Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 30: Em là đôi mắt của anh
Cát Tường Dạ
05/01/2015
Hạ Vãn Lộ lau mồ hôi trán, nghiến răng, anh nha, rõ ràng là đang muốn chỉnh tôi đấy mà.
Tiếp tục nhịn!
Cô nổi giận bừng bừng mua về một chén hoành thánh, đi đến trước mặt anh ngồi xuống, cô muốn nguyền rủa, nguyền rủa anh cả đời ăn mì ăn liền không có gói gia vị.
Thế nhưng anh lại thong thả nhả ra một câu: “Chén này nguội rồi, không được, cô đi mua lại lần nữa.”
Cô kích động muốn đem chén hoành thánh này dội ngược lên đầu anh.
“Giường 18! Anh không thể khinh người quá đáng như vậy.”
“Nhớ là tôi có tên đấy.”
Tên! Tên! Cô vài ba ngụm ăn hết chén hoành thánh rồi ném chén không đi, chỉ vào anh uy hiếp: “Tả 18! Chị đây chạy thêm một lần cuối cùng. Nếu lần này anh còn giở cái trò quỷ đó ra thì chị đây sẽ không hầu hạ anh thêm nữa.”
Cô phì phò chạy đi, không nhìn thấy khuôn mặt thon gầy của anh đã hiện lên mỉm cười.
Kiêu ngạo như anh, tài năng như anh, sau khi trải qua vụ tai nạn lần này đã nghe đủ những lời an ủi và thương cảm của người thân cùng bạn bè, nghe giọng nói dè dặt của họ nhiều đến nỗi sau đó anh không muốn nhìn thấy bất kỳ một ai nữa.
Trước mắt anh chỉ có một mảnh đen tối, cuộc sống của anh, sự nghiệp của anh cũng từ đó rơi vào vực thẳm. Anh cho rằng cuộc sống của anh sẽ không bao giờ có được ánh sáng nữa, thậm chí anh còn có ý định từ bỏ sinh mệnh của mình. Nếu như, muốn anh trải qua cuộc sống không có màu sắc, không có ánh mặt trời như vậy, anh thà lựa chọn cứ ngủ say, làm một người không có cảm giác gì vĩnh viễn.
Nhưng mà, trong thế giới tĩnh lặng của anh lại đột nhiên xông vào một cô ý tá nhỏ dã man, vô lễ. Cô là người đầu tiên đứng trước mặt anh không cúi đầu vâng dạ, là người đầu tiên không đối đãi với anh như người tàn tật. Cô nói chuyện không hề che giấu, cũng không bận tâm có đụng chạm đến vùng cấm kỵ của anh không. Cô làm việc gì cũng lớn mật, đanh đá, khiến cho tâm tưởng giống như tro tàn của anh bắt đầu kích động muốn cùng cô giao đấu.
Chỉ một câu nói, cuộc sống tĩnh lặng như nước của anh bắt đầu có gợn sóng, anh đã tìm được hứng thú nho nhỏ của đời mình. Đó chính là muốn được nhìn thấy cô y tá nhỏ, muốn đùa giỡn với cô, chọc cô, đả kích cô. Anh muốn biết cô ngoài việc cởi quần người khác, dùng sợi dây trói người ta lại còn có thể có chiêu nào khác? Thậm chí trong đầu anh còn tưởng tượng ra hình ảnh khi cô tức giận sẽ có dáng vẻ thế nào, có phải mặt sẽ đỏ tới mang tai không? Sẽ thở phì phò sao? Còn có bộ dáng phùng mang trợn má trông rất đáng yêu nữa?
Hứng thú này, trước mắt vẫn còn rất nhỏ, giống như một người đi lại trong đêm tối, lơ đãng ngẩng đầu, chợt nhìn thấy một tia sáng yếu ớt lóe sáng ở xa tận chân trời, yếu ớt đến nỗi ngay cả anh cũng có ý nghĩ muốn bỏ qua ánh sáng ấy. Nhưng mà, dù sao đó cũng là ánh sáng không phải sao? Dù có nhỏ bé hơn chăng nữa, đó cũng là hy vọng.
Lúc Hạ Vãn Lộ mua về thêm một chén hoành thánh nữa, anh vẫn lẳng lặng ngồi tựa vào đầu giường như cũ, im lặng giống như một pho tượng điêu khắc. Dưới lớp quần áo rộng hết cỡ của bệnh nhân, thân hình của anh càng trở nên thon gầy, trên mắt quấn băng gạc, nét mặt tái nhợt, môi trắng bệch. Những điều này đều chứng tỏ anh vốn là một bệnh nhân, là một bệnh nhân không hề nhìn thấy cái gì gọi là sắc màu của thế giới.
Hạ Vãn Lộ vốn là một người có tính tình nóng nảy, rất dễ nổi giận nhưng cũng nhanh chóng tiêu tan. Nhìn thấy anh như vậy, một chút ít lửa giận trong lòng cô cũng tan thành mây khói. Anh rốt cuộc cũng chỉ là bệnh nhân, cô làm sao có thể nổi giận với bệnh nhân đây?
Bất quá, để phòng ngừa anh lại giở chứng thêm lần nữa, cô hung dữ hét lên: “Hoành thánh đến rồi! Nếu anh còn không ăn, tôi sẽ đổ hết lên đầu anh.”
Tiếp tục nhịn!
Cô nổi giận bừng bừng mua về một chén hoành thánh, đi đến trước mặt anh ngồi xuống, cô muốn nguyền rủa, nguyền rủa anh cả đời ăn mì ăn liền không có gói gia vị.
Thế nhưng anh lại thong thả nhả ra một câu: “Chén này nguội rồi, không được, cô đi mua lại lần nữa.”
Cô kích động muốn đem chén hoành thánh này dội ngược lên đầu anh.
“Giường 18! Anh không thể khinh người quá đáng như vậy.”
“Nhớ là tôi có tên đấy.”
Tên! Tên! Cô vài ba ngụm ăn hết chén hoành thánh rồi ném chén không đi, chỉ vào anh uy hiếp: “Tả 18! Chị đây chạy thêm một lần cuối cùng. Nếu lần này anh còn giở cái trò quỷ đó ra thì chị đây sẽ không hầu hạ anh thêm nữa.”
Cô phì phò chạy đi, không nhìn thấy khuôn mặt thon gầy của anh đã hiện lên mỉm cười.
Kiêu ngạo như anh, tài năng như anh, sau khi trải qua vụ tai nạn lần này đã nghe đủ những lời an ủi và thương cảm của người thân cùng bạn bè, nghe giọng nói dè dặt của họ nhiều đến nỗi sau đó anh không muốn nhìn thấy bất kỳ một ai nữa.
Trước mắt anh chỉ có một mảnh đen tối, cuộc sống của anh, sự nghiệp của anh cũng từ đó rơi vào vực thẳm. Anh cho rằng cuộc sống của anh sẽ không bao giờ có được ánh sáng nữa, thậm chí anh còn có ý định từ bỏ sinh mệnh của mình. Nếu như, muốn anh trải qua cuộc sống không có màu sắc, không có ánh mặt trời như vậy, anh thà lựa chọn cứ ngủ say, làm một người không có cảm giác gì vĩnh viễn.
Nhưng mà, trong thế giới tĩnh lặng của anh lại đột nhiên xông vào một cô ý tá nhỏ dã man, vô lễ. Cô là người đầu tiên đứng trước mặt anh không cúi đầu vâng dạ, là người đầu tiên không đối đãi với anh như người tàn tật. Cô nói chuyện không hề che giấu, cũng không bận tâm có đụng chạm đến vùng cấm kỵ của anh không. Cô làm việc gì cũng lớn mật, đanh đá, khiến cho tâm tưởng giống như tro tàn của anh bắt đầu kích động muốn cùng cô giao đấu.
Chỉ một câu nói, cuộc sống tĩnh lặng như nước của anh bắt đầu có gợn sóng, anh đã tìm được hứng thú nho nhỏ của đời mình. Đó chính là muốn được nhìn thấy cô y tá nhỏ, muốn đùa giỡn với cô, chọc cô, đả kích cô. Anh muốn biết cô ngoài việc cởi quần người khác, dùng sợi dây trói người ta lại còn có thể có chiêu nào khác? Thậm chí trong đầu anh còn tưởng tượng ra hình ảnh khi cô tức giận sẽ có dáng vẻ thế nào, có phải mặt sẽ đỏ tới mang tai không? Sẽ thở phì phò sao? Còn có bộ dáng phùng mang trợn má trông rất đáng yêu nữa?
Hứng thú này, trước mắt vẫn còn rất nhỏ, giống như một người đi lại trong đêm tối, lơ đãng ngẩng đầu, chợt nhìn thấy một tia sáng yếu ớt lóe sáng ở xa tận chân trời, yếu ớt đến nỗi ngay cả anh cũng có ý nghĩ muốn bỏ qua ánh sáng ấy. Nhưng mà, dù sao đó cũng là ánh sáng không phải sao? Dù có nhỏ bé hơn chăng nữa, đó cũng là hy vọng.
Lúc Hạ Vãn Lộ mua về thêm một chén hoành thánh nữa, anh vẫn lẳng lặng ngồi tựa vào đầu giường như cũ, im lặng giống như một pho tượng điêu khắc. Dưới lớp quần áo rộng hết cỡ của bệnh nhân, thân hình của anh càng trở nên thon gầy, trên mắt quấn băng gạc, nét mặt tái nhợt, môi trắng bệch. Những điều này đều chứng tỏ anh vốn là một bệnh nhân, là một bệnh nhân không hề nhìn thấy cái gì gọi là sắc màu của thế giới.
Hạ Vãn Lộ vốn là một người có tính tình nóng nảy, rất dễ nổi giận nhưng cũng nhanh chóng tiêu tan. Nhìn thấy anh như vậy, một chút ít lửa giận trong lòng cô cũng tan thành mây khói. Anh rốt cuộc cũng chỉ là bệnh nhân, cô làm sao có thể nổi giận với bệnh nhân đây?
Bất quá, để phòng ngừa anh lại giở chứng thêm lần nữa, cô hung dữ hét lên: “Hoành thánh đến rồi! Nếu anh còn không ăn, tôi sẽ đổ hết lên đầu anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.