Quyển 4 - Chương 7: Hai bên cùng bại
Vô Tội
22/07/2016
Bạch Sơn Thủy lại rơi xuống đất một lần nữa, bị lực lượng kinh khủng đánh vào, hai chân nàng cày trên mặt đất hai cái rãnh
thật sâu.
Ống tay áo bên phải của nàng đã hoàn toàn rách nát, khí huyết lượn lờ trên đôi tay trắng nõn như ngọc , như hoả diễm đỏ tươi đang thiêu đốt.
Nàng ngẩng đầu lên, bắt đầu ho khan, máu loãng tràn ra khoé miệng, sắc mặc thì càng ngày càng lạnh nhạt.
"Một kiếm này, ngươi thắng. Nếu là một trận so kiếm bình thường thì ta đã nhận thua nhưng tối nay không phải so kiếm mà là quyết đấu sinh tử."
Khi âm thanh này vang lên, mặt đất dưới chân nàng bỗng lún xuống trong im lặng, tạo thành một cái hố hình tròn hoàn mỹ. Sau đó, thân ảnh của nàng từ từ biến mất vào trong đó.
Nàng bắt đầu chạy thật nhanh, nhắm thẳng hướng Lương Liên mà chạy. Mặt đất không ngừng xuất hiện từng cái hố hình tròn hoàn mỹ. Ai cũng có thể tượng tượng được trong đó ẩn chứa lực lượng trùng kích kinh khủng như thế nào, vậy mà lại không có bất kỳ âm thành nào vang lên. Chỉ có vô số tia nước thấm ra từ trong đống bùn đất, bất chấp lực lượng cường đại đang đè xuống mà bay lên.
Ngay khi Bạch Sơn Thủy di chuyển thì trong không gian trời bắt dầu mưa, nhưng mà trận mưa này lại từ mặt đất hướng lên bầu trời, tràn đầy khí tức nghịch thiên.
Lý Vân Duệ ngẩng đầu lên, bình tĩnh và chăm chú nhìn cái tên thủ lĩnh giám thị trong bóng tối kia, nghiêm túc hỏi: "Ngươi muốn cùng chết với ta sao?"
Khi những lời này vừa vang lên thì đồng thời phi kiếm trước người y cũng đã bắt đầu tăng tốc một cách kinh khủng.
Một đường kiếm thẳng tắp xuất hiện giữa y và Trần Giam Thủ.
Phi kiếm của y chỉ thuần túy bay theo một đường thằng , nhắm ngay vào cổ họng của Trần Giam Thủ.
Trước đó, phi kiếm của y luôn bay theo kiểu lơ lửng chập chờn, làm cho người ta khó có thể nắm bắt được quỹ tích của nó. Nhưng lúc này nó chỉ thuần tuý bay theo một đường thẳng tắp, và tất cả mọi người đều nhận thấy phi kiếm của y cực nhanh.
Cảm nhận được kiếm ý của một kiếm này, con mắt Trần Giam Thủ híp lại, tuy vậy hắn vẫn không triệu hồi phi kiếm của mình. Tay phải khẽ nhúc nhích, phi kiếm của hắn cũng bay một đường thẳng tắp về phía trước, bay sát qua phi kiếm của Lý Vân Duệ và cũng nhắm thẳng vào cổ họng đối phương.
Cũng ngay trong tích tắc này, một thân ảnh già nua xuất hiện từ bụi cỏ sau lưng y, xuất kiếm, một đạo kiếm quang màu xám tản ra khí tức mốc meo chém về phía phi kiếm Lý Vân Duệ.
Đây không phải so kiếm, mà là quyết sinh tử.
Cho nên tại thời khắc này, Trần Giam Thủ cũng không cần phải một mình đối phó với phi kiếm Lý Vân Duệ
Hắn cũng có tuỳ tùng gần đây, hơn nữa tuỳ tùng này còn cường đại hơn so với một kiếm sư bình thường.
. . .
Đôi mắt Lương Liên cũng híp lại thành một đường nhỏ, nhìn Bạch Sơn Thủy đang dùng tốc độ khủng khiếp xông đến phía mình. Tuy có chút không hiểu được nhưng hắn lại không hề chần chờ. Đôi lông mày như đao khắc chậm rãi nhếch lên, sau đó thanh kiếm bản mệnh trong tay hắn từ từ được nâng cao lên, giơ cao hết cỡ rồi liên tiếp hung hăng đánh xuống tàn ảnh Bạch Sơn Thủy ở phía trước.
Oanh một tiếng trầm đục.
Tuy là kiếm thế nhưng lại giống như như một cây côn ngăn trời đánh về phía đầu Bạch Sơn Thủy.
Tất cả tàn ảnh biến mất.
Cơn mưa nghịch thiên bị một cỗ lực lượng khổng lồ đánh tan chỉ trong nháy mắt, thân ảnh Bạch Sơn Thủy liền hiện ra rõ ràng. Áo bào trên người nàng bị kéo hết cỡ về phía sau, vóc dáng kinh người lộ ra không sót một thứ gì. Thanh kiếm đang chém về phía Lương Liên của nàng bị đánh rơi, thân thể nàng cũng đập mạnh xuống đất, lùi về phía sau.
Trong đôi mắt Lương Liên xuất hiện một tia lãnh ý. Hắn trầm ổn tiến về trước một bước, thanh kiếm trong tay được giơ lên thêm lần nữa.
Nhưng mà cũng ngay trong nháy mắt này, đồng tử trong mắt hắn co rút lại.
Bạch Sơn Thủy liền lùi lại mười bước.
Mỗi bước của nàng đều hoàn mỹ đạp lên những cái hố tròn lúc trước.
Theo từng bước chân của nàng, trong từng cái hố nhỏ đều phun ra một đạo bọt nước màu trắng.
Mười đạo bọt nước màu trắng đều phóng tới Lương Liên.
Lương Liên quát lên một tiếng chói tai, thân kiếm chém ngang.
Mười đạo bọt nước bạch sắc chồng lên nhau, trùng trùng điệp điệp đánh lên kiếm quang trước người hắn.
Mười cỗ lực lượng khổng hồ liên tục chồng lên nhau, tạo ra chấn động truyền từ thân kiếm đến cơ thể của hắn.
Thân thể Lương Liên nổi lên hào quang màu đen của sắt. Song, khi đạo man lực thứ bảy trùng kích lên kiếm của hắn thì rốt cuộc hắn đã không thể nào ngăn cản được, một tiếng kêu đau đớn vang lên, cả người hắn bay rớt ra ngoài.
Phụt một tiếng, thân thể của hắn còn chưa rơi xuống đất, một ngụm máu đã phun ra từ trong miệng.
. . .
Kiếm quang màu xám tản ra khí tức mốc meo chuẩn xác chém xuống phi kiếm của Lý Vân Duệ.
Nhưng mà cũng ngay trong chớp mắt này, thanh phi kiếm của Lý Vân Duệ đã phân thành hai.
Hai thanh phi kiếm giống như có sinh mạng chém về hai động mạch chủ trên cổ của Trần Giam Thủ.
Một tiếng quát chói tai không thể tin vang lên từ thân ảnh già nua kia. Kiếm quang màu xám mang theo một tàn ảnh, định chém vào cả hai thanh phi kiếm chỉ trong một lần.
Nhưng sau một tiếng chấn động vang lên, kiếm quang màu xám chỉ đánh bay được một đạo phi kiếm thì ngay lập tức bị chấn văng lên. Ngược lại, đạo phi kiếm còn lại giống như được rót vào thêm lực lượng, tốc độ tiến về phía trước của nó nhanh hơn mấy phần!
Thân thể Trần Giam Thủ bay qua một bên.
Ngay khi phi kiếm của Lý Vân Duệ phân thành hai, thân thể của hắn cũng đã bay qua một bên, đồng thời phát ra tiếng hú gọi phi kiếm đang bay về phía Lý Vân Duệ. Thanh phi kiếm mang theo luồng khí tức điên cuồng quay trở về.
Nhưng dù thân thể nhanh nhạy hay là gọi thanh phi kiếm quay về để đuổi theo thì cũng đều không kịp tốc độ thanh phi kiếm của Lý Vân Duệ. Chỉ trong một hơi thở, cảm giác lạnh lẽo trên thanh phi kiếm đã chạm đến da thịt Trần Giam Thủ, nhắm động mạch chủ dưới da của hắn mà đâm vào.
Mắt thấy mình không có khả năng ngăn trở một kiếm này, vẻ mặt Trần Giam Thủ trở nên xám như tro, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn không hề có nét sợ hãi nào. Đôi mắt của hắn trở nên trống rỗng tuyệt đối, tóc dài sau lưng tung bay trên phi kiếm.
Vô số tóc đứt đoạn bay ra, phi kiếm vẫn anh dũng tiến về phía trước. Trong lúc những đoạn tóc đứt tung bay, nguyên khí trời đất lại giúp cho Trần Giam Thủ giành được một chút tíc tắc thời gian.
Thân thể hắn thoáng nhô lên một chút, sau đó hắn dùng xường đòn của mình để chống đỡ một kiếm này.
Thân thể của hắn rất gầy vì thế xương đòn cũng như một mũi kiếm hẹp dài.
Rắc rắc, một tiếng nứt vang lên, xương đòn của hắn đứt gãy.
Phi kiếm thuận thế bay hướng lên, vẫn muốn cắt đứt động mạch cổ của hắn như trước.
Nhưng lúc này, phi kiếm mang theo khí tức điên cuồng cuối cùng cũng đã về kịp. Trong tích tắc, mũi kiếm rất gian nan mới đụng trúng đuôi kiếm của Lý Vân Duệ.
Một đoàn sóng khí và hoả diễm u lam cùng nở rộ, thanh phi kiếm của Lý Vân Duệ chệch xuống và bay ra, trên vai trái của Trần Giam Thủ xuất hiện một vết thương sâu đến tận xương.
Thân ảnh già nua cầm trong tay thanh kiếm quang màu xám điên cuồng rống to một tiếng, rồi vung kiếm chém tới. Lý Vân Duệ đã chui thẳng vào trong đất bùn, rồi lập tức lao ra ở phía xa cùng với nắm bùn văng tung toé.
Tóc đứt, xương đòn gãy, vai tổn thương có thể thấy được xương bên trong, tất nhiên vai Trần Giam Thủ đầy máu, hơi thở yếu đi.
Một kiếm làm trọng thương gã giam thủ có địa vị còn đứng trên cả mười ba hầi nhưng gương mặt của Lý Văn Duệ vẫn không hề tốt lên chút nào, một nửa thanh kiếm còn lại vẫn theo y mà lướt ra sau.
Bởi vì lúc này Bạch Sơn Thủy lại một lần nữa phóng tới Lương Liên.
Cả người nàng đều rướm máu do chấn động kịch liệt, mây máu lượn lờ, nhưng dưới chân nhàng lại xuất hiện những cái hố nhỏ hoàn mỹ thêm một lần nữa.
Lúc này cả Trần Giam Thủ và Lương Liên đều chịu trọng thương, theo lý mà nói , Bạch Sơn Thủy nên quay sang đây rồi cùng Lý Vân Duệ lao ra từ chỗ Trần Giam Thủ.
Bởi vì sau lưng Lương Liên còn có đại quân, còn có Kiếm Sư Trường Lăng rất cường đại. Mặc dù có thể giết chết Lương Liên, dù có thể xông qua đại quân nhưng cũng là xông vào trong thành Trường Lăng một lần nữa, như vậy thì có nghĩa gì?
Lý Vân Duệ không thể nào giải thích được vì sao Bạch Sơn Thủy lại hành động như vậy nhưng mà y nhớ rõ Bạch Sơn Thủy từng nói y phải đuổi kịp nàng, y lựa chọn tin tưởng vào Bạch Sơn Thủy.
Thân thể y cấp tốc lui ngược lại, đuổi theo tàn ảnh của Bạch Sơn Thủy.
Tiếng kinh hô như thuỷ triều vang lên.
Không ai ngờ được rằng Lương đại tướng quân vừa mới thể hiện ra lực lượng vượt xa so với quá khứ cùng với người đứng đầu Thần Đô Giám thần bí lại đồng thời chịu thua trong nháy mắt như vậy.
Lương Liên hít vào thật sâu, thân thể của hắn giống như càng thêm tràn đầy hơn, trường kiếm trong tay nhếch lên giống như đang nâng côn, đánh xuống giữa bản mệnh kiếm của Bạch Sơn Thủy.
Trong trời đất vang lên một tiếng nổ mạnh khó có thể dùng từ ngữ để tả được.
Giống như có người mang thần lực đang đóng cọc.
Lương Liên không thể lay động được kiếm Bạch Sơn Thủy. Trường kiếm trong tay hắn vẫn giữ nguyên tư thế nhếch lên như trước, nhưng mà thân thể như đúc bằng sắt của hắn lại bị kiếm Bạch Sơn Thủy đóng xuống mặt đất.
Sóng bùn từ quanh thân thể Lương Liên tràn ra bên ngoài.
Nhưng chỉ trong nháy mắt này, cả người Lương Liên đều bị chém lún vào trong đất, chỉ có cái đầu và cái tay phải giơ thanh kiếm còn ở phía trên mặt bùn.
Thân thể của hắn vốn cường tráng hơn Bạch Sơn Thủy nhiều, vậy mà lúc này Bạch Sơn Thủy lại đứng thẳng trước mặt hắn, cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
Bạch Sơn Thủy khẽ ho ra một ít bọt máu.
Trên mặt của nàng lại xuất hiện một tầng tiếu ý lạnh lùng. Kiếm của nàng thu hồi một chút do dư chấn, rồi sau khi ổn định lại đánh xuống một lần nữa.
Tiếng kinh hô hoảng sợ lại vang lên ở phía xa xa.
Ai cũng có thể nhìn ra được Lương Liên đã không còn khả năng để tiếp thêm một kiếm này, xung quanh cũng không ai có khả năng ngăn cản được.
Huống chi lúc này còn có một chuôi kiếm đã đến gần phi kiếm của Bạch Sơn Thủy.
Thân ảnh Lý Vân Duệ chỉ cách Bạch Sơn Thủy có hơn mười trượng, phi kiếm của y cũng đến bên người của Lương Liên.
"Rút cuộc cũng đã tới."
Nhưng mà vào lúc này, Bạch Sơn Thủy lại ngẩng đầu, dường như cũng nói giống câu của Lý Vân Duệ, hoặc là lẩm bẩm một câu nào đấy.
Lý Vân Duệ ngẩng đầu.
Trong bầu trời có mấy cái thiên hỏa nhợt nhạt.
Mấy cái thiên hỏa nhợt nhạt này và mấy cái thiên hỏa xuất hiện ở không trung vùng đường phố kia gần như giống nhau như đúc nhưng mà khônh biết tại sao mấy cái thiên hỏa nhợt nhạt cũng không tính là chói mắt nhưng lại làm cho mắt của hắn mở ra rất khó khăn.
Ống tay áo bên phải của nàng đã hoàn toàn rách nát, khí huyết lượn lờ trên đôi tay trắng nõn như ngọc , như hoả diễm đỏ tươi đang thiêu đốt.
Nàng ngẩng đầu lên, bắt đầu ho khan, máu loãng tràn ra khoé miệng, sắc mặc thì càng ngày càng lạnh nhạt.
"Một kiếm này, ngươi thắng. Nếu là một trận so kiếm bình thường thì ta đã nhận thua nhưng tối nay không phải so kiếm mà là quyết đấu sinh tử."
Khi âm thanh này vang lên, mặt đất dưới chân nàng bỗng lún xuống trong im lặng, tạo thành một cái hố hình tròn hoàn mỹ. Sau đó, thân ảnh của nàng từ từ biến mất vào trong đó.
Nàng bắt đầu chạy thật nhanh, nhắm thẳng hướng Lương Liên mà chạy. Mặt đất không ngừng xuất hiện từng cái hố hình tròn hoàn mỹ. Ai cũng có thể tượng tượng được trong đó ẩn chứa lực lượng trùng kích kinh khủng như thế nào, vậy mà lại không có bất kỳ âm thành nào vang lên. Chỉ có vô số tia nước thấm ra từ trong đống bùn đất, bất chấp lực lượng cường đại đang đè xuống mà bay lên.
Ngay khi Bạch Sơn Thủy di chuyển thì trong không gian trời bắt dầu mưa, nhưng mà trận mưa này lại từ mặt đất hướng lên bầu trời, tràn đầy khí tức nghịch thiên.
Lý Vân Duệ ngẩng đầu lên, bình tĩnh và chăm chú nhìn cái tên thủ lĩnh giám thị trong bóng tối kia, nghiêm túc hỏi: "Ngươi muốn cùng chết với ta sao?"
Khi những lời này vừa vang lên thì đồng thời phi kiếm trước người y cũng đã bắt đầu tăng tốc một cách kinh khủng.
Một đường kiếm thẳng tắp xuất hiện giữa y và Trần Giam Thủ.
Phi kiếm của y chỉ thuần túy bay theo một đường thằng , nhắm ngay vào cổ họng của Trần Giam Thủ.
Trước đó, phi kiếm của y luôn bay theo kiểu lơ lửng chập chờn, làm cho người ta khó có thể nắm bắt được quỹ tích của nó. Nhưng lúc này nó chỉ thuần tuý bay theo một đường thẳng tắp, và tất cả mọi người đều nhận thấy phi kiếm của y cực nhanh.
Cảm nhận được kiếm ý của một kiếm này, con mắt Trần Giam Thủ híp lại, tuy vậy hắn vẫn không triệu hồi phi kiếm của mình. Tay phải khẽ nhúc nhích, phi kiếm của hắn cũng bay một đường thẳng tắp về phía trước, bay sát qua phi kiếm của Lý Vân Duệ và cũng nhắm thẳng vào cổ họng đối phương.
Cũng ngay trong tích tắc này, một thân ảnh già nua xuất hiện từ bụi cỏ sau lưng y, xuất kiếm, một đạo kiếm quang màu xám tản ra khí tức mốc meo chém về phía phi kiếm Lý Vân Duệ.
Đây không phải so kiếm, mà là quyết sinh tử.
Cho nên tại thời khắc này, Trần Giam Thủ cũng không cần phải một mình đối phó với phi kiếm Lý Vân Duệ
Hắn cũng có tuỳ tùng gần đây, hơn nữa tuỳ tùng này còn cường đại hơn so với một kiếm sư bình thường.
. . .
Đôi mắt Lương Liên cũng híp lại thành một đường nhỏ, nhìn Bạch Sơn Thủy đang dùng tốc độ khủng khiếp xông đến phía mình. Tuy có chút không hiểu được nhưng hắn lại không hề chần chờ. Đôi lông mày như đao khắc chậm rãi nhếch lên, sau đó thanh kiếm bản mệnh trong tay hắn từ từ được nâng cao lên, giơ cao hết cỡ rồi liên tiếp hung hăng đánh xuống tàn ảnh Bạch Sơn Thủy ở phía trước.
Oanh một tiếng trầm đục.
Tuy là kiếm thế nhưng lại giống như như một cây côn ngăn trời đánh về phía đầu Bạch Sơn Thủy.
Tất cả tàn ảnh biến mất.
Cơn mưa nghịch thiên bị một cỗ lực lượng khổng lồ đánh tan chỉ trong nháy mắt, thân ảnh Bạch Sơn Thủy liền hiện ra rõ ràng. Áo bào trên người nàng bị kéo hết cỡ về phía sau, vóc dáng kinh người lộ ra không sót một thứ gì. Thanh kiếm đang chém về phía Lương Liên của nàng bị đánh rơi, thân thể nàng cũng đập mạnh xuống đất, lùi về phía sau.
Trong đôi mắt Lương Liên xuất hiện một tia lãnh ý. Hắn trầm ổn tiến về trước một bước, thanh kiếm trong tay được giơ lên thêm lần nữa.
Nhưng mà cũng ngay trong nháy mắt này, đồng tử trong mắt hắn co rút lại.
Bạch Sơn Thủy liền lùi lại mười bước.
Mỗi bước của nàng đều hoàn mỹ đạp lên những cái hố tròn lúc trước.
Theo từng bước chân của nàng, trong từng cái hố nhỏ đều phun ra một đạo bọt nước màu trắng.
Mười đạo bọt nước màu trắng đều phóng tới Lương Liên.
Lương Liên quát lên một tiếng chói tai, thân kiếm chém ngang.
Mười đạo bọt nước bạch sắc chồng lên nhau, trùng trùng điệp điệp đánh lên kiếm quang trước người hắn.
Mười cỗ lực lượng khổng hồ liên tục chồng lên nhau, tạo ra chấn động truyền từ thân kiếm đến cơ thể của hắn.
Thân thể Lương Liên nổi lên hào quang màu đen của sắt. Song, khi đạo man lực thứ bảy trùng kích lên kiếm của hắn thì rốt cuộc hắn đã không thể nào ngăn cản được, một tiếng kêu đau đớn vang lên, cả người hắn bay rớt ra ngoài.
Phụt một tiếng, thân thể của hắn còn chưa rơi xuống đất, một ngụm máu đã phun ra từ trong miệng.
. . .
Kiếm quang màu xám tản ra khí tức mốc meo chuẩn xác chém xuống phi kiếm của Lý Vân Duệ.
Nhưng mà cũng ngay trong chớp mắt này, thanh phi kiếm của Lý Vân Duệ đã phân thành hai.
Hai thanh phi kiếm giống như có sinh mạng chém về hai động mạch chủ trên cổ của Trần Giam Thủ.
Một tiếng quát chói tai không thể tin vang lên từ thân ảnh già nua kia. Kiếm quang màu xám mang theo một tàn ảnh, định chém vào cả hai thanh phi kiếm chỉ trong một lần.
Nhưng sau một tiếng chấn động vang lên, kiếm quang màu xám chỉ đánh bay được một đạo phi kiếm thì ngay lập tức bị chấn văng lên. Ngược lại, đạo phi kiếm còn lại giống như được rót vào thêm lực lượng, tốc độ tiến về phía trước của nó nhanh hơn mấy phần!
Thân thể Trần Giam Thủ bay qua một bên.
Ngay khi phi kiếm của Lý Vân Duệ phân thành hai, thân thể của hắn cũng đã bay qua một bên, đồng thời phát ra tiếng hú gọi phi kiếm đang bay về phía Lý Vân Duệ. Thanh phi kiếm mang theo luồng khí tức điên cuồng quay trở về.
Nhưng dù thân thể nhanh nhạy hay là gọi thanh phi kiếm quay về để đuổi theo thì cũng đều không kịp tốc độ thanh phi kiếm của Lý Vân Duệ. Chỉ trong một hơi thở, cảm giác lạnh lẽo trên thanh phi kiếm đã chạm đến da thịt Trần Giam Thủ, nhắm động mạch chủ dưới da của hắn mà đâm vào.
Mắt thấy mình không có khả năng ngăn trở một kiếm này, vẻ mặt Trần Giam Thủ trở nên xám như tro, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn không hề có nét sợ hãi nào. Đôi mắt của hắn trở nên trống rỗng tuyệt đối, tóc dài sau lưng tung bay trên phi kiếm.
Vô số tóc đứt đoạn bay ra, phi kiếm vẫn anh dũng tiến về phía trước. Trong lúc những đoạn tóc đứt tung bay, nguyên khí trời đất lại giúp cho Trần Giam Thủ giành được một chút tíc tắc thời gian.
Thân thể hắn thoáng nhô lên một chút, sau đó hắn dùng xường đòn của mình để chống đỡ một kiếm này.
Thân thể của hắn rất gầy vì thế xương đòn cũng như một mũi kiếm hẹp dài.
Rắc rắc, một tiếng nứt vang lên, xương đòn của hắn đứt gãy.
Phi kiếm thuận thế bay hướng lên, vẫn muốn cắt đứt động mạch cổ của hắn như trước.
Nhưng lúc này, phi kiếm mang theo khí tức điên cuồng cuối cùng cũng đã về kịp. Trong tích tắc, mũi kiếm rất gian nan mới đụng trúng đuôi kiếm của Lý Vân Duệ.
Một đoàn sóng khí và hoả diễm u lam cùng nở rộ, thanh phi kiếm của Lý Vân Duệ chệch xuống và bay ra, trên vai trái của Trần Giam Thủ xuất hiện một vết thương sâu đến tận xương.
Thân ảnh già nua cầm trong tay thanh kiếm quang màu xám điên cuồng rống to một tiếng, rồi vung kiếm chém tới. Lý Vân Duệ đã chui thẳng vào trong đất bùn, rồi lập tức lao ra ở phía xa cùng với nắm bùn văng tung toé.
Tóc đứt, xương đòn gãy, vai tổn thương có thể thấy được xương bên trong, tất nhiên vai Trần Giam Thủ đầy máu, hơi thở yếu đi.
Một kiếm làm trọng thương gã giam thủ có địa vị còn đứng trên cả mười ba hầi nhưng gương mặt của Lý Văn Duệ vẫn không hề tốt lên chút nào, một nửa thanh kiếm còn lại vẫn theo y mà lướt ra sau.
Bởi vì lúc này Bạch Sơn Thủy lại một lần nữa phóng tới Lương Liên.
Cả người nàng đều rướm máu do chấn động kịch liệt, mây máu lượn lờ, nhưng dưới chân nhàng lại xuất hiện những cái hố nhỏ hoàn mỹ thêm một lần nữa.
Lúc này cả Trần Giam Thủ và Lương Liên đều chịu trọng thương, theo lý mà nói , Bạch Sơn Thủy nên quay sang đây rồi cùng Lý Vân Duệ lao ra từ chỗ Trần Giam Thủ.
Bởi vì sau lưng Lương Liên còn có đại quân, còn có Kiếm Sư Trường Lăng rất cường đại. Mặc dù có thể giết chết Lương Liên, dù có thể xông qua đại quân nhưng cũng là xông vào trong thành Trường Lăng một lần nữa, như vậy thì có nghĩa gì?
Lý Vân Duệ không thể nào giải thích được vì sao Bạch Sơn Thủy lại hành động như vậy nhưng mà y nhớ rõ Bạch Sơn Thủy từng nói y phải đuổi kịp nàng, y lựa chọn tin tưởng vào Bạch Sơn Thủy.
Thân thể y cấp tốc lui ngược lại, đuổi theo tàn ảnh của Bạch Sơn Thủy.
Tiếng kinh hô như thuỷ triều vang lên.
Không ai ngờ được rằng Lương đại tướng quân vừa mới thể hiện ra lực lượng vượt xa so với quá khứ cùng với người đứng đầu Thần Đô Giám thần bí lại đồng thời chịu thua trong nháy mắt như vậy.
Lương Liên hít vào thật sâu, thân thể của hắn giống như càng thêm tràn đầy hơn, trường kiếm trong tay nhếch lên giống như đang nâng côn, đánh xuống giữa bản mệnh kiếm của Bạch Sơn Thủy.
Trong trời đất vang lên một tiếng nổ mạnh khó có thể dùng từ ngữ để tả được.
Giống như có người mang thần lực đang đóng cọc.
Lương Liên không thể lay động được kiếm Bạch Sơn Thủy. Trường kiếm trong tay hắn vẫn giữ nguyên tư thế nhếch lên như trước, nhưng mà thân thể như đúc bằng sắt của hắn lại bị kiếm Bạch Sơn Thủy đóng xuống mặt đất.
Sóng bùn từ quanh thân thể Lương Liên tràn ra bên ngoài.
Nhưng chỉ trong nháy mắt này, cả người Lương Liên đều bị chém lún vào trong đất, chỉ có cái đầu và cái tay phải giơ thanh kiếm còn ở phía trên mặt bùn.
Thân thể của hắn vốn cường tráng hơn Bạch Sơn Thủy nhiều, vậy mà lúc này Bạch Sơn Thủy lại đứng thẳng trước mặt hắn, cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
Bạch Sơn Thủy khẽ ho ra một ít bọt máu.
Trên mặt của nàng lại xuất hiện một tầng tiếu ý lạnh lùng. Kiếm của nàng thu hồi một chút do dư chấn, rồi sau khi ổn định lại đánh xuống một lần nữa.
Tiếng kinh hô hoảng sợ lại vang lên ở phía xa xa.
Ai cũng có thể nhìn ra được Lương Liên đã không còn khả năng để tiếp thêm một kiếm này, xung quanh cũng không ai có khả năng ngăn cản được.
Huống chi lúc này còn có một chuôi kiếm đã đến gần phi kiếm của Bạch Sơn Thủy.
Thân ảnh Lý Vân Duệ chỉ cách Bạch Sơn Thủy có hơn mười trượng, phi kiếm của y cũng đến bên người của Lương Liên.
"Rút cuộc cũng đã tới."
Nhưng mà vào lúc này, Bạch Sơn Thủy lại ngẩng đầu, dường như cũng nói giống câu của Lý Vân Duệ, hoặc là lẩm bẩm một câu nào đấy.
Lý Vân Duệ ngẩng đầu.
Trong bầu trời có mấy cái thiên hỏa nhợt nhạt.
Mấy cái thiên hỏa nhợt nhạt này và mấy cái thiên hỏa xuất hiện ở không trung vùng đường phố kia gần như giống nhau như đúc nhưng mà khônh biết tại sao mấy cái thiên hỏa nhợt nhạt cũng không tính là chói mắt nhưng lại làm cho mắt của hắn mở ra rất khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.