Chương 34:
Đường Miên
10/07/2022
Tuy rằng cảm thấy không dám tin nhưng nhìn Hàn Trọng Hoài được Trần Hổ đẩy ra cửa, nàng chạy bước nhỏ ra chặn cửa lại.
"Tứ thiếu gia, nô tỳ luyến tiếc người, Kỳ Lân viên là nô tỳ cầu tới, nếu để lão phu nhận biết nô tỳ đến Kỳ Lân viện, không hầu hạ Tứ thiếu gia lại bị đuổi ra ngoài, nhất định lão phu nhân sẽ oán nô tỳ.
Lời này Ngọc Đào nói ra, giọng nói và tình cảm đều phong phú, khóe mắt đều nổi lên từng chút lệ quang, nhưng nàng biết nàng nói những thứ này Hàn Trọng Hoài đều không quan tâm, cho nên khi khóe mắt lóe lên lệ quang, hai tay nàng bắt lấy tay Hàn Trọng Hoài ôm ở trước ngực.
Cánh tay trắng nõn gầy gò bị Ngọc Đào ôm chặt, miếng thịt trước ngực nàng đều bị đè ra một cái lõm.
Hồi Thời đứng ở một góc trầm mặc an tĩnh nhìn chăm chú vào tất cả trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, biểu tình giống như là nuốt phải một con ruồi sống, nàng ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào mặt dày vô sỉ như Ngọc Đào, hết lần này tới lần khác tay chủ tử bị nắm, thế nhưng không có ý tứ rút ra.
Hàn Trọng Hoài rũ mắt, dường như trong đôi mắt đen bình tĩnh nhìn ra chờ mong của Ngọc Đào.
Hắn đang chờ mong nàng biểu diễn.
Ngọc Đào chớp chớp mắt, lông mi dài rậm dính từng giọt nước mắt trong suốt ở hốc mắt, trên lông mi dính nước mắt, Ngọc Đào nhìn cái gì cũng là một mảnh sương mù, cho dù không nhìn thấy gương, nàng cũng có thể biết bộ dáng hiện tại của chính mình là lê hoa đái vũ, khiến cho người ta thương tiếc.
Nàng gối đầu lên chân Hàn Trọng Hoài, thịt mềm trước người đều chạm vào trên người hắn: "Người bên ngoài đều nói nô tỳ là vì cãi nhau với Thanh Trúc, bởi vì nàng ấy đi chỗ Tam công tử nên nô tỳ liền tới Kỳ Lân viện, nhưng nô tỳ không phải..."
Đôi mắt mông lung của Ngọc Đào nhìn thấy Hàn Trọng Hoài, nàng không thể nắm bắt được cái nào, chỉ có thể cúi đầu cắn môi: "Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thiếu gia, nô tỳ đã nghĩ muốn được hầu hạ bên cạnh thiếu gia, nô tỳ là hướng về phía thiếu gia, thiếu gia không thể không cần nô tỳ!"
Theo lý thuyết nếu nàng thật lòng tỏ tình thì đêm đầu tiên đến Kỳ Lân viện nên ở trong phòng Hàn Trọng Hoài thắp một ngọn đèn nhỏ, để cho hắn thưởng mỹ nhân dưới ánh đèn, mà nàng thì nũng nịu tâm tình.
Đáng tiếc tư tưởng giác ngộ của nàng không đủ, nhưng đến trễ so với không đến vẫn tốt hơn, hiện tại nàng bổ sung hẳn là cũng có thể cho nàng thêm vài phần.
"Ngươi tới là vì ta?"
Giọng nói lười biếng hơi khàn vang lên trên đầu, Ngọc Đào hơi ngẩn ra, nàng còn tưởng rằng Hàn Trọng Hoài sẽ không để ý tới mình.
Sau khi dùng sức mở mắt rồi nhắm mắt lại, bộ dáng Hàn Trọng Hoài phản chiếu trong mắt nàng vô cùng rõ ràng,
Trên mặt hắn lại hiện lên biểu tình hơi hứng thú.
Vẻ mặt này nhìn không giống như hướng về phía thân thể của nàng, mà là hướng về phía nàng.
Ngọc Đào theo bản năng gật đầu: "Thiếu gia không thể không cần nô tỳ."
"Vì sao?"
Trên mặt Hàn Trọng Hoài hiện lên một tia nghi hoặc, đầu hơi nghiêng một chút, thế nhưng nhìn có vài phần đáng yêu.
Chỉ là lời nói cách xa với sự đáng yêu kia.
Hiển nhiên hắn chỉ quan tâm đến quan hệ logic của nội dung trong lời nói, hoàn toàn không có đem câu "Thiếu gia không thể không cần nô tỳ" kia lý giải thành một câu cầu xin.
"Bởi vì nô tỳ muốn tận tâm hầu hạ thiểu gia."
Ngọc Đào phản ứng lại chuyện mình còn đang ôm tay Hàn Trọng Hoài, sau đó càng ôm chặt hơn, "Nô tỳ còn chưa để thiếu gia nhìn thấy một tấm chân tâm của nô tỳ, nô tỳ không thể cứ như vậy rời khỏi bên cạnh thiếu gia."
Từ sự khoan dung của Hàn Trọng Hoài đối với Hồi Thời, hắn là người nhớ tình cũ, cho nên chỉ cần nàng để cho hắn tán thành nàng, coi nàng như là người của mình, nàng sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.
"Thật lòng?"
Hàn Trọng Hoài lặp đi lặp lại một lần, vẫn chưa hỏi Ngọc Đào tính toán biểu hiện sự thật lòng của mình như thế nào, nhưng thần thái thích ý kia, giống như là đang chờ đợi biểu hiện của Ngọc Đào.
Hồi Thời không nghĩ tới một hồi phong ba cứ như vậy mà bình ổn, nhưng mà Ngọc Đào đắc tội Nhị thiếu gia, phỏng chừng cũng không thể sống được mấy ngày lành.
Nàng ta còn đang suy nghĩ xem nên làm như thế nào để đem Ngọc Đào đưa ra ngoài viện, để nhị thiếu gia cho Ngọc Đào nếm thử đau khổ thì nghe thấy lời nói của Ngọc Đào.
Trừng mắt nhìn qua, chỉ thấy xiêm y của Ngọc Đào hơi mở ra, lộ ra bờ vai bóng loáng trắng như tuyết, nàng nâng cằm lên, vài sợi tóc tản ra trên mặt, một đôi mắt hạnh ngập nước đầy quyến rũ, bộ dáng mặc cho người ta khi dễ.
Hồi Thời nhìn mà lục phủ ngũ tạng đều đau, sao lại có nữ nhân như vậy!
"Thiếu gia..."
Hồi Thời vừa động, Ngọc Đào vừa mới vô lực nằm sấp trên mặt đất đã nhanh chóng bò dậy đứng lên, trước tiên cầm lấy chỗ đẩy xe lăn của Hàn Trọng Hoài, đem Trần Hổ đang ngơ ngác đẩy sang một bên.
"Thiếu gia muốn đi đâu? Nô tỳ đẩy người."
Sau gáy Hàn Trọng Hoài không có mắt, đầu vai lộ ra cũng là sương trắng, trong phòng này còn có chút lạnh, Ngọc Đào nhún nhún vai đem xiêm y kéo lại như cũ.
Phát hiện Hồi Thời đang nhìn mình, Ngọc Đào cười cười: "Hồi Thời tỷ tỷ bận rộn một hồi nhất định là đã mệt mỏi, nơi này của thiếu gia đã có ta, tỷ tỷ mau đi nghỉ ngơi đi."
"Tứ thiếu gia, nô tỳ luyến tiếc người, Kỳ Lân viên là nô tỳ cầu tới, nếu để lão phu nhận biết nô tỳ đến Kỳ Lân viện, không hầu hạ Tứ thiếu gia lại bị đuổi ra ngoài, nhất định lão phu nhân sẽ oán nô tỳ.
Lời này Ngọc Đào nói ra, giọng nói và tình cảm đều phong phú, khóe mắt đều nổi lên từng chút lệ quang, nhưng nàng biết nàng nói những thứ này Hàn Trọng Hoài đều không quan tâm, cho nên khi khóe mắt lóe lên lệ quang, hai tay nàng bắt lấy tay Hàn Trọng Hoài ôm ở trước ngực.
Cánh tay trắng nõn gầy gò bị Ngọc Đào ôm chặt, miếng thịt trước ngực nàng đều bị đè ra một cái lõm.
Hồi Thời đứng ở một góc trầm mặc an tĩnh nhìn chăm chú vào tất cả trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, biểu tình giống như là nuốt phải một con ruồi sống, nàng ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào mặt dày vô sỉ như Ngọc Đào, hết lần này tới lần khác tay chủ tử bị nắm, thế nhưng không có ý tứ rút ra.
Hàn Trọng Hoài rũ mắt, dường như trong đôi mắt đen bình tĩnh nhìn ra chờ mong của Ngọc Đào.
Hắn đang chờ mong nàng biểu diễn.
Ngọc Đào chớp chớp mắt, lông mi dài rậm dính từng giọt nước mắt trong suốt ở hốc mắt, trên lông mi dính nước mắt, Ngọc Đào nhìn cái gì cũng là một mảnh sương mù, cho dù không nhìn thấy gương, nàng cũng có thể biết bộ dáng hiện tại của chính mình là lê hoa đái vũ, khiến cho người ta thương tiếc.
Nàng gối đầu lên chân Hàn Trọng Hoài, thịt mềm trước người đều chạm vào trên người hắn: "Người bên ngoài đều nói nô tỳ là vì cãi nhau với Thanh Trúc, bởi vì nàng ấy đi chỗ Tam công tử nên nô tỳ liền tới Kỳ Lân viện, nhưng nô tỳ không phải..."
Đôi mắt mông lung của Ngọc Đào nhìn thấy Hàn Trọng Hoài, nàng không thể nắm bắt được cái nào, chỉ có thể cúi đầu cắn môi: "Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thiếu gia, nô tỳ đã nghĩ muốn được hầu hạ bên cạnh thiếu gia, nô tỳ là hướng về phía thiếu gia, thiếu gia không thể không cần nô tỳ!"
Theo lý thuyết nếu nàng thật lòng tỏ tình thì đêm đầu tiên đến Kỳ Lân viện nên ở trong phòng Hàn Trọng Hoài thắp một ngọn đèn nhỏ, để cho hắn thưởng mỹ nhân dưới ánh đèn, mà nàng thì nũng nịu tâm tình.
Đáng tiếc tư tưởng giác ngộ của nàng không đủ, nhưng đến trễ so với không đến vẫn tốt hơn, hiện tại nàng bổ sung hẳn là cũng có thể cho nàng thêm vài phần.
"Ngươi tới là vì ta?"
Giọng nói lười biếng hơi khàn vang lên trên đầu, Ngọc Đào hơi ngẩn ra, nàng còn tưởng rằng Hàn Trọng Hoài sẽ không để ý tới mình.
Sau khi dùng sức mở mắt rồi nhắm mắt lại, bộ dáng Hàn Trọng Hoài phản chiếu trong mắt nàng vô cùng rõ ràng,
Trên mặt hắn lại hiện lên biểu tình hơi hứng thú.
Vẻ mặt này nhìn không giống như hướng về phía thân thể của nàng, mà là hướng về phía nàng.
Ngọc Đào theo bản năng gật đầu: "Thiếu gia không thể không cần nô tỳ."
"Vì sao?"
Trên mặt Hàn Trọng Hoài hiện lên một tia nghi hoặc, đầu hơi nghiêng một chút, thế nhưng nhìn có vài phần đáng yêu.
Chỉ là lời nói cách xa với sự đáng yêu kia.
Hiển nhiên hắn chỉ quan tâm đến quan hệ logic của nội dung trong lời nói, hoàn toàn không có đem câu "Thiếu gia không thể không cần nô tỳ" kia lý giải thành một câu cầu xin.
"Bởi vì nô tỳ muốn tận tâm hầu hạ thiểu gia."
Ngọc Đào phản ứng lại chuyện mình còn đang ôm tay Hàn Trọng Hoài, sau đó càng ôm chặt hơn, "Nô tỳ còn chưa để thiếu gia nhìn thấy một tấm chân tâm của nô tỳ, nô tỳ không thể cứ như vậy rời khỏi bên cạnh thiếu gia."
Từ sự khoan dung của Hàn Trọng Hoài đối với Hồi Thời, hắn là người nhớ tình cũ, cho nên chỉ cần nàng để cho hắn tán thành nàng, coi nàng như là người của mình, nàng sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.
"Thật lòng?"
Hàn Trọng Hoài lặp đi lặp lại một lần, vẫn chưa hỏi Ngọc Đào tính toán biểu hiện sự thật lòng của mình như thế nào, nhưng thần thái thích ý kia, giống như là đang chờ đợi biểu hiện của Ngọc Đào.
Hồi Thời không nghĩ tới một hồi phong ba cứ như vậy mà bình ổn, nhưng mà Ngọc Đào đắc tội Nhị thiếu gia, phỏng chừng cũng không thể sống được mấy ngày lành.
Nàng ta còn đang suy nghĩ xem nên làm như thế nào để đem Ngọc Đào đưa ra ngoài viện, để nhị thiếu gia cho Ngọc Đào nếm thử đau khổ thì nghe thấy lời nói của Ngọc Đào.
Trừng mắt nhìn qua, chỉ thấy xiêm y của Ngọc Đào hơi mở ra, lộ ra bờ vai bóng loáng trắng như tuyết, nàng nâng cằm lên, vài sợi tóc tản ra trên mặt, một đôi mắt hạnh ngập nước đầy quyến rũ, bộ dáng mặc cho người ta khi dễ.
Hồi Thời nhìn mà lục phủ ngũ tạng đều đau, sao lại có nữ nhân như vậy!
"Thiếu gia..."
Hồi Thời vừa động, Ngọc Đào vừa mới vô lực nằm sấp trên mặt đất đã nhanh chóng bò dậy đứng lên, trước tiên cầm lấy chỗ đẩy xe lăn của Hàn Trọng Hoài, đem Trần Hổ đang ngơ ngác đẩy sang một bên.
"Thiếu gia muốn đi đâu? Nô tỳ đẩy người."
Sau gáy Hàn Trọng Hoài không có mắt, đầu vai lộ ra cũng là sương trắng, trong phòng này còn có chút lạnh, Ngọc Đào nhún nhún vai đem xiêm y kéo lại như cũ.
Phát hiện Hồi Thời đang nhìn mình, Ngọc Đào cười cười: "Hồi Thời tỷ tỷ bận rộn một hồi nhất định là đã mệt mỏi, nơi này của thiếu gia đã có ta, tỷ tỷ mau đi nghỉ ngơi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.