Kinh Doanh Suối Nướng Nóng Ở Thiên Tai Cực Hàn
Chương 48
Bằng Lan Thính Vũ
08/11/2024
Tại quầy hàng nhỏ, chỉ một mình cô chủ trẻ tuổi bận rộn với việc thu tiền và đóng gói.
Cô chủ quán có thân hình mảnh khảnh, làn da trắng nõn, tạo nên sự đối lập nổi bật so với những chiến binh thường xuyên phải đương đầu với cuộc chiến ngoài trời… Rõ ràng là một người chơi chủ yếu dựa vào khía cạnh sinh tồn chứ không phải chiến đấu.
Một người bắt đầu ấp ủ ý đồ xấu.
Những xiên kẹo hồ lô đặt tùy tiện trên bàn, nhìn vào dường như còn lại khoảng vài chục xiên! Nếu ôm cả đống trộm mang đi bán ở thị trấn khác, chẳng phải sẽ kiếm được một khoản lớn sao?
Nghề nghiệp của hắn ta chính là một sát thủ nổi tiếng với sự nhanh nhẹn và cấp độ cũng không thấp! Hắn ta tự tin với tốc độ của mình, người thường khó có thể đuổi kịp.
Sát thủ này đã quyết định… Lẳng lặng rời khỏi hàng người.
Hắn ta âm thầm đi vòng ra sau quầy hàng, chờ đợi thời cơ để lén lút tiếp cận.
Nhưng chưa kịp làm gì đã bị cậu thanh niên mặc đồ đen, tóc đen đứng không xa, dường như có mắt ở phía sau, bất ngờ quay người bước đến bên Thư Mặc, như có như không liếc nhìn hắn ta một cái.
Ánh mắt sâu thẳm của cậu thanh niên dường như khiến người ta chỉ cần nhìn một lần là có thể lạc vào đó.
Người chơi sát thủ với tâm địa xấu xa bị dọa đến mức giật mình. Nhận ra từ vị trí của mình không còn cơ hội hành động, vội vã giả vờ như chỉ là người qua đường, chạy đi xem các quầy hàng khác.
Mặc Bạch hơi nheo mắt lại.
"Có chuyện gì vậy?" Thư Mặc nhận ra có điều gì đó không ổn.
Mặc Bạch không giấu giếm, thấp giọng kể cho cô chuyện của người chơi sát thủ.
Thư Mặc trầm ngâm: “Tôi biết rồi."
"Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội(/)."
Chú thích: Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Ngoài ra nó còn ám chỉ những người tài thường bị ghen ghét, đố kị.
Cô đã sớm dự đoán sẽ có chuyện như thế xảy ra, chỉ là không ngờ rằng dưới lệnh cấm đánh nhau của Quang Minh Trấn, người đó vẫn dám có ý đồ xấu.
Không biết là hắn ta quá can đảm hay là sức hấp dẫn của thức ăn quá mạnh mẽ.
Thư Mặc trong lòng âm thầm mừng rỡ, may mắn là có Mặc Bạch, một bug về sức mạnh tự nguyện đến giúp đỡ, nếu không một mình cô thật sự khó mà ứng phó được với tình huống này.
Cũng không trách được hệ thống tại sao ban đầu lại tặng cho cô một bức bình phong để bảo vệ mình.
Nồi oden mới cũng đã được nấu xong, bong bóng liên tục sục sôi, tỏa ra mùi hương quyến rũ.
Thư Mặc thu hồi suy nghĩ, trong lòng dấy lên cảnh giác, yêu cầu Mặc Bạch quay lại làm công việc của mình.
Cậu thanh niên gật đầu, không đi xa, đứng bên cạnh quầy hàng với vẻ mặt không cảm xúc đóng vai một vệ sĩ, thần thái trông khá đáng sợ.
Thư Mặc nhìn thấy bộ dạng của cậu, trái tim căng thẳng của mình cũng phần nào được giãn ra.
…
Hạ Kính Bình với khuôn mặt tái nhợt đứng ngoài đám đông.
Xung quanh, liên tục có người ôm theo oden tỏa hơi nóng đi qua, cảm giác hạnh phúc và mùi thơm nồng nặc cùng với gió bay qua.
"Này… Cậu đã thử củ cải này chưa? Siêu ngon… Ngon đến phát điên luôn ấy."
"Chưa! Nhưng cá viên này cũng ngon lắm ý, mềm mềm không dính răng, tôi còn không nỡ nuốt luôn ấy."
"Tiếc là mỗi người chỉ được mua sáu xiên! Thực sự chẳng đủ ăn, tôi cảm thấy mình có thể tự mình dọn sạch một nồi."
Hạ Kính Bình cảm thấy đám người này giống như là người môi giới thuê mướn, cố tình đọc bình luận về thức ăn cho hắn ta nghe.
Những đồng đội đi cùng hắn ta mỗi người một vẻ mặt đắng cay, ánh mắt không ngừng lơ đãng về phía hàng người, rõ ràng là muốn phản bội.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Cô chủ quán có thân hình mảnh khảnh, làn da trắng nõn, tạo nên sự đối lập nổi bật so với những chiến binh thường xuyên phải đương đầu với cuộc chiến ngoài trời… Rõ ràng là một người chơi chủ yếu dựa vào khía cạnh sinh tồn chứ không phải chiến đấu.
Một người bắt đầu ấp ủ ý đồ xấu.
Những xiên kẹo hồ lô đặt tùy tiện trên bàn, nhìn vào dường như còn lại khoảng vài chục xiên! Nếu ôm cả đống trộm mang đi bán ở thị trấn khác, chẳng phải sẽ kiếm được một khoản lớn sao?
Nghề nghiệp của hắn ta chính là một sát thủ nổi tiếng với sự nhanh nhẹn và cấp độ cũng không thấp! Hắn ta tự tin với tốc độ của mình, người thường khó có thể đuổi kịp.
Sát thủ này đã quyết định… Lẳng lặng rời khỏi hàng người.
Hắn ta âm thầm đi vòng ra sau quầy hàng, chờ đợi thời cơ để lén lút tiếp cận.
Nhưng chưa kịp làm gì đã bị cậu thanh niên mặc đồ đen, tóc đen đứng không xa, dường như có mắt ở phía sau, bất ngờ quay người bước đến bên Thư Mặc, như có như không liếc nhìn hắn ta một cái.
Ánh mắt sâu thẳm của cậu thanh niên dường như khiến người ta chỉ cần nhìn một lần là có thể lạc vào đó.
Người chơi sát thủ với tâm địa xấu xa bị dọa đến mức giật mình. Nhận ra từ vị trí của mình không còn cơ hội hành động, vội vã giả vờ như chỉ là người qua đường, chạy đi xem các quầy hàng khác.
Mặc Bạch hơi nheo mắt lại.
"Có chuyện gì vậy?" Thư Mặc nhận ra có điều gì đó không ổn.
Mặc Bạch không giấu giếm, thấp giọng kể cho cô chuyện của người chơi sát thủ.
Thư Mặc trầm ngâm: “Tôi biết rồi."
"Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội(/)."
Chú thích: Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Ngoài ra nó còn ám chỉ những người tài thường bị ghen ghét, đố kị.
Cô đã sớm dự đoán sẽ có chuyện như thế xảy ra, chỉ là không ngờ rằng dưới lệnh cấm đánh nhau của Quang Minh Trấn, người đó vẫn dám có ý đồ xấu.
Không biết là hắn ta quá can đảm hay là sức hấp dẫn của thức ăn quá mạnh mẽ.
Thư Mặc trong lòng âm thầm mừng rỡ, may mắn là có Mặc Bạch, một bug về sức mạnh tự nguyện đến giúp đỡ, nếu không một mình cô thật sự khó mà ứng phó được với tình huống này.
Cũng không trách được hệ thống tại sao ban đầu lại tặng cho cô một bức bình phong để bảo vệ mình.
Nồi oden mới cũng đã được nấu xong, bong bóng liên tục sục sôi, tỏa ra mùi hương quyến rũ.
Thư Mặc thu hồi suy nghĩ, trong lòng dấy lên cảnh giác, yêu cầu Mặc Bạch quay lại làm công việc của mình.
Cậu thanh niên gật đầu, không đi xa, đứng bên cạnh quầy hàng với vẻ mặt không cảm xúc đóng vai một vệ sĩ, thần thái trông khá đáng sợ.
Thư Mặc nhìn thấy bộ dạng của cậu, trái tim căng thẳng của mình cũng phần nào được giãn ra.
…
Hạ Kính Bình với khuôn mặt tái nhợt đứng ngoài đám đông.
Xung quanh, liên tục có người ôm theo oden tỏa hơi nóng đi qua, cảm giác hạnh phúc và mùi thơm nồng nặc cùng với gió bay qua.
"Này… Cậu đã thử củ cải này chưa? Siêu ngon… Ngon đến phát điên luôn ấy."
"Chưa! Nhưng cá viên này cũng ngon lắm ý, mềm mềm không dính răng, tôi còn không nỡ nuốt luôn ấy."
"Tiếc là mỗi người chỉ được mua sáu xiên! Thực sự chẳng đủ ăn, tôi cảm thấy mình có thể tự mình dọn sạch một nồi."
Hạ Kính Bình cảm thấy đám người này giống như là người môi giới thuê mướn, cố tình đọc bình luận về thức ăn cho hắn ta nghe.
Những đồng đội đi cùng hắn ta mỗi người một vẻ mặt đắng cay, ánh mắt không ngừng lơ đãng về phía hàng người, rõ ràng là muốn phản bội.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.