Chương 170: Thông báo
Selina Đỗ
05/11/2024
Mạc Phong Thành cũng lên tiếng ngăn cản: "Thỉnh Hoàng thúc suy xét lại!"
"Chúng thần khẩn cầu Thần Vương Gia vì dân chúng mà suy xét!"
"Chúng thần khẩn cầu Thần Vương Gia vì dân chúng mà suy xét!"
"Chúng thần khẩn cầu Thần Vương Gia vì dân chúng mà suy xét!"
Tiếng cầu xin vang dội điện Kính Minh, Mạc Ánh Quân nhìn xuống đám người đang quỳ bên dưới lạnh nhạt nói:
" Bản vương tới thông báo để các ngươi chuẩn bị chứ không đến để hỏi ý kiến, hơn nữa Bản Vương đem quân đi chinh phạt chứ không gọi địch tới nhà để đánh, các ngươi lo cái gì!" @
Đều là chiến tranh có gì khác nhau chứ?
Mạc Phong Thành vẫn muốn thuyết phục: "Hoàng thúc, chất nhi biết lần này đám giặc đó giám khiêu chiến quyền uy của Mạc Hi, là điều không thể tha thứ! Nhưng cầm quân đi thảo phạt cần rất nhiều thứ như lương thảo, chiến mã, mũ giáp binh khí! Còn cả những huynh đệ binh sĩ mới trải qua sinh tử không bao lâu, chúng ta không thể cứ nói đánh là đánh. Hoàng thúc người giận dữ mọi người đều hiểu nhưng mong Hoàng thúc lấy đại cục làm trọng, thảo phạt địch quốc là chuyện sớm muộn." Gẩn đây phía Hung Nô, Nam Chiếu hay cả phía của Tấn Vương đều cho sứ giả tới để đàm phán chuyện đình chiến, đầu hàng và nhận thua. Ai cũng biết họ tới để nhận lỗi nhưng
Mạc Ảnh Quân không gặp còn không cho bước vào khách trạm Hoàng gia, bọn họ chỉ có thể ngậm ngùi ở khách trạm ngoại thành. Mạc Ảnh Quân không gặp thì ai dám gặp, nay đột ngột đòi đem quân đánh như thế ai mà không sợ cho được. Nếu như trước có lẽ là sẽ gặp sứ giả sau đó hai bên đàm phán chia lợi ích xong sẽ đình chiến, bên thua sẽ phải cống nạp và chịu sự quản lý của bên thắng. Nhưng Mạc Ảnh Quân không đi theo lẽ thường nên nào ai giám manh động.
"Cần bao lâu để ổn định lại, đến lúc nơi này ổn định không lẽ địch quốc còn một mớ rối ren yếu kém như hiện tại chờ các ngươi tới thu phục sao! Giang sơn quy một là điều hiển nhiên chỉ là Bản Vương thực hiện sớm hơn dự kiến thôi."
"Hoàng thúc..."
"Cho các ngươi 3 tháng, sau 3 tháng Bản Vương sẽ đem quân chinh phạt!" Không cho Mạc Phong Thành cơ hội nói tiếp hắn trực tiếp quyết định rồi rời đi.
"Mới qua nửa năm nếu bây giờ tiếp tục chiến tranh thì làm sao dân chúng chịu nổi!" Nửa năm này Mạc Ảnh Quân làm một đống chuyện quái gở đã không nói, hắn gần như tốn quá nhiều thời gian vào việc ở chỗ Hứa Quân Dao.
Mạc Phong Nhiên đột nhiên hiểu ra nếu như không phải vì Hứa Quân Dao làm hắn chết cảm xúc nhất thời, thì không có thời gian nửa năm này đâu.
Sau đó dù có ai làm gì cũng không thay đổi được quyết định của Mạc Ảnh Quân, Mạc Phong Nhiên và Mạc Phong Thành đã sớm dành thời gian chần bị cho cuộc chinh phạt, không tốn thời gian vô ích vào việc khuyền nhủ hắn
ทนีล.
"Lần này Hoàng huynh muốn cùng Hoàng thúc dẫn quân chinh phạt?" Mạc Phong Thành không tin hỏi lại Mạc Phong Tụ.
Ngũ Vương Mạc Phong Tụ không tham gia tranh đấu, luôn để bản thân mờ nhạt trong mắt mọi người lần này đột ngột đòi tham gia như vậy khiến Mạc Phong Thành hết sức bất ngờ.
"Đệ cũng biết ta sống 23 năm mờ nhạt trong mắt người đời, an phận trong hoàng thất. Nhưng lần này ta dẫn đầu một quân lại để cho quân ta thua tới thảm hại, ta thấy hổ thẹn với dân chúng với huynh đệ đã hi sinh nên ta muốn đòi lại món nợ này." Mạc Phong Tụ không có mong muốn gì nhiều chỉ muốn làm một Vương Gia nhàn tản cùng thê tử và con cái trải qua những ngày tháng bình thường. Qua lần thất bại ê chề hắn mới thấy mình cần phải có trách nhiệm với dân chúng, hắn sinh ra được chúng dân quỳ lạy thì không thể vô dụng như thế.
"Đệ biết rồi, Ngũ ca trở về trước đi, đệ sẽ nói chuyện này với Hoàng thúc!"
Mạc Phong Tụ nói lời cảm tạ sau mới rời đi. Mạc Phong Thành đem chuyện này thương lượng với Mạc Phong Nhiên, Mạc Phong Nhiên nghe xong cười nhẹ: "Lão ngũ lúc nhỏ rất tài giỏi nhưng vì nhà ngoại sa sút nên chẳng có ai quan tâm tài năng của hẳn nữa. Hắn nói chuyện này với đệ trước là để bày tỏ với đệ hắn sẽ không tranh giành gì cả. Nếu hắn muốn đi thì để hắn đi đi!"
"Bên phía hoàng thúc...."
"Hoàng thúc sẽ chỉ quan tâm Mạc Gia Quân, còn quân đệ chuẩn bị Hoàng thúc sẽ không ý kiến đâu! Điều quan trọng là hộ bộ không chịu nhả tiền kìa!"
"Nếu lão già đó không nhả tiền, thì thay người khác đệ nghĩ người muốn ngồi vị trí hộ bộ thượng thư cũng không ít đâu." Mạc Phong Thành nói nhẹ nhàng khiến Mạc Phong Nhiên có chút bất ngờ.
Mạc Phong Nhiên bật cười: "Đệ thay đổi lớn khiến ta bất ngờ đấy!" Tuy có sự giúp sức nhiều của Mạc Phong
Nhiên nhưng Mạc Phong Thành thật sự rất nhanh nhạy, hắn thay đổi từng ngày mạnh mẽ lên nhiều khiến Mạc Phong Nhiền phải nhìn bằng con mắt khác. Mạc Phong Thành càng ngày càng trưởng thành và trở nên mạnh mẽ, rất nhanh thôi hắn sẽ không cần tới Mạc Phong Nhiên trợ giúp nữa. Vị trí kia Mạc Phong Nhiên chưa từng nghĩ tới, vị trí đó cao quý nhất nhưng cũng cô đơn nhất, Mạc Phong Nhiên đã cô đơn suốt 7 năm ở Ngọc Giác Tự
khong muon lai tiep tuc trai qua nda.
Mạc Phong Thành cũng nhận ra sự thay đổi của mình, tuy không rõ tương lai hay kết quả nhưng hắn biết hắn thích bản thân của hiện tại. Hắn thích cảm giác được quyết định mà không phải chờ người khác quyết định.
"Chúng thần khẩn cầu Thần Vương Gia vì dân chúng mà suy xét!"
"Chúng thần khẩn cầu Thần Vương Gia vì dân chúng mà suy xét!"
"Chúng thần khẩn cầu Thần Vương Gia vì dân chúng mà suy xét!"
Tiếng cầu xin vang dội điện Kính Minh, Mạc Ánh Quân nhìn xuống đám người đang quỳ bên dưới lạnh nhạt nói:
" Bản vương tới thông báo để các ngươi chuẩn bị chứ không đến để hỏi ý kiến, hơn nữa Bản Vương đem quân đi chinh phạt chứ không gọi địch tới nhà để đánh, các ngươi lo cái gì!" @
Đều là chiến tranh có gì khác nhau chứ?
Mạc Phong Thành vẫn muốn thuyết phục: "Hoàng thúc, chất nhi biết lần này đám giặc đó giám khiêu chiến quyền uy của Mạc Hi, là điều không thể tha thứ! Nhưng cầm quân đi thảo phạt cần rất nhiều thứ như lương thảo, chiến mã, mũ giáp binh khí! Còn cả những huynh đệ binh sĩ mới trải qua sinh tử không bao lâu, chúng ta không thể cứ nói đánh là đánh. Hoàng thúc người giận dữ mọi người đều hiểu nhưng mong Hoàng thúc lấy đại cục làm trọng, thảo phạt địch quốc là chuyện sớm muộn." Gẩn đây phía Hung Nô, Nam Chiếu hay cả phía của Tấn Vương đều cho sứ giả tới để đàm phán chuyện đình chiến, đầu hàng và nhận thua. Ai cũng biết họ tới để nhận lỗi nhưng
Mạc Ảnh Quân không gặp còn không cho bước vào khách trạm Hoàng gia, bọn họ chỉ có thể ngậm ngùi ở khách trạm ngoại thành. Mạc Ảnh Quân không gặp thì ai dám gặp, nay đột ngột đòi đem quân đánh như thế ai mà không sợ cho được. Nếu như trước có lẽ là sẽ gặp sứ giả sau đó hai bên đàm phán chia lợi ích xong sẽ đình chiến, bên thua sẽ phải cống nạp và chịu sự quản lý của bên thắng. Nhưng Mạc Ảnh Quân không đi theo lẽ thường nên nào ai giám manh động.
"Cần bao lâu để ổn định lại, đến lúc nơi này ổn định không lẽ địch quốc còn một mớ rối ren yếu kém như hiện tại chờ các ngươi tới thu phục sao! Giang sơn quy một là điều hiển nhiên chỉ là Bản Vương thực hiện sớm hơn dự kiến thôi."
"Hoàng thúc..."
"Cho các ngươi 3 tháng, sau 3 tháng Bản Vương sẽ đem quân chinh phạt!" Không cho Mạc Phong Thành cơ hội nói tiếp hắn trực tiếp quyết định rồi rời đi.
"Mới qua nửa năm nếu bây giờ tiếp tục chiến tranh thì làm sao dân chúng chịu nổi!" Nửa năm này Mạc Ảnh Quân làm một đống chuyện quái gở đã không nói, hắn gần như tốn quá nhiều thời gian vào việc ở chỗ Hứa Quân Dao.
Mạc Phong Nhiên đột nhiên hiểu ra nếu như không phải vì Hứa Quân Dao làm hắn chết cảm xúc nhất thời, thì không có thời gian nửa năm này đâu.
Sau đó dù có ai làm gì cũng không thay đổi được quyết định của Mạc Ảnh Quân, Mạc Phong Nhiên và Mạc Phong Thành đã sớm dành thời gian chần bị cho cuộc chinh phạt, không tốn thời gian vô ích vào việc khuyền nhủ hắn
ทนีล.
"Lần này Hoàng huynh muốn cùng Hoàng thúc dẫn quân chinh phạt?" Mạc Phong Thành không tin hỏi lại Mạc Phong Tụ.
Ngũ Vương Mạc Phong Tụ không tham gia tranh đấu, luôn để bản thân mờ nhạt trong mắt mọi người lần này đột ngột đòi tham gia như vậy khiến Mạc Phong Thành hết sức bất ngờ.
"Đệ cũng biết ta sống 23 năm mờ nhạt trong mắt người đời, an phận trong hoàng thất. Nhưng lần này ta dẫn đầu một quân lại để cho quân ta thua tới thảm hại, ta thấy hổ thẹn với dân chúng với huynh đệ đã hi sinh nên ta muốn đòi lại món nợ này." Mạc Phong Tụ không có mong muốn gì nhiều chỉ muốn làm một Vương Gia nhàn tản cùng thê tử và con cái trải qua những ngày tháng bình thường. Qua lần thất bại ê chề hắn mới thấy mình cần phải có trách nhiệm với dân chúng, hắn sinh ra được chúng dân quỳ lạy thì không thể vô dụng như thế.
"Đệ biết rồi, Ngũ ca trở về trước đi, đệ sẽ nói chuyện này với Hoàng thúc!"
Mạc Phong Tụ nói lời cảm tạ sau mới rời đi. Mạc Phong Thành đem chuyện này thương lượng với Mạc Phong Nhiên, Mạc Phong Nhiên nghe xong cười nhẹ: "Lão ngũ lúc nhỏ rất tài giỏi nhưng vì nhà ngoại sa sút nên chẳng có ai quan tâm tài năng của hẳn nữa. Hắn nói chuyện này với đệ trước là để bày tỏ với đệ hắn sẽ không tranh giành gì cả. Nếu hắn muốn đi thì để hắn đi đi!"
"Bên phía hoàng thúc...."
"Hoàng thúc sẽ chỉ quan tâm Mạc Gia Quân, còn quân đệ chuẩn bị Hoàng thúc sẽ không ý kiến đâu! Điều quan trọng là hộ bộ không chịu nhả tiền kìa!"
"Nếu lão già đó không nhả tiền, thì thay người khác đệ nghĩ người muốn ngồi vị trí hộ bộ thượng thư cũng không ít đâu." Mạc Phong Thành nói nhẹ nhàng khiến Mạc Phong Nhiên có chút bất ngờ.
Mạc Phong Nhiên bật cười: "Đệ thay đổi lớn khiến ta bất ngờ đấy!" Tuy có sự giúp sức nhiều của Mạc Phong
Nhiên nhưng Mạc Phong Thành thật sự rất nhanh nhạy, hắn thay đổi từng ngày mạnh mẽ lên nhiều khiến Mạc Phong Nhiền phải nhìn bằng con mắt khác. Mạc Phong Thành càng ngày càng trưởng thành và trở nên mạnh mẽ, rất nhanh thôi hắn sẽ không cần tới Mạc Phong Nhiên trợ giúp nữa. Vị trí kia Mạc Phong Nhiên chưa từng nghĩ tới, vị trí đó cao quý nhất nhưng cũng cô đơn nhất, Mạc Phong Nhiên đã cô đơn suốt 7 năm ở Ngọc Giác Tự
khong muon lai tiep tuc trai qua nda.
Mạc Phong Thành cũng nhận ra sự thay đổi của mình, tuy không rõ tương lai hay kết quả nhưng hắn biết hắn thích bản thân của hiện tại. Hắn thích cảm giác được quyết định mà không phải chờ người khác quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.