Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1813: Tuế Nguyệt Vô Ngân. (1)

EK

10/07/2014

Nhưng mà khi thời gian trôi qua càng ngày càng lâu, Huyền Thiên lại bảo trì trạng thái tỉnh táo quỷ dị nhưng không tỉnh lại, chuyện này làm cho hắn vô cùng bối rối.

- Tỉnh lại...

Trong nội tâm Huyền Thiên đang hò hét, hắn dùng tất cả lực lượng muốn nhúc nhích nhưng không thể làm gì được.

Thời gian đang trôi qua...

Một ngày... Một ngày... Lại một ngày...

Huyền Thiên không có cảm giác được cái gì, nhưng có thể cảm nhận được thời gian trôi qua

Dưới loại trạng thái quỷ dị này Huyền Thiên cảm giác được thời gian chậm rãi trôi qua một tháng, sau đó, lại là một tháng...

Hãm trong trạng thái quỷ dị này không cách nào tỉnh táo lại, mà thời gian lại lặng yên trôi qua, chuyện này làm nội tâm của Huyền Thiên bối rối, chậm rãi chuyển biến làm hoảng sợ.

Nhưng mà cảm xúc của Huyền Thiên là bực nào, hắn vẫn cảm giác được thời gian trôi qua, một tháng lại một tháng...

Huyền Thiên có khi cảm giác được thời gian trôi qua rất chậm nên có chút nhàm chán, có khi lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, có chút chết lặng.

Hắn ở trong loại trạng thái quỷ dị này hơn nửa năm, tâm của Huyền Thiên đã không còn hoảng sợ nữa, hắn đã quen rồi.

Nếu như không cách nào tỉnh lại vậy thì tốt nhất nên cảm ngộ thời gian trôi qua, tuy không vội không chậm nhưng lại vĩnh viễn không cách nào dừng lại, bất luận lực lượng đều gì cũng không thể ngăn cản thời gian trôi qua, có thể thấy được đây chính là lực lượng cổ quái và khủng khiếp.

Ngày qua ngày, một tháng lại một tháng...

Quanh năm suốt tháng thời gian vẫn trôi qua như trước, không thể ngăn cản, lại bắt đầu một năm mới.

Huyền Thiên ở trong trạng thái quỷ dị này cảm giác thời gian trôi qua ba năm thì vào một khắc này hắn có cảm ngộ.

Đây là lực lượng của tuế nguyệt. (*Tuế nguyệt: thời gian)



Tuy tử vong chi lực khủng bố, bá đạo nhưng vẫn có thể ngăn cản được, lực lượng tuế nguyệt không vội không chậm nhưng không có lực lượng nào cải biến nó được, không bị bất cứ lực lượng nào ngăn cản, đây là loại lực lượng không cách nào ngăn cản.

Hắn lĩnh ngộ thiên địa quy tắc tiến vào cấp độ càng sâu.

Lần trước đó Huyền Thiên đánh chết Tần Thế Vũ làm cho Tần Thế Vũ thọ nguyên giảm hết, khi đó hắn chết không phải do tử vong chi lực, hắn chết vì tuế nguyệt chi lực.

Nhưng cảm giác lúc đó quá mức nhỏ yếu, Huyền Thiên không cách nào cảm ngộ được thời gian, cho tới bây giờ Huyền Thiên đạt được sáu tôn thánh đỉnh, lĩnh ngộ áo nghĩa chi lực tới cửu giai sơ kỳ, lúc này mới đem tuế nguyệt chi lực lĩnh ngộ đến cảnh giới nhập môn.

Tuế nguyệt chi lực có liên quan lớn tới thời gian, nhưng lại có điểm khác biệt, tuế nguyệt là thời gian về đi về trước, nó vẫn trôi qua không dừng lại, vĩnh viễn không tin tức, lại không cách nào ngăn cản được.

Mà thời gian lại biến ảo sâu sắc, không những trôi về phía trước, còn có thể bất động, rút lui, tạm thời Huyền Thiên còn không cách nào lĩnh ngộ được ảo diệu của thời gian.

Biết rõ mình đang cảm ngộ tuế nguyệt chi lực, tinh thần của Huyền Thiên hưng phấn, không hề cảm giác bối rối hoảng sợ, cũng không tiếp tục chết lặng như trước.

Tuy hắn cảm giác được thời gian trôi qua vài năm, nhưng đây chẳng qua chỉ là trong cảm ngộ tuế nguyệt chi lực, hắn cảm nhận được tuế nguyệt trôi qua, trong hiện thực chưa hẳn đã lâu như vậy.

Tất cả những chuyện này làm Huyền Thiên ổn định tâm thần, toàn tâm toàn ý dung nhập tham ngộ tuế nguyệt chi lực.

Một năm lại một năm qua đi, Huyền Thiên tinh tế cảm thụ thời gian trôi qua, đối với lĩnh ngộ tuế nguyệt chi lực càng ngày càng sâu.

Dưới tình huống cảm ngộ tuế nguyệt chi lực, Huyền Thiên cảm giác thời gian trôi qua hơn mười năm, vô cùng dài dằng dặc, thẳng tới một khắc này sáu tôn thánh đỉnh hơi khẽ chấn động tỏa ra hào quang khác nhau, tâm thần của Huyền Thiên mới từ tuế nguyệt chi lực rút trở về.

Trong hiện thực trên thực tế mới qua hơn mười ngày mà thôi, nhưng trong măt Huyền Thiên lại tăng thêm vài phần tang thương, hắn ở trong tuế nguyệt chi lực đã qua hơn mười năm.

- Tử vong... Tuế nguyệt...

Huyền Thiên đem sáu tôn thánh đỉnh thu hồi vào trong cơ thể, đứng dậy lẩm bẩm nói một câu, bước chân một bước đạp lên hư không.

Trong hư không giống như có bậc thang vo hình, Huyền Thiên giẫm chận lên một chỗ thì nhanh chóng lên cao hơn mười cm.

Lúc này đây bước chân của Huyền Thiên không còn hào quang màu xám tro, không có vận dụng tử vong chi lực, mà là sử dụng tuế nguyệt chi lực bước lên không trung.



Tuế nguyệt không dấu vết, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng mà lực lượng này lại tồn tại chân thật.

Huyền Thiên cứ đạp hư mà đi, tinh tế cảm ngộ cổ lực lượng vô hình nâng hắn đi lên cao, rất nhanh hắn đã đi lên không trung cách đỉnh tháp trăm mét.

Hôm nay sau lịch thượng cổ, năm 10016, ngày 16 tháng 2, Đế giả ở gần Phong Thần Cổ Tháp rất nhiêu.

Hơn hai mươi ngày trước Huyền Thiên bay lên đỉnh tháp sau đó biến mất không thấy gì nữa, tin tức này nhanh chóng truyền ra khắp Kiếm Châu, vô số Đế giả chạy đến Phong Thần Cổ Tháp nhìn thấy kỳ tích này.

Tuy hơn hai mươi ngày qua đi, Huyền Thiên không có hiện thân lần nào nữa nhưng chúng Đế giả không có nhụt chí, ở ngay chỗ này tiến hành chờ đợi, dù sao bốn năm trước Huyền Thiên chỉ là Đế giả nhất tinh, xông Phong Thần Cổ Tháp cũng qua nhiều tháng mới đi tới đỉnh tháp.

Vô số Đế giả tập trung ở bốn phía Phong Thần Cổ Tháp, muốn nhìn thấy kỳ tích.

Cho nên khi Huyền Thiên từ đỉnh tháp đạp hư bay lên, đạt tới độ cao cách đỉnh tháp vài trăm thước, lập tức trên quảng trường bốn phía Phong Thần Cổ Tháp có không ít Đế giả chú ý tới đỉnh tháp, liền nhìn thấy thân ảnh Huyền Thiên, có người kinh hô.

- Đỉnh tháp có người bay lên, nhất định là Huyền Thiên!

- Trời ơi, thực sự có người có thể ở bay trên Phong Thần Cổ Tháp, nếu như không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy chỉ dựa vào nghe thấy thật sự khó mà tin được.

- Là Huyền Thiên --Trên đỉnh tháp này có bảo vật gì đáng giá cho hắn ngây ngốc trên đỉnh tháp hơn hai mươi ngày vậy?

...

Âm thanh khiếp sợ vang lên khắp nơi, liên tục vang lên khắp bốn phía Phong Thần Cổ Tháp.

Tỉ lệ Đế giả ở Kiếm Châu tuy nhiên rất nhỏ, nhưng số lượng lại không ít, Đế giả cả Kiếm châu chí ít có hơn năm thành đã đi tới Phong Thần Cổ Tháp nhìn thấy kỳ tích, có tới mấy vạn Đế giả ở đây, tuyệt đại bộ phận đều là Đế giả nhất tinh tới tam tinh, Đế giả tứ tinh tương đối ít, nhưng vẫn có hơn một ngàn người.

Nếu như nói tử vong chi lực bá đạo, hung ác, Huyền Thiên càng ưa thích tuế nguyệt chi lực, nhu hòa, bình tĩnh, giống như dòng suối nhỏ mang lại cảm giác mỹ diệu cho hắn.

Khóe miệng Huyền Thiên mang theo tươi cười, tuy chiến lực của hắn không bằng Đế giả thất tinh, nhưng có được tử vong chi lực cùng tuế nguyệt chi lực thì thực sự chiến đấu, chỉ sợ Đế giả thất tinh cũn phải chấn động, liều mạng thì không biết hươu chết về tay ai.

Hơi dính tử vong chi lực thì cơ bản chỉ có chữ chết, Đế giả thất tinh tuy có sinh mệnh lực cường đại cũng khó có thể thừa nhận, mà tuế nguyệt chi lực càng không thể ngăn cản, một khi tới gần htif thọ nguyên của Đế giả thất tinh sẽ trôi qua nhanh chóng, trừ phi là trước khi thọ nguyên hao hêt giết chết Huyền Thiên, nếu không chết trước nhất định là Đế giả thất tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Nghịch Thương Khung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook