có thể chỉ là một đoạn ghi nhớ trong ban đầu sinh mệnh. Thậm chí có thể nàng vẫn cho rằng mình còn là một tiểu cô nương, mà không phải Lam Long nữ hoàng quát tháo thiên hạ, hở ra là giết người!
Dù sao, uy lực phù văn quá mạnh mẽ, sợi giây chuyền kia bảo vệ được tính mạng của nàng, cuối cùng cũng không thể làm nàng không bị chút thương thế gì. Mà rất bất hạnh, nàng tổn thương tới đầu óc.
Nhưng đối với đám người Chu Hằng, đây lại là tin tức tốt không thể tốt hơn. Bằng không khẳng định sẽ vị nữ Chiến thần này sẽ vung tay giáng chưởng, giết sạch bọn họ!
- Tiểu Lam Lam, ngươi tthật không nhớ chúng ta là ai? Băng Tú Lan xông tới, mặt cười quỷ dị.
- Ngươi muốn làm gì? Tuy rằng Lam Long nữ hoàng mất một phần trí nhớ, hành vi ngây thơ như trẻ con, nhưng không phải là kẻ ngốc, lập tức phát hiện Băng Tú Lan không giống như người tốt.
- Ta là tỷ tỷ thật lạc nhiều năm của ngươi! Băng Tú Lan ôm cổ Lam Long nữ hoàng, oa oa khóc lớn, nhưng Chu Hằng thấy rõ ràng, nha đầu này căn bản khóc dối, làm gì có giọt nước mắt nào.
- Nhưng ta không có tỷ tỷ mà! Lam Long nữ hoàng yếu ớt nói, có vẻ rất vô tội.
- Nhất định là ngươi nhớ nhầm, ta chính là tỷ tỷ của ngươi! Băng Tú Lan không khỏi phân bua chắc chắn, gật đầu không ngừng.
- Không có, khẳng định ta không nhớ nhầm! Lam Long nữ hoàng lại liên tục lắc đầu. - Trên đầu ngươi không có sừng rồng, làm sao lại là tỷ tỷ của ta!
Quả nhiên nàng không ngốc.
Nữ nhân này tương đương với trái bom hẹn giờ, ai biết lúc nào nàng lại khôi phục trí nhớ, sau đó chém giết một mạch! Lựa chọn tốt nhất là cách xa nàng ra, vĩnh viễn đừng dính dáng tới nàng - ít nhất là trước khi chưa đủ thực lực.
- Ta cũng cảm thấy ngươi nhận nhầm! Chu Hằng mạnh mẽ lôi Băng Tú Lan ra, không thể nhận người thân bậy bạ, hắn không muốn dắt theo trái bom hẹn giờ này.
- Đi thôi! Con lừa đen, Chu Thống, Chung Cổ Phong đều sợ hãi trong lòng, ngay cả bọn họ có lòng vô địch thì sao, chẳng qua là một lòng tin, không thể dùng làm cơm ăn.
Chu Hằng kéo Băng Tú Lan bước đi, nhưng bọn họ đi được một hồi, lại phát hiện vị Lam Long nữ hoàng này đang đi theo sau. Nhìn thấy bọn họ quay đầu lại, vị nữ hoàng vốn nên anh khí kinh người này lại cúi đầu xoay ngón tay, yếu ớt nói: - Người ta... người ta không biết đường về nhà!
Ngạo kiều muốn chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.