Chương 45:
Đường Miên
10/07/2022
Bị Ngọc Đào kích thích, Hồi Thời không chỉ không có hiểu rõ chuyện nam nhân đều là lão sắc phê suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Ngược lại càng thêm tin tưởng cho dù nam nhân nhất thời sẽ bị nữ nhân xinh đẹp mê hoặc, nhưng cuối cùng vẫn sẽ mở mắt ra, hiểu được cái gì là nữ nhân tốt.
Cho nên buông đồ xuống, Hồi Thời không nói một tiếng đã bò lên bậc thang của chùa, ba quỳ chín dập khẩn cầu Hàn Trọng Hoài bình an.
Nói là không nên một tiếng, nhưng thế trận lớn như này, ngay cả lão phu nhân cũng nghe thấy, phái người truyền tin khen Hàn Trọng Hoài có một nhà đầu tốt.
Ngọc Đào nhìn mặt trời bên ngoài, tuy rằng có vài đám mây đen mỏng manh ý đồ che khuất bầu trời, nhưng mặt trời vẫn tản ra ánh nắng chói mắt.
Đối thủ cố gắng như vậy, không phải là nàng không muốn làm chút chuyện trâu bò, nhưng đáng tiếc là thể chất cá mặn này không cho phép.
Nàng căn bản không dám đi hỏi Hàn Trọng Hoài rằng nếu mình đi ba quỳ chín dập, hắn có thể coi nàng là người của mình hay không, bởi vì nếu hỏi ra kết quả là hắn gật đầu, nàng cũng sẽ không nguyện ý đi quỳ.
Suy nghĩ nửa ngày, nàng tìm không ít đệm mềm, bắt đầu lắp lên người.
Vốn dĩ cả người đã phồng lên, bởi vì đệm mềm mà càng thêm dày nặng, nhưng mà loại này dày nặng che lấp thịt mềm dao động tự nhiên, làm cho biên độ mềm mại biến thành ngu xuẩn cực lớn.
Hàn Trọng Hoài hơi nhíu mày: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Nhị thiếu gia không chỉ tức giận ta, còn tức giận thiếu gia, lần này đám người Trần thị vệ đều bị ngăn ở ngoài cửa, nô tỳ sợ Nhị thiếu gia xuống tay với thiếu gia, cho nên tính toán mặc dày một chút có thể che ở phía trước thiếu gia."
Ngọc Đào sờ sờ khóe mắt, "Nô tỳ nguyện ý vì thiếu gia mà chết."
Hàn Trọng Hoài liếc nàng một cái, vẻ mặt nhàn nhạt, hiển nhiên không coi lời nói của nàng là một chuyện.
Nghiêm túc nhét đồ đạc xong, cuối cùng Ngọc Đào còn nhảy nhảy vài cái, thấy đồ đạc sẽ không rơi xuống mới thở phào nhẹ nhõm, mà Hàn Trọng Hoài ở một bên nhìn nàng nhảy lên giống như một cái thùng nước không hề có đường cong, ngay cả khóe mắt cũng lười liếc nhìn nàng một cái.
Ngọc Đào đương nhiên không biết Hàn Trọng Hoài ghét bỏ nàng, nhét đồ đạc xong, nàng quỳ gối bên cạnh hắn: "Nô tỳ nghe hạ nhân khác nói, lần này lão phu nhân tới chùa, là bởi vì ba năm hiếu kỳ của lão quốc công gia sắp đầy."
Giọng nói mềm mại ngọt ngào không hề có lực sát thương, dễ dàng có thể làm cho người ta dỡ bỏ phòng bị, "Nô tỳ biết tình cảm của thiếu gia cùng lão quốc công gia so với các thiếu gia khác đều sâu đậm hơn."
"Có quan hệ gì với người đâu?"
Tuy rằng giọng điệu của Hàn Trọng Hoài nhàn nhạt, nhưng so sánh với trạng thái muốn chết không sống như ngày thường của hắn, giọng điệu như vậy rõ ràng là đang tức giận.
Nghe ra hắn đang tức giận, trong lòng Ngọc Đào kêu lên một tiếng tốt, hiện tại lực chuyên chú của hắn tương đối tập trung, ước chừng là nghe được nàng nói chuyện.
"Khi còn bé phụ mẫu đều chê nô tỳ là nha đầu, bộ dạng vừa đen vừa gầy, không thích nô tỳ, mà khi còn bé nô tỳ không hiểu chuyện, thích làm một ít chuyện ngu ngốc để cho bọn họ chú ý tới nô tỳ, có một lần còn trộm đồ nhà hàng xóm bị bắt được, thiếu chút nữa bọn họ đã đem nó tỳ đánh chết, là a bà thấy nô tỳ đáng thương nên mới mang nô tỳ đi, dạy nô tỳ cái gì đúng cái gì sai, không để nô tỳ lại sai thêm một lần nữa, trưởng thành thành người không tốt, đột nhiên nô tỳ rất nhớ bà ấy..."
Hai mắt Ngọc Đào thường xuyên có sương mù, bộ dạng muốn khóc lại không thể khóc.
Nhưng lần này nàng nói xong, nước mắt trong suốt rơi xuống hốc mắt, lướt qua má tụ lại dưới cằm nàng.
Dáng người yểu điệu bị bao bọc trong đệm mềm, Hàn Trọng Hoài chỉ có thể nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, cho nên không thể tránh khỏi xem xong quá trình nước mắt của nàng sinh lại trượt xuống.
"Bởi vì muốn chết, cho nên rất nhớ bà ấy?"
Hàn Trọng Hoài cười như không cười nói.
Mặc kệ thái độ của hắn là gì, Ngọc Đào đều nghiêm túc gật gật đầu, nước mắt chảy càng mãnh liệt: "Nô tỳ đã đáp ứng a bà phải sống thật tốt."
Ngọc Đào hít mũi, nàng biết Hàn Trọng Hoài có chút bất đồng với nam nhân bình thường, nhưng có một vài chỗ lại sẽ giống nhau.
Không có nam nhân nào sẽ bài xích bộ dáng đáng thương của một nữ nhân xinh đẹp, vì tin tưởng hắn nên mới để lộ vết thương trước mặt hắn.
Hoặc là nói con người nhân tính, khi đối mặt với thời điểm người khác đang vạch trần vết thương, đều sẽ sinh ra cảm xúc mềm lòng.
Xuyên qua đôi mắt mông lung, Ngọc Đào mơ hồ nhìn thấy bộ dáng đang rũ mắt của Hàn Trọng Hoài.
Cảm giác được hắn không bài xích, nàng liền ôm chân tiếp tục nói: "Phụ mẫu nô tỳ đối với nô tỳ không tốt, đối với a bà cũng không tốt, a bà già rồi nên làm việc cho người ta bọn họ cũng đều không cần, bên người chỉ có một chút bạc a gia để lại cho bà, ngày thường a bà sống tiết kiệm, nhưng nô tỳ sống rất tốt, những tiểu cô nương khác có thứ gì, a bà cũng sẽ mua cho nô tỳ thứ đó, có một lần nô tỳ đỏ mắt với sợi dây tóc đeo trên đầu các tiểu cô nương khác, a bà liền đi xin vải vụn làm cho nô tỳ một cái không khác lắm, nhưng sau khi nô tỳ đeo lên lại bị những người khác cười nhạo, nói nô tỳ là khất cái nhặt đồ người khác không cần, nô tỳ liền mắng a bà ... Nô tỳ thật không hiểu chuyện, nhưng chính là như vậy a bà cũng không tức giận với nô tỳ."
Cho nên buông đồ xuống, Hồi Thời không nói một tiếng đã bò lên bậc thang của chùa, ba quỳ chín dập khẩn cầu Hàn Trọng Hoài bình an.
Nói là không nên một tiếng, nhưng thế trận lớn như này, ngay cả lão phu nhân cũng nghe thấy, phái người truyền tin khen Hàn Trọng Hoài có một nhà đầu tốt.
Ngọc Đào nhìn mặt trời bên ngoài, tuy rằng có vài đám mây đen mỏng manh ý đồ che khuất bầu trời, nhưng mặt trời vẫn tản ra ánh nắng chói mắt.
Đối thủ cố gắng như vậy, không phải là nàng không muốn làm chút chuyện trâu bò, nhưng đáng tiếc là thể chất cá mặn này không cho phép.
Nàng căn bản không dám đi hỏi Hàn Trọng Hoài rằng nếu mình đi ba quỳ chín dập, hắn có thể coi nàng là người của mình hay không, bởi vì nếu hỏi ra kết quả là hắn gật đầu, nàng cũng sẽ không nguyện ý đi quỳ.
Suy nghĩ nửa ngày, nàng tìm không ít đệm mềm, bắt đầu lắp lên người.
Vốn dĩ cả người đã phồng lên, bởi vì đệm mềm mà càng thêm dày nặng, nhưng mà loại này dày nặng che lấp thịt mềm dao động tự nhiên, làm cho biên độ mềm mại biến thành ngu xuẩn cực lớn.
Hàn Trọng Hoài hơi nhíu mày: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Nhị thiếu gia không chỉ tức giận ta, còn tức giận thiếu gia, lần này đám người Trần thị vệ đều bị ngăn ở ngoài cửa, nô tỳ sợ Nhị thiếu gia xuống tay với thiếu gia, cho nên tính toán mặc dày một chút có thể che ở phía trước thiếu gia."
Ngọc Đào sờ sờ khóe mắt, "Nô tỳ nguyện ý vì thiếu gia mà chết."
Hàn Trọng Hoài liếc nàng một cái, vẻ mặt nhàn nhạt, hiển nhiên không coi lời nói của nàng là một chuyện.
Nghiêm túc nhét đồ đạc xong, cuối cùng Ngọc Đào còn nhảy nhảy vài cái, thấy đồ đạc sẽ không rơi xuống mới thở phào nhẹ nhõm, mà Hàn Trọng Hoài ở một bên nhìn nàng nhảy lên giống như một cái thùng nước không hề có đường cong, ngay cả khóe mắt cũng lười liếc nhìn nàng một cái.
Ngọc Đào đương nhiên không biết Hàn Trọng Hoài ghét bỏ nàng, nhét đồ đạc xong, nàng quỳ gối bên cạnh hắn: "Nô tỳ nghe hạ nhân khác nói, lần này lão phu nhân tới chùa, là bởi vì ba năm hiếu kỳ của lão quốc công gia sắp đầy."
Giọng nói mềm mại ngọt ngào không hề có lực sát thương, dễ dàng có thể làm cho người ta dỡ bỏ phòng bị, "Nô tỳ biết tình cảm của thiếu gia cùng lão quốc công gia so với các thiếu gia khác đều sâu đậm hơn."
"Có quan hệ gì với người đâu?"
Tuy rằng giọng điệu của Hàn Trọng Hoài nhàn nhạt, nhưng so sánh với trạng thái muốn chết không sống như ngày thường của hắn, giọng điệu như vậy rõ ràng là đang tức giận.
Nghe ra hắn đang tức giận, trong lòng Ngọc Đào kêu lên một tiếng tốt, hiện tại lực chuyên chú của hắn tương đối tập trung, ước chừng là nghe được nàng nói chuyện.
"Khi còn bé phụ mẫu đều chê nô tỳ là nha đầu, bộ dạng vừa đen vừa gầy, không thích nô tỳ, mà khi còn bé nô tỳ không hiểu chuyện, thích làm một ít chuyện ngu ngốc để cho bọn họ chú ý tới nô tỳ, có một lần còn trộm đồ nhà hàng xóm bị bắt được, thiếu chút nữa bọn họ đã đem nó tỳ đánh chết, là a bà thấy nô tỳ đáng thương nên mới mang nô tỳ đi, dạy nô tỳ cái gì đúng cái gì sai, không để nô tỳ lại sai thêm một lần nữa, trưởng thành thành người không tốt, đột nhiên nô tỳ rất nhớ bà ấy..."
Hai mắt Ngọc Đào thường xuyên có sương mù, bộ dạng muốn khóc lại không thể khóc.
Nhưng lần này nàng nói xong, nước mắt trong suốt rơi xuống hốc mắt, lướt qua má tụ lại dưới cằm nàng.
Dáng người yểu điệu bị bao bọc trong đệm mềm, Hàn Trọng Hoài chỉ có thể nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, cho nên không thể tránh khỏi xem xong quá trình nước mắt của nàng sinh lại trượt xuống.
"Bởi vì muốn chết, cho nên rất nhớ bà ấy?"
Hàn Trọng Hoài cười như không cười nói.
Mặc kệ thái độ của hắn là gì, Ngọc Đào đều nghiêm túc gật gật đầu, nước mắt chảy càng mãnh liệt: "Nô tỳ đã đáp ứng a bà phải sống thật tốt."
Ngọc Đào hít mũi, nàng biết Hàn Trọng Hoài có chút bất đồng với nam nhân bình thường, nhưng có một vài chỗ lại sẽ giống nhau.
Không có nam nhân nào sẽ bài xích bộ dáng đáng thương của một nữ nhân xinh đẹp, vì tin tưởng hắn nên mới để lộ vết thương trước mặt hắn.
Hoặc là nói con người nhân tính, khi đối mặt với thời điểm người khác đang vạch trần vết thương, đều sẽ sinh ra cảm xúc mềm lòng.
Xuyên qua đôi mắt mông lung, Ngọc Đào mơ hồ nhìn thấy bộ dáng đang rũ mắt của Hàn Trọng Hoài.
Cảm giác được hắn không bài xích, nàng liền ôm chân tiếp tục nói: "Phụ mẫu nô tỳ đối với nô tỳ không tốt, đối với a bà cũng không tốt, a bà già rồi nên làm việc cho người ta bọn họ cũng đều không cần, bên người chỉ có một chút bạc a gia để lại cho bà, ngày thường a bà sống tiết kiệm, nhưng nô tỳ sống rất tốt, những tiểu cô nương khác có thứ gì, a bà cũng sẽ mua cho nô tỳ thứ đó, có một lần nô tỳ đỏ mắt với sợi dây tóc đeo trên đầu các tiểu cô nương khác, a bà liền đi xin vải vụn làm cho nô tỳ một cái không khác lắm, nhưng sau khi nô tỳ đeo lên lại bị những người khác cười nhạo, nói nô tỳ là khất cái nhặt đồ người khác không cần, nô tỳ liền mắng a bà ... Nô tỳ thật không hiểu chuyện, nhưng chính là như vậy a bà cũng không tức giận với nô tỳ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.