Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 6: Ký giấy nợ
Ninh Ninh
29/01/2022
" mau qua đây ngồi, đừng đứng đó nữa" anh không kiên nhẫn nói
"A, dạ" cô bối rối nhìn anh
Dì Dương cũng cảm thấy có gì đó không đúng, trước nay cậu chủ đều rất kiệm lời, cũng không thích quan tâm ai, nhất là phái nữ. Nhưng vừa rồi cậu ấy lại đưa một cô gái về, còn mang hộp cứu thương để làm gì.Cậu ấy vậy mà giúp cô bé đó sức thuốc, rốt cuộc mặt trời đang mộc hướng tây rồi hả.
Ngay cả bà chăm sóc cho từ nhỏ còn chưa bao giờ thấy cậu như hiện tại. Có lẽ cô bé này có năng lực gì đó, làm bà thay đổi ánh mắt chăm chú quan sát hành động của hai người.
Cô thì ngồi trên ghế, anh ngồi xổm xuống đang xem vết thương cho cô, rồi cau mày một chút. Động tác anh thoa thuốc vào chân bị thương của cô rất tỷ mỹ, sợ làm cô đâu.
"Đau không"
"Có rát một tý, cảm ơn anh "
"Được rồi, chúng ta có thể bàn chuyện chính "
Động tác anh ngồi lên ghế giống một vị dương dã, thanh tao, toát lên khí chất ngút trời. Anh tựa vào ghế, chân bắt chéo, tay để trên đầu gối, rồi quan sát cô một lúc. "Bây giờ em ký giấy nợ cho tôi"
Cô đang lay hoay xem chỗ bị thương của mình. Thì nghe được anh hỏi, cô bật dậy " giấy nợ" ngẳn lên nhìn anh hoang mang
" Nhưng xe của anh vẫn chưa mang đi sữa, cũng chưa biết mất bao nhiêu tiền mà. Tại sao phải ký giấy nợ trước" cô lắp bắp nói.
"Vậy ý em là muốn quỵt nợ "
"Không...không phải"
"Nếu vậy, tôi có phương án em có thể chọn một trong hai
Thứ nhất: Em trả liền cho tôi
Thứ hai: Em ký giấy nợ và ở lại đây trả nợ cho tôi đến khi xong
Em có thể suy nghĩ "
Cô do dự và suy nghĩ hồi lâu, quyết định: "Được tôi ký giấy nợ, nhưng tại sao còn phải ở lại nhà anh chứ?"
Anh trào phúng cười " lỡ như em trốn tôi tìm ai để đòi đây"
Cô nghĩ cũng đúng, nếu cô là chủ chiếc xe cô cũng sợ người ta không đền cho mình. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng đành chịu vậy ai bảo cô đen đuổi tong vào xe của người ta, lại còn là xe đắt tiền. Thôi bỏ đi đành vậy trước đã.
"Được vậy theo như anh nói, tôi chọn ký giấy nợ ở lại đây" cô ủ rủ nói
"Được, vậy mai em dọn vào đây luôn đi"
"Có thể để ngày nghĩ được không, bởi vì tôi còn phải đi làm..."
"Được, cho e thời hạn một tuần để chuyển"
"A, dạ" cô bối rối nhìn anh
Dì Dương cũng cảm thấy có gì đó không đúng, trước nay cậu chủ đều rất kiệm lời, cũng không thích quan tâm ai, nhất là phái nữ. Nhưng vừa rồi cậu ấy lại đưa một cô gái về, còn mang hộp cứu thương để làm gì.Cậu ấy vậy mà giúp cô bé đó sức thuốc, rốt cuộc mặt trời đang mộc hướng tây rồi hả.
Ngay cả bà chăm sóc cho từ nhỏ còn chưa bao giờ thấy cậu như hiện tại. Có lẽ cô bé này có năng lực gì đó, làm bà thay đổi ánh mắt chăm chú quan sát hành động của hai người.
Cô thì ngồi trên ghế, anh ngồi xổm xuống đang xem vết thương cho cô, rồi cau mày một chút. Động tác anh thoa thuốc vào chân bị thương của cô rất tỷ mỹ, sợ làm cô đâu.
"Đau không"
"Có rát một tý, cảm ơn anh "
"Được rồi, chúng ta có thể bàn chuyện chính "
Động tác anh ngồi lên ghế giống một vị dương dã, thanh tao, toát lên khí chất ngút trời. Anh tựa vào ghế, chân bắt chéo, tay để trên đầu gối, rồi quan sát cô một lúc. "Bây giờ em ký giấy nợ cho tôi"
Cô đang lay hoay xem chỗ bị thương của mình. Thì nghe được anh hỏi, cô bật dậy " giấy nợ" ngẳn lên nhìn anh hoang mang
" Nhưng xe của anh vẫn chưa mang đi sữa, cũng chưa biết mất bao nhiêu tiền mà. Tại sao phải ký giấy nợ trước" cô lắp bắp nói.
"Vậy ý em là muốn quỵt nợ "
"Không...không phải"
"Nếu vậy, tôi có phương án em có thể chọn một trong hai
Thứ nhất: Em trả liền cho tôi
Thứ hai: Em ký giấy nợ và ở lại đây trả nợ cho tôi đến khi xong
Em có thể suy nghĩ "
Cô do dự và suy nghĩ hồi lâu, quyết định: "Được tôi ký giấy nợ, nhưng tại sao còn phải ở lại nhà anh chứ?"
Anh trào phúng cười " lỡ như em trốn tôi tìm ai để đòi đây"
Cô nghĩ cũng đúng, nếu cô là chủ chiếc xe cô cũng sợ người ta không đền cho mình. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng đành chịu vậy ai bảo cô đen đuổi tong vào xe của người ta, lại còn là xe đắt tiền. Thôi bỏ đi đành vậy trước đã.
"Được vậy theo như anh nói, tôi chọn ký giấy nợ ở lại đây" cô ủ rủ nói
"Được, vậy mai em dọn vào đây luôn đi"
"Có thể để ngày nghĩ được không, bởi vì tôi còn phải đi làm..."
"Được, cho e thời hạn một tuần để chuyển"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.