Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 259: KẾT CỤC (3)
Cát Tường Dạ
21/04/2016
Thu đi đông tới, đảo mắt lại đến tết âm lịch.
Người nhà họ Tả vào đêm giao thừa đi nhà giam thăm Tiêu Hàn, cùng bà trôi qua thời gian đoàn viên ngắn ngủi, chỉ là, Tiêu Hàn vẫn nhất định không chịu gặp Tả Tư tuyền.
"Mẹ, đây là mẹ đang làm gì? Chẳng lẽ mẹ tính cả đời đều không gặp lại ba?" Tả Thần Viễn đã từng khuyên Tiêu Hàn như vậy.
Tiêu Hàn lại nói, "Các con cũng nên khuyên nhủ ba mình, có một số việc, buông tay thôi. . . . . . Buông ra, ông ấy cũng giải thoát. . . . . . Cả đời của mẹ, đã đủ rồi, thỏa mãn, ông ấy nên trôi qua cuộc sống tự tại, không cần lại vì mẹ rồi cô độc nửa đời sau. . . . . . Mẹ không đáng giá. . . . . ."
Tả Thần Viễn chuyển lại đầu đuôi lời nói của mẹ cho cha, nhận được, chỉ là tức giận của cha, "Nhà họ Tả đã đủ mất mặt rồi! Lớn tuổi rồi còn muốn náo loạn ly hôn muốn làm trò cười cho người khác sao? Mệt cho bà ấy nghĩ ra cái này!"
Tả Thần Viễn đương nhiên hiểu, cha nào sợ làm trò cười cho?
Chỉ là, bọn họ không ai nghĩ tới, Tiêu Hàn đúng là quyết tâm, thật sự chưa từng gặp qua Tả Tư tuyền. Mà lần cuối cùng hai người gặp nhau, đã là mười năm sau, Tiêu Hàn ở trong nhà giam bệnh nặng, trong thời gian ở bên ngoài chạy chữa, cuối cùng Tả Tư Tuyền mới có thể đến gần bên cạnh bà, nhưng, lần gặp nhau này, chính là vĩnh viễn. . . . . .
Khi Tiêu Hàn hấp hối, chỉ chảy nước mắt nói với Tả Tư Tuyền, "Tư Tuyền. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tôi chưa bao giờ tin kiếp sau. . . . . . Nhưng là. . . . . . Hiện tại tôi thật hi vọng có thể có kiếp sau. . . . . . Để cho tôi có thể. . . . . . Đền bù. . . . . . Lỗi ở kiếp này. . . . . . Tư Tuyền. . . . . . Cám ơn ông. . . . . . Có ông. . . . . . Tôi rất. . . . . . Hạnh phúc. . . . . ."
"Tiêu Hàn. . . . . ." Trong nháy mắt kia, Tả Tư Tuyền nắm chặt tay của bà, mong có thể gọi về mạng sống của nàng.
Vậy mà, bà ngay cả tiếng la lên này của ông cũng không nghe, chỉ mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Bác sĩ nói, bà đi rất thanh thản, ý chí muốn sống cũng không mạnh. Đúng vậy, bà cố ý muốn đi, bà đi, chính là chân chính tháo bỏ xuống gông xiềng của Tả Tư Tuyền, không cần lại bị ông trói buộc. . . . . .
Bà nhớ Thần An từng nói, mười lăm năm không dài, người nhà sẽ đợi bà ra ngoài đoàn viên, hôn lễ Tiểu Bàn vẫn chờ bà tới tham dự.
Cuối cùng bà vẫn không thể đợi đến khi đó, bà, cũng không muốn đợi thêm nữa. . . . . .
Dĩ nhiên, những thứ này đều là sau này hãy nói. . . . . .
Lại nói mùa xuân năm ấy, người nhà họ Tả và Tiêu Hàn cùng nhau qua hết giao thừa mới trở về, ở trên xe Y Thần có vẻ tâm sự nặng nề, tiểu nói nhiều này hôm nay cũng không thấy nói nhiều.
"Y Bảo? Sao vậy?" Hạ Vãn Lộ hỏi bé.
Y Bảo nhìn cô một cái, nói, "Lễ mừng năm mới, chính là muốn cùng ba mẹ ở chung một chỗ đúng không? Chúng ta đi với ba đến thăm bà nôi, sau này còn phải trở về Chiết Giang thăm bà ngoại, nhưng là Tôn Tôn không có mẹ ở bên cạnh, chú Hà vào lễ mừng năm mới còn phải trực, Tôn Tôn chỉ có một mình. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ biết, quan hệ của Y Bảo và Tôn Tôn, hôm nay không phải tốt bình thường, trước khi đến ngục giam, hai nhóc con này còn nói chuyện điện thoại, nghĩ đến chắc là cú điện thoại này khiến Y Bảo có tâm sự rồi. Chỉ là, đứa nhỏ Tôn Tôn này cũng thực làm cho người khác đau lòng, thân thể ông nội bà nội không tốt, trước đó trong một năm đã lần lượt qua đời, bình thường, Tôn Tôn đều là do bảo mẫu chăm sóc, nhưng năm mới bảo mẫu cũng phải trở về cùng ông bà đón năm mới, không phải chỉ còn lại một người đón giao thừa sao?
Mẹ Tôn Tôn là Ngô Tĩnh Nhã vốn tính toán muốn Tiêu Hàn giúp đỡ một tay, mang Tôn Tôn đi, nhưng là năm ngoái nhà họ Tả xảy ra nhiều chuyện như vậy, chuyện này tự nhiên cũng bị bỏ qua rồi. Ngô Tĩnh Nhã không thể theo ý nguyện, chỉ có thể ngậm ngùi đi qua đất nước xa lạ.
Năm đó vốn là Ngô Tĩnh Nhã giúp đỡ Tiêu Hàn chuyện đổi đứa bé, nếu muốn truy cứu trách nhiệm, cũng không phải là không thể, chỉ là, năm ngoái nhà họ Tả đã đủ rối loạn rồi, cũng không nhàn rỗi đi xem lại chuyện cũ năm xưa đó, nhớ tới thì đã cảm thấy vật đổi sao dời, cũng không giải quyết được rồi.
Có lẽ, đối với Ngô Tĩnh Nhã mà nói, không thể cùng con trai gặp nhau rồi ở chung một chỗ, đã là trừng phạt lớn nhất, dù sao, tuổi cô ấy cũng không còn nhỏ, tìm kiếm một người yêu cũng như sinh một đứa bé khả năng đã nhỏ nay lại càng nhỏ hơn. Đời này, cô ấy lấy được thẻ xanh mà mình muốn nhất, nhưng là, cả đời của cô ấy cũng chỉ có tấm này thẻ xanh này cùng nhau mà thôi, cho nên, lấy được thì như thế nào? Trời cao cho tới bây giờ đều rất công bằng, có được tất có mất, tư vị cô độc cả đời, chẳng phải dễ chịu. . . . . .
"Vậy chúng ta gọi Tôn Tôn tới, cùng nhau qua lễ mừng năm mới ở nhà chúng ta?" Hạ Vãn Lộ hỏi.
Y Bảo lắc đầu một cái, "Con đã nói rồi, nhưng Tôn Tôn không muốn. . . . . ."
A. . . . . . Lòng tự ái của nhóc con kia còn rất mạnh. . . . . . Hạ Vãn Lộ cười thầm, "Như vậy đi, mẹ tới gọi, nhóc nhất định đồng ý, đừng quên, mẹ là mẹ nuôi của Tôn Tôn! Mau, làm cho ba lái xe đến nhà Tôn Tôn đi, chúng ta đi đón nhóc!"
Y Thần nghe, tươi cười rạng rỡ, "Dạ! Ba ba, mau mau nha! Chúng ta đi nhà Tôn Tôn!"
"Dạ! Tuân lệnh! Tiểu công chúa!" Tả Thần An cười, ở trong nhà này, anh chính là tài xế của hai mẹ con, phục vụ, các loại chân chạy việc, nhưng là, anh nguyện ý, cũng vì vậy mà hạnh phúc . . . . . .
——— —————— —————— —————— —————— ————
Mùng hai tết, Chiết Giang Ô Trấn.
Sáng sớm, Chu Lan đem nhà đã sạch sẽ gọn gàng lại dọn dẹp một lần nữa, sau đó bắt đầu giết gà làm thịt ngan, lo trong lo ngoài.
Thư Đại Hưng thấy vậy, âm thầm buồn cười, "Không phải là không hoan nghênh bọn nó trở lại sao? Đây là đang bận rộn cái gì?" Con gái đã gọi điện thoại về từ sớm, nói mùng hai sẽ cùng Tả Thần An mang theo Y Thần, còn có Thư Khải Khả Tâm năm người cùng nhau trở về.
Chu Lan nghe, trả lời mạnh miệng , "Ai nói là tôi chuẩn bị cho hai đứa nó? Tôi là đau lòng cháu ngoại của tôi! Cũng không thể để cho bé về nhà bà ngoại, ăn cũng ăn không đủ no! Trở về để cho người nhà họ Tả chê cười!" Chuyện của Y Thần, Hạ Vãn Lộ đã sớm nói ra rồi, không thể không nói, khi biết có một đứa cháu ngoại này, trong lòng bà tuy vẫn còn một chút khó chịu với con gái và con rễ, cũng lập tức biến mất không còn một mống rồi, dĩ nhiên, đối với Tiêu Hàn càng thêm mấy phần tức giận, nhưng mà đầu sỏ gây nên chuyện này cũng đã bị bỏ tù rồi, bà còn tức giận gì nữa đây?
"Được được được, cháu ngoại. . . . . ." Thư Đại Hưng vui sướng hài lòng mà cười.
Chu Lan cũng trợn mắt nhìn ông một cái, "Hơn nữa, không phải con trai của ông mang theo vợ về nhà sao? Có thể bạc đãi sao? Ông còn không giúp tôi!"
"Đi đi đi! Mau đi đi! Bọn chúng cũng phải tới lúc ăn cơm tối mới có thể đến!" Sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối, cũng quá tích cực đi?
"Ông còn không giúp một tay? Thiệt là! Ông già!" Chu Lan lại nói.
Thư Đại Hưng bất đắc dĩ, cười ha hả bắt đầu giúp đỡ vợ chuẩn bị cơm tối. . . . . .
Chu Lan ngoài miệng nói là không quan tâm, nhưng một ngày này, không biết ở cửa ra vào đi qua đi lại bao nhiêu lần, biết rõ bọn chúng trước khi cơm tối mới có thể đến, nhưng, vẫn là nhịn không được đi cùng, nhìn tới, Thư Đại Hưng nhìn vào trong mắt, cũng chỉ có thể cảm thán, phụ nữ, chính là khẩu thị tâm phi (ăn ở hai lòng), bất luận người phụ nữ này bao nhiêu tuổi!
Vào lúc Chu Lan trái trông phải mong, hoàng hôn dần dần buông xuống, nồi ngan chưng hầm cách thủy kia, trong nồi đã sôi qua một lần, nhưng bọn chúng vẫn chưa có xuất hiện, Chu Lan lại bắt đầu lo lắng, có phải trên đường xảy ra chuyện gì hay không? Khẩn trương nói Thư Đại Hưng gọi điện thoại cho bọn chúng, nhưng gọi nhiều lần, bên kia đều là tắt máy, Thư Đại Hưng không thể làm gì khác hơn là an ủi bà, "Bọn nhỏ ở trên máy bay, không phải đều là tắt máy sao?"
Lời này, đối với Chu Lan mà nói, một chút hiệu quả an ủi cũng không có, càng không ngừng đi tới đi lui, càng không ngừng gọi điện thoại.
Cuối cùng, điện thoại cũng kết nối, bà gấp đến độ lớn tiếng nói vào điện thoại, "Các con đến đâu rồi? Xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ, máy bay trễ giờ. . . . . ." Hạ Vãn Lộ bị mẹ rống run run rẩy rẩy, lại nói lần này trở về, vốn là chuẩn bị tâm lý bị mắng, mới giờ mà đã bắt đầu sao?
Chu Lan nghe, tâm mới buông xuống, lại hừ một tiếng, cúp điện thoại, làm cho Hạ Vãn Lộ cũng không biết đến tột cùng mẹ đã xảy ra chuyện gì, trong lòng trong bụng, chỉ ngóng trông về đến nhà nhanh lên một chút.
Gần tới chín giờ tối, đoàn người mới chạy về nhà, cặp mắt Chu Lan đã sớm nhìn đến đau, rõ ràng nhìn bọn chúng lái xe tới, vẫn là quay người vào trong nhà, không có ở cửa nghênh đón.
Tình hình như vậy Hạ Vãn Lộ đã sớm nghĩ tới, lại nói đầu năm nay da mặt dày có thể được ưa thích, cô để đồ xuống, đã cọ cọ vào người Chu Lan, ôm vai Chu Lan, ngọt ngào kêu một tiếng, "Mẹ, chúng con đã về."
Trong lòng Chu Lan đã sớm vui mừng như nở hoa, ngoài mặt lại chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, sau đó khách khí kêu Khả Tâm ngồi, khuôn mặt Tả Thần An cười cười gọi hai tiếng "Cha, mẹ" cũng chỉ được Thư Đại Hưng đáp lại, anh không khỏi chớp chớp mắt với Hạ Vãn Lộ.
Vì thế Hạ Vãn Lộ long trọng đẩy ra tiểu thiên sứ, "Y Bảo, gọi bà ngoại ông ngoại!"
Lực sát thương của Y Bảo là vô hạn, đầu tiên ngoan ngoãn kêu một tiếng ông ngoại, sau đó trực tiếp nhào vào trong ngực Chu Lan, dường như quen nũng nịu kêu, "Bà ngoại bà ngoại, Y Bảo muốn ăn thịt ngan bà ngoại làm, mẹ nói là món ăn ngon nhất toàn thế giới. . . . . ."
Người lớn tuổi, chuyện vui vẻ nhất chính là làm món ăn, mà bọn trẻ thích ăn, huống chi Y Bảo lại là đứa bé xinh xắn lễ phép như vậy, lúc vừa vào cửa đã làm lòng bà vui vẻ không thôi, trải qua một khen ôm ấp lúc này, trên mặt lập tức nở hoa, ôm Y Bảo đi tới bàn ăn, "Ngoan ngoan ngoan! Mau tới! Y Bảo thích ăn, mỗi ngày bà ngoại đều làm!"
"Cám ơn bà ngoại!" Y Bảo bẹp, ở trên mặt Chu Lan hôn một cái.
Nhất thời, lòng của Chu Lan, biến hóa rồi. . . . . .
Đến đây, thiên hạ cuối cùng cũng thái bình, một bữa cơm già trẻ đều ăn rất vui mừng.
Trong bữa tiệc, tự nhiên lại hỏi một ít chuyện của Khả Tâm, đây chính là lần đầu tiên Khả Tâm tới nhà.
Hạ Vãn Lộ và Thư Khai nhìn nhau, tất nhiên là giấu diếm chuyện rối rắm của Khả Tâm và Tả Thần An, cũng không nói ân oán của nhà họ Diệp và nhà họ Tả, chỉ nói hiện giờ đang dạy học ở một trường học của Bắc Kinh, chuyện khác, về sau Chu Lan hỏi chỉ là đối phó qua loa mà thôi. . . . . .
Chu Lan đối với nghề nghiệp của Khả Tâm ngược lại rất là hài lòng, cô giáo, nhân phẩm nhất định sẽ không kém, lấy ra một hồng bao lớn, cùng một đôi chuông bạc, tặng cho Khả Tâm.
Khả Tâm vốn muốn từ chối, Hạ Vãn Lộ cười nói, "Khả Tâm, cô nhận đi, cũng không phải là vật gì quý trọng, chính là phong tục, lần đầu tiên cô tới nhà, bày tỏ nhà tôi tiếp nhận cô rồi."
Khả Tâm lại nhìn mắt Thư Khai, thấy anh cũng cười gật đầu, mới nhận.
Y Thần thấy, dính vào trong ngực bà ngoại, không thuận theo làm nũng, "Bà ngoại thiên vị mợ, Y Bảo cũng là lần đầu tiên tới nhà, tại sao không có bao tiền lì xì?"
Mọi người bật cười, hơn nữa Chu Lan, ở trong lòng đối với tiểu bảo bối này không ngừng yêu thương, vội vàng lấy ra cái thuộc về Y Bảo, "Làm sao không có? Bà ngoại chuẩn bị cho Y Bảo cái lớn hơn!"
Y Thần lúc này mới cười vui vẻ.
Hạ Vãn Lộ lại bởi vì tiếng gọi mợ này của Y Thần mà nhìn Thần An một cái, không biết tại sao, mỗi lần Y Thần gọi Khả Tâm là mợ, cũng có thể làm cho nơi nào đó trong lòng cô khẽ động, đây cũng thật là duyên phận, Khả Tâm nhất định chính là mợ của Y Thần. . . . . .
Lễ mừng năm mới ăn cơm không giống bình thường, uống chút rượu, tâm sự, thời gian trôi qua rất nhanh, một bữa cơm, không tự giác ăn đến hai giờ, Y Thần sau khi ăn no, dựa vào trong ngực bà ngoại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, vừa nhìn thời gian, đã sắp mười một giờ, quả thật không còn sớm. . . . . .
Chu Lan ôm Y Thần, bắt đầu sắp xếp chỗ ở, "Tối nay để Y Bảo ngủ cùng mẹ và lão đầu đi, Lộ Lộ và Khả Tâm ngủ ở phòng của Lộ Lộ trước kia, hai người đàn ông các con ngủ ở phòng của Thư Khai!"
"A ——"
Hạ Vãn Lộ và Khả Tâm cũng không có phát biểu ý kiến gì, Thư Khai và Tả Thần An đồng thời "A" lên tiếng, chọc cho Hạ Vãn Lộ bật cười.
"A cái gì a?" Chu Lan đình chỉ cười, ôm Y Thần vào trong phòng mình, còn vừa phân phó, "Lão đầu tử, pha nước nóng, tắm cho Y Bảo. . . . . ."
Thư Khai và Tả Thần An khổ sở nhìn nhau, quyết định tiếp tục dây dưa.
Đầu tiên là từng người rửa mặt, sau đó không để ý Hạ Vãn Lộ ngáp liên tục, bốn người cùng nhau nói chuyện phiếm với cha, vẫn hàn huyên tới khi Chu Lan đi ngủ, mới trở về phòng của mình ngủ.
Nhưng, ở cửa phòng Hạ Vãn Lộ, Thư Khai lại một tay lấy Khả Tâm từ bên cạnh Hạ Vãn Lộ kéo đi, cũng nhanh chóng biến mất vào trong phòng anh, động tác nhanh chóng làm cho Hạ Vãn Lộ gần như không thấy rõ chuyện gì xảy ra, mà Tả Thần An là cười híp mắt một bộ dạng không quan hệ tới anh dáng vẻ bất đắt dĩ theo sau cô vào phòng.
Hôm nay đi đường cả ngày, nói thật, Hạ Vãn Lộ thật sự là mệt mỏi. Gần đây, rất dễ dàng mệt mỏi, hơn nữa còn thích ngủ, cho nên, chịu đến lúc này, mí mắt đúng là không mở ra nổi, nhìn thấy giường, cô liền chui vào, lập tức lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng.
Người nhà họ Tả vào đêm giao thừa đi nhà giam thăm Tiêu Hàn, cùng bà trôi qua thời gian đoàn viên ngắn ngủi, chỉ là, Tiêu Hàn vẫn nhất định không chịu gặp Tả Tư tuyền.
"Mẹ, đây là mẹ đang làm gì? Chẳng lẽ mẹ tính cả đời đều không gặp lại ba?" Tả Thần Viễn đã từng khuyên Tiêu Hàn như vậy.
Tiêu Hàn lại nói, "Các con cũng nên khuyên nhủ ba mình, có một số việc, buông tay thôi. . . . . . Buông ra, ông ấy cũng giải thoát. . . . . . Cả đời của mẹ, đã đủ rồi, thỏa mãn, ông ấy nên trôi qua cuộc sống tự tại, không cần lại vì mẹ rồi cô độc nửa đời sau. . . . . . Mẹ không đáng giá. . . . . ."
Tả Thần Viễn chuyển lại đầu đuôi lời nói của mẹ cho cha, nhận được, chỉ là tức giận của cha, "Nhà họ Tả đã đủ mất mặt rồi! Lớn tuổi rồi còn muốn náo loạn ly hôn muốn làm trò cười cho người khác sao? Mệt cho bà ấy nghĩ ra cái này!"
Tả Thần Viễn đương nhiên hiểu, cha nào sợ làm trò cười cho?
Chỉ là, bọn họ không ai nghĩ tới, Tiêu Hàn đúng là quyết tâm, thật sự chưa từng gặp qua Tả Tư tuyền. Mà lần cuối cùng hai người gặp nhau, đã là mười năm sau, Tiêu Hàn ở trong nhà giam bệnh nặng, trong thời gian ở bên ngoài chạy chữa, cuối cùng Tả Tư Tuyền mới có thể đến gần bên cạnh bà, nhưng, lần gặp nhau này, chính là vĩnh viễn. . . . . .
Khi Tiêu Hàn hấp hối, chỉ chảy nước mắt nói với Tả Tư Tuyền, "Tư Tuyền. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tôi chưa bao giờ tin kiếp sau. . . . . . Nhưng là. . . . . . Hiện tại tôi thật hi vọng có thể có kiếp sau. . . . . . Để cho tôi có thể. . . . . . Đền bù. . . . . . Lỗi ở kiếp này. . . . . . Tư Tuyền. . . . . . Cám ơn ông. . . . . . Có ông. . . . . . Tôi rất. . . . . . Hạnh phúc. . . . . ."
"Tiêu Hàn. . . . . ." Trong nháy mắt kia, Tả Tư Tuyền nắm chặt tay của bà, mong có thể gọi về mạng sống của nàng.
Vậy mà, bà ngay cả tiếng la lên này của ông cũng không nghe, chỉ mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Bác sĩ nói, bà đi rất thanh thản, ý chí muốn sống cũng không mạnh. Đúng vậy, bà cố ý muốn đi, bà đi, chính là chân chính tháo bỏ xuống gông xiềng của Tả Tư Tuyền, không cần lại bị ông trói buộc. . . . . .
Bà nhớ Thần An từng nói, mười lăm năm không dài, người nhà sẽ đợi bà ra ngoài đoàn viên, hôn lễ Tiểu Bàn vẫn chờ bà tới tham dự.
Cuối cùng bà vẫn không thể đợi đến khi đó, bà, cũng không muốn đợi thêm nữa. . . . . .
Dĩ nhiên, những thứ này đều là sau này hãy nói. . . . . .
Lại nói mùa xuân năm ấy, người nhà họ Tả và Tiêu Hàn cùng nhau qua hết giao thừa mới trở về, ở trên xe Y Thần có vẻ tâm sự nặng nề, tiểu nói nhiều này hôm nay cũng không thấy nói nhiều.
"Y Bảo? Sao vậy?" Hạ Vãn Lộ hỏi bé.
Y Bảo nhìn cô một cái, nói, "Lễ mừng năm mới, chính là muốn cùng ba mẹ ở chung một chỗ đúng không? Chúng ta đi với ba đến thăm bà nôi, sau này còn phải trở về Chiết Giang thăm bà ngoại, nhưng là Tôn Tôn không có mẹ ở bên cạnh, chú Hà vào lễ mừng năm mới còn phải trực, Tôn Tôn chỉ có một mình. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ biết, quan hệ của Y Bảo và Tôn Tôn, hôm nay không phải tốt bình thường, trước khi đến ngục giam, hai nhóc con này còn nói chuyện điện thoại, nghĩ đến chắc là cú điện thoại này khiến Y Bảo có tâm sự rồi. Chỉ là, đứa nhỏ Tôn Tôn này cũng thực làm cho người khác đau lòng, thân thể ông nội bà nội không tốt, trước đó trong một năm đã lần lượt qua đời, bình thường, Tôn Tôn đều là do bảo mẫu chăm sóc, nhưng năm mới bảo mẫu cũng phải trở về cùng ông bà đón năm mới, không phải chỉ còn lại một người đón giao thừa sao?
Mẹ Tôn Tôn là Ngô Tĩnh Nhã vốn tính toán muốn Tiêu Hàn giúp đỡ một tay, mang Tôn Tôn đi, nhưng là năm ngoái nhà họ Tả xảy ra nhiều chuyện như vậy, chuyện này tự nhiên cũng bị bỏ qua rồi. Ngô Tĩnh Nhã không thể theo ý nguyện, chỉ có thể ngậm ngùi đi qua đất nước xa lạ.
Năm đó vốn là Ngô Tĩnh Nhã giúp đỡ Tiêu Hàn chuyện đổi đứa bé, nếu muốn truy cứu trách nhiệm, cũng không phải là không thể, chỉ là, năm ngoái nhà họ Tả đã đủ rối loạn rồi, cũng không nhàn rỗi đi xem lại chuyện cũ năm xưa đó, nhớ tới thì đã cảm thấy vật đổi sao dời, cũng không giải quyết được rồi.
Có lẽ, đối với Ngô Tĩnh Nhã mà nói, không thể cùng con trai gặp nhau rồi ở chung một chỗ, đã là trừng phạt lớn nhất, dù sao, tuổi cô ấy cũng không còn nhỏ, tìm kiếm một người yêu cũng như sinh một đứa bé khả năng đã nhỏ nay lại càng nhỏ hơn. Đời này, cô ấy lấy được thẻ xanh mà mình muốn nhất, nhưng là, cả đời của cô ấy cũng chỉ có tấm này thẻ xanh này cùng nhau mà thôi, cho nên, lấy được thì như thế nào? Trời cao cho tới bây giờ đều rất công bằng, có được tất có mất, tư vị cô độc cả đời, chẳng phải dễ chịu. . . . . .
"Vậy chúng ta gọi Tôn Tôn tới, cùng nhau qua lễ mừng năm mới ở nhà chúng ta?" Hạ Vãn Lộ hỏi.
Y Bảo lắc đầu một cái, "Con đã nói rồi, nhưng Tôn Tôn không muốn. . . . . ."
A. . . . . . Lòng tự ái của nhóc con kia còn rất mạnh. . . . . . Hạ Vãn Lộ cười thầm, "Như vậy đi, mẹ tới gọi, nhóc nhất định đồng ý, đừng quên, mẹ là mẹ nuôi của Tôn Tôn! Mau, làm cho ba lái xe đến nhà Tôn Tôn đi, chúng ta đi đón nhóc!"
Y Thần nghe, tươi cười rạng rỡ, "Dạ! Ba ba, mau mau nha! Chúng ta đi nhà Tôn Tôn!"
"Dạ! Tuân lệnh! Tiểu công chúa!" Tả Thần An cười, ở trong nhà này, anh chính là tài xế của hai mẹ con, phục vụ, các loại chân chạy việc, nhưng là, anh nguyện ý, cũng vì vậy mà hạnh phúc . . . . . .
——— —————— —————— —————— —————— ————
Mùng hai tết, Chiết Giang Ô Trấn.
Sáng sớm, Chu Lan đem nhà đã sạch sẽ gọn gàng lại dọn dẹp một lần nữa, sau đó bắt đầu giết gà làm thịt ngan, lo trong lo ngoài.
Thư Đại Hưng thấy vậy, âm thầm buồn cười, "Không phải là không hoan nghênh bọn nó trở lại sao? Đây là đang bận rộn cái gì?" Con gái đã gọi điện thoại về từ sớm, nói mùng hai sẽ cùng Tả Thần An mang theo Y Thần, còn có Thư Khải Khả Tâm năm người cùng nhau trở về.
Chu Lan nghe, trả lời mạnh miệng , "Ai nói là tôi chuẩn bị cho hai đứa nó? Tôi là đau lòng cháu ngoại của tôi! Cũng không thể để cho bé về nhà bà ngoại, ăn cũng ăn không đủ no! Trở về để cho người nhà họ Tả chê cười!" Chuyện của Y Thần, Hạ Vãn Lộ đã sớm nói ra rồi, không thể không nói, khi biết có một đứa cháu ngoại này, trong lòng bà tuy vẫn còn một chút khó chịu với con gái và con rễ, cũng lập tức biến mất không còn một mống rồi, dĩ nhiên, đối với Tiêu Hàn càng thêm mấy phần tức giận, nhưng mà đầu sỏ gây nên chuyện này cũng đã bị bỏ tù rồi, bà còn tức giận gì nữa đây?
"Được được được, cháu ngoại. . . . . ." Thư Đại Hưng vui sướng hài lòng mà cười.
Chu Lan cũng trợn mắt nhìn ông một cái, "Hơn nữa, không phải con trai của ông mang theo vợ về nhà sao? Có thể bạc đãi sao? Ông còn không giúp tôi!"
"Đi đi đi! Mau đi đi! Bọn chúng cũng phải tới lúc ăn cơm tối mới có thể đến!" Sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối, cũng quá tích cực đi?
"Ông còn không giúp một tay? Thiệt là! Ông già!" Chu Lan lại nói.
Thư Đại Hưng bất đắc dĩ, cười ha hả bắt đầu giúp đỡ vợ chuẩn bị cơm tối. . . . . .
Chu Lan ngoài miệng nói là không quan tâm, nhưng một ngày này, không biết ở cửa ra vào đi qua đi lại bao nhiêu lần, biết rõ bọn chúng trước khi cơm tối mới có thể đến, nhưng, vẫn là nhịn không được đi cùng, nhìn tới, Thư Đại Hưng nhìn vào trong mắt, cũng chỉ có thể cảm thán, phụ nữ, chính là khẩu thị tâm phi (ăn ở hai lòng), bất luận người phụ nữ này bao nhiêu tuổi!
Vào lúc Chu Lan trái trông phải mong, hoàng hôn dần dần buông xuống, nồi ngan chưng hầm cách thủy kia, trong nồi đã sôi qua một lần, nhưng bọn chúng vẫn chưa có xuất hiện, Chu Lan lại bắt đầu lo lắng, có phải trên đường xảy ra chuyện gì hay không? Khẩn trương nói Thư Đại Hưng gọi điện thoại cho bọn chúng, nhưng gọi nhiều lần, bên kia đều là tắt máy, Thư Đại Hưng không thể làm gì khác hơn là an ủi bà, "Bọn nhỏ ở trên máy bay, không phải đều là tắt máy sao?"
Lời này, đối với Chu Lan mà nói, một chút hiệu quả an ủi cũng không có, càng không ngừng đi tới đi lui, càng không ngừng gọi điện thoại.
Cuối cùng, điện thoại cũng kết nối, bà gấp đến độ lớn tiếng nói vào điện thoại, "Các con đến đâu rồi? Xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ, máy bay trễ giờ. . . . . ." Hạ Vãn Lộ bị mẹ rống run run rẩy rẩy, lại nói lần này trở về, vốn là chuẩn bị tâm lý bị mắng, mới giờ mà đã bắt đầu sao?
Chu Lan nghe, tâm mới buông xuống, lại hừ một tiếng, cúp điện thoại, làm cho Hạ Vãn Lộ cũng không biết đến tột cùng mẹ đã xảy ra chuyện gì, trong lòng trong bụng, chỉ ngóng trông về đến nhà nhanh lên một chút.
Gần tới chín giờ tối, đoàn người mới chạy về nhà, cặp mắt Chu Lan đã sớm nhìn đến đau, rõ ràng nhìn bọn chúng lái xe tới, vẫn là quay người vào trong nhà, không có ở cửa nghênh đón.
Tình hình như vậy Hạ Vãn Lộ đã sớm nghĩ tới, lại nói đầu năm nay da mặt dày có thể được ưa thích, cô để đồ xuống, đã cọ cọ vào người Chu Lan, ôm vai Chu Lan, ngọt ngào kêu một tiếng, "Mẹ, chúng con đã về."
Trong lòng Chu Lan đã sớm vui mừng như nở hoa, ngoài mặt lại chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, sau đó khách khí kêu Khả Tâm ngồi, khuôn mặt Tả Thần An cười cười gọi hai tiếng "Cha, mẹ" cũng chỉ được Thư Đại Hưng đáp lại, anh không khỏi chớp chớp mắt với Hạ Vãn Lộ.
Vì thế Hạ Vãn Lộ long trọng đẩy ra tiểu thiên sứ, "Y Bảo, gọi bà ngoại ông ngoại!"
Lực sát thương của Y Bảo là vô hạn, đầu tiên ngoan ngoãn kêu một tiếng ông ngoại, sau đó trực tiếp nhào vào trong ngực Chu Lan, dường như quen nũng nịu kêu, "Bà ngoại bà ngoại, Y Bảo muốn ăn thịt ngan bà ngoại làm, mẹ nói là món ăn ngon nhất toàn thế giới. . . . . ."
Người lớn tuổi, chuyện vui vẻ nhất chính là làm món ăn, mà bọn trẻ thích ăn, huống chi Y Bảo lại là đứa bé xinh xắn lễ phép như vậy, lúc vừa vào cửa đã làm lòng bà vui vẻ không thôi, trải qua một khen ôm ấp lúc này, trên mặt lập tức nở hoa, ôm Y Bảo đi tới bàn ăn, "Ngoan ngoan ngoan! Mau tới! Y Bảo thích ăn, mỗi ngày bà ngoại đều làm!"
"Cám ơn bà ngoại!" Y Bảo bẹp, ở trên mặt Chu Lan hôn một cái.
Nhất thời, lòng của Chu Lan, biến hóa rồi. . . . . .
Đến đây, thiên hạ cuối cùng cũng thái bình, một bữa cơm già trẻ đều ăn rất vui mừng.
Trong bữa tiệc, tự nhiên lại hỏi một ít chuyện của Khả Tâm, đây chính là lần đầu tiên Khả Tâm tới nhà.
Hạ Vãn Lộ và Thư Khai nhìn nhau, tất nhiên là giấu diếm chuyện rối rắm của Khả Tâm và Tả Thần An, cũng không nói ân oán của nhà họ Diệp và nhà họ Tả, chỉ nói hiện giờ đang dạy học ở một trường học của Bắc Kinh, chuyện khác, về sau Chu Lan hỏi chỉ là đối phó qua loa mà thôi. . . . . .
Chu Lan đối với nghề nghiệp của Khả Tâm ngược lại rất là hài lòng, cô giáo, nhân phẩm nhất định sẽ không kém, lấy ra một hồng bao lớn, cùng một đôi chuông bạc, tặng cho Khả Tâm.
Khả Tâm vốn muốn từ chối, Hạ Vãn Lộ cười nói, "Khả Tâm, cô nhận đi, cũng không phải là vật gì quý trọng, chính là phong tục, lần đầu tiên cô tới nhà, bày tỏ nhà tôi tiếp nhận cô rồi."
Khả Tâm lại nhìn mắt Thư Khai, thấy anh cũng cười gật đầu, mới nhận.
Y Thần thấy, dính vào trong ngực bà ngoại, không thuận theo làm nũng, "Bà ngoại thiên vị mợ, Y Bảo cũng là lần đầu tiên tới nhà, tại sao không có bao tiền lì xì?"
Mọi người bật cười, hơn nữa Chu Lan, ở trong lòng đối với tiểu bảo bối này không ngừng yêu thương, vội vàng lấy ra cái thuộc về Y Bảo, "Làm sao không có? Bà ngoại chuẩn bị cho Y Bảo cái lớn hơn!"
Y Thần lúc này mới cười vui vẻ.
Hạ Vãn Lộ lại bởi vì tiếng gọi mợ này của Y Thần mà nhìn Thần An một cái, không biết tại sao, mỗi lần Y Thần gọi Khả Tâm là mợ, cũng có thể làm cho nơi nào đó trong lòng cô khẽ động, đây cũng thật là duyên phận, Khả Tâm nhất định chính là mợ của Y Thần. . . . . .
Lễ mừng năm mới ăn cơm không giống bình thường, uống chút rượu, tâm sự, thời gian trôi qua rất nhanh, một bữa cơm, không tự giác ăn đến hai giờ, Y Thần sau khi ăn no, dựa vào trong ngực bà ngoại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, vừa nhìn thời gian, đã sắp mười một giờ, quả thật không còn sớm. . . . . .
Chu Lan ôm Y Thần, bắt đầu sắp xếp chỗ ở, "Tối nay để Y Bảo ngủ cùng mẹ và lão đầu đi, Lộ Lộ và Khả Tâm ngủ ở phòng của Lộ Lộ trước kia, hai người đàn ông các con ngủ ở phòng của Thư Khai!"
"A ——"
Hạ Vãn Lộ và Khả Tâm cũng không có phát biểu ý kiến gì, Thư Khai và Tả Thần An đồng thời "A" lên tiếng, chọc cho Hạ Vãn Lộ bật cười.
"A cái gì a?" Chu Lan đình chỉ cười, ôm Y Thần vào trong phòng mình, còn vừa phân phó, "Lão đầu tử, pha nước nóng, tắm cho Y Bảo. . . . . ."
Thư Khai và Tả Thần An khổ sở nhìn nhau, quyết định tiếp tục dây dưa.
Đầu tiên là từng người rửa mặt, sau đó không để ý Hạ Vãn Lộ ngáp liên tục, bốn người cùng nhau nói chuyện phiếm với cha, vẫn hàn huyên tới khi Chu Lan đi ngủ, mới trở về phòng của mình ngủ.
Nhưng, ở cửa phòng Hạ Vãn Lộ, Thư Khai lại một tay lấy Khả Tâm từ bên cạnh Hạ Vãn Lộ kéo đi, cũng nhanh chóng biến mất vào trong phòng anh, động tác nhanh chóng làm cho Hạ Vãn Lộ gần như không thấy rõ chuyện gì xảy ra, mà Tả Thần An là cười híp mắt một bộ dạng không quan hệ tới anh dáng vẻ bất đắt dĩ theo sau cô vào phòng.
Hôm nay đi đường cả ngày, nói thật, Hạ Vãn Lộ thật sự là mệt mỏi. Gần đây, rất dễ dàng mệt mỏi, hơn nữa còn thích ngủ, cho nên, chịu đến lúc này, mí mắt đúng là không mở ra nổi, nhìn thấy giường, cô liền chui vào, lập tức lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.