Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 90: Lời đồn đại
Ninh Ninh
24/04/2022
Sau khi anh rời khỏi nơi đó thì bọn họ lập tức chạy vào bên trong
xem tình hình. Vừa vào đã thấy vị đội trưởng của họ vẫn đứng sờ
sờ, không hề nhúc nhích liền kinh ngạt nhìn nhau nói:
"Ngài ấy vậy mà không nổi giận sao? Rốt cuộc có ai nói cho tôi biết là ngài ấy đã đổi tính rồi sao?"
Người đội trưởng vừa nảy lại lên tiếng.
"Chắc là ngài ấy đã đổi tính thật đó! Ngài ấy vậy mà lại tha cho tôi"
Một người khác lên tiếng.
" Vậy sao anh không đi ra bên ngoài, làm bọn này sợ chết khiếp!"
"Không phải tôi không muốn ra bên ngoài, mà là chân tôi không thể nhất lên nổi"
Lúc này bọn họ đều hiểu đội trưởng này của họ đây là sợ hãi đến mức độ nào rồi. Nhưng tính ra anh ta cũng là người gan dạ nhất. Liền hiểu ý đi qua đỡ anh ta quay về.
Cao Trọng quay lại phòng giám sát xem tình hình, thấy họ đang vò đầu bứt tóc, có vẻ gặp phải vấn đề gì đó. Ngay cả Mộng Uyên cũng vậy, anh liền mở cửa đi vào bên trong.
"Có vấn đề gì sao?"
Mộng Uyên không hề ngẩn đầu lên nhìn, mà trả lời luôn.
"Người xóa dữ liệu này đã tính toán từ trước, nên mới đặt 7 lớp mật mã bảo vệ mà muốn mở được các lớp mật mã này thì mất rất nhiều thời gian."
Cao Trọng vòng qua phía sau lưng Mộng Uyên nhìn vào màng hình của cô, có thể nhìn rõ cô đã làm một bản phân tích rất chi tiết cho việc mở các lớp mật mã bảo vệ này.
Cao Trọng vừa nhìn những phân tích trên màng hình của cô vừa hỏi lại.
" Vậy mất bao khoảng bao lâu?"
"Việc này....với năng lực của chúng ta bây giờ cũng khá là khó khăn. Không phải là không làm được mà là vì người giỏi nhất về vấn đề mở khóa hiện tại là trưởng phòng, nhưng anh ấy lại không có ở đây".
Nói xong Mộng Uyên mới ngước lên nhìn người đứng phía sau mình. Cô lập tức giật mình mà lắp ba lắp bắp.
"Chủ...chủ tịch, nảy giờ tôi...tôi không biết là ngài, nên mới..."
Cao Trọng biết những người ở đây đều đang tập trung cao độ nên không có để ý người đang nói chuyện với mình là ai, chỉ là thuận theo mà giải thích thôi.
"Không sao cả. Mọi người vất vả rồi ngày mai tôi cho phép mọi người nghĩ ngơi hai ngày, lấy lại tinh thần, mọi người thấy thế nào?"
Nhân viên 1: "Cảm ơn chủ tịch. Ngài thật sự rất tốt!"
Nhân viên 2:"Đúng vậy ngài không giống như bọn họ đồn đại!"
"Đồn đại?" Cao Trọng khó hiểu hỏi lại.
Thiên Minh bên cạnh liền nói nhỏ với anh những lời đồn thổi về anh trong công ty.
Cao Trọng cau mày bổ sung thêm một câu.
"Lời đồn về tôi quả thật không sai, tôi không quan tâm các người nghĩ gì! Chỉ cần người của tôi không nghĩ như vậy là được!"
Trong câu nói của anh có hai ẩn ý một là nói Mộng Uyên, hai là nói bọn họ. Nhưng họ chỉ có thể hiểu một vế còn một vế còn lại là đang suy đoán anh đã có người trong lòng rồi, vậy những bông hoa ở công ty sẽ rất là buồn đây.
Mộng Uyên cũng không hiểu ẩn ý trong câu nói vừa rồi của anh nên làm anh có một chút buồn, cô quả thật là ngốc mà.
"Được rồi, việc giải mã tôi sẽ cho người xử lý, ngày mai tất cả đều được nghĩ ngơi vẫn sẽ có lương!"
Mọi người vui vẻ liền đồng thanh lên tiếng.
"Cảm ơn chủ tịch!"
Cao Trọng rời đi tất cả mọi người đều tắt máy thu dọn rồi chuẩn bị đến nhà ăn của quân đội ăn tối.
Hôm nay không có Thu Hương ở đây nên Mộng Uyên ngồi cùng bàn với các đồng nghiệp, Cao Trọng ngồi ở xa đã nhìn thấy nên có chút không vui.
Thiên Minh nhìn anh khó chịu liền hiểu ra vấn đề nên tự mình đứng dậy và đi đến chỗ của Mộng Uyên đang ngồi.
"Xin chào, cô là Mộng Uyên phải không? Chủ tịch tìm cô có vài vấn đề muốn hỏi, không biết cô có thể qua bên đó một lát được không?"
"???"
Mộng Uyên vô cùng khó hiểu nhìn Thiên Minh rồi cũng đi theo anh đến chỗ của Cao Trọng.
Mộng Uyên đứng bên cạnh của anh nhỏ nhẹ hỏi.
"Không biết chủ tịch còn có chỗ nào cần tôi giải thích thêm ạ!"
Cao Trọng không hề nhìn lấy cô mà thản nhiên nói.
"Ngồi xuống trước rồi nói!"
Thiên Minh lập tức giúp cô ngồi xuống cạnh anh, mang một chén nỉa khác cho cô. Trước những ánh mắt kỳ lạ của những quan chức kia.
Còn nhớ có một lần có một người là chủ soái chức vụ cao như vậy muốn dẫn con gái ngồi bên cạnh anh để kết thân, nào ngờ kết quả là bị anh hắc ra xa, không nể tình cô ta là con gái.
Bây giờ Thiên Minh lại sắp xếp cho một cô ngồi gần cạnh anh, sắp có màng kịch hay rồi đây. Bọn họ liếc mắt nhìn lại có thêm một cô gái số khổ nữa rồi đây.
Mộng Uyên ngồi vào vị trí mà Thiên Minh sắp xếp, nhưng Cao Trọng cũng không hề có hành động gì sẽ đẩy cô ra, mọi người đều trố mắt nhìn cô. Đây rốt cuộc là chuyện gì.
Mộng Uyên thấy bọn họ đều nhìn mình, làm cô có cảm giác còn không mau nói sẽ bị họ ăn tươi nuốt sống.
" Hiện tại chúng tôi phát hiện người đã xóa dữ liệu.....uumm"
Còn chưa nói xong đã bị Cao Trọng nhét vào bên trong miệng cô một miếng cá, nhìn cô rồi lên tiếng.
"Ăn cơm trước đi!"
Mộng Uyên gật gật đầu, ngoan ngoãn cầm đủa lên. Những người ngồi đó điều tròn xoe hai mắt, há hốc mồm, không dám tin đây ruốc cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ nhìn thấy Cao Trọng đang gắp thức ăn bỏ vào chén cho Mộng Uyên, giống như bọn họ đều không tồn tại ở nơi này.
Mộng Uyên thấy anh gắp thức ăn cho mình quá nhiều, cộng thêm những ánh mắt kỳ lạ đang chăm chăm nhìn cô.
"Chủ tịch! Ngài để tôi tự ăn đi, nhiều quá tôi không thể ăn hết được, sẽ rất lãng phí."
"Không sao cả"
"...." Mộng Uyên cũng không biết nói gì nữa, nhưng lại ngại ngùng nhìn những ánh mắt kỳ lạ kia, cảm thấy lúc đang ăn mà lại có nhiều người nhìn mình thật sự rất khó chịu.
Cao Trọng thấy cô vẫn không động vào thức ăn mà anh gắp cho mà cứ nhìn những người xung quanh. Anh liền hiểu cô đang ngại ngùng, liền giúp cô giải vay.
"Các người định không ăn nữa sao?"
Bọn họ lập tức cầm đũa lên tiếp tục cấm đầu ăn, không dám nhìn cô nữa.
Sau khi cô ăn xong Cao Trọng nói nói với cô.
"Bây giờ em có thể nói tiếp vấn đề lúc nãy rồi!"
"À, dạ vâng! Hiện tại chúng tôi phát hiện người đã xóa dữ liệu này rất cẩn thận hắn sợ sẽ có người khôi phục lại dữ liệu nên đã đặt ra 7 lớp mật mã rất khó giải mã nhanh, nên chúng tôi cần vài người giỏi về chuyên môn này giúp chúng tôi."
Mộng Uyên giải thích tường tận cho bọn họ, tất cả bọn họ đều gật gù. Cao Trọng cũng rất hài lòng với những phân tích của cô đưa ra.
Mộng Uyên phân tích cho bọn họ mất 1 tiếng. Sau khi nói xong Cao Trọng cho phép cô về nghĩ ngơi trước. Anh tiếp tục bàn việc quan trọng với họ.
....
Mộng Uyên tự mình trở về phòng để nghĩ ngơi trước.
Vì quá mệt mỏi nên vừa nằm xuống cô đã ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hề hay biết.
Lúc Cao Trọng trở về đã thấy cô ngủ mất nên giúp cô đắp chăn rồi nhẹ nhàng tắt đèn để cô dể ngủ, anh đứng ngắm cô một lúc rồi cũng đi ngủ.
"Ngài ấy vậy mà không nổi giận sao? Rốt cuộc có ai nói cho tôi biết là ngài ấy đã đổi tính rồi sao?"
Người đội trưởng vừa nảy lại lên tiếng.
"Chắc là ngài ấy đã đổi tính thật đó! Ngài ấy vậy mà lại tha cho tôi"
Một người khác lên tiếng.
" Vậy sao anh không đi ra bên ngoài, làm bọn này sợ chết khiếp!"
"Không phải tôi không muốn ra bên ngoài, mà là chân tôi không thể nhất lên nổi"
Lúc này bọn họ đều hiểu đội trưởng này của họ đây là sợ hãi đến mức độ nào rồi. Nhưng tính ra anh ta cũng là người gan dạ nhất. Liền hiểu ý đi qua đỡ anh ta quay về.
Cao Trọng quay lại phòng giám sát xem tình hình, thấy họ đang vò đầu bứt tóc, có vẻ gặp phải vấn đề gì đó. Ngay cả Mộng Uyên cũng vậy, anh liền mở cửa đi vào bên trong.
"Có vấn đề gì sao?"
Mộng Uyên không hề ngẩn đầu lên nhìn, mà trả lời luôn.
"Người xóa dữ liệu này đã tính toán từ trước, nên mới đặt 7 lớp mật mã bảo vệ mà muốn mở được các lớp mật mã này thì mất rất nhiều thời gian."
Cao Trọng vòng qua phía sau lưng Mộng Uyên nhìn vào màng hình của cô, có thể nhìn rõ cô đã làm một bản phân tích rất chi tiết cho việc mở các lớp mật mã bảo vệ này.
Cao Trọng vừa nhìn những phân tích trên màng hình của cô vừa hỏi lại.
" Vậy mất bao khoảng bao lâu?"
"Việc này....với năng lực của chúng ta bây giờ cũng khá là khó khăn. Không phải là không làm được mà là vì người giỏi nhất về vấn đề mở khóa hiện tại là trưởng phòng, nhưng anh ấy lại không có ở đây".
Nói xong Mộng Uyên mới ngước lên nhìn người đứng phía sau mình. Cô lập tức giật mình mà lắp ba lắp bắp.
"Chủ...chủ tịch, nảy giờ tôi...tôi không biết là ngài, nên mới..."
Cao Trọng biết những người ở đây đều đang tập trung cao độ nên không có để ý người đang nói chuyện với mình là ai, chỉ là thuận theo mà giải thích thôi.
"Không sao cả. Mọi người vất vả rồi ngày mai tôi cho phép mọi người nghĩ ngơi hai ngày, lấy lại tinh thần, mọi người thấy thế nào?"
Nhân viên 1: "Cảm ơn chủ tịch. Ngài thật sự rất tốt!"
Nhân viên 2:"Đúng vậy ngài không giống như bọn họ đồn đại!"
"Đồn đại?" Cao Trọng khó hiểu hỏi lại.
Thiên Minh bên cạnh liền nói nhỏ với anh những lời đồn thổi về anh trong công ty.
Cao Trọng cau mày bổ sung thêm một câu.
"Lời đồn về tôi quả thật không sai, tôi không quan tâm các người nghĩ gì! Chỉ cần người của tôi không nghĩ như vậy là được!"
Trong câu nói của anh có hai ẩn ý một là nói Mộng Uyên, hai là nói bọn họ. Nhưng họ chỉ có thể hiểu một vế còn một vế còn lại là đang suy đoán anh đã có người trong lòng rồi, vậy những bông hoa ở công ty sẽ rất là buồn đây.
Mộng Uyên cũng không hiểu ẩn ý trong câu nói vừa rồi của anh nên làm anh có một chút buồn, cô quả thật là ngốc mà.
"Được rồi, việc giải mã tôi sẽ cho người xử lý, ngày mai tất cả đều được nghĩ ngơi vẫn sẽ có lương!"
Mọi người vui vẻ liền đồng thanh lên tiếng.
"Cảm ơn chủ tịch!"
Cao Trọng rời đi tất cả mọi người đều tắt máy thu dọn rồi chuẩn bị đến nhà ăn của quân đội ăn tối.
Hôm nay không có Thu Hương ở đây nên Mộng Uyên ngồi cùng bàn với các đồng nghiệp, Cao Trọng ngồi ở xa đã nhìn thấy nên có chút không vui.
Thiên Minh nhìn anh khó chịu liền hiểu ra vấn đề nên tự mình đứng dậy và đi đến chỗ của Mộng Uyên đang ngồi.
"Xin chào, cô là Mộng Uyên phải không? Chủ tịch tìm cô có vài vấn đề muốn hỏi, không biết cô có thể qua bên đó một lát được không?"
"???"
Mộng Uyên vô cùng khó hiểu nhìn Thiên Minh rồi cũng đi theo anh đến chỗ của Cao Trọng.
Mộng Uyên đứng bên cạnh của anh nhỏ nhẹ hỏi.
"Không biết chủ tịch còn có chỗ nào cần tôi giải thích thêm ạ!"
Cao Trọng không hề nhìn lấy cô mà thản nhiên nói.
"Ngồi xuống trước rồi nói!"
Thiên Minh lập tức giúp cô ngồi xuống cạnh anh, mang một chén nỉa khác cho cô. Trước những ánh mắt kỳ lạ của những quan chức kia.
Còn nhớ có một lần có một người là chủ soái chức vụ cao như vậy muốn dẫn con gái ngồi bên cạnh anh để kết thân, nào ngờ kết quả là bị anh hắc ra xa, không nể tình cô ta là con gái.
Bây giờ Thiên Minh lại sắp xếp cho một cô ngồi gần cạnh anh, sắp có màng kịch hay rồi đây. Bọn họ liếc mắt nhìn lại có thêm một cô gái số khổ nữa rồi đây.
Mộng Uyên ngồi vào vị trí mà Thiên Minh sắp xếp, nhưng Cao Trọng cũng không hề có hành động gì sẽ đẩy cô ra, mọi người đều trố mắt nhìn cô. Đây rốt cuộc là chuyện gì.
Mộng Uyên thấy bọn họ đều nhìn mình, làm cô có cảm giác còn không mau nói sẽ bị họ ăn tươi nuốt sống.
" Hiện tại chúng tôi phát hiện người đã xóa dữ liệu.....uumm"
Còn chưa nói xong đã bị Cao Trọng nhét vào bên trong miệng cô một miếng cá, nhìn cô rồi lên tiếng.
"Ăn cơm trước đi!"
Mộng Uyên gật gật đầu, ngoan ngoãn cầm đủa lên. Những người ngồi đó điều tròn xoe hai mắt, há hốc mồm, không dám tin đây ruốc cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ nhìn thấy Cao Trọng đang gắp thức ăn bỏ vào chén cho Mộng Uyên, giống như bọn họ đều không tồn tại ở nơi này.
Mộng Uyên thấy anh gắp thức ăn cho mình quá nhiều, cộng thêm những ánh mắt kỳ lạ đang chăm chăm nhìn cô.
"Chủ tịch! Ngài để tôi tự ăn đi, nhiều quá tôi không thể ăn hết được, sẽ rất lãng phí."
"Không sao cả"
"...." Mộng Uyên cũng không biết nói gì nữa, nhưng lại ngại ngùng nhìn những ánh mắt kỳ lạ kia, cảm thấy lúc đang ăn mà lại có nhiều người nhìn mình thật sự rất khó chịu.
Cao Trọng thấy cô vẫn không động vào thức ăn mà anh gắp cho mà cứ nhìn những người xung quanh. Anh liền hiểu cô đang ngại ngùng, liền giúp cô giải vay.
"Các người định không ăn nữa sao?"
Bọn họ lập tức cầm đũa lên tiếp tục cấm đầu ăn, không dám nhìn cô nữa.
Sau khi cô ăn xong Cao Trọng nói nói với cô.
"Bây giờ em có thể nói tiếp vấn đề lúc nãy rồi!"
"À, dạ vâng! Hiện tại chúng tôi phát hiện người đã xóa dữ liệu này rất cẩn thận hắn sợ sẽ có người khôi phục lại dữ liệu nên đã đặt ra 7 lớp mật mã rất khó giải mã nhanh, nên chúng tôi cần vài người giỏi về chuyên môn này giúp chúng tôi."
Mộng Uyên giải thích tường tận cho bọn họ, tất cả bọn họ đều gật gù. Cao Trọng cũng rất hài lòng với những phân tích của cô đưa ra.
Mộng Uyên phân tích cho bọn họ mất 1 tiếng. Sau khi nói xong Cao Trọng cho phép cô về nghĩ ngơi trước. Anh tiếp tục bàn việc quan trọng với họ.
....
Mộng Uyên tự mình trở về phòng để nghĩ ngơi trước.
Vì quá mệt mỏi nên vừa nằm xuống cô đã ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hề hay biết.
Lúc Cao Trọng trở về đã thấy cô ngủ mất nên giúp cô đắp chăn rồi nhẹ nhàng tắt đèn để cô dể ngủ, anh đứng ngắm cô một lúc rồi cũng đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.