Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 273: Ngoại truyện 13: EM LÀ CỦA ANH SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU
Cát Tường Dạ
18/05/2016
Lúc Kỷ Tử Ngang đang
lúng túng thì đám bạn học không dấu vết chuyển qua đề tài tán gẫu khác,
hưng phấn qua đi, trong lúc cả đám đang nói chuyện cười đùa ầm ĩ cả
khoang máy bay thì giờ đây biến thành trò chuyện thầm thì giữa hai
người.
Bên này, Thần Hi, Tả Thần An và Kỷ Tử Ngang nói chuyện cũng khá nhiều, mà cô, ngay cả nghe, cũng giống như là đi vào cõi thần tiên . . . . . . Thuận
Thuận
Thân là bác sĩ Kỷ Tử Ngang từ trước đến nay vẫn luôn thận trọng, tự nhiên dễ dàng phát hiện sự khác thường của cô. Lúc trước Tả Thần Hi được xưng tụng là nói nhiều, nhưng sau khi kết hôn, làm sao toàn bộ tính tình của một người lại thay đổi được nhiều như vậy chứ! Lần nữa quan sát tỉ mỉ, lại phát hiện suy nghĩ của cô không có ở đây, ngồi ở đó thất thần, giữa lông mày thoáng hiện lên vẻ u buồn nhàn nhạt. . . . . .
Suy nghĩ kia của anh lại một lần nữa hiện lên, có lẽ, cô trôi qua cũng không hạnh phúc. Có một câu nói như thế này, hạnh phúc của phụ nữ có thể nhìn ra được từ trên khuôn mặt cô ấy, những lời này cũng không phải là không có đạo lý. . . . . .
Du
Vì vậy, anh bắt đầu kể một số chuyện thú vị, ví như bộ dạng anh lúc mới ra nước ngoài quẫn bách xấu hổ như thế nào, chuyện cười giữa anh và chủ cho thuê phòng, cùng với chuyện lần đầu tiên anh được làm bác sĩ mổ chính, làm bộ trấn định như thế nào, kể cả chuyện sau khi giải phẫu xong anh lập tức ngã xuống đất bất tỉnh. . . . . .
Thần Hi vốn đang thất thần, dần dần bị lời nói của anh hấp dẫn, dần dần nghe thấy thú vị, hơn nữa khi cô nghe được có một người phụ nữ phương đông nhìn trộm anh tắm rửa, không khỏi cười ra tiếng, gọi thẳng anh là "Lam nhan họa thủy" . . . . . .
Kỷ Tử Ngang thấy cuối cùng cô cũng vui vẻ, trong lòng rõ ràng dâng lên cảm giác thành tựu vì đạt được mục đích, ngay cả chính anh cũng cảm thấy buồn bực, tại sao làm cho Thần Hi nở nụ cười, anh lại vui vẻ? Chẳng lẽ anh còn yêu cô? Du
Lòng anh không khỏi suy sụp, một vòng một vòng nhộn nhạo mở ra . . . . . .
Từ trung học đã bắt đầu thích cô, nhưng khi đó mục tiêu thi đậu vào trường cao đẳng là quan trọng nhất, anh không dám nói với cô, huống chi, cô lại là người con gái kiêu ngạo, ở trước mặt cô, anh cũng rất lo lắng, sau lại lên đại học, thật vất vả mới có can đảm, lại nghe nói cô điên cuồng yêu một người đàn ông tên là Tống Sở. . . . . .
Từ đó về sau, anh niêm phong tình yêu của cô cất vào nơi sâu nhất trong lòng, sau khi tốt nghiệp lại đi ra nước ngoài, những năm qua cũng không phải chưa từng có bạn gái, chỉ là hợp thì đến không hợp thì chia tay, không có một người nào có thể làm cho anh nảy sinh ý tưởng kết hôn. Người con gái Tả Thần Hi này đã bị niêm phong vào trong trí nhớ của anh, mặc dù ở nơi đất khách quê người thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới, nhưng anh cho là, chỉ là nhớ tới mà thôi, những rung động của năm đó đã theo thời gian trôi qua mà bị quên lãng, nhưng, không nghĩ tới chính là, trong nháy mắt gặp lại này, mặt của cô tái nhợt, lông mày nhíu lại, lại có thể níu chặt tim của anh, anh lại có thể bởi vì nụ cười của cô mà vui vẻ, bởi vì cô buồn mà lo lắng. . . . . .
Anh cũng không dám nghĩ tiếp, ánh mắt cũng dời từ trên mặt Tả Thần Hi đi, nhiều năm trước, anh đã bị phán “knockout”, giờ phút này, anh càng không có tư cách. . . . . .
Vì vậy liền đổi đề tài, nói về con gái của cô, anh biết, phụ nữ đã kết hôn, cho dù hạnh phúc hay không, đứa bé đều là kiêu ngạo lớn nhất của họ, quả nhiên, nói tới hai tiểu tử kia, Thần Hi rõ ràng nói nhiều hơn hẳn, mỗi đứa trẻ đều trải qua quá trình trưởng thành, cũng là niềm kiêu hãnh của cô, lúc cô nói liên tục, trên mặt cô tràn đầy ánh sáng. . . . . .
Kỷ Tử Ngang và cô, hai người tán gẫu, anh chân thành lắng nghe, nghe giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của cô, nhìn chăm chú nụ cười mỉm điềm đạm trên mặt cô, anh giống như xuyên qua thời không, thấy được chính cô lúc học trung học kia, một đôi mắt xinh đẹp sáng rỡ trong suốt, chân mày khóe mắt đều là sáng rỡ hy vọng, khi anh và mấy bạn nam khác nghe cô nói lý tưởng của mình. . . . . .
Giữa trưa máy bay đã đến Tam Á, không giống như các vùng nhiệt đới khác, nơi đây làm cho hai mắt Tả Thần Hi tỏa sáng, ngay cả hơi thở của biển cũng khác, làm cho cô cảm giác không giống như Bắc Kinh!
Trên đường đi đến khách sạn, cả quãng đường cô đều mở cửa sổ ra, hít không khí của gió mát nơi này tràn đầy cả khoang phổi.
Bọn họ thuê một khách sạn gần bờ biển.
Lúc phân chia phòng ở, cô và Phương Di một phòng, Tả Thần An và Kỷ Tử Ngang một phòng.
Cô rất thích căn phòng gần biển này, kéo mở rèm cửa sổ to lớn, bầu trời và mặt biển một màu xanh biếc bao la hùng vĩ, thật sự giống như có thể hút hết mọi sự vật theo dòng xoáy của thủy triều biến mất. . . . . .
Ngày đầu tiên cũng không có hoạt động du ngoạn chính thức nào, mọi người đề nghị trước tiên nghỉ ngơi, gần tối rồi hãy xuống biển bơi lội. Cho nên, Tả Thần Hi ngồi ở phía trước cửa sổ, tận tình hít thở không khí mặn chát, nghe âm thanh đá ngầm va vào nhau, khi tâm trạng của cô đang hoàn toàn hòa theo cảnh sắc xinh đẹp nơi này thì điện thoại di động của cô lại vang lên, là Tống Sở, thời gian gọi đến thật đúng là chính xác. . . . . .
"Mẹ, mẹ đến bờ biển rồi sao?" Trong điện thoại di động truyền tới cũng là giọng nói của con trai.
"Đến rồi! Bảo bối, con đang làm gì đó?" Nhất định là Tống Sở bảo bé gọi điện thoại, cô đã nghe giọng nói của anh ở bên cạnh truyền tới: hỏi mẹ ở chung với ai. . . . . .
"Mẹ, chúng ta ở nhà bà nội! Mẹ ở chung với ai vậy?"
A! Cũng biết. . . . . .
"Mẹ ở cùng với bạn học, tại sao các người không đi ra ngoài chơi?"
"Ba nói, muốn đi cùng mẹ mới có ý nghĩa, chờ lần sau mẹ trở về chúng ta lại đi Hàn Quốc!" Ở bên kia Hạo Nhiên rất trịnh trọng nói.
Tả Thần Hi không khỏi khẽ mỉm cười, xem ra con trai cũng rất tán thành cách này của Tống Sở. . . . . .
"Được, lần sau lại đi! Con ở nhà bà nội phải nghe lời. . . . . ." Giống như các bà mẹ khác, cô lại dong dong dài dài một hồi mới kết thúc cú điện thoại này.
Chỉ là, cô cũng không có thấy, tình hình nhà họ Tống sau khi tắt điện thoại.
Mặt Trịnh Hữu Đào khó chịu đi ra, nói với Tống Sở, "Đã làm mẹ, làm sao lại giống như cô gái nhỏ, còn một mình đi ra ngoài du lịch, vừa đi chính là bảy ngày, giống cái gì đây!"
"Mẹ, Thần Hi là tụ hội bạn học. . . . . ." Tống Sở không hy vọng mẹ hiểu lầm Thần Hi, nói chuyện giúp vợ mình.
"Con thật là ngốc mà! Chính vì tụ hội bạn học mới dễ dàng xảy ra vấn đề! Chưa từng nghe qua sao? Tụ hội bạn học, một đôi lại một đôi bị tan rã! Nam nam nữ nữ đi ra ngoài một tuần lễ còn không xảy ra chút chuyện sao? ! Con nghĩ cho kỹ!" Trịnh Hữu Đào trợn mắt nhìn con trai một cái.
"Mẹ! Làm sao có thể chứ! Thần An cũng đi!"
"Vậy thì thế nào? Mẹ nói rồi đó, con không quản vợ cho tốt, sớm muộn gì thua thiệt chính là con!" Bộ dạng Trịnh Hữu Đào rất là tức giận.
Tống Sở chỉ là cười cười, trong lòng lại âm thầm hiện lên đau buồn, lần tụ hội bạn học này, nói vậy Kỷ Tử Ngang chắc cũng đi . . . . . .
"Anh!" Ở một bên Tống Ngọc cũng kêu lên, "Không phải nói đi Hàn Quốc sao? Tại sao có thể bởi vì một mình cô ta liền thay đổi chứ? Cô ta không đi chúng ta cũng có thể đi!"
Trên mặt Tống Sở hơi cứng lại, "Lần sau đi không phải cũng như vậy sao? Nếu không nghỉ đông rồi đi, cần gì chen chúc trên đỉnh núi Goldenweek chứ!"
"Vậy nếu như Thần Hi muốn đi, anh cũng không cảm thấy đỉnh núi Goldenweek chật chội? Anh chính là thiên vị!" Tống Ngọc mất hứng nói thầm.
"Hiện tại muốn đi Hàn Quốc cũng không kịp! Nếu không. . . . . . Chúng ta đi những nơi khác chơi đùa một chút chứ? Tìm nơi nào ở gần đây, mình lái xe đi! Em mới mua xe không muốn luyện tay lái một chút sao?" Tống Sở bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đề nghị.
"Không cần! Luyện tay lái em có thể luyện vào Chủ nhật! Thật vất vả mới có bảy ngày nghỉ này em muốn đi nơi nào xa một chút!"
"Được rồi. . . . . . Vậy em chọn đi. . . . . ." Đối với em gái Tống Ngọc này, Tống Sở không cách nào cự tuyệt. . . . . .
Không biết, lúc này hai tiểu tử kia đã chạy ra ngoài, đứng cách ba ba một khoảng khá xa trao đổi ánh mắt với nhau, Y Thần cúi đầu nói thầm một câu, "Em không thích cùng cô cô đi chơi. . . . . . Có thể không đi thì thật là tốt. . . . . ."
"Anh cũng không thích. . . . . . Chúng ta về nhà ông cố ngoại thôi. . . . . ." Hạo Nhiên lôi kéo bàn tay của em gái.
Y Thần chẹp chẹp cái miệng nhỏ, lắc đầu, "Ba nhất định không cho phép . . . . . ."
Hạo Nhiên cúi gằm đầu, "Đúng vậy. . . . . ." Bỗng nhiên, hai mắt bé sáng lên, "Hừ, anh có cách này. . . . . ."
"Cách gì?" Y Thần cho là anh trai có thể nghĩ ra cách không đi du lịch với cô cô.
Hạo Nhiên che miệng cười trộm, ở bên tai bé nói thầm, Y Thần trợn to mắt, "Không được Hạo Nhiên, anh sẽ bị đánh!"
"Anh mới không sợ!" Hạo Nhiên hất cằm lên, "Em chờ xem!"
"Vậy em giúp anh nha!" Y Thần vậy mà muốn cùng Hạo Nhiên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.
"Không cần! Em mới là sẽ bị đánh, ông bà nội sẽ không để cho ba ba đánh anh đâu!" Hạo Nhiên sớm đã rút ra kinh nghiệm.
——— —————— —————— —————— —————— ————
Chạng vạng tối trên bãi biển, đám mây như lửa đỏ thiêu đốt một nửa bầu trời. Tả Thần Hi mặc đồ tắm, khoác khăn tắm lớn, cùng ngồi với Phương Di trên bờ cát, cát trắng tạo thành đồ trang sức vây quanh lấy những ngón chân, hết sức thoải mái.
Tả Thần An và những bạn nam khác xuống biển bơi mấy vòng, trở lại gọi chị, "Thần Hi! Xuống! Tới bờ biển không bơi lội ngồi như vậy làm gì? !"
"Kỹ thuật bơi lội của chị không tốt lắm. . . . . ." Cô cũng chỉ biết một vài động tác bới đơn giản, không dám xuống biển bêu xấu mình. . . . . .
"Có em đây!" Anh bắt lấy cổ tay của cô.
Đúng lúc dưới biển cũng có người kêu Phương Di xuống nước, "Tôi đi trước, chị em hai người cứ từ từ thương lượng!" Phương Di ném xuống câu này, liền chạy ù đi.
Dưới sự cưỡng bách của Thần An, cô tháo khăn tắm ra, dắt tay Thần An, đi xuống nước.
Lúc đó, Kỷ Tử Ngang vừa đúng bơi trở về, tầm mắt liền bị một bức tranh như vậy thu hút: mặt trời chiều ngã về tây, hạt cát giống như phủ một tầng ánh kim, nước biển lăn tăn, cũng phiếm ánh kim, mà cô, giống như tiên nữ được bao bọc một tầng ánh sáng lấp lánh theo dòng nước mà đến, mặc dù đồ bơi bảo thủ, nhưng vóc người uyển chuyển của cô không thể nghi ngờ hoàn toàn hiện rõ, đã là mẹ của mấy đứa bé, đường cong lả lướt, màu da như tuyết, để tóc dần dần thấm ướt nước, càng tô thêm vẻ nữ tính và cảm giác quyến rũ của cô. . . . . .
Bên này, Thần Hi, Tả Thần An và Kỷ Tử Ngang nói chuyện cũng khá nhiều, mà cô, ngay cả nghe, cũng giống như là đi vào cõi thần tiên . . . . . . Thuận
Thuận
Thân là bác sĩ Kỷ Tử Ngang từ trước đến nay vẫn luôn thận trọng, tự nhiên dễ dàng phát hiện sự khác thường của cô. Lúc trước Tả Thần Hi được xưng tụng là nói nhiều, nhưng sau khi kết hôn, làm sao toàn bộ tính tình của một người lại thay đổi được nhiều như vậy chứ! Lần nữa quan sát tỉ mỉ, lại phát hiện suy nghĩ của cô không có ở đây, ngồi ở đó thất thần, giữa lông mày thoáng hiện lên vẻ u buồn nhàn nhạt. . . . . .
Suy nghĩ kia của anh lại một lần nữa hiện lên, có lẽ, cô trôi qua cũng không hạnh phúc. Có một câu nói như thế này, hạnh phúc của phụ nữ có thể nhìn ra được từ trên khuôn mặt cô ấy, những lời này cũng không phải là không có đạo lý. . . . . .
Du
Vì vậy, anh bắt đầu kể một số chuyện thú vị, ví như bộ dạng anh lúc mới ra nước ngoài quẫn bách xấu hổ như thế nào, chuyện cười giữa anh và chủ cho thuê phòng, cùng với chuyện lần đầu tiên anh được làm bác sĩ mổ chính, làm bộ trấn định như thế nào, kể cả chuyện sau khi giải phẫu xong anh lập tức ngã xuống đất bất tỉnh. . . . . .
Thần Hi vốn đang thất thần, dần dần bị lời nói của anh hấp dẫn, dần dần nghe thấy thú vị, hơn nữa khi cô nghe được có một người phụ nữ phương đông nhìn trộm anh tắm rửa, không khỏi cười ra tiếng, gọi thẳng anh là "Lam nhan họa thủy" . . . . . .
Kỷ Tử Ngang thấy cuối cùng cô cũng vui vẻ, trong lòng rõ ràng dâng lên cảm giác thành tựu vì đạt được mục đích, ngay cả chính anh cũng cảm thấy buồn bực, tại sao làm cho Thần Hi nở nụ cười, anh lại vui vẻ? Chẳng lẽ anh còn yêu cô? Du
Lòng anh không khỏi suy sụp, một vòng một vòng nhộn nhạo mở ra . . . . . .
Từ trung học đã bắt đầu thích cô, nhưng khi đó mục tiêu thi đậu vào trường cao đẳng là quan trọng nhất, anh không dám nói với cô, huống chi, cô lại là người con gái kiêu ngạo, ở trước mặt cô, anh cũng rất lo lắng, sau lại lên đại học, thật vất vả mới có can đảm, lại nghe nói cô điên cuồng yêu một người đàn ông tên là Tống Sở. . . . . .
Từ đó về sau, anh niêm phong tình yêu của cô cất vào nơi sâu nhất trong lòng, sau khi tốt nghiệp lại đi ra nước ngoài, những năm qua cũng không phải chưa từng có bạn gái, chỉ là hợp thì đến không hợp thì chia tay, không có một người nào có thể làm cho anh nảy sinh ý tưởng kết hôn. Người con gái Tả Thần Hi này đã bị niêm phong vào trong trí nhớ của anh, mặc dù ở nơi đất khách quê người thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới, nhưng anh cho là, chỉ là nhớ tới mà thôi, những rung động của năm đó đã theo thời gian trôi qua mà bị quên lãng, nhưng, không nghĩ tới chính là, trong nháy mắt gặp lại này, mặt của cô tái nhợt, lông mày nhíu lại, lại có thể níu chặt tim của anh, anh lại có thể bởi vì nụ cười của cô mà vui vẻ, bởi vì cô buồn mà lo lắng. . . . . .
Anh cũng không dám nghĩ tiếp, ánh mắt cũng dời từ trên mặt Tả Thần Hi đi, nhiều năm trước, anh đã bị phán “knockout”, giờ phút này, anh càng không có tư cách. . . . . .
Vì vậy liền đổi đề tài, nói về con gái của cô, anh biết, phụ nữ đã kết hôn, cho dù hạnh phúc hay không, đứa bé đều là kiêu ngạo lớn nhất của họ, quả nhiên, nói tới hai tiểu tử kia, Thần Hi rõ ràng nói nhiều hơn hẳn, mỗi đứa trẻ đều trải qua quá trình trưởng thành, cũng là niềm kiêu hãnh của cô, lúc cô nói liên tục, trên mặt cô tràn đầy ánh sáng. . . . . .
Kỷ Tử Ngang và cô, hai người tán gẫu, anh chân thành lắng nghe, nghe giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của cô, nhìn chăm chú nụ cười mỉm điềm đạm trên mặt cô, anh giống như xuyên qua thời không, thấy được chính cô lúc học trung học kia, một đôi mắt xinh đẹp sáng rỡ trong suốt, chân mày khóe mắt đều là sáng rỡ hy vọng, khi anh và mấy bạn nam khác nghe cô nói lý tưởng của mình. . . . . .
Giữa trưa máy bay đã đến Tam Á, không giống như các vùng nhiệt đới khác, nơi đây làm cho hai mắt Tả Thần Hi tỏa sáng, ngay cả hơi thở của biển cũng khác, làm cho cô cảm giác không giống như Bắc Kinh!
Trên đường đi đến khách sạn, cả quãng đường cô đều mở cửa sổ ra, hít không khí của gió mát nơi này tràn đầy cả khoang phổi.
Bọn họ thuê một khách sạn gần bờ biển.
Lúc phân chia phòng ở, cô và Phương Di một phòng, Tả Thần An và Kỷ Tử Ngang một phòng.
Cô rất thích căn phòng gần biển này, kéo mở rèm cửa sổ to lớn, bầu trời và mặt biển một màu xanh biếc bao la hùng vĩ, thật sự giống như có thể hút hết mọi sự vật theo dòng xoáy của thủy triều biến mất. . . . . .
Ngày đầu tiên cũng không có hoạt động du ngoạn chính thức nào, mọi người đề nghị trước tiên nghỉ ngơi, gần tối rồi hãy xuống biển bơi lội. Cho nên, Tả Thần Hi ngồi ở phía trước cửa sổ, tận tình hít thở không khí mặn chát, nghe âm thanh đá ngầm va vào nhau, khi tâm trạng của cô đang hoàn toàn hòa theo cảnh sắc xinh đẹp nơi này thì điện thoại di động của cô lại vang lên, là Tống Sở, thời gian gọi đến thật đúng là chính xác. . . . . .
"Mẹ, mẹ đến bờ biển rồi sao?" Trong điện thoại di động truyền tới cũng là giọng nói của con trai.
"Đến rồi! Bảo bối, con đang làm gì đó?" Nhất định là Tống Sở bảo bé gọi điện thoại, cô đã nghe giọng nói của anh ở bên cạnh truyền tới: hỏi mẹ ở chung với ai. . . . . .
"Mẹ, chúng ta ở nhà bà nội! Mẹ ở chung với ai vậy?"
A! Cũng biết. . . . . .
"Mẹ ở cùng với bạn học, tại sao các người không đi ra ngoài chơi?"
"Ba nói, muốn đi cùng mẹ mới có ý nghĩa, chờ lần sau mẹ trở về chúng ta lại đi Hàn Quốc!" Ở bên kia Hạo Nhiên rất trịnh trọng nói.
Tả Thần Hi không khỏi khẽ mỉm cười, xem ra con trai cũng rất tán thành cách này của Tống Sở. . . . . .
"Được, lần sau lại đi! Con ở nhà bà nội phải nghe lời. . . . . ." Giống như các bà mẹ khác, cô lại dong dong dài dài một hồi mới kết thúc cú điện thoại này.
Chỉ là, cô cũng không có thấy, tình hình nhà họ Tống sau khi tắt điện thoại.
Mặt Trịnh Hữu Đào khó chịu đi ra, nói với Tống Sở, "Đã làm mẹ, làm sao lại giống như cô gái nhỏ, còn một mình đi ra ngoài du lịch, vừa đi chính là bảy ngày, giống cái gì đây!"
"Mẹ, Thần Hi là tụ hội bạn học. . . . . ." Tống Sở không hy vọng mẹ hiểu lầm Thần Hi, nói chuyện giúp vợ mình.
"Con thật là ngốc mà! Chính vì tụ hội bạn học mới dễ dàng xảy ra vấn đề! Chưa từng nghe qua sao? Tụ hội bạn học, một đôi lại một đôi bị tan rã! Nam nam nữ nữ đi ra ngoài một tuần lễ còn không xảy ra chút chuyện sao? ! Con nghĩ cho kỹ!" Trịnh Hữu Đào trợn mắt nhìn con trai một cái.
"Mẹ! Làm sao có thể chứ! Thần An cũng đi!"
"Vậy thì thế nào? Mẹ nói rồi đó, con không quản vợ cho tốt, sớm muộn gì thua thiệt chính là con!" Bộ dạng Trịnh Hữu Đào rất là tức giận.
Tống Sở chỉ là cười cười, trong lòng lại âm thầm hiện lên đau buồn, lần tụ hội bạn học này, nói vậy Kỷ Tử Ngang chắc cũng đi . . . . . .
"Anh!" Ở một bên Tống Ngọc cũng kêu lên, "Không phải nói đi Hàn Quốc sao? Tại sao có thể bởi vì một mình cô ta liền thay đổi chứ? Cô ta không đi chúng ta cũng có thể đi!"
Trên mặt Tống Sở hơi cứng lại, "Lần sau đi không phải cũng như vậy sao? Nếu không nghỉ đông rồi đi, cần gì chen chúc trên đỉnh núi Goldenweek chứ!"
"Vậy nếu như Thần Hi muốn đi, anh cũng không cảm thấy đỉnh núi Goldenweek chật chội? Anh chính là thiên vị!" Tống Ngọc mất hứng nói thầm.
"Hiện tại muốn đi Hàn Quốc cũng không kịp! Nếu không. . . . . . Chúng ta đi những nơi khác chơi đùa một chút chứ? Tìm nơi nào ở gần đây, mình lái xe đi! Em mới mua xe không muốn luyện tay lái một chút sao?" Tống Sở bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đề nghị.
"Không cần! Luyện tay lái em có thể luyện vào Chủ nhật! Thật vất vả mới có bảy ngày nghỉ này em muốn đi nơi nào xa một chút!"
"Được rồi. . . . . . Vậy em chọn đi. . . . . ." Đối với em gái Tống Ngọc này, Tống Sở không cách nào cự tuyệt. . . . . .
Không biết, lúc này hai tiểu tử kia đã chạy ra ngoài, đứng cách ba ba một khoảng khá xa trao đổi ánh mắt với nhau, Y Thần cúi đầu nói thầm một câu, "Em không thích cùng cô cô đi chơi. . . . . . Có thể không đi thì thật là tốt. . . . . ."
"Anh cũng không thích. . . . . . Chúng ta về nhà ông cố ngoại thôi. . . . . ." Hạo Nhiên lôi kéo bàn tay của em gái.
Y Thần chẹp chẹp cái miệng nhỏ, lắc đầu, "Ba nhất định không cho phép . . . . . ."
Hạo Nhiên cúi gằm đầu, "Đúng vậy. . . . . ." Bỗng nhiên, hai mắt bé sáng lên, "Hừ, anh có cách này. . . . . ."
"Cách gì?" Y Thần cho là anh trai có thể nghĩ ra cách không đi du lịch với cô cô.
Hạo Nhiên che miệng cười trộm, ở bên tai bé nói thầm, Y Thần trợn to mắt, "Không được Hạo Nhiên, anh sẽ bị đánh!"
"Anh mới không sợ!" Hạo Nhiên hất cằm lên, "Em chờ xem!"
"Vậy em giúp anh nha!" Y Thần vậy mà muốn cùng Hạo Nhiên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.
"Không cần! Em mới là sẽ bị đánh, ông bà nội sẽ không để cho ba ba đánh anh đâu!" Hạo Nhiên sớm đã rút ra kinh nghiệm.
——— —————— —————— —————— —————— ————
Chạng vạng tối trên bãi biển, đám mây như lửa đỏ thiêu đốt một nửa bầu trời. Tả Thần Hi mặc đồ tắm, khoác khăn tắm lớn, cùng ngồi với Phương Di trên bờ cát, cát trắng tạo thành đồ trang sức vây quanh lấy những ngón chân, hết sức thoải mái.
Tả Thần An và những bạn nam khác xuống biển bơi mấy vòng, trở lại gọi chị, "Thần Hi! Xuống! Tới bờ biển không bơi lội ngồi như vậy làm gì? !"
"Kỹ thuật bơi lội của chị không tốt lắm. . . . . ." Cô cũng chỉ biết một vài động tác bới đơn giản, không dám xuống biển bêu xấu mình. . . . . .
"Có em đây!" Anh bắt lấy cổ tay của cô.
Đúng lúc dưới biển cũng có người kêu Phương Di xuống nước, "Tôi đi trước, chị em hai người cứ từ từ thương lượng!" Phương Di ném xuống câu này, liền chạy ù đi.
Dưới sự cưỡng bách của Thần An, cô tháo khăn tắm ra, dắt tay Thần An, đi xuống nước.
Lúc đó, Kỷ Tử Ngang vừa đúng bơi trở về, tầm mắt liền bị một bức tranh như vậy thu hút: mặt trời chiều ngã về tây, hạt cát giống như phủ một tầng ánh kim, nước biển lăn tăn, cũng phiếm ánh kim, mà cô, giống như tiên nữ được bao bọc một tầng ánh sáng lấp lánh theo dòng nước mà đến, mặc dù đồ bơi bảo thủ, nhưng vóc người uyển chuyển của cô không thể nghi ngờ hoàn toàn hiện rõ, đã là mẹ của mấy đứa bé, đường cong lả lướt, màu da như tuyết, để tóc dần dần thấm ướt nước, càng tô thêm vẻ nữ tính và cảm giác quyến rũ của cô. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.