Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 260: Chương 259.2
Cát Tường Dạ
23/04/2016
Cảm giác bên cạnh có
thêm nhiệt độ của một người, mà cánh tay ôm cô vào trong ngực lại quen
thuộc và nóng rực như vậy, ngay cả môi cũng ngậm vào dái tai của cô. . . . . .
Tối nay anh uống rượu cùng ba, vì vậy trong hô hấp tràn đầy mùi rượu, mà rượu này, cũng làm dục hỏa của anh tăng cao, dường như đặc biệt kích động, tay rất nhanh đã đánh úp tới ngực của cô, cách y phục, vân vê nơi mềm mại của cô.
Cô mệt mỏi nhẹ ưm một tiếng, mà tiếng rên khẽ này giống như khích lệ anh, môi anh tìm đến môi cô, hôn, thân thể cũng đặt lên cô.
Trọng lượng của anh làm cho cô đột nhiên thanh tỉnh, mở mắt ra ra sức đẩy anh, "Đừng. . . . . . Không cần!"
Trong lúc say rượu, anh đặc biệt khát cầu (đòi hỏi), lý trí cũng giảm đi, nhất quyết không từ bỏ hôn lên cổ cô, môi giống như lửa nóng, trêu chọc cả người cô đều trở nên tê dại.
Cô sợ, sợ mình sẽ vùi lấp trong loại mê tình (đam mê + tình dục) này, nhưng mà, đây là việc tuyệt đối không được!
Cô đè nén rung động trong lòng, đẩy anh ra, "Không thể! Thần An! Không thể!"
"Tại sao? Nhỏ giọng một chút là được. . . . . ." Anh cho rằng cô là đang lo lắng Chu Lan sẽ nghe được.
Trên mặt cô quẫn bách, lập tức hiện lên những mảng đỏ ửng bất thường, đến gần anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói một câu.
Trong nháy mắt cả người anh cứng ngắc. . . . . .
Rồi sau đó nắm chặt cổ tay cô, nghiêm túc hỏi, "Em nói cái gì? Là thật sao?"
Cô gật gật đầu, nhìn vẻ mặt của anh, là lạ, tại sao dáng vẻ của anh giống như không cao hứng chút nào vậy? Nghiêm mặt, giống như cô phạm vào tối lớn ngập trời. . . . . . Chẳng lẽ anh không muốn sao? Không khỏi một trận ủy khuất, dùng sức rút cổ tay ra khỏi tay anh, "Anh buông em ra! Anh làm em đau!"
Tả Thần An đang say rượu, nhưng trong khoảnh khắc đó hoàn toàn thanh tỉnh, lập tức buông tay cô ra, lại nắm cổ tay cô nhẹ nhàng xoa, trên mặt là vừa mừng vừa sợ, "Anh. . . . . .Anh cho là anh nghe lầm. . . . . . Anh cho là anh uống say nên nghe lầm. . . . . . Bà xã. . . . . . Anh thật vui vẻ. . . . . . Quá vui vẻ rồi. . . . . . Anh không biết biểu đạt như thế nào. . . . . . Thật. . . . . . Anh có thể lớn tiếng kêu lên được không? Người khác có cho rằng anh là kẻ điên không?"
Cô xem thường liếc anh một cái, "Không nghi ngờ chút nào, anh chính là. . . . . . Còn nghi ngờ nữa sao?"
Anh muốn ôm cô xoay vòng, anh nhất định phải làm cái gì đó mới có thể phát tiết hưng phấn trong lòng. . . . . . Nhưng là, vào đêm khuya như thế này, anh nên làm cái gì?
Cuối cùng chỉ có thể bế cô vào trong ngực, ôm rồi lại ôm, hôn rồi lại hôn, "Cuối cùng em đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc em muốn cho anh bao nhiêu vui mừng? Chuyện này lại có thể gạt anh từ đầu tới đuôi!"
"Anh kẻ điên này!" Cô đấm bờ vai của anh, "Rốt cuộc anh có biết nặng nhẹ hay không? Anh phải dùng sức giày vò em như vậy sao?"
"Anh là quá kích động chứ sao. . . . . ." Anh rất là uất ức, nhưng cũng biết mình sai rồi, buông lỏng lực ôm người trong ngực một chút, trong đầu linh quang chợt hiện ra, anh biết rồi! Em bình thường uống thuốc bắc, em nói là Kỷ Tử Ngang đưa để bồi bổ thân thể! Chẳng lẽ là. . . . . . ? Em gạt anh!"
"Phải . . . . ." Trong lúc nói cô dùng tay cách ra một khoảng cách với anh, sợ anh ngộ nhỡ lại nổi điên, "Nhưng là em không có lừa anh! Thuốc đúng là từ trong bệnh viện Kỷ Tử Ngang lấy về, chỉ là không phải do Kỷ Tử Ngang kê đơn, là Bành Thạc. . . . . . Ừ. . . . . . Thật sự đúng là dùng để bồi bổ, bồi bổ. . . . . ." Cô le lưỡi một cái.
"Tại sao lại gạt anh?" Điều này làm cho anh cực kỳ mất hứng, chuyện quan trọng như vậy, hoàn toàn không để cho anh tham gia. . . . . .
"Em sợ anh thất vọng!" Cô ngước đầu, tại trên cằm anh cắn một cái xem như lấy lòng, "Bành Thạc mới nghiên cứu, kết hợp cách chữa của Trung y và Tây y, nhưng cũng chỉ là đang trong giai đoạn thí nghiệm, em nhiều nhất chỉ là một vật thí nghiệm, ngộ nhỡ thí nghiệm thất bại, làm sao mà anh chịu nổi?"
"Anh kém cỏi như vậy sao?" Anh không phục, cắn cái mũi của cô đáp lễ, "Chẳng lẽ tấm lòng anh dành em, em còn không hiểu? Đứa bé đối với anh mà nói quan trọng như vậy sao? Lại nói chúng ta đã có Y Thần rồi!"
"Em biết rõ. . . . . ." Cô nói không lại anh, định ăn vạ, hai cánh tay vòng quanh cổ của anh, "Mặc kể như thế nào, hiện tại em có, chính là một chuyện đáng vui mừng, cho nên chỉ cho vui vẻ, không cho phép có cái khác!"
"Dạ! Tuân chỉ!"
Cô cười một tiếng, "Bắt đầu từ bây giờ, anh phải càng thương em hơn, không cho phép chọc giận em, em nói đông anh không thể đi tây, em muốn ánh trăng trên bầu trời, anh cũng phải hái xuống cho em!" Đều nói trong lúc phụ nữ mang thai muốn nhất là được ông xã thương yêu, trong lúc mang thai Y Thần, cô không có hưởng thụ qua thương yêu của ông xã, nên lần này, cô muốn tìm toàn bộ trở về!
"Tuân lệnh!" Anh đáp lại vang vang mà hữu lực, cho dù cô không có mang thai, anh cũng thương cô trước sau như một, cho tới bây giờ không nỡ chọc cô tức giận, cô nói đông anh cũng không dám đi tây, nếu như cô muốn ánh trăng trên bầu trời. . . . . . Anh không hái xuống được, nhưng anh cũng sẽ nghĩ biện pháp đền bù cho cô một cái, cho nên, những thứ này, còn cần cô nói sao?
"Còn có. . . . . ." Giọng nói của cô chậm lại, mang theo ý cảnh cáo nghiêm trọng, "Em có thể mang thai, thật sự là việc không dễ dàng, cho nên chúng ta nhất định phải cẩn thận, anh. . . . . . Phải cấm dục thôi!"
"À?" Này này này. . . . . . Anh chưa bao giờ nghĩ tới cái này. . . . . .
"Thế nào?" Cô hếch cằm nhìn chằm chằm bụng dưới của anh.
Anh khổ sở mà đáp ứng, "Được! Biết. . . . . ." Trong lòng âm thầm nói, tốt nhất là con gái, anh còn tính bỏ qua cho, nếu như là con trai, nhìn anh chỉnh nó như thế nào! Nhỏ như vậy mà đã giành vợ với anh. . . . . .
"Ngủ đi. . . . . . Ngày mai chúng ta còn phải đi thăm Tiểu Soái!" Cô cuộn tròn cơ thể vào trong lòng anh, mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Nha. . . . . ." Lần nữa dâng lên ghen tuông, nhiều thêm một đứa con trai cùng giành bà xã còn chưa tính, dù gì đó cũng là người nhà họ Tả, vào lúc này cô ngủ ở trong ngực anh, lại nhớ đến một người đàn ông khác, thật đáng giận!
Hôm sau, nói tin tức Hạ Vãn Lộ có thai cho mọi người, ai cũng vui mừng, nói đến đây, thái độ Chu Lan hoàn toàn thay đổi, xem Hạ Vãn Lộ như thủy tinh dễ vỡ mà nâng nui, chỉ kém không trực tiếp đưa cơm đến trên tay cô, mà Chu Lan sở dĩ không có làm như vậy, là bởi vì có người đã cướp làm, đương nhiên là cha của đứa bé, trong việc chăm sóc Hạ Vãn Lộ này, Tả Thần An vô cùng nghiêm túc!
Sau khi Y Thần biết mình sắp trở thanh chị, vô cùng hưng phấn, lúc nào cũng vây xung quanh Hạ Vãn Lộ, không ngừng hỏi, "Lúc nào thì em trai có thể ra ngoài cùng chơi với bé? Lúc nào?"
Lời này làm cho mặt mày Chu Lan hớn hở, lời nói của trẻ con là linh nghiệm nhất, Y Thần nói là em trai, nhất định là em trai!
Mà miệng Y Thần thật sự là lời vàng ngọc rồi, tám tháng sau, Hạ Vãn Lộ ở trong bệnh viện Bắc Kinh sinh hạ một bé trai, mà Tả Thần An, từ đó vinh dự trở thành vú em, thật không biết đứa nhỏ này rơi vào trong tay cha bé, cuộc sống phải trôi qua khó khăn đến mức nào. . . . . .
Lại nói Y Thần Khả Tâm đều là lần đầu tiên tới Ô Trấn, cho nên sau khi ăn bữa sáng, Hạ Vãn Lộ vốn định đi thăm Tiểu Soái, cuối cùng vẫn là năm người cùng đi.
Vừa dạo chơi phong thổ nhân tình (cuộc sống, con người) của cổ trấn, vừa đi về phía quán rượu Ám Hương.
Mùng ba tết, vào ban ngày, rất nhiều quán rượu còn chưa có mở cửa, bọn họ đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng, khi bọn họ đi tới Ám Hương, lại phát hiện là mở cửa .
Cũng không có khách, chỉ là ở cạnh bờ sông phát hiện Hứa Tiểu Soái và Ninh Vũ Khiêm vẫn còn đang ăn điểm tâm.
"Vũ Khiêm!" Khả Tâm liếc thấy bạn cũ, so với Hạ Vãn Lộ còn kích động hơn, chạy tới ôm lấy cô, nhìn trân trối Ninh Vũ khiêm.
"Mọi người. . . . . . Như thế nào lại đi cùng nhau?" Ninh Vũ khiêm kinh ngạc hỏi.
Trong này, thật sự là có rất nhiều rối rắm, rất nhiều lời muốn nói.
Vì vậy, mọi người vây thành một vòng tròn, nói tỉ mỉ từ ly biệt đến ly tình (?@?, ko hiểu), nói đến đây, vừa khóc vừa cười .
Cả quá trình, chỉ có một người thủy chung không nói gì, đó chính là Hứa Tiểu Soái.
Tiểu Soái không kiềm chế được như lúc đầu, ngồi ở đối diện Hạ Vãn Lộ, bên cạnh Ninh Vũ Khiêm, giống như lắng nghe, lại thỉnh thoảng cách cái bàn nhìn sang cô, trong mắt là nhiệt độ nóng bỏng, giống như trong quá khứ, ánh mắt như có điều suy nghĩ, dường như muốn hỏi thăm, em có được khỏe hay không? Hạnh phúc không?
Hạ Vãn Lộ khẽ mỉm cười, bưng lên ly trà trong tay, đưa về phía anh, đây cũng là muốn nói cho anh biết, em rất khỏe, rất hạnh phúc, em cũng phải hạnh phúc. . . . . .
Cô tin tưởng, mặc dù không có ngôn ngữ, nhưng cô và Tiểu Soái, sẽ hiểu được. . . . . .
Cô nhìn thấy, Tiểu Soái một ngụm liền uống cạn ly rượu của anh, bỗng chốc, cô vẫn là có chút nghẹn ngào. . . . . .
"Anh! Sáng sớm uống rượu lại uống đến mạnh như vậy!" Một giọng nói thanh thúy vang lên, Ninh Vũ Khiêm đã đoạt đi cái ly của anh.
"Chúng ta đổi uống nước trái cây đi! Hạ Hạ lại có chuyện mừng!" Khả Tâm cười đề nghị.
"Thật! Chúc mừng anh Thần An! Chúc mừng Hạ Hạ! Tôi sẽ đi đổi nước trái cây ngay bây giờ!" Ninh Vũ Khiêm vui mừng chạy vào bên trong quán rượu.
Mà lúc này, Hạ Vãn Lộ nhạy bén cảm thấy ánh mắt Tiểu Soái nhìn sang khác thường, cô có chút không tự nhiên nhìn lại, lại thấy anh khẽ mỉm cười với cô, ấm áp như ánh mặt trời. . . . . .
Cô có chút không biết làm sao, lại nghe Y Thần đột nhiên nói, "Tại sao mọi người đều không chúc mừng con? Con sắp làm chị rồi nha!"
Một câu nói, hóa giải lúng túng của cô, cũng chọc mọi người cười ha ha, ngay cả Hứa Tiểu Soái cũng bật cười, Y Thần phồng má trợt mắt, vẫn không biết mọi người cười cái gì, rõ ràng bé nói rất có đạo lý, tất cả mọi người quên chúc mừng bé, sáng nay ở nhà bà ngoại chính là như vậy. . . . . .
Vì vậy, trọng điểm cuộc nói chuyện lại biến thành trêu chọc Y Thần, Hứa Tiểu Soái cực kỳ khó khăn mới ôm được Y Thần, đùa với bé, "Gọi cha nuôi!" Trong mắt của anh là thật tâm yêu thích, nhìn đứa nhỏ này, giống như nhìn thấy ảnh thu nhỏ của người kia, chỉ là, anh sẽ không thể nào ôm người kia như vậy, chỉ có thể ôm Tiểu Y Thần thôi. . . . . .
Y Thần luôn luôn thích ngọt, liếc nhìn mẹ, sau khi lấy được gật đầu cho phép của mẹ, lập tức giòn giã kêu một tiếng "Cha nuôi", làm cho Hứa Tiểu Soái mừng rỡ, lập tức nhét bao tiền lì xì vào trong túi Y Thần.
"Nếu thích? Thì cũng nhanh kết hôn đi, để Vũ Khiêm sinh cho anh một đứa!" Khả Tâm nói.
Thân thể Hứa Tiểu Soái khẽ cương, liếc mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, sau đó cười, "Đúng! Năm nay đi, tìm dịp trở về, nên kết hôn. . . . . ."
Lúc đó, Ninh Vũ Khiêm vừa vặn ép nước trái cây ra ngoài, nghe những lời này, thế nhưng vui mừng mà khóc. . . . . .
Cô rưng rưng cười đặt nước trái cây lên bàn, mỗi người một ly, rồi sau đó giơ ly lên cao nói, "Tới, vì một năm mới của chúng ta, cạn chén!"
Mấy cái ly đụng nhau, ba cặp đồng thời hô "Cạn chén", trong đó còn kèm theo giọng nói non nớt của Y Thần.
"Vũ Khiêm, Tiểu Soái, chúc hai người hạnh phúc!" Hạ Vãn Lộ dắt tay Tả Thần An, ám hiệu anh và cô nâng chén chúc phúc đối với hai người.
"Cám ơn, cũng chúc một nhà các người, vĩnh viễn hạnh phúc!" Ninh Vũ khiêm là thật tâm cảm tạ, cũng là thật cao hứng, chờ đợi lâu như vậy cuối cùng cũng có hồi báo, không phải sao?
Hứa Tiểu Soái không nói gì, chỉ là dùng ly của mình ở mép ly Hạ Vãn Lộ nhẹ nhàng đụng một cái, tiếng va chạm thanh thúy của thủy tinh kia, khiến Hạ Vãn Lộ không khỏi cảm thấy chua xót, trong nháy mắt, thậm chí cô không dám nhìn Hứa Tiểu Soái, cô sợ, sợ từ ánh mắt của anh đọc ra cô không dám đối mặt chuyện gì đó, cuối cùng, cuối cùng nắm chặt cánh tay Tả Thần An, mới ngẩng đầu lên, cười với Hứa Tiểu Soái. . . . . .
Con ngươi Hứa Tiểu Soái khẽ co lại, sau đó cũng cười, giống như trước kia rực rỡ, "Tới! Uống nước trái cây trước vậy! Chờ ngày nào đó tôi giết về Bắc Kinh! Các người cần phải uống cùng với tôi, không say không nghỉ! Hơn nữa Tả lão tam cùng Hạ Hạ, tôi biết rõ tửu lượng của hai người! Lần tới tôi trực tiếp mời hai người uống năm bình rượu đặc biệt mới được rời khỏi!"
Đây mới là Hứa Tiểu Soái! Là Hứa Tiểu Soái mà cô quen thuộc!
Miệng to uống rượu, thoải mái cười lớn tiếng Hứa Tiểu Soái!
Không có u buồn, vĩnh viễn mang cho cô ánh mặt trời Hứa Tiểu Soái!
Tiểu Soái, anh nhất định phải thật tốt! Nhất định phải giống như trước đây thoải mái vui vẻ, dạo chơi khắp nơi, như vậy, em mới tin tưởng anh là thật sự hạnh phúc. . . . . .
Hạ Vãn Lộ kéo cánh tay Tả Thần An, không tự chủ được tăng thêm sức lực.
Tả Thần An phát hiện, rút cánh tay ra, ôm hông của cô, trong lúc mọi người không để ý nhanh chóng hôn xuống tóc cô, nhỏ giọng nói, "Mỗi người đều có số mệnh, chỉ có tìm đúng số mệnh của mình, mới có thể hạnh phúc. Ví như anh và em, như Thư Khai và Khả Tâm, Tiểu Soái cũng giống như vậy. . . . . ."
Nước mắt cô ngưng tụ, cảm kích dựa sát vào anh, chỉ có anh là hiểu cô nhất, chỉ có anh là bao dung với cô nhất, cũng chỉ có anh, là số mệnh của cô, là hạnh phúc của cô, cô hiểu. . . . . .
Cho nên, Tiểu Soái, anh phải tìm được số mệnh thuộc về anh, cho dù là cô hay chính là Ninh Vũ khiêm, chúng ta đều muốn mỗi người hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc. . . . . .
Tối nay anh uống rượu cùng ba, vì vậy trong hô hấp tràn đầy mùi rượu, mà rượu này, cũng làm dục hỏa của anh tăng cao, dường như đặc biệt kích động, tay rất nhanh đã đánh úp tới ngực của cô, cách y phục, vân vê nơi mềm mại của cô.
Cô mệt mỏi nhẹ ưm một tiếng, mà tiếng rên khẽ này giống như khích lệ anh, môi anh tìm đến môi cô, hôn, thân thể cũng đặt lên cô.
Trọng lượng của anh làm cho cô đột nhiên thanh tỉnh, mở mắt ra ra sức đẩy anh, "Đừng. . . . . . Không cần!"
Trong lúc say rượu, anh đặc biệt khát cầu (đòi hỏi), lý trí cũng giảm đi, nhất quyết không từ bỏ hôn lên cổ cô, môi giống như lửa nóng, trêu chọc cả người cô đều trở nên tê dại.
Cô sợ, sợ mình sẽ vùi lấp trong loại mê tình (đam mê + tình dục) này, nhưng mà, đây là việc tuyệt đối không được!
Cô đè nén rung động trong lòng, đẩy anh ra, "Không thể! Thần An! Không thể!"
"Tại sao? Nhỏ giọng một chút là được. . . . . ." Anh cho rằng cô là đang lo lắng Chu Lan sẽ nghe được.
Trên mặt cô quẫn bách, lập tức hiện lên những mảng đỏ ửng bất thường, đến gần anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói một câu.
Trong nháy mắt cả người anh cứng ngắc. . . . . .
Rồi sau đó nắm chặt cổ tay cô, nghiêm túc hỏi, "Em nói cái gì? Là thật sao?"
Cô gật gật đầu, nhìn vẻ mặt của anh, là lạ, tại sao dáng vẻ của anh giống như không cao hứng chút nào vậy? Nghiêm mặt, giống như cô phạm vào tối lớn ngập trời. . . . . . Chẳng lẽ anh không muốn sao? Không khỏi một trận ủy khuất, dùng sức rút cổ tay ra khỏi tay anh, "Anh buông em ra! Anh làm em đau!"
Tả Thần An đang say rượu, nhưng trong khoảnh khắc đó hoàn toàn thanh tỉnh, lập tức buông tay cô ra, lại nắm cổ tay cô nhẹ nhàng xoa, trên mặt là vừa mừng vừa sợ, "Anh. . . . . .Anh cho là anh nghe lầm. . . . . . Anh cho là anh uống say nên nghe lầm. . . . . . Bà xã. . . . . . Anh thật vui vẻ. . . . . . Quá vui vẻ rồi. . . . . . Anh không biết biểu đạt như thế nào. . . . . . Thật. . . . . . Anh có thể lớn tiếng kêu lên được không? Người khác có cho rằng anh là kẻ điên không?"
Cô xem thường liếc anh một cái, "Không nghi ngờ chút nào, anh chính là. . . . . . Còn nghi ngờ nữa sao?"
Anh muốn ôm cô xoay vòng, anh nhất định phải làm cái gì đó mới có thể phát tiết hưng phấn trong lòng. . . . . . Nhưng là, vào đêm khuya như thế này, anh nên làm cái gì?
Cuối cùng chỉ có thể bế cô vào trong ngực, ôm rồi lại ôm, hôn rồi lại hôn, "Cuối cùng em đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc em muốn cho anh bao nhiêu vui mừng? Chuyện này lại có thể gạt anh từ đầu tới đuôi!"
"Anh kẻ điên này!" Cô đấm bờ vai của anh, "Rốt cuộc anh có biết nặng nhẹ hay không? Anh phải dùng sức giày vò em như vậy sao?"
"Anh là quá kích động chứ sao. . . . . ." Anh rất là uất ức, nhưng cũng biết mình sai rồi, buông lỏng lực ôm người trong ngực một chút, trong đầu linh quang chợt hiện ra, anh biết rồi! Em bình thường uống thuốc bắc, em nói là Kỷ Tử Ngang đưa để bồi bổ thân thể! Chẳng lẽ là. . . . . . ? Em gạt anh!"
"Phải . . . . ." Trong lúc nói cô dùng tay cách ra một khoảng cách với anh, sợ anh ngộ nhỡ lại nổi điên, "Nhưng là em không có lừa anh! Thuốc đúng là từ trong bệnh viện Kỷ Tử Ngang lấy về, chỉ là không phải do Kỷ Tử Ngang kê đơn, là Bành Thạc. . . . . . Ừ. . . . . . Thật sự đúng là dùng để bồi bổ, bồi bổ. . . . . ." Cô le lưỡi một cái.
"Tại sao lại gạt anh?" Điều này làm cho anh cực kỳ mất hứng, chuyện quan trọng như vậy, hoàn toàn không để cho anh tham gia. . . . . .
"Em sợ anh thất vọng!" Cô ngước đầu, tại trên cằm anh cắn một cái xem như lấy lòng, "Bành Thạc mới nghiên cứu, kết hợp cách chữa của Trung y và Tây y, nhưng cũng chỉ là đang trong giai đoạn thí nghiệm, em nhiều nhất chỉ là một vật thí nghiệm, ngộ nhỡ thí nghiệm thất bại, làm sao mà anh chịu nổi?"
"Anh kém cỏi như vậy sao?" Anh không phục, cắn cái mũi của cô đáp lễ, "Chẳng lẽ tấm lòng anh dành em, em còn không hiểu? Đứa bé đối với anh mà nói quan trọng như vậy sao? Lại nói chúng ta đã có Y Thần rồi!"
"Em biết rõ. . . . . ." Cô nói không lại anh, định ăn vạ, hai cánh tay vòng quanh cổ của anh, "Mặc kể như thế nào, hiện tại em có, chính là một chuyện đáng vui mừng, cho nên chỉ cho vui vẻ, không cho phép có cái khác!"
"Dạ! Tuân chỉ!"
Cô cười một tiếng, "Bắt đầu từ bây giờ, anh phải càng thương em hơn, không cho phép chọc giận em, em nói đông anh không thể đi tây, em muốn ánh trăng trên bầu trời, anh cũng phải hái xuống cho em!" Đều nói trong lúc phụ nữ mang thai muốn nhất là được ông xã thương yêu, trong lúc mang thai Y Thần, cô không có hưởng thụ qua thương yêu của ông xã, nên lần này, cô muốn tìm toàn bộ trở về!
"Tuân lệnh!" Anh đáp lại vang vang mà hữu lực, cho dù cô không có mang thai, anh cũng thương cô trước sau như một, cho tới bây giờ không nỡ chọc cô tức giận, cô nói đông anh cũng không dám đi tây, nếu như cô muốn ánh trăng trên bầu trời. . . . . . Anh không hái xuống được, nhưng anh cũng sẽ nghĩ biện pháp đền bù cho cô một cái, cho nên, những thứ này, còn cần cô nói sao?
"Còn có. . . . . ." Giọng nói của cô chậm lại, mang theo ý cảnh cáo nghiêm trọng, "Em có thể mang thai, thật sự là việc không dễ dàng, cho nên chúng ta nhất định phải cẩn thận, anh. . . . . . Phải cấm dục thôi!"
"À?" Này này này. . . . . . Anh chưa bao giờ nghĩ tới cái này. . . . . .
"Thế nào?" Cô hếch cằm nhìn chằm chằm bụng dưới của anh.
Anh khổ sở mà đáp ứng, "Được! Biết. . . . . ." Trong lòng âm thầm nói, tốt nhất là con gái, anh còn tính bỏ qua cho, nếu như là con trai, nhìn anh chỉnh nó như thế nào! Nhỏ như vậy mà đã giành vợ với anh. . . . . .
"Ngủ đi. . . . . . Ngày mai chúng ta còn phải đi thăm Tiểu Soái!" Cô cuộn tròn cơ thể vào trong lòng anh, mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Nha. . . . . ." Lần nữa dâng lên ghen tuông, nhiều thêm một đứa con trai cùng giành bà xã còn chưa tính, dù gì đó cũng là người nhà họ Tả, vào lúc này cô ngủ ở trong ngực anh, lại nhớ đến một người đàn ông khác, thật đáng giận!
Hôm sau, nói tin tức Hạ Vãn Lộ có thai cho mọi người, ai cũng vui mừng, nói đến đây, thái độ Chu Lan hoàn toàn thay đổi, xem Hạ Vãn Lộ như thủy tinh dễ vỡ mà nâng nui, chỉ kém không trực tiếp đưa cơm đến trên tay cô, mà Chu Lan sở dĩ không có làm như vậy, là bởi vì có người đã cướp làm, đương nhiên là cha của đứa bé, trong việc chăm sóc Hạ Vãn Lộ này, Tả Thần An vô cùng nghiêm túc!
Sau khi Y Thần biết mình sắp trở thanh chị, vô cùng hưng phấn, lúc nào cũng vây xung quanh Hạ Vãn Lộ, không ngừng hỏi, "Lúc nào thì em trai có thể ra ngoài cùng chơi với bé? Lúc nào?"
Lời này làm cho mặt mày Chu Lan hớn hở, lời nói của trẻ con là linh nghiệm nhất, Y Thần nói là em trai, nhất định là em trai!
Mà miệng Y Thần thật sự là lời vàng ngọc rồi, tám tháng sau, Hạ Vãn Lộ ở trong bệnh viện Bắc Kinh sinh hạ một bé trai, mà Tả Thần An, từ đó vinh dự trở thành vú em, thật không biết đứa nhỏ này rơi vào trong tay cha bé, cuộc sống phải trôi qua khó khăn đến mức nào. . . . . .
Lại nói Y Thần Khả Tâm đều là lần đầu tiên tới Ô Trấn, cho nên sau khi ăn bữa sáng, Hạ Vãn Lộ vốn định đi thăm Tiểu Soái, cuối cùng vẫn là năm người cùng đi.
Vừa dạo chơi phong thổ nhân tình (cuộc sống, con người) của cổ trấn, vừa đi về phía quán rượu Ám Hương.
Mùng ba tết, vào ban ngày, rất nhiều quán rượu còn chưa có mở cửa, bọn họ đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng, khi bọn họ đi tới Ám Hương, lại phát hiện là mở cửa .
Cũng không có khách, chỉ là ở cạnh bờ sông phát hiện Hứa Tiểu Soái và Ninh Vũ Khiêm vẫn còn đang ăn điểm tâm.
"Vũ Khiêm!" Khả Tâm liếc thấy bạn cũ, so với Hạ Vãn Lộ còn kích động hơn, chạy tới ôm lấy cô, nhìn trân trối Ninh Vũ khiêm.
"Mọi người. . . . . . Như thế nào lại đi cùng nhau?" Ninh Vũ khiêm kinh ngạc hỏi.
Trong này, thật sự là có rất nhiều rối rắm, rất nhiều lời muốn nói.
Vì vậy, mọi người vây thành một vòng tròn, nói tỉ mỉ từ ly biệt đến ly tình (?@?, ko hiểu), nói đến đây, vừa khóc vừa cười .
Cả quá trình, chỉ có một người thủy chung không nói gì, đó chính là Hứa Tiểu Soái.
Tiểu Soái không kiềm chế được như lúc đầu, ngồi ở đối diện Hạ Vãn Lộ, bên cạnh Ninh Vũ Khiêm, giống như lắng nghe, lại thỉnh thoảng cách cái bàn nhìn sang cô, trong mắt là nhiệt độ nóng bỏng, giống như trong quá khứ, ánh mắt như có điều suy nghĩ, dường như muốn hỏi thăm, em có được khỏe hay không? Hạnh phúc không?
Hạ Vãn Lộ khẽ mỉm cười, bưng lên ly trà trong tay, đưa về phía anh, đây cũng là muốn nói cho anh biết, em rất khỏe, rất hạnh phúc, em cũng phải hạnh phúc. . . . . .
Cô tin tưởng, mặc dù không có ngôn ngữ, nhưng cô và Tiểu Soái, sẽ hiểu được. . . . . .
Cô nhìn thấy, Tiểu Soái một ngụm liền uống cạn ly rượu của anh, bỗng chốc, cô vẫn là có chút nghẹn ngào. . . . . .
"Anh! Sáng sớm uống rượu lại uống đến mạnh như vậy!" Một giọng nói thanh thúy vang lên, Ninh Vũ Khiêm đã đoạt đi cái ly của anh.
"Chúng ta đổi uống nước trái cây đi! Hạ Hạ lại có chuyện mừng!" Khả Tâm cười đề nghị.
"Thật! Chúc mừng anh Thần An! Chúc mừng Hạ Hạ! Tôi sẽ đi đổi nước trái cây ngay bây giờ!" Ninh Vũ Khiêm vui mừng chạy vào bên trong quán rượu.
Mà lúc này, Hạ Vãn Lộ nhạy bén cảm thấy ánh mắt Tiểu Soái nhìn sang khác thường, cô có chút không tự nhiên nhìn lại, lại thấy anh khẽ mỉm cười với cô, ấm áp như ánh mặt trời. . . . . .
Cô có chút không biết làm sao, lại nghe Y Thần đột nhiên nói, "Tại sao mọi người đều không chúc mừng con? Con sắp làm chị rồi nha!"
Một câu nói, hóa giải lúng túng của cô, cũng chọc mọi người cười ha ha, ngay cả Hứa Tiểu Soái cũng bật cười, Y Thần phồng má trợt mắt, vẫn không biết mọi người cười cái gì, rõ ràng bé nói rất có đạo lý, tất cả mọi người quên chúc mừng bé, sáng nay ở nhà bà ngoại chính là như vậy. . . . . .
Vì vậy, trọng điểm cuộc nói chuyện lại biến thành trêu chọc Y Thần, Hứa Tiểu Soái cực kỳ khó khăn mới ôm được Y Thần, đùa với bé, "Gọi cha nuôi!" Trong mắt của anh là thật tâm yêu thích, nhìn đứa nhỏ này, giống như nhìn thấy ảnh thu nhỏ của người kia, chỉ là, anh sẽ không thể nào ôm người kia như vậy, chỉ có thể ôm Tiểu Y Thần thôi. . . . . .
Y Thần luôn luôn thích ngọt, liếc nhìn mẹ, sau khi lấy được gật đầu cho phép của mẹ, lập tức giòn giã kêu một tiếng "Cha nuôi", làm cho Hứa Tiểu Soái mừng rỡ, lập tức nhét bao tiền lì xì vào trong túi Y Thần.
"Nếu thích? Thì cũng nhanh kết hôn đi, để Vũ Khiêm sinh cho anh một đứa!" Khả Tâm nói.
Thân thể Hứa Tiểu Soái khẽ cương, liếc mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, sau đó cười, "Đúng! Năm nay đi, tìm dịp trở về, nên kết hôn. . . . . ."
Lúc đó, Ninh Vũ Khiêm vừa vặn ép nước trái cây ra ngoài, nghe những lời này, thế nhưng vui mừng mà khóc. . . . . .
Cô rưng rưng cười đặt nước trái cây lên bàn, mỗi người một ly, rồi sau đó giơ ly lên cao nói, "Tới, vì một năm mới của chúng ta, cạn chén!"
Mấy cái ly đụng nhau, ba cặp đồng thời hô "Cạn chén", trong đó còn kèm theo giọng nói non nớt của Y Thần.
"Vũ Khiêm, Tiểu Soái, chúc hai người hạnh phúc!" Hạ Vãn Lộ dắt tay Tả Thần An, ám hiệu anh và cô nâng chén chúc phúc đối với hai người.
"Cám ơn, cũng chúc một nhà các người, vĩnh viễn hạnh phúc!" Ninh Vũ khiêm là thật tâm cảm tạ, cũng là thật cao hứng, chờ đợi lâu như vậy cuối cùng cũng có hồi báo, không phải sao?
Hứa Tiểu Soái không nói gì, chỉ là dùng ly của mình ở mép ly Hạ Vãn Lộ nhẹ nhàng đụng một cái, tiếng va chạm thanh thúy của thủy tinh kia, khiến Hạ Vãn Lộ không khỏi cảm thấy chua xót, trong nháy mắt, thậm chí cô không dám nhìn Hứa Tiểu Soái, cô sợ, sợ từ ánh mắt của anh đọc ra cô không dám đối mặt chuyện gì đó, cuối cùng, cuối cùng nắm chặt cánh tay Tả Thần An, mới ngẩng đầu lên, cười với Hứa Tiểu Soái. . . . . .
Con ngươi Hứa Tiểu Soái khẽ co lại, sau đó cũng cười, giống như trước kia rực rỡ, "Tới! Uống nước trái cây trước vậy! Chờ ngày nào đó tôi giết về Bắc Kinh! Các người cần phải uống cùng với tôi, không say không nghỉ! Hơn nữa Tả lão tam cùng Hạ Hạ, tôi biết rõ tửu lượng của hai người! Lần tới tôi trực tiếp mời hai người uống năm bình rượu đặc biệt mới được rời khỏi!"
Đây mới là Hứa Tiểu Soái! Là Hứa Tiểu Soái mà cô quen thuộc!
Miệng to uống rượu, thoải mái cười lớn tiếng Hứa Tiểu Soái!
Không có u buồn, vĩnh viễn mang cho cô ánh mặt trời Hứa Tiểu Soái!
Tiểu Soái, anh nhất định phải thật tốt! Nhất định phải giống như trước đây thoải mái vui vẻ, dạo chơi khắp nơi, như vậy, em mới tin tưởng anh là thật sự hạnh phúc. . . . . .
Hạ Vãn Lộ kéo cánh tay Tả Thần An, không tự chủ được tăng thêm sức lực.
Tả Thần An phát hiện, rút cánh tay ra, ôm hông của cô, trong lúc mọi người không để ý nhanh chóng hôn xuống tóc cô, nhỏ giọng nói, "Mỗi người đều có số mệnh, chỉ có tìm đúng số mệnh của mình, mới có thể hạnh phúc. Ví như anh và em, như Thư Khai và Khả Tâm, Tiểu Soái cũng giống như vậy. . . . . ."
Nước mắt cô ngưng tụ, cảm kích dựa sát vào anh, chỉ có anh là hiểu cô nhất, chỉ có anh là bao dung với cô nhất, cũng chỉ có anh, là số mệnh của cô, là hạnh phúc của cô, cô hiểu. . . . . .
Cho nên, Tiểu Soái, anh phải tìm được số mệnh thuộc về anh, cho dù là cô hay chính là Ninh Vũ khiêm, chúng ta đều muốn mỗi người hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.