Kiếm Tinh

Quyển 1 - Chương 1: Gã sai vặt áo xanh, gọt trúc làm kiếm

Phiêu Linh Huyễn

08/01/2014

Núi Không Sơn sau cơn mưa.

Giữa rừng trúc rộng mười dặm tĩnh mịch như tranh, trong một gian nhà nhỏ vang lên tiếng đàn du dương, phác họa nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Rừng trúc thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ, mặc dù vẫn còn tiếng đàn du dương nhưng khó có thể che giấu cảm giác áp lực trước cơn giông bão sắp về. Mấy tên sai vặt bối rối đi đi lại lại trước cửa, có điều không hề dám lên tiếng, cũng không dám đẩy cửa đi vào.

Dù chỉ là một tên sai vặt nhưng Giang Sở hoàn toàn không giống những người khác. Y khoác chiếc áo xanh làm bằng vải thô không đáng tiền nhưng nó mang lại cảm giác thoải mái sạch sẽ.

Ngồi trước cánh cửa dưới rừng trúc, trong tay Giang Sở cầm một con dao nhỏ chăm chú điêu khắc gậy trúc, hai tay trắng ngần vững vàng như núi, mỗi lần dao khắc xuống đều cực kỳ tinh chuẩn, giống như nước chảy mây trôi. Tuy vẫn chỉ là bán thành phẩm nhưng nó trông rất sống động, hiện ra một vẻ đẹp khó nói nên lời.

Đột nhiên tiếng bước chân nặng nề mà hỗn loạn vang lên từ trong rừng, hộ vệ và những người hầu trông coi trước cửa đồng thời đứng dậy, hồi hộp nhìn chằm chằm vào rừng, chỉ có Giang Sở là vẫn ngồi trước cửa, chuyên tâm điêu khắc như cũ, trong lòng hắn không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

"Ha ha, một gian nhà nhỏ trong rừng trúc thật là phong nhã, Ngụy tiểu thư xinh đẹp lại đàn hay thực khiến lòng người ghen tị à."

Bên trong tiếng cười lớn, hơn mười người hộ vệ cùng một thanh niên bị bức lùi đến trước gian nhà nhỏ khi nãy, trông chật vật không thể tả, cầm đao kiếm trong tay liều mình bảo vệ trước cửa.

Trong chốc lát, một thanh niên mặc áo dài nam màu vàng nhạt đong đưa quạt giấy, khóe miệng mang theo mấy phần trêu tức chậm rãi đi tới. Ở phía sau có ba đến năm tên hộ vệ đi theo không nhanh không chậm, thần thái ung dung.

"Trương Dần, ngươi đừng có khinh người quá đáng!" Người thanh niên trong bộ dạng chật vật, gắt gao cầm kiếm trong tay, giọng nói căm hận nhưng khó tránh khỏi có phần thiếu tự tin.

"Ngụy Vũ, không phải là bổn công tử coi thường ngươi, chỉ bằng loại người như ngươi cũng đủ tư cách để bổn công tử phải khi dễ sao?" Trương Dần phe phẩy quạt giấy, lông mày khẽ nhếch lên, cười lạnh nói: "Hôm nay, bổn công tử đến đây là để cầu hôn đại tiểu thư của Ngụy gia mà thôi, ngươi lại cứ ngăn cản bổn công tử, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không dám chặt cái chân chó của ngươi sao?"

Sắc mặt của Ngụy Vũ đỏ bừng lên, hắn tức đến run rẩy cả người: "Lại có kiểu cầu hôn thế này sao? Đây rõ ràng là đang bức hôn!"

Ánh mắt lộ vẻ khinh thường, Trương Dần nhàn nhạt hỏi: "Bức hôn thì đã làm sao nào? Trong thế hệ thanh niên của Ngụy gia ai có thể đỡ được mười chiêu của ta mà không thất bại, ta sẽ đi ngay lập tức. Nếu ngay cả chút bổn sự ấy cũng không có thì các ngươi lấy tư cách gì ngăn cản ta?"

Lời nói thật ngông cuồng và khinh người nhưng không có ai cãi lại được.

Tại Sở quận có hai gia tộc đứng đầu là Trương gia và Ngụy gia, nhưng từ khi lão tổ của Ngụy gia phát tác vết thương cũ, bạo thể mà chết, khiến cho Ngụy gia vốn đã thua thiệt nay càng thua thiệt nhiều hơn, thêm nữa, nhân tài của Trương gia xuất hiện lớp lớp, Tam công tử Trương Dần được ca tụng là thiên tài số một trong thế hệ trẻ tuổi của Sở quận.

Bây giờ Trương gia mượn cớ bức hôn mục đích thuận tiện dò xét Ngụy gia, thâm chí có thể là điềm báo Trương gia sẽ chiến với Ngụy gia. Toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của Ngụy gia đều bị Trương Dần đánh bại, cho dù là Ngụy Vũ, người được kỳ vọng cao nhất cũng không đỡ được mười chiêu của Trương Dần.

"Coong!"

Trong khi nói chuyện, dây đàn đột nhiên bị đứt, tiếng đàn du dương cũng ngừng lại.

"Tam ca không cần nói nữa, muội sẽ đáp ứng hôn sự này." Giọng nói trong trẻo pha chút lạnh lùng vang lên trong gian nhà nhỏ, với vẻ chắc chắn!

Cánh cửa bất ngờ được mở ra, một cô gái xinh đẹp hiện ra trước mắt với vẻ mặt điềm tĩnh, không biểu lộ chút buồn vui nào.

Trương Dần tuy hơi ngạc nhiên nhưng biểu hiện lại thờ ơ, nói: " Ngụy đại tiểu thư xinh đẹp như chim sa cá lặn, đúng là danh bất hư truyền, có điều với địa vị bây giờ của Ngụy gia thì tiểu thư chỉ có thể làm thiếp mà thôi."

Đây cũng là thẳng thừng nhục nhã Ngụy gia, thế lực hai nhà vốn là tương đương, bức hôn thì cũng thôi, đằng này lại muốn để Ngụy đại tiểu thư làm thiếp, việc này rõ ràng là đang khiêu khích Ngụy gia.



"Trương Dần!" Ngụy Vũ tức đến nổ con mắt, không nhìn được quát lên, cầm kiếm chém điên cuồng về phía Trương Dần.

Đùng!

Trong mắt lộ vẻ coi thường, thậm chí Trương Dần còn không thèm di động thân thể, quạt giấy trong tay khép lại , thuận thế chém xuống, nhẹ nhàng khéo léo đánh bạt trường kiếm của Ngụy Vũ ra.

"Dừng tay!"

Ngụy gia đại tiểu thư trừng mắt, quát to: " Ngụy gia ta tài nghệ không bằng người, bản thân ta sẽ đáp ứng việc này."

"Đại tiểu thư!" Trong khi Ngụy Nguyên đang nói chuyện, thị nữ bên người nàng quỳ xuống, nước mắt lã chã rơi xuống, bị áp bức và lăng nhục như vậy, cho dù là những kẻ tôi tớ cũng không cách nào chấp nhận, nhưng mà Ngụy Nguyên vẫn cứ đáp ứng như chém đinh chặt sắt.

Hơi gật đầu, trong mắt Trương Dần lộ vẻ ngưng trọng, hắn vốn không có mong đợi Ngụy Nguyên sẽ đáp ứng. Lần bức hôn này chủ yếu nhằm chọc tức Ngụy gia, nhằm tìm một cái lý do để động thủ với Ngụy gia mà thôi. Nhưng mà Nguy Nguyên quả đoán đáp ứng, ngược lại khiến cho Trương gia nổi giận.

"Các ngươi không cần nói nữa." Ngụy Nguyên khẽ lắc đầu, lấy ra vài tờ giấy mỏng từ trong tay áo, chậm rãi nói:" Các ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, nhưng giờ, Ngụy gia thế không bằng người, ta không đành lòng để các ngươi tiếp tục theo ta chịu khổ, bây giờ ta sẽ trả lại giấy bán thân của các ngươi, từ nay về sau các ngươi là người tự do."

Ngụy Nguyên vừa nói xong, những tên sai vặt dồn dập quỳ lạy, dùng sức dập đầu, vẻ mặt tất cả đều rất bi thương.

Nghe Ngụy Nguyên nói vậy, Giang Sở đang lẳng lặng điêu khắc cũng bắt đầu chú ý, động tác hơi chậm lại, hắn thoáng suy tư một chút, nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía Ngụy Nguyên.

"Đây là giấy bán thân của các ngươi, ngoài ra ta còn một chút ngân lượng, lát nữa để Thiến nhi phân chia cho các ngươi, đây coi như là tình cảm chủ tớ trong những năm vừa qua, các ngươi đừng có từ chối." Sau khi đưa giấy bán thân cho Giang Sở, Ngụy Nguyên nhẹ giọng nói:" Ta biết ngươi yêu thích việc điêu khắc, và ta cũng xem qua một ít tác phẩm của ngươi, với tay nghề của mình thì sau khi ngươi rời khỏi Ngụy gia, cũng có thể ung dung kiếm sống."

Yên lặng tiếp nhận giấy bán thân từ trong tay Ngụy Nhiên, Giang Sở thở dài một tiếng, tiện tay xé giấy: "Đa tạ tiểu thư tác thành."

"Giang Sở, tiểu thư đối đãi với ngươi không tệ, những năm qua, ngươi ngày ngày điêu khắc, tiểu thư cũng chưa từng nói với ngươi nửa lời, bây giờ ngươi lại vong ân phụ nghĩa, rời bỏ tiểu thư sao?" Mấy tên sai vặt tức giận, trừng mắt nhìn, như muốn ăn tươi nuốt sống Giang Sở.

"Hồ đồ, đây là ý của ta chứ không phải của Giang Sở, các ngươi cũng phải làm như vậy, không ai được phép từ chối." Ánh mắt lộ rõ sự kiên quyết, Ngụy Nguyên trầm giọng nói.

Không để ý tới việc mọi người chất vấn, Giang Sở xoay người đi đến rừng trúc, tiện tay bẻ một đoạn trúc, dùng dao nhỏ điêu khắc, sau vài lần thì gậy trúc trong tay biến thành một cây kiếm trúc ngắn, cầm kiếm trúc trong tay, hắn quay trở lại, khẽ khom người trước mặt Ngụy Nguyên.

"Đại tiểu thư, bây giờ Giang Sở đã không phải là người Ngụy gia, nhưng mà Giang Sở còn một câu muốn nói, cũng là muốn hỏi cho rõ ràng:" Sắc mặt bình tĩnh, Giang Sở đối diện Ngụy nhiên, nhẹ giỏng hỏi:" Đại tiểu thư, Ngươi thật sự bằng lòng gả cho hắn sao?"

Ngụy Nguyên ngạc nhiên nhìn Giang Sở, nhất thời không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, lắc đầu nói:" Ngươi không cần phải nói nữa, ngươi đi đi."

"Ta chỉ muốn một câu trả lời thật tình từ đại tiểu thư, muốn hay là không muốn?" Ánh mắt Giang Sở thể hiện sự kiên định, hỏi một lần nữa.

"Ha ha, thật là một tên nô tài thú vị, vấn đề này có ý nghĩa gì sao? Nàng muốn hay không muốn đều không thể thay đổi được kết quả." Trương Dần hứng thú đánh giá Giang Sở, xem thường mở miệng.

Giang Sở không thèm quay đầu lại, chăm chú nhìn vào mắt của Ngụy Nguyên chờ câu trả lời.

Trong lòng dao động, Ngụy Nguyên mệt mỏi than thở: "Ta tất nhiên là không muốn rồi, chỉ là chuyện đến nước này, vì Ngụy gia, ta không còn lựa chọn nào khác..."



Vừa nghe Ngụy Nguyên nói thế, không để ý đến việc Ngụy Nguyên tiếp tục giải thích, Giang Sở nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.

"Tiểu thư không muốn là được rồi."

Lời nói bình thản, vang vọng trong rừng trúc, mặc dù âm thanh không lớn nhưng lại lộ ra một loại ý chí kiên định, khiến cho mọi người không khỏi ngẩn ra.

Cánh tay trắng ngần nhẹ nhàng nắm chặt thanh trúc, khẽ chỉ về phía Trương Dần, tư thế như đang cầm kiếm.

"Nghe tiếng Trương công tử đã lâu, là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi ở Sở quận, nay Giang Sở bất tài, nguyện lĩnh giáo Trương công tử một vài chiêu."

Giang Sở bình tĩnh nói chuyện, bình tĩnh giơ tay, bình tĩnh cầm kiếm!

Một câu nói đơn giản như vậy, nhưng tại trong rừng trúc lúc này lại tạo nên một cơn sóng gió động trời.

Ầm!

Mọi người xôn xao, tất cả đều sợ ngây người vì lời nói của Giang Sở, thậm trí quên cả việc quát mắng.

Trương Dần là ai cơ chứ? Trương gia Trương công tử được khen là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi ở Sở quận, thiên tài có khả năng cao nhất bước vào Ngưng Tinh cảnh.

Giang Sở ư? Chẳng qua hắn chỉ là một tên sai vặt ở Ngụy gia mà thôi, thậm chí ngay cả cái tên này cũng là mọi người vừa mới biết. Nhưng mà với thân phận gã sai vặt hèn mọn như vậy lại dám to mồm khiêu chiến Trương gia công tử, đây chẳng phải là chuyện cười lớn?

"Hoang đường!" Trương Dần lạnh lùng nhìn Giang Sở, không khỏi bật cười:" Cái giống chó mèo cũng dám hướng về bổn công tử khiêu chiến? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô tài của Ngụy gia, tính là cái thá gì mà cũng dám làm càn trước mặt bổn công tử?"

Muốn thể hiện lòng trung thành là việc tốt, nhưng mà, ngươi lại lựa chọn cái cách như vậy, thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Giang Sở khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói rằng:" Giấy bán thân đã xé, bây giờ ta đã không còn là người của Ngụy gia, chỉ là người sẽ giết ngươi mà thôi."

Giang Sở bước về phía trước, lẳng lặng nói:" Rút kiếm ra đi, bằng không ngươi vĩnh viễn không còn cơ hội dùng kiếm nữa đâu."

"Các ngươi lên giết hắn cho bổn công tử!" Vẻ mặt Trương Dần lạnh lẽo, uy nghiêm đáng sợ sai mấy tên hộ vệ.

Cùng một tên nô tài động thủ sẽ làm mất đi thân phận của hắn, hắn đương nhiên sẽ không làm. Thế nhưng, hắn cũng không thể để cho Giang Sở tiếp tục láo xược.

Gần như trong nháy mắt, hai hộ vệ phía sau Trương Dần liền ra tay, đối với loại nô tài không biết trời cao đất rộng này, bọn họ đã sớm không nhịn được rồi, giết chết ngay để cảnh cáo, miễn cho có thêm tên nào nhảy ra làm nhục uy danh của chủ nhân.

Trong một tích tắc, một thân ảnh màu xanh chớp động, nhanh đến mức khó mà tin nổi, thậm chí khiến người ta không kịp nhìn rõ động tác trong tích tắc đó.

Thân thể của hai người đổ nhào trên mặt đất, ngay đến tiếng kêu la đều không có, hai người đã biến thành hai thi thể.

Giang Sở vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ, thậm chí ngay cả tư thế cũng không mảy may biến hóa, chỉ có trên thân kiếm trúc còn lưu lại một vệt máu nhàn nhạt, xác minh những gì vừa trải qua tuyệt đối không phải là ảo giác.

Vẻ mặt Giang Sở không chút nào biến hóa, như thể đó chỉ là một chuyện nhỏ bé, không đáng kể, Giang Sở bình tĩnh nói:" Rút kiếm ra đi, bằng không ngươi vĩnh viễn không còn cơ hội dùng kiếm nữa đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook