Chương 19:
Đường Miên
10/07/2022
Hàn Trọng Hoài nhìn xiêm y nàng trượt xuống đầu vai, da thịt trắng như tuyết vô cùng mịn màng, hắn đưa tay chạm vào, cảm giác so với hắn nghĩ còn tốt hơn.
Chơi một món đồ chơi mới, Hàn Trọng Hoài có vài phần buồn ngủ nên cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Đám người Trần Hổ không tiện theo dõi sự riêng tư của chủ tử, tất cả đều ở bên ngoài yên lặng chờ chỉ thị của chủ tử, đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy động tĩnh, Trần Hổ to gan đi mở hé cửa nhìn thoáng qua, phát hiện Ngọc Đào đến Kỳ Lân viện còn chưa đến nửa canh giờ, thế nhưng đã ngủ cùng với chủ tử.
Mặc dù không phải là ngủ trên một chiếc giường.
Một giấc ngủ này của Ngọc Đào không dài, nhưng ngủ vô cùng thoải mái.
Ở Phúc Hoa viện, chỗ ở của nàng chính là một gian phòng nhỏ, còn phải cùng Bích Thúy chen chúc, phòng oi bức nhưng Bích Thúy lại không muốn mở cửa sổ, nói sợ khiến cho người ta nhìn thấy đồ đạc trong phòng các nàng.
Thời điểm thường ngày nàng ngủ thoải mái nhất chính là đi trực đêm cho lão phu nhân.
Nhưng sự khoan khoái này cũng chỉ là tương đối mà thôi, lão phu nhân lớn tuổi rồi nên buổi tối không cần băng, hơn nữa ngũ giác của lão nhân cũng chậm rãi thoái hóa, thích dùng hương thơm là đàn hương nồng đậm.
Sau khi tỉnh lại, Ngọc Đào bám vào thành giường, hai tròng mắt phát sáng, chỉ cần tên sắc phê Hàn Trọng Hoài này không có gì kỳ quái, sau này hắn làm cái gì đối với nàng, trong lòng nàng cũng sẽ không đâm hắn chết.
Ngủ một giấc vào buổi chiều, lúc tỉnh dậy đã đến thời điểm dùng bữa tối.
Kỳ Lân viện có phòng bếp nhỏ, đồ ăn đều là tự chuẩn bị trong phòng bếp.
Cửa mở rộng, mấy tiểu nha đầu nối đuôi nhau đi vào, chén đĩa đưa lên bàn Bát Tiên, đồ sứ tiếp xúc với mặt gỗ, một tiếng vang cũng không phát ra.
Năm món ăn một món canh bày xong, Ngọc Đào càng xác định Hàn Trọng Hoài là chủ tử có tiền.
Những món ăn này còn tinh tế hơn so với đồ ăn lão phu nhân, mùi thức ăn cũng càng thuần túy hơn.
Hàn Trọng Hoài được Trần Hổ đỡ lên xe lăn, Ngọc Đào đứng ở một bên, suy nghĩ một chút liền cầm lấy bát đũa: "Nô tỳ đến hầu hạ thiếu gia dùng bữa."
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trần Hổ, vốn dĩ Ngọc Đào còn tưởng rằng mình sẽ bị cự tuyệt, không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài liếc mắt nhìn ngón tay nàng một cái, sau đó hơi hơi ngửa mặt mở miệng.
Bàn tay khớp xương rõ ràng thả lỏng đặt ở hai bên xe lăn, giống như là cao hứng vì không cần nhúc nhích.
Ngọc Đào chọn măng thúy trong đĩa rau, cẩn thận đưa vào miệng Hàn Trọng Hoài.
Trần Hổ nhìn một màn kỳ dị này, cũng không biết việc để nha đầu này tới có phải là chuyện tốt hay không, chủ tử vốn đã lười, may mắn trong viện đều là các đại nam nhân, sẽ không có ai đút cơm cho hắn ăn, nha đầu này mới tới đã như vậy, sẽ không phải là chủ tử định nằm xuống như vậy chứ.
Mỗi một lần khi đôi đũa tới gần, khoảng cách giữa Ngọc Đào và Hàn Trọng Hoài sẽ kéo vào, một ngụm cuối cùng Hàn Trọng Hoài cắn chiếc đũa, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào vẻ mặt sững sờ của Ngọc Đào, hàm răng trắng tinh chậm rãi buông đũa: "Không ăn."
Đút cơm xong, Ngọc Đào cũng không đi lấy nước súc miệng, nàng đứng bất động nhìn Trần Hổ đem trà súc miệng đưa đến tay Hàn Trọng Hoài.
Mặc dù nàng đến làm việc nhưng cũng có ý định muốn ăn cơm.
Vừa rồi Trần Hổ kinh ngạc nhìn nàng, nàng cảm thấy mình làm việc có chút lỗ mãng, hiện tại nàng bắt đầu kiên quyết không làm nhiều thêm một việc dư thừa nào nữa.
Đi theo nha đầu thu thập bát đũa trên bàn cùng nhau ra khỏi phòng, đồ ăn của Hàn Trọng Hoài ăn đều là nàng đút, trong mâm còn rất nhiều đồ ăn chưa từng động qua.
Nàng cầm đũa nếm qua từng món, măng giòn ngọt, vịt tam tiên chỉ có mùi vị tươi mới không có một chút vị tanh nào, chim cút hoàng kim vừa giòn vừa thơm, còn mang theo chút tê cay.
Đồ ăn ngon đến mức khiến cho người ta muốn rơi nước mắt.
Sau khi Ngọc Đào ăn no thì thuận tiện đi xin nước.
Một nha đầu thông phòng như nàng nếu không tắm rửa sạch sẽ một chút thì làm sao có thể hầu hạ chủ tử, tắm rửa thoải mái xong, Ngọc Đào thăm dò không quay về chỗ của Hàn Trọng Hoài.
Nằm xuống giường mới của mình, vì biểu hiện mình là một nha đầu nhu thuận chờ mong chủ tử phân phó nên cửa sổ bằng gỗ trong phòng mở rộng, bên cửa sổ thắp một ngọn đèn nhỏ tùy thời chờ chủ tử gọi đến.
Tuy rằng những chuyện này đã làm đủ, nhưng Ngọc Đào vừa dính vào gối đã ngủ, nếu thật sự có việc gọi nàng, cũng không phải một hai tiếng ho khan là có thể đánh thức.
Ngày đầu tiên đi làm, công việc kết thúc một cách hoàn mỹ!
Chơi một món đồ chơi mới, Hàn Trọng Hoài có vài phần buồn ngủ nên cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Đám người Trần Hổ không tiện theo dõi sự riêng tư của chủ tử, tất cả đều ở bên ngoài yên lặng chờ chỉ thị của chủ tử, đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy động tĩnh, Trần Hổ to gan đi mở hé cửa nhìn thoáng qua, phát hiện Ngọc Đào đến Kỳ Lân viện còn chưa đến nửa canh giờ, thế nhưng đã ngủ cùng với chủ tử.
Mặc dù không phải là ngủ trên một chiếc giường.
Một giấc ngủ này của Ngọc Đào không dài, nhưng ngủ vô cùng thoải mái.
Ở Phúc Hoa viện, chỗ ở của nàng chính là một gian phòng nhỏ, còn phải cùng Bích Thúy chen chúc, phòng oi bức nhưng Bích Thúy lại không muốn mở cửa sổ, nói sợ khiến cho người ta nhìn thấy đồ đạc trong phòng các nàng.
Thời điểm thường ngày nàng ngủ thoải mái nhất chính là đi trực đêm cho lão phu nhân.
Nhưng sự khoan khoái này cũng chỉ là tương đối mà thôi, lão phu nhân lớn tuổi rồi nên buổi tối không cần băng, hơn nữa ngũ giác của lão nhân cũng chậm rãi thoái hóa, thích dùng hương thơm là đàn hương nồng đậm.
Sau khi tỉnh lại, Ngọc Đào bám vào thành giường, hai tròng mắt phát sáng, chỉ cần tên sắc phê Hàn Trọng Hoài này không có gì kỳ quái, sau này hắn làm cái gì đối với nàng, trong lòng nàng cũng sẽ không đâm hắn chết.
Ngủ một giấc vào buổi chiều, lúc tỉnh dậy đã đến thời điểm dùng bữa tối.
Kỳ Lân viện có phòng bếp nhỏ, đồ ăn đều là tự chuẩn bị trong phòng bếp.
Cửa mở rộng, mấy tiểu nha đầu nối đuôi nhau đi vào, chén đĩa đưa lên bàn Bát Tiên, đồ sứ tiếp xúc với mặt gỗ, một tiếng vang cũng không phát ra.
Năm món ăn một món canh bày xong, Ngọc Đào càng xác định Hàn Trọng Hoài là chủ tử có tiền.
Những món ăn này còn tinh tế hơn so với đồ ăn lão phu nhân, mùi thức ăn cũng càng thuần túy hơn.
Hàn Trọng Hoài được Trần Hổ đỡ lên xe lăn, Ngọc Đào đứng ở một bên, suy nghĩ một chút liền cầm lấy bát đũa: "Nô tỳ đến hầu hạ thiếu gia dùng bữa."
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trần Hổ, vốn dĩ Ngọc Đào còn tưởng rằng mình sẽ bị cự tuyệt, không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài liếc mắt nhìn ngón tay nàng một cái, sau đó hơi hơi ngửa mặt mở miệng.
Bàn tay khớp xương rõ ràng thả lỏng đặt ở hai bên xe lăn, giống như là cao hứng vì không cần nhúc nhích.
Ngọc Đào chọn măng thúy trong đĩa rau, cẩn thận đưa vào miệng Hàn Trọng Hoài.
Trần Hổ nhìn một màn kỳ dị này, cũng không biết việc để nha đầu này tới có phải là chuyện tốt hay không, chủ tử vốn đã lười, may mắn trong viện đều là các đại nam nhân, sẽ không có ai đút cơm cho hắn ăn, nha đầu này mới tới đã như vậy, sẽ không phải là chủ tử định nằm xuống như vậy chứ.
Mỗi một lần khi đôi đũa tới gần, khoảng cách giữa Ngọc Đào và Hàn Trọng Hoài sẽ kéo vào, một ngụm cuối cùng Hàn Trọng Hoài cắn chiếc đũa, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào vẻ mặt sững sờ của Ngọc Đào, hàm răng trắng tinh chậm rãi buông đũa: "Không ăn."
Đút cơm xong, Ngọc Đào cũng không đi lấy nước súc miệng, nàng đứng bất động nhìn Trần Hổ đem trà súc miệng đưa đến tay Hàn Trọng Hoài.
Mặc dù nàng đến làm việc nhưng cũng có ý định muốn ăn cơm.
Vừa rồi Trần Hổ kinh ngạc nhìn nàng, nàng cảm thấy mình làm việc có chút lỗ mãng, hiện tại nàng bắt đầu kiên quyết không làm nhiều thêm một việc dư thừa nào nữa.
Đi theo nha đầu thu thập bát đũa trên bàn cùng nhau ra khỏi phòng, đồ ăn của Hàn Trọng Hoài ăn đều là nàng đút, trong mâm còn rất nhiều đồ ăn chưa từng động qua.
Nàng cầm đũa nếm qua từng món, măng giòn ngọt, vịt tam tiên chỉ có mùi vị tươi mới không có một chút vị tanh nào, chim cút hoàng kim vừa giòn vừa thơm, còn mang theo chút tê cay.
Đồ ăn ngon đến mức khiến cho người ta muốn rơi nước mắt.
Sau khi Ngọc Đào ăn no thì thuận tiện đi xin nước.
Một nha đầu thông phòng như nàng nếu không tắm rửa sạch sẽ một chút thì làm sao có thể hầu hạ chủ tử, tắm rửa thoải mái xong, Ngọc Đào thăm dò không quay về chỗ của Hàn Trọng Hoài.
Nằm xuống giường mới của mình, vì biểu hiện mình là một nha đầu nhu thuận chờ mong chủ tử phân phó nên cửa sổ bằng gỗ trong phòng mở rộng, bên cửa sổ thắp một ngọn đèn nhỏ tùy thời chờ chủ tử gọi đến.
Tuy rằng những chuyện này đã làm đủ, nhưng Ngọc Đào vừa dính vào gối đã ngủ, nếu thật sự có việc gọi nàng, cũng không phải một hai tiếng ho khan là có thể đánh thức.
Ngày đầu tiên đi làm, công việc kết thúc một cách hoàn mỹ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.