Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 138: Ngủ cùng giường

Ninh Ninh

13/07/2022

Tác giả: Ninh Ninh

Chương 138: Ngủ cùng giường

Ngồi lúc Mộng Uyên cảm thấy lạnh, đưa tay lên xoa xoa cho ấm hơn. Cao Trọng cầm lấy chiếc áo của mình đưa cho cô khoát vào.

"Cảm ơn."

"Không cần lúc nào cũng cảm ơn anh làm gì."

"Cũng trễ rồi chúng ta về thôi."

"Được."

Hai người quay về khách sạn, khi cô đã về phòng rồi mới nhớ ra mình vẫn đang khoát áo của anh. Cô định mang sang trả lại nhưng lại sợ làm phiền anh nên thôi.

"Sáng mai mang trả ngài ấy cũng được mà."

Nói rồi cô thay đồ lên giường ngủ. Nhưng nhắm mắt mãi mà cũng không thể nào chợp mắt được. Trong đầu cô đang tưởng tượng bên ngoài ban công dường như có đó đang rình mò mình vào bên trong. Làm cho cô cảm thấy sợ hãi mà không thể ngừng cái suy nghĩ đó lại được.

Cứ như vậy mãi đến nữa vẫn không thể nào ngủ được nên cô đành ôm lấy cái gối và con gấu bông sang phòng của Cao Trọng gõ cửa.

Cao Trọng còn đang làm việc vẫn chưa ngủ, nghe tiếng gõ cửa anh ra mở cửa thấy cô đang ôm cái và con gấu bông thường hay ôm lúc ngủ. Nhìn dáng vẻ của cô anh có chút buồn cười.

"Sao vậy? Lạ chỗ em không ngủ được sao?"

"Ngài có thể cho tôi ngủ nhờ ở sofa trong phòng ngài không. Tôi cảm thấy sợ khi ngủ chỗ lạ."

Thật ra trong lòng anh khi nghe cô nói ngủ nhờ ở phòng anh thì vui như mỡ cờ vậy.

"Được vậy em mau vào đi, đứng ở bên sẽ lạnh đó."



Mộng Uyên đi vào bên trong anh cũng đóng cửa lại. Rồi đi đến bên cạnh bàn rót ly nước đưa cho cô nói.

" Em ngủ trên giường đi, anh ngủ sofa là được."

"Sao có thể bắt ngài ngủ ở sofa được chứ. Tôi vẫn nên ngủ sofa thì hơn."

"Em có hai lựa chọn. Một ngủ trên giường của anh. Hai cùng ngủ trên sofa với anh. Em chọn một đi."

Mộng Uyên cũng không thể nào nói được gì đành chỉ vào cái giường nói.

"Vậy tôi ngủ ở đó."

"Vậy em mau đi ngủ đi, khuya rồi đó."

"Dạ."

Cô lên giường kéo chăng rồi nằm xuống, quay mặt về phía sofa, nhắm mắt ngủ. Cao Trọng cũng dọn dẹp máy tính rồi đi lại sofa nằm xuống.

Mộng Uyên hí một mắt một mắt mở lén nhìn anh. Thấy thân hình của anh dài hơn cả ghế sofa vì vốn dĩ anh đã cao 1m9 rồi. Cộng thêm anh không cũng không hề có chăn để đắp lúc nữa đêm khi lạnh.

Cô cũng không nở nhìn anh vì giúp cô mà phải chịu khổ như vậy liền chủ động mở lời.

"Giường vẫn còn rất rộng hay là ngài cũng lên giường ngủ đi. Gấu bông sẽ làm ranh giới."

Anh mở mắt nhìn về phía cô.

"Không sao, em cứ ngủ đi."

"Nhưng mà nằm ở đó sẽ không tốt cho xương khớp. Chúng ta đều là người trưởng thành nên không sao đâu ạ."



Cao Trọng ngồi dậy uống một ly nước đầy, cũng tiến lại lên giường nằm ở một gốc của chiếc giường. Mộng Uyên cũng nằm ngửa lại, không quay mặt về phía anh nữa.

Cứ như vậy mà cả hai người cùng ngủ. Lúc nữa đêm thì thói quen ngủ rất xấu của lăn tới lăn luôi rồi cuối cùng cũng qua ranh giới ôm lấy Cao Trọng mà ngủ.Cao Trọng thì thuận thế cũng ôm lấy cô mà ngủ đến khi trời sáng.

Khi mặt trời cũng đã ló dạng rất cao chiếu những tia nắng xuyên qua màng che rọi vào làm cho Mộng Uyên giật mình thức dậy, thấy mình đang ôm lấy anh, lập tức cô từ từ chui ra khỏi vòng tay của anh mà ngồi bật dậy nhìn thấy là do cô lấn sang phần giường để ôm anh. Cô vội ôm mặt chạy vào nhà vệ sinh.

Lúc cô nhúc nhích là Cao Trọng cũng đã thức, nhưng lại giả vờ tiếp tục ngủ.Đến khi cô chạy vào nhà sinh rồi anh mới mở mắt nhìn về phía đó, nở một nụ cười mãn nguyện.

Ở bên trong phòng vệ sinh Mộng Uyên nhìn mình ở trong gương.

"Mình đúng là điên thật rồi, lại để ngài ấy ngủ trên giường. Lại còn ôm...nữa chứ. Mày thật là đáng trách mà."

Ở trong nhà vệ sinh một lúc rất lâu. Cô đi ra thì thấy anh cũng đã thức, nhớ tới việc cả đêm đều ôm lấy anh mà ngủ. Cô cảm thấy có chút ngượng ngùng nhìn anh hỏi thăm.

"Chào buổi sáng. Tối qua ngài ngủ có ngon không?"

"Chào buổi sáng. Cũng tạm được."

"Ồ."

Cao Trọng chào buổi sáng với cô xong cũng đi vào nhà vệ sinh. Mộng Uyên chợt nhớ ra đây là phòng của anh, cô cần về phòng mình để thay quần áo, liền gõ cửa nhà vệ sinh nói.

"Tôi về phòng thay đồ có gì ngài cứ tìm tôi nhé."

Bên trong vang lên tiếng trả lời của anh.

"Được vậy em mau thay đồ đi, lát nữa anh sẽ sang gọi em."

"Dạ."

Cô đi về phòng của mình để thay đồ, xong rồi ngồi nghịch điện thoại đợi anh sang gọi cô. Một lúc sau anh cũng sang phòng gõ cửa gọi cô. Cả hai người cùng đi ăn sáng ở nhà hàng của khách sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook