Chương 43:
Đường Miên
10/07/2022
Ngọc Đào cảm thấy Bích Thúy thật sự là một người không thể tin tưởng được, nàng ấy mới tới tìm nàng thần thần bí bí nói lão quốc công gia không cho Hàn Trọng Hoài bước chân ra khỏi phủ Quốc công, còn chưa được mấy ngày lão phu nhân đã truyền thư, để cho Hàn Trọng Hoài cùng lên núi lễ Phật.
Thường ngày những loại hoạt động này đều là do lão phu nhân mang theo mấy người tôn nữ cùng đi, cũng không biết là như thế nào mà lần này lại nhớ tới mang theo Hàn Trọng Hoài đi cùng.
Lão phu nhân bên kia còn cố ý dặn dò, Hàn Trọng Hoài đi lại bất tiện nên bảo hắn mang thêm vài hạ nhân hầu hạ ở bên cạnh.
Ngọc Đào ngồi ở chỗ để chân nhìn các nàng thu dọn đồ đạc, nàng biết Hồi Thời là cố ý tạo ra một loại trạng thái bận rộn khiến cho nàng không thể nhúng tay vào, nhưng may mắn nàng không có ý định nhúng tay vào là được.
"Thiếu gia muốn ra ngoài sao?"
Khóe mắt Ngọc Đào liếc nhìn thấy Hàn Trọng Hoài giống như đang nhìn mình, hơn nữa không phải nhìn thân thể hay là khuôn mặt của nàng, cảm thấy khó hiểu lại không tiện trực tiếp ngẩng đầu nhìn thẳng Hàn Trọng Hoài, cho nên dứt khoát tìm một đề tài nhàm chán.
Ngẩng đầu, Ngọc Đào liền phát hiện trực giác của mình không sai, Hàn Trọng Hoài thật đúng là đang nhìn mình, ánh mắt nặng nề không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Nô tỳ rất cao hứng khi có thể cùng thiếu gia ra ngoài, đây là lần đầu tiên nô tỳ cùng thiếu gia đi xa."
Hai tay Ngọc Đào đặt trên mép giường, ánh mắt cong thành trăng lưỡi liềm lóe lên ánh sáng nhỏ vụn.
Đôi mắt Hàn Trọng Hoài chậm rãi chớp chớp, ngoài dự liệu mở miệng: "Hàn Trọng Giác cũng sẽ đi."
Ngọc Đào ngẩn ra, có chút không hiểu được lời nói của Hàn Trọng Hoài.
Mà lúc này Hàn Trọng Hoài lại phá lệ có ý tứ giải thích nghi hoặc với nàng, tay chống đầu, nhìn mặt nàng, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào xuất hiện trên mặt Ngọc Đào khi hắn nói chuyện.
"Hắn đề nghị với tổ mẫu rằng ta hành động bất tiện nên bảo ta mang thêm vài hạ nhân, ngươi nói xem vì sao hắn lại đề nghị như vậy?"
Tất nhiên là vì muốn hắn đưa nàng đi.
Ngọc Đào nhìn biểu tình tựa tiếu phi tiêu của Hàn Trọng Hoài, nam nhân này cũng đã vì nàng mà chảy máu mũi, thế nhưng còn muốn đẩy nàng vào hố lửa.
"Ngươi muốn giả bệnh cũng vô dụng, nếu
lại phủ đệ, hắn bắt người đi sẽ càng dễ dàng."
"Thiếu gia nói lời này, làm sao nô tỳ có thể giả bệnh chứ."
Bàn tay đang sờ đầu của Ngọc Đào chợt buông xuống, không biết hôm nay Hàn Trọng Hoài uống thuốc gì, đột nhiên lại có hứng thú nói chuyện phiếm như vậy.
Chỉ là không nói được một câu hay ho nào.
Không thể ở lại phủ đệ, những lời mà Hàn Trọng Hoài nói với nàng có mục đích rất rõ ràng, hắn muốn nàng quý trọng đoạn thời gian Hàn Trọng Giác vẫn còn chưa ra tay mà đả động hắn.
Nếu nàng có thể đả động hắn, tất cả đều dễ nói, nếu nàng không thể đả động hơn, vậy Hàn Trọng Giác làm chuyện gì đối với nàng, hắn đều sẽ một mực đứng ngoài cuộc.
Lại nói tiếp nàng còn muốn cảm tạ hắn nhắc nhở nàng, bằng không đợi đến khi Hàn nhị thiếu gia ra tay, nàng mới biết là chuyện gì đang xảy ra.
"Nô tỳ chỉ là muốn ở lại bên cạnh thiếu gia." Ngọc Đào hít hít mũi, bộ dáng đáng thương.
"Nhưng ngươi có ở lại bên cạnh ta hay không, đối với ta mà nói là vô vị."
Ngọc Đào: "..."
Thật sự là một tên hỗn đản vô tình.
Tuy rằng có lời của Hàn Trọng Hoài nên Ngọc Đào vẫn ôm một tia may mắn, nhưng lúc xuất phát thì nhìn thấy Hàn Trọng Giác cưỡi trên ngựa, hắn ta dùng ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống nhìn nàng, tia may mắn kia của nàng cũng không còn nữa.
Hàn Trọng Hoài đặc biệt thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng này của nàng, nhìn nàng vài lần.
Đồng hành có Hàn Trọng Giác, Ngọc Đào không dám ngồi xe ngựa của nha hoàn ngồi, mặc kệ ánh mắt xem thường của Hồi Thời, lúc Hàn Trọng Hoài lên xe nàng cũng nhanh chóng chui vào trong xe.
Hạ rèm xuống, Ngọc Đào chớp chớp mắt nhìn Hàn Trọng Hoài: "Thiếu gia, trêu đùa nô tỳ vui sao?"
Nếu như trong mắt Hàn Trọng Hoài không nhìn thấy chính mình thì cũng sẽ không phản ứng nàng một câu, nhưng nếu hắn đã mở miệng, vậy liền chứng minh hắn đem nàng nhìn vào trong mắt.
Ngọc Đào khẽ nhếch môi, giọng điệu ép đến mềm mại: "Nếu thiếu gia muốn Ngọc Đào, Ngọc Đào tùy thời đều có thể."
Ánh mắt Hàn Trọng Hoài lướt qua trên người Ngọc Đào, hắn tự nhiên biết nếu hắn muốn cái gì nàng đều sẽ đồng ý, cũng biết thông phòng nên làm cái gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại thích ép buộc nàng đi làm chuyện mà nàng không muốn làm, muốn nhìn Ngọc Đào giãy dụa.
Hàn Trọng Hoài quay đầu ra ngoài cửa sổ, Ngọc Đào thấy không thể diễn nửa, chỉ có thể thoi thóp thở mà nằm sấp trên thảm.
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn nghĩ nên làm chút gì đó để có thể khiến Hàn Trọng Hoài tiếp nhận nàng, cởi sạch bò lên giường xem như là con át chủ bài của nàng, nhưng nhìn bộ dáng của Hàn Trọng Hoài, hoàn toàn không giống như có chung suy nghĩ với nàng.
Thường ngày những loại hoạt động này đều là do lão phu nhân mang theo mấy người tôn nữ cùng đi, cũng không biết là như thế nào mà lần này lại nhớ tới mang theo Hàn Trọng Hoài đi cùng.
Lão phu nhân bên kia còn cố ý dặn dò, Hàn Trọng Hoài đi lại bất tiện nên bảo hắn mang thêm vài hạ nhân hầu hạ ở bên cạnh.
Ngọc Đào ngồi ở chỗ để chân nhìn các nàng thu dọn đồ đạc, nàng biết Hồi Thời là cố ý tạo ra một loại trạng thái bận rộn khiến cho nàng không thể nhúng tay vào, nhưng may mắn nàng không có ý định nhúng tay vào là được.
"Thiếu gia muốn ra ngoài sao?"
Khóe mắt Ngọc Đào liếc nhìn thấy Hàn Trọng Hoài giống như đang nhìn mình, hơn nữa không phải nhìn thân thể hay là khuôn mặt của nàng, cảm thấy khó hiểu lại không tiện trực tiếp ngẩng đầu nhìn thẳng Hàn Trọng Hoài, cho nên dứt khoát tìm một đề tài nhàm chán.
Ngẩng đầu, Ngọc Đào liền phát hiện trực giác của mình không sai, Hàn Trọng Hoài thật đúng là đang nhìn mình, ánh mắt nặng nề không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Nô tỳ rất cao hứng khi có thể cùng thiếu gia ra ngoài, đây là lần đầu tiên nô tỳ cùng thiếu gia đi xa."
Hai tay Ngọc Đào đặt trên mép giường, ánh mắt cong thành trăng lưỡi liềm lóe lên ánh sáng nhỏ vụn.
Đôi mắt Hàn Trọng Hoài chậm rãi chớp chớp, ngoài dự liệu mở miệng: "Hàn Trọng Giác cũng sẽ đi."
Ngọc Đào ngẩn ra, có chút không hiểu được lời nói của Hàn Trọng Hoài.
Mà lúc này Hàn Trọng Hoài lại phá lệ có ý tứ giải thích nghi hoặc với nàng, tay chống đầu, nhìn mặt nàng, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào xuất hiện trên mặt Ngọc Đào khi hắn nói chuyện.
"Hắn đề nghị với tổ mẫu rằng ta hành động bất tiện nên bảo ta mang thêm vài hạ nhân, ngươi nói xem vì sao hắn lại đề nghị như vậy?"
Tất nhiên là vì muốn hắn đưa nàng đi.
Ngọc Đào nhìn biểu tình tựa tiếu phi tiêu của Hàn Trọng Hoài, nam nhân này cũng đã vì nàng mà chảy máu mũi, thế nhưng còn muốn đẩy nàng vào hố lửa.
"Ngươi muốn giả bệnh cũng vô dụng, nếu
lại phủ đệ, hắn bắt người đi sẽ càng dễ dàng."
"Thiếu gia nói lời này, làm sao nô tỳ có thể giả bệnh chứ."
Bàn tay đang sờ đầu của Ngọc Đào chợt buông xuống, không biết hôm nay Hàn Trọng Hoài uống thuốc gì, đột nhiên lại có hứng thú nói chuyện phiếm như vậy.
Chỉ là không nói được một câu hay ho nào.
Không thể ở lại phủ đệ, những lời mà Hàn Trọng Hoài nói với nàng có mục đích rất rõ ràng, hắn muốn nàng quý trọng đoạn thời gian Hàn Trọng Giác vẫn còn chưa ra tay mà đả động hắn.
Nếu nàng có thể đả động hắn, tất cả đều dễ nói, nếu nàng không thể đả động hơn, vậy Hàn Trọng Giác làm chuyện gì đối với nàng, hắn đều sẽ một mực đứng ngoài cuộc.
Lại nói tiếp nàng còn muốn cảm tạ hắn nhắc nhở nàng, bằng không đợi đến khi Hàn nhị thiếu gia ra tay, nàng mới biết là chuyện gì đang xảy ra.
"Nô tỳ chỉ là muốn ở lại bên cạnh thiếu gia." Ngọc Đào hít hít mũi, bộ dáng đáng thương.
"Nhưng ngươi có ở lại bên cạnh ta hay không, đối với ta mà nói là vô vị."
Ngọc Đào: "..."
Thật sự là một tên hỗn đản vô tình.
Tuy rằng có lời của Hàn Trọng Hoài nên Ngọc Đào vẫn ôm một tia may mắn, nhưng lúc xuất phát thì nhìn thấy Hàn Trọng Giác cưỡi trên ngựa, hắn ta dùng ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống nhìn nàng, tia may mắn kia của nàng cũng không còn nữa.
Hàn Trọng Hoài đặc biệt thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng này của nàng, nhìn nàng vài lần.
Đồng hành có Hàn Trọng Giác, Ngọc Đào không dám ngồi xe ngựa của nha hoàn ngồi, mặc kệ ánh mắt xem thường của Hồi Thời, lúc Hàn Trọng Hoài lên xe nàng cũng nhanh chóng chui vào trong xe.
Hạ rèm xuống, Ngọc Đào chớp chớp mắt nhìn Hàn Trọng Hoài: "Thiếu gia, trêu đùa nô tỳ vui sao?"
Nếu như trong mắt Hàn Trọng Hoài không nhìn thấy chính mình thì cũng sẽ không phản ứng nàng một câu, nhưng nếu hắn đã mở miệng, vậy liền chứng minh hắn đem nàng nhìn vào trong mắt.
Ngọc Đào khẽ nhếch môi, giọng điệu ép đến mềm mại: "Nếu thiếu gia muốn Ngọc Đào, Ngọc Đào tùy thời đều có thể."
Ánh mắt Hàn Trọng Hoài lướt qua trên người Ngọc Đào, hắn tự nhiên biết nếu hắn muốn cái gì nàng đều sẽ đồng ý, cũng biết thông phòng nên làm cái gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại thích ép buộc nàng đi làm chuyện mà nàng không muốn làm, muốn nhìn Ngọc Đào giãy dụa.
Hàn Trọng Hoài quay đầu ra ngoài cửa sổ, Ngọc Đào thấy không thể diễn nửa, chỉ có thể thoi thóp thở mà nằm sấp trên thảm.
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn nghĩ nên làm chút gì đó để có thể khiến Hàn Trọng Hoài tiếp nhận nàng, cởi sạch bò lên giường xem như là con át chủ bài của nàng, nhưng nhìn bộ dáng của Hàn Trọng Hoài, hoàn toàn không giống như có chung suy nghĩ với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.