Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 162: Say rồi
Ninh Ninh
15/08/2022
Tác giả: Ninh Ninh
Chương 161: Say rồi
Mộng Uyên cùng Dương Dương uống cũng khá nhiều, hai người cùng kể cho nhau nghe những chuyện được giấu kín trong lòng mình.
Nhưng lại không biết vì sao Mộng Uyên đang nói chuyện cùng với Dương Dương liền cầm lấy điện thoại gọi cho Cao Trọng.
Cao Trọng lại cùng tiểu thư Trần gia đi ký kết hợp đồng với một công ty nước ngoài. Đang ngồi ăn thì điện thoại anh hiện lên 'Mộng Uyên' anh lập tức bắt máy.
Nhưng khi vừa để điện thoại lên tai thì nghe cô đang nói một tràn, anh vô cùng lo lắng khi nghe giọng của say rượu, lập tức đứng bật dậy nói:
"Em đang ở đâu?"
Mọi người xung quanh cũng vô cùng ngạt nhiên khi thấy anh đang tức giận hỏi người gọi điện đến. Bọn họ cứ như vậy mà nhìn anh.
Đầu dây bên kia Mộng Uyên tuy đã say nên cũng không trả lời anh. Anh lại tiếp tục hỏi.
"Em đi cùng Dương Dương sao? Mau đưa điện thoại cho cô ấy đi."
"Ồ, được!"
Mộng Uyên liền ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Dương Dương nghe, và nói:
"Bạn trai cậu tìm cậu nè mau nghe máy đi."
Dương Dương nhận lấy điện thoại rồi nói:
"Được, cảm ơn."
Dương Dương đưa điện thoại lên nghe.
"A lo anh gọi em sao?"
Cao Trọng lập tức trả lời:
"Dương Dương tiểu thư tôi là Cao Trọng. Bây giờ hai người đang ở đâu?"
Dương Dương tuy có uống nhiều nhưng cô vẫn còn rất tỉnh táo trả lời:
"Chúng tôi đang ở quán lẩu gần công ty của anh."
"Được, hai người cứ ở đó tôi lập tức qua đó."
Nói xong anh liền tắt máy cầm lấy áo khoác rồi rời đi không quan tâm đến những ánh mắt đang nhìn anh. Thiên Minh thấy vậy vội vàng đứng dậy giải thích.
"Xin lỗi mọi người, chủ tịch có việc phải đi trước. Thật ngại quá."
Giải thích xong Thiên Minh cũng chạy theo sau Cao Trọng hỏi:
"Có việc gì thế ạ?"
"Cậu mau gọi cho Thiên Trạch báo với cậu ấy, bạn gái của cậu ấy uống say rồi mau đến đón người đi."
"Vâng, tôi sẽ gọi ngay."
Thiên Minh lập tức mốc điện thoại ra gọi điện cho Thiên Trạch. Thiên Trạch cũng nhanh chóng bắt máy.
[Sao thế?]
"Anh mau đến bạn gái của anh đi, cô ấy cùng Mộng Uyên tiểu thư uống say rồi."
[Được cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua đó ngay đây.]
Thiên Minh gửi địa chỉ cho Thiên Trạch. Rồi quay lại nhìn Cao Trọng đang lo lắng nói:
"Chủ tịch, không cần quá lo lắng. Cận vệ của chúng ta luôn theo sát cô ấy, sẽ không để có bất kỳ chuyện gì đâu ạ."
Nhưng anh vẫn vô cùng lo lắng, cô không uống được nhiều rượu vậy mà lại chạy ra ngoài cùng Dương Dương uống. Rốt cuộc là có chuyện gì?
Một lúc sau xe đã đến trước cửa quán lẩu Cao Trọng nhanh chóng xuống xe đi thẳng vào bên trong. Vừa bước vào trong liền nhìn thấy hai cô gái đã say khướt, vậy mà vẫn còn tiếp tục uống.
Anh đi nhanh qua bên đó, còn nhanh hơn cả cơn gió. Trực tiếp cướp lấy ly rượu trên tay Mộng Uyên không cho cô tiếp tục uống. Đột nhiên bị cướp mất ly rượu Mộng Uyên tức giận đứng dậy xem là ai.
Vừa ngẩn đầu lên nhìn thì thấy Cao Trọng với vẻ mặt giận dữ đứng trước mặt cô. Mộng Uyên lắc lắc đầu, rồi chỉ vào anh nhưng lại nhìn Dương Dương nói:
"Dương Dương cậu xem có phải mình hoa mắt rồi không? Tại sao ngài Công Tước lại xuất hiện ở đây vậy?"
Cao Trọng nắm lấy tay cô, kéo vào trong lòng mình nói.
"Vậy thì em nói xem anh là thật hay là do em hoa mắt."
Mộng Uyên bị anh ôm vào trong lòng cũng không thể nào đẩy ra được, nên đành ngước mặt lên nhìn, tay cô thì véo lấy mặt anh lắc qua rồi lắc lại mỉm cười nói:
"Là thật."
Chưa một ai dám to gan véo mặt anh như vậy, vậy mà cô lại thản nhiên dám véo vào mặt anh. Nếu là người khác chạm vào anh thì đã mất mạng từ lúc nào rồi. Cao Trọng cũng chỉ biết thở dài cúi người bế Mộng Uyên lên.
"Chúng ta mau về thôi."
Anh nhìn sang Thiên Minh nói:
"Cậu ở lại chờ đến khi Thiên Trạch đến đi. Đừng để Dương tiểu thư xảy ra chuyện gì. Tôi đưa cô ấy về trước."
"Vâng."
Còn đang định rời đi chợt anh nhớ ra gì đó, liền quay người lại phân phó.
"Cậu mua lại quán này cho tôi. Sau này ngoại trừ rượu và bia ra thì tất cả các loại khác đều có thể bán."
Thiên Minh ngay lập tức nhận lệnh.
"Vâng, tôi đi làm ngay."
Nói xong ôm lấy Mộng Uyên rời đi. Một lúc sau Thiên Trạch cũng đã đến đưa Dương Dương rời đi. Nhà hàng này cũng bị Thiên Minh thu mua được. Tất cả từ nhân viên đến tên nhà hàng đều giữ nguyên, chỉ là thay đổi nhà hàng này sẽ không bán bất kỳ loại rượu hay bất kỳ loại bia nào.
Tuy là đã mau lại nhưng anh vẫn để cho chủ nhà hàng này bán và không cần đưa lại bất kỳ khoản doanh thu nào, cũng không thu bất kỳ khoản phí thuê nào. Tất nhiên là ông chủ nhà hàng thấy lợi cho mình liền đồng ý bán rồi.
Chương 161: Say rồi
Mộng Uyên cùng Dương Dương uống cũng khá nhiều, hai người cùng kể cho nhau nghe những chuyện được giấu kín trong lòng mình.
Nhưng lại không biết vì sao Mộng Uyên đang nói chuyện cùng với Dương Dương liền cầm lấy điện thoại gọi cho Cao Trọng.
Cao Trọng lại cùng tiểu thư Trần gia đi ký kết hợp đồng với một công ty nước ngoài. Đang ngồi ăn thì điện thoại anh hiện lên 'Mộng Uyên' anh lập tức bắt máy.
Nhưng khi vừa để điện thoại lên tai thì nghe cô đang nói một tràn, anh vô cùng lo lắng khi nghe giọng của say rượu, lập tức đứng bật dậy nói:
"Em đang ở đâu?"
Mọi người xung quanh cũng vô cùng ngạt nhiên khi thấy anh đang tức giận hỏi người gọi điện đến. Bọn họ cứ như vậy mà nhìn anh.
Đầu dây bên kia Mộng Uyên tuy đã say nên cũng không trả lời anh. Anh lại tiếp tục hỏi.
"Em đi cùng Dương Dương sao? Mau đưa điện thoại cho cô ấy đi."
"Ồ, được!"
Mộng Uyên liền ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Dương Dương nghe, và nói:
"Bạn trai cậu tìm cậu nè mau nghe máy đi."
Dương Dương nhận lấy điện thoại rồi nói:
"Được, cảm ơn."
Dương Dương đưa điện thoại lên nghe.
"A lo anh gọi em sao?"
Cao Trọng lập tức trả lời:
"Dương Dương tiểu thư tôi là Cao Trọng. Bây giờ hai người đang ở đâu?"
Dương Dương tuy có uống nhiều nhưng cô vẫn còn rất tỉnh táo trả lời:
"Chúng tôi đang ở quán lẩu gần công ty của anh."
"Được, hai người cứ ở đó tôi lập tức qua đó."
Nói xong anh liền tắt máy cầm lấy áo khoác rồi rời đi không quan tâm đến những ánh mắt đang nhìn anh. Thiên Minh thấy vậy vội vàng đứng dậy giải thích.
"Xin lỗi mọi người, chủ tịch có việc phải đi trước. Thật ngại quá."
Giải thích xong Thiên Minh cũng chạy theo sau Cao Trọng hỏi:
"Có việc gì thế ạ?"
"Cậu mau gọi cho Thiên Trạch báo với cậu ấy, bạn gái của cậu ấy uống say rồi mau đến đón người đi."
"Vâng, tôi sẽ gọi ngay."
Thiên Minh lập tức mốc điện thoại ra gọi điện cho Thiên Trạch. Thiên Trạch cũng nhanh chóng bắt máy.
[Sao thế?]
"Anh mau đến bạn gái của anh đi, cô ấy cùng Mộng Uyên tiểu thư uống say rồi."
[Được cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua đó ngay đây.]
Thiên Minh gửi địa chỉ cho Thiên Trạch. Rồi quay lại nhìn Cao Trọng đang lo lắng nói:
"Chủ tịch, không cần quá lo lắng. Cận vệ của chúng ta luôn theo sát cô ấy, sẽ không để có bất kỳ chuyện gì đâu ạ."
Nhưng anh vẫn vô cùng lo lắng, cô không uống được nhiều rượu vậy mà lại chạy ra ngoài cùng Dương Dương uống. Rốt cuộc là có chuyện gì?
Một lúc sau xe đã đến trước cửa quán lẩu Cao Trọng nhanh chóng xuống xe đi thẳng vào bên trong. Vừa bước vào trong liền nhìn thấy hai cô gái đã say khướt, vậy mà vẫn còn tiếp tục uống.
Anh đi nhanh qua bên đó, còn nhanh hơn cả cơn gió. Trực tiếp cướp lấy ly rượu trên tay Mộng Uyên không cho cô tiếp tục uống. Đột nhiên bị cướp mất ly rượu Mộng Uyên tức giận đứng dậy xem là ai.
Vừa ngẩn đầu lên nhìn thì thấy Cao Trọng với vẻ mặt giận dữ đứng trước mặt cô. Mộng Uyên lắc lắc đầu, rồi chỉ vào anh nhưng lại nhìn Dương Dương nói:
"Dương Dương cậu xem có phải mình hoa mắt rồi không? Tại sao ngài Công Tước lại xuất hiện ở đây vậy?"
Cao Trọng nắm lấy tay cô, kéo vào trong lòng mình nói.
"Vậy thì em nói xem anh là thật hay là do em hoa mắt."
Mộng Uyên bị anh ôm vào trong lòng cũng không thể nào đẩy ra được, nên đành ngước mặt lên nhìn, tay cô thì véo lấy mặt anh lắc qua rồi lắc lại mỉm cười nói:
"Là thật."
Chưa một ai dám to gan véo mặt anh như vậy, vậy mà cô lại thản nhiên dám véo vào mặt anh. Nếu là người khác chạm vào anh thì đã mất mạng từ lúc nào rồi. Cao Trọng cũng chỉ biết thở dài cúi người bế Mộng Uyên lên.
"Chúng ta mau về thôi."
Anh nhìn sang Thiên Minh nói:
"Cậu ở lại chờ đến khi Thiên Trạch đến đi. Đừng để Dương tiểu thư xảy ra chuyện gì. Tôi đưa cô ấy về trước."
"Vâng."
Còn đang định rời đi chợt anh nhớ ra gì đó, liền quay người lại phân phó.
"Cậu mua lại quán này cho tôi. Sau này ngoại trừ rượu và bia ra thì tất cả các loại khác đều có thể bán."
Thiên Minh ngay lập tức nhận lệnh.
"Vâng, tôi đi làm ngay."
Nói xong ôm lấy Mộng Uyên rời đi. Một lúc sau Thiên Trạch cũng đã đến đưa Dương Dương rời đi. Nhà hàng này cũng bị Thiên Minh thu mua được. Tất cả từ nhân viên đến tên nhà hàng đều giữ nguyên, chỉ là thay đổi nhà hàng này sẽ không bán bất kỳ loại rượu hay bất kỳ loại bia nào.
Tuy là đã mau lại nhưng anh vẫn để cho chủ nhà hàng này bán và không cần đưa lại bất kỳ khoản doanh thu nào, cũng không thu bất kỳ khoản phí thuê nào. Tất nhiên là ông chủ nhà hàng thấy lợi cho mình liền đồng ý bán rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.