Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 294: NGOẠI TRUYỆN 33: EM LÀ CỦA ANH SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU
Cát Tường Dạ
30/08/2016
Tống Sở đi ra ngoài ba ngày mới về nhà, trong lòng có chút thấp thỏm.
Điện thoại di động vô ý rơi trong nước, cũng không biết Thần Hi có gọi điện cho anh không, có điều, ba ngày nay ở bên ngoài, tinh thần có chút không tập trung, cảm giác giống như có chuyện sắp xảy ra vậy.
Cho nên, rốt cuộc vẫn là vội vã chạy về.
Nhưng, lần về nhà này, nhìn thấy chính là cô để lại tờ giấy thỏa thuận ly hôn cho anh……
Trong giấy thỏa thuận ghi rõ, sau khi ly hôn Hạo Nhiên sẽ thuộc quyền nuôi dưỡng của anh, cô trả tiền cấp dưỡng một lần với số tiền kếch xù, về phần căn biệt thự nhà họ Tống ở này cũng để lại cho anh……
Ly hôn……
Hai chữ này đong đưa trước mặt anh, sáng chói làm mắt anh đau nhói, trong lòng cũng giống như có một vết dao sắc bén cứa qua, rất đau.
Anh cho tới bây giờ đều không muốn ly hôn với cô……
Anh cầm điện thoại nhà bắt đầu liên tục gọi điện cho Thần Hi, liên tục gọi mấy cuộc, đều trong tình trạng tắt máy, anh gọi điện đến văn phòng làm việc của cô, cũng không ai nghe máy……
Dự cảm chẳng lành chạy thẳng lên não.
Anh cầm giấy thỏa thuận ly hôn nhấc chân lao ra khỏi phòng, lại trên hành lang gặp được mẹ mình.
Trịnh Hữu Đào thấy anh cũng cực kỳ hoảng sợ, “Con trai! Thần Hi đã xảy ra chuyện rồi!”
“Sao ạ?” Trong lòng anh bỗng nhiên một trận lạnh lẽo.
“Nó…… Phạm vào một vụ án, đã bị bắt giam!” Trịnh Hữu Đào hoảng hoảng hốt hốt khẩn trương nói cho anh biết.
Anh nắm chặt tờ giấy thỏa thuận ly hôn lao ra khỏi nhà, lái xe chạy thẳng tới nhà nhà họ Tả.
Lúc này nhà họ Tả là một mảnh ảm đạm u buồn, ba người đàn ông nhà họ Tả nhìn thấy anh cái gì cũng không nói, chỉ có cậu em vợ Thần An, ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người, trong lòng anh bồn chồn, chân như nhũn ra.
“Cha, Thần Hi……” Anh biết mình xuất hiện quá muộn, nhưng bây giờ không phải lúc để giải thích, anh chỉ muốn biết Thần Hi là không có chuyện gì.
“Rốt cuộc anh cũng nhớ tới Thần Hi rồi!? Hai ngày nay anh TM* đi đâu hả?” Tả Thần An phát tất cả tức giận lên trên người anh, nếu không phải Tả Thần Viễn kéo lại, đoán chừng còn muốn đánh người.
Anh không phản bác được……
Ba vợ không chịu được làm phiền, lên tiếng ngăn lại mấy câu hỏi chất vấn đang nổi giận của Thần An, bốn người đàn ông ngồi xuống, ngược lại tất cả đều im lặng.
Sau đó, đại luật sư Tiêu Y Đình đến, mang đến lại là tin tức khá bất lợi.
Anh lúc này rốt cuộc mới biết Thần Hi là thế nào bị cuốn vào trong vụ án. Vướng vào làm ăn phi pháp. Phải bị phán tù chung thân.
Tim của anh, chìm vào đáy cốc……
Trong lòng chỉ có một ý niệm, trong sinh mệnh của anh có lẽ sẽ không bao giờ có cô nữa……
Cuộc sống chưa từng thấy một mảnh xám xịt như vậy, thì ra là, cô vẫn là ánh mặt trời trong sinh mệnh của anh, bắt đầu từ mười năm trước đã như thế……
Cô sáng chói và mạnh mẽ tiến vào sinh mệnh của anh, giống như ánh mặt trời, từ đó chi phối anh tất cả, mà anh, lại giống như hoa hướng dương, dựa vào ánh sáng của cô mà sống, chuyển động vây quanh cô, đã từng cảm thấy như vậy rất là vất vả, không phải mình, thì ra là, nếu như không có ánh mặt trời, anh vốn sống không nổi……
Cô làm ăn phi pháp sao? Cô gái như ánh mặt như thế mà làm ăn phi pháp sao? Anh không tin……
Anh muốn nói ra sự nghi ngờ của mình, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của ba người đàn ông nhà họ Tả, liền hiểu, anh có thể nghĩ ra được chuyện này, vậy ba người kia, sao lại không nghĩ tới được? Có điều……
Ở trước mặt người nhà họ Tả đầy cường đại, anh lại lần nữa tự ti……
Một đêm ấy, kết luận gì cũng không ra, cuối cùng Tả Tư Tuyền ra lệnh, đều đi nghỉ ngơi, chuyện này ngày mai lại nói!
Cô đang ở trong tù, anh có thể yên tâm đi nghỉ ngơi sao? Tả Thần An và Tả Thần Viễn cũng không động tĩnh.
“Chính các con không nghỉ ngơi tốt thì làm sao cứu Thần Hi? Toàn bộ đi ngủ hết! Ngày mai đầu óc minh mẫn lại nghĩ cách!” Tả Tư Tuyền nổi giận.
Như vậy, Tả Thần An và Tả Thần Viễn mới đi về phòng, mà anh, lại không biết đi đâu nữa……
Căn nhà ở Vân Hồ, không có phòng của anh……
Huống chi, anh ở trước mặt ba người đàn ông này, không tìm thấy vị trí thuộc về mình, anh chỉ thấy không có cách nào vượt qua khoảng cách ấy……
Cuối cùng, vẫn là lựa chọn về nhà……
Truyện Kinh thành Tam Thiếu, ngoại truyện Thần Hi, chỉ đăng trên trang web diendanlequydon.com
Khi trở lại biệt thự, đã muộn rồi. Nhưng lại khác với thường ngày là, đèn trong nhà vẫn sáng, cha mẹ vẫn còn chưa ngủ, ở nhà chờ anh trở về, mà con trai Hạo Nhiên, lại đang ngủ trong lòng mẹ mình.
“Ba, mẹ, vẫn chưa ngủ!” Anh cảm thấy rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức một câu cũng không muốn nói.
“Con trai, con đi tới nhà họ Tả rồi sao?” Trịnh Hữu Đào đuổi theo hỏi.
Mặc dù anh cái gì cũng không muốn nói, nhưng mà ba mẹ đã đợi mình lâu như vậy, cũng là đang lo lắng cho Thần Hi, vì vậy ngồi xuống gật đầu một cái.
“Sao hả? Rốt cuộc Thần Hi sao rồi?” Tống Lập Danh cũng hỏi.
“Có thể…… Có chút khó khăn……” Anh không muốn nói ra hai chữ làm ăn phi pháp, hai chữ này hậu quả phải gánh thật quá nghiêm trọng, anh không muốn nghĩ tới, chỉ cần nghĩ tới sẽ cảm thấy rất đau……
“Vậy phải ngồi tù?” Trịnh Hữu Đào trợn hai mắt.
Tống Sở không muốn ba mẹ phải lo lắng, thở ra một hơi. “Bây giờ còn chưa biết, có lẽ không có việc gì, ba mẹ đừng lo lắng, đi ngủ đi.”
“Nhà họ Tả quyền thế lớn như vậy, chẳng lẽ nhìn con gái ngồi tù sao?” Trịnh Hữu Đào chậc chậc miệng.
“Bà biết gì chứ? Ai có thể lớn hơn pháp luật chứ?” Tống Lập Danh trách cứ nói.
Trịnh Hữu Đào xem thường, ánh mắt rơi vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay Tống Sở, “Đây là cái gì vậy?” Thật ra thì, giấy thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn, bà sớm đã nhìn thấy, cũng chỉ là biết rõ còn hỏi, đưa đến vấn đề mình muốn hỏi nhất thôi.
“Không có gì.” Tống Sở theo bản năng giấu đi. Thỏa thuận ly hôn, lúc anh đi ra ngoài đã mang lên xe, trở về thuận tay cầm lấy. Anh không
Muốn ly hôn, cũng sẽ không ly hôn, phần thỏa thuận này anh cũng sẽ không ký tên, cho nên không cần phải cho người lớn nhìn thấy.
“Ly…… Thỏa thuận ly hôn?” Trịnh Hữu Đào nhìn thấy một chữ, giả vờ suy đoán nói, thật ra thì đã sớm biết rõ rồi.
“Con muốn ly hôn?” Tống Lập Danh khẽ nhíu mày.
“Không, không phải……” Tống Sở lập tức phủ nhận.
“Chuyện mới vừa xảy ra lại ly hôn ngay dường như hơi quá đáng rồi, này đối với thanh danh của con cũng không tốt, hơn nữa bây giờ tất cả đều chưa được sáng tỏ, ngộ nhỡ…….” Tống Lập Danh nhắc nhở anh, điều này cũng không đại biểu Tống Lập Danh là đang quan tâm đến cô con dâu Thần Hi này, mà đứng ở góc đọ Tống Sở mà suy nghĩ vấn đề, Tống Sở trong thương giới còn đang vùng vẫy bươn chải, hôm nay cũng là con rể nhà họ Tả đại danh đỉnh đỉnh, nói thế nào cũng dính chút hào quang nhà họ Tả, Thần Hi vừa xảy ra chuyện liền ly hôn, chỉ sợ người khác đánh giá Tống Sở không tốt, ảnh hưởng phát triển sau này của anh, lại nói, bây giờ vẫn chưa có phán quyết cuối cùng đâu, cũng chẳng ai biết được kết quả sẽ như thế nào, lỡ may Thần Hi không có chuyện gì, nhà họ Tả không phá sản, vậy chẳng phải Tống Sở sẽ bị thua thiệt lớn sao?
Bất kể trong hôn nhân xảy ra chuyện gì, một khi đến thời điểm mấu chốt, ba mẹ vẫn luôn giúp đỡ con của mình……
“Vâng, con sẽ không ly hôn……” Anh rất cảm kích ba mình, vào lúc này vẫn kiên trì, anh cầm giấy thỏa thuận ly hôn cuốn lại.
Nhưng Trịnh Hữu Đào lại cho là không đúng mà bĩu môi, nói với Tống Sở, “Con trai à, ôm Hạo Nhiên đi về phòng đi, đứa trẻ này còn chưa biết mẹ nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vẫn cứ lẩm bẩm sao mẹ vẫn chưa về, nhất định phải chờ các con trở về mới chịu đi ngủ, có điều, đợi mệt quá, rốt cuộc mới ngủ thiếp đi……
Nhìn mặt con trai quá giống với Thần Hi, trong lòng anh một trận đau đớn tim gan, nhận lấy nói, “Ôm đến phòng con, tối nay nó ngủ cùng với con.”
Trịnh Hữu Đào cũng theo ý anh, chỉ là, mình cùng theo nó vào trong phòng, hơn nữa còn đóng cửa lại, lặng lẽ nói với Tống Sở, “Con trai, vợ của con thật phải ngồi tù? Vậy nhà họ Tả cũng sẽ bị liên lụy sao? Hay chỉ là chuyện riêng của con dâu thôi?”
Tống Sở muốn cởi quần áo cho Hạo Nhiên, bình thường Thần Hi cởi rất có thứ tự, sao đến phiên của anh lại làm khong được tự nhiên như vậy? Mẹ còn hỏi đến vấn đề phiền lòng, trong lòng anh than thầm, “Mẹ, bây giờ tất cả đều còn không biết thế nào, mẹ đừng có lo lắng vớ vẩn đi, mẹ cũng nói, nhà họ Tả cso lẽ sẽ tự cứu được.”
“Vậy sao?” Trịnh Hữu Đào nhìn thấy Tống Sở tay chân lăng xăng, vội vàng giúp anh một tay, cởi bỏ quần áo trên người Hạo Nhiên, nhét vào trong chăn, lại một lần biết rõ còn cố hỏi, “Con trai, thỏa thuận ly hôn này là Thần Hi viết sao?”
Tống Sở thấy không gạt được, gật đầu một cái, “Dạ, chỉ là, con sẽ không ký.” Anh vẫn tưởng mẹ và ba đều cùng một dạng, không tán thành anh ly hôn.
Trịnh Hữu Đào hơi suy tư, “Con trài à, mẹ cũng nghĩ thay cho con, trước mắt nhà họ Tả có tốt được hay không còn chưa biết, Thần Hi bị xử bao nhiêu năm cũng không biết được, nhưng Hạo Nhiên nhà chúng ta không thể không có mẹ thương yêu nha, con xem con kìa, ngay cả cởi quần áo cũng không…….”
“Mẹ, có ý gì?” Tống Sở mặt nhăn mày nhíu, cảnh giác.
“Ý của mẹ là……” Trịnh Hữu Đào vì ích lợi lớn nhất, hung ác ác độc, cũng không tiếc hy sinh hình tượng tốt đẹp thật vất vả xây dựng trước mặt con trai, “Con trai, Thần Hi đó con không phải là không biết, chủ ý nó đã quyết liền sẽ làm, ai có thể ngăn cản được? Nếu nó đã quyết lòng muốn ly hôn, con làm gì được? Coi như nhà họ Tả lần này bị phá sản, bọn họ ở Bắc Kinh nói một câu, so với kiên trì của con có tác dụng sao? Ý của mẹ là, chỉ sợ hôn nhân này, con không chắc được……”
Tống Sở vẫn không hiểu rốt cuộc Trịnh Hữu Đào là đang nói gì, có điều, lời nói này làm trong lòng anh dâng lên một cảm giác cả người lạnh lẽo và đau đớn mãnh liệt, không sai, Thần Hi sẽ cương quyết cùng anh ly hôn sao?
Điện thoại di động vô ý rơi trong nước, cũng không biết Thần Hi có gọi điện cho anh không, có điều, ba ngày nay ở bên ngoài, tinh thần có chút không tập trung, cảm giác giống như có chuyện sắp xảy ra vậy.
Cho nên, rốt cuộc vẫn là vội vã chạy về.
Nhưng, lần về nhà này, nhìn thấy chính là cô để lại tờ giấy thỏa thuận ly hôn cho anh……
Trong giấy thỏa thuận ghi rõ, sau khi ly hôn Hạo Nhiên sẽ thuộc quyền nuôi dưỡng của anh, cô trả tiền cấp dưỡng một lần với số tiền kếch xù, về phần căn biệt thự nhà họ Tống ở này cũng để lại cho anh……
Ly hôn……
Hai chữ này đong đưa trước mặt anh, sáng chói làm mắt anh đau nhói, trong lòng cũng giống như có một vết dao sắc bén cứa qua, rất đau.
Anh cho tới bây giờ đều không muốn ly hôn với cô……
Anh cầm điện thoại nhà bắt đầu liên tục gọi điện cho Thần Hi, liên tục gọi mấy cuộc, đều trong tình trạng tắt máy, anh gọi điện đến văn phòng làm việc của cô, cũng không ai nghe máy……
Dự cảm chẳng lành chạy thẳng lên não.
Anh cầm giấy thỏa thuận ly hôn nhấc chân lao ra khỏi phòng, lại trên hành lang gặp được mẹ mình.
Trịnh Hữu Đào thấy anh cũng cực kỳ hoảng sợ, “Con trai! Thần Hi đã xảy ra chuyện rồi!”
“Sao ạ?” Trong lòng anh bỗng nhiên một trận lạnh lẽo.
“Nó…… Phạm vào một vụ án, đã bị bắt giam!” Trịnh Hữu Đào hoảng hoảng hốt hốt khẩn trương nói cho anh biết.
Anh nắm chặt tờ giấy thỏa thuận ly hôn lao ra khỏi nhà, lái xe chạy thẳng tới nhà nhà họ Tả.
Lúc này nhà họ Tả là một mảnh ảm đạm u buồn, ba người đàn ông nhà họ Tả nhìn thấy anh cái gì cũng không nói, chỉ có cậu em vợ Thần An, ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người, trong lòng anh bồn chồn, chân như nhũn ra.
“Cha, Thần Hi……” Anh biết mình xuất hiện quá muộn, nhưng bây giờ không phải lúc để giải thích, anh chỉ muốn biết Thần Hi là không có chuyện gì.
“Rốt cuộc anh cũng nhớ tới Thần Hi rồi!? Hai ngày nay anh TM* đi đâu hả?” Tả Thần An phát tất cả tức giận lên trên người anh, nếu không phải Tả Thần Viễn kéo lại, đoán chừng còn muốn đánh người.
Anh không phản bác được……
Ba vợ không chịu được làm phiền, lên tiếng ngăn lại mấy câu hỏi chất vấn đang nổi giận của Thần An, bốn người đàn ông ngồi xuống, ngược lại tất cả đều im lặng.
Sau đó, đại luật sư Tiêu Y Đình đến, mang đến lại là tin tức khá bất lợi.
Anh lúc này rốt cuộc mới biết Thần Hi là thế nào bị cuốn vào trong vụ án. Vướng vào làm ăn phi pháp. Phải bị phán tù chung thân.
Tim của anh, chìm vào đáy cốc……
Trong lòng chỉ có một ý niệm, trong sinh mệnh của anh có lẽ sẽ không bao giờ có cô nữa……
Cuộc sống chưa từng thấy một mảnh xám xịt như vậy, thì ra là, cô vẫn là ánh mặt trời trong sinh mệnh của anh, bắt đầu từ mười năm trước đã như thế……
Cô sáng chói và mạnh mẽ tiến vào sinh mệnh của anh, giống như ánh mặt trời, từ đó chi phối anh tất cả, mà anh, lại giống như hoa hướng dương, dựa vào ánh sáng của cô mà sống, chuyển động vây quanh cô, đã từng cảm thấy như vậy rất là vất vả, không phải mình, thì ra là, nếu như không có ánh mặt trời, anh vốn sống không nổi……
Cô làm ăn phi pháp sao? Cô gái như ánh mặt như thế mà làm ăn phi pháp sao? Anh không tin……
Anh muốn nói ra sự nghi ngờ của mình, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của ba người đàn ông nhà họ Tả, liền hiểu, anh có thể nghĩ ra được chuyện này, vậy ba người kia, sao lại không nghĩ tới được? Có điều……
Ở trước mặt người nhà họ Tả đầy cường đại, anh lại lần nữa tự ti……
Một đêm ấy, kết luận gì cũng không ra, cuối cùng Tả Tư Tuyền ra lệnh, đều đi nghỉ ngơi, chuyện này ngày mai lại nói!
Cô đang ở trong tù, anh có thể yên tâm đi nghỉ ngơi sao? Tả Thần An và Tả Thần Viễn cũng không động tĩnh.
“Chính các con không nghỉ ngơi tốt thì làm sao cứu Thần Hi? Toàn bộ đi ngủ hết! Ngày mai đầu óc minh mẫn lại nghĩ cách!” Tả Tư Tuyền nổi giận.
Như vậy, Tả Thần An và Tả Thần Viễn mới đi về phòng, mà anh, lại không biết đi đâu nữa……
Căn nhà ở Vân Hồ, không có phòng của anh……
Huống chi, anh ở trước mặt ba người đàn ông này, không tìm thấy vị trí thuộc về mình, anh chỉ thấy không có cách nào vượt qua khoảng cách ấy……
Cuối cùng, vẫn là lựa chọn về nhà……
Truyện Kinh thành Tam Thiếu, ngoại truyện Thần Hi, chỉ đăng trên trang web diendanlequydon.com
Khi trở lại biệt thự, đã muộn rồi. Nhưng lại khác với thường ngày là, đèn trong nhà vẫn sáng, cha mẹ vẫn còn chưa ngủ, ở nhà chờ anh trở về, mà con trai Hạo Nhiên, lại đang ngủ trong lòng mẹ mình.
“Ba, mẹ, vẫn chưa ngủ!” Anh cảm thấy rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức một câu cũng không muốn nói.
“Con trai, con đi tới nhà họ Tả rồi sao?” Trịnh Hữu Đào đuổi theo hỏi.
Mặc dù anh cái gì cũng không muốn nói, nhưng mà ba mẹ đã đợi mình lâu như vậy, cũng là đang lo lắng cho Thần Hi, vì vậy ngồi xuống gật đầu một cái.
“Sao hả? Rốt cuộc Thần Hi sao rồi?” Tống Lập Danh cũng hỏi.
“Có thể…… Có chút khó khăn……” Anh không muốn nói ra hai chữ làm ăn phi pháp, hai chữ này hậu quả phải gánh thật quá nghiêm trọng, anh không muốn nghĩ tới, chỉ cần nghĩ tới sẽ cảm thấy rất đau……
“Vậy phải ngồi tù?” Trịnh Hữu Đào trợn hai mắt.
Tống Sở không muốn ba mẹ phải lo lắng, thở ra một hơi. “Bây giờ còn chưa biết, có lẽ không có việc gì, ba mẹ đừng lo lắng, đi ngủ đi.”
“Nhà họ Tả quyền thế lớn như vậy, chẳng lẽ nhìn con gái ngồi tù sao?” Trịnh Hữu Đào chậc chậc miệng.
“Bà biết gì chứ? Ai có thể lớn hơn pháp luật chứ?” Tống Lập Danh trách cứ nói.
Trịnh Hữu Đào xem thường, ánh mắt rơi vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay Tống Sở, “Đây là cái gì vậy?” Thật ra thì, giấy thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn, bà sớm đã nhìn thấy, cũng chỉ là biết rõ còn hỏi, đưa đến vấn đề mình muốn hỏi nhất thôi.
“Không có gì.” Tống Sở theo bản năng giấu đi. Thỏa thuận ly hôn, lúc anh đi ra ngoài đã mang lên xe, trở về thuận tay cầm lấy. Anh không
Muốn ly hôn, cũng sẽ không ly hôn, phần thỏa thuận này anh cũng sẽ không ký tên, cho nên không cần phải cho người lớn nhìn thấy.
“Ly…… Thỏa thuận ly hôn?” Trịnh Hữu Đào nhìn thấy một chữ, giả vờ suy đoán nói, thật ra thì đã sớm biết rõ rồi.
“Con muốn ly hôn?” Tống Lập Danh khẽ nhíu mày.
“Không, không phải……” Tống Sở lập tức phủ nhận.
“Chuyện mới vừa xảy ra lại ly hôn ngay dường như hơi quá đáng rồi, này đối với thanh danh của con cũng không tốt, hơn nữa bây giờ tất cả đều chưa được sáng tỏ, ngộ nhỡ…….” Tống Lập Danh nhắc nhở anh, điều này cũng không đại biểu Tống Lập Danh là đang quan tâm đến cô con dâu Thần Hi này, mà đứng ở góc đọ Tống Sở mà suy nghĩ vấn đề, Tống Sở trong thương giới còn đang vùng vẫy bươn chải, hôm nay cũng là con rể nhà họ Tả đại danh đỉnh đỉnh, nói thế nào cũng dính chút hào quang nhà họ Tả, Thần Hi vừa xảy ra chuyện liền ly hôn, chỉ sợ người khác đánh giá Tống Sở không tốt, ảnh hưởng phát triển sau này của anh, lại nói, bây giờ vẫn chưa có phán quyết cuối cùng đâu, cũng chẳng ai biết được kết quả sẽ như thế nào, lỡ may Thần Hi không có chuyện gì, nhà họ Tả không phá sản, vậy chẳng phải Tống Sở sẽ bị thua thiệt lớn sao?
Bất kể trong hôn nhân xảy ra chuyện gì, một khi đến thời điểm mấu chốt, ba mẹ vẫn luôn giúp đỡ con của mình……
“Vâng, con sẽ không ly hôn……” Anh rất cảm kích ba mình, vào lúc này vẫn kiên trì, anh cầm giấy thỏa thuận ly hôn cuốn lại.
Nhưng Trịnh Hữu Đào lại cho là không đúng mà bĩu môi, nói với Tống Sở, “Con trai à, ôm Hạo Nhiên đi về phòng đi, đứa trẻ này còn chưa biết mẹ nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vẫn cứ lẩm bẩm sao mẹ vẫn chưa về, nhất định phải chờ các con trở về mới chịu đi ngủ, có điều, đợi mệt quá, rốt cuộc mới ngủ thiếp đi……
Nhìn mặt con trai quá giống với Thần Hi, trong lòng anh một trận đau đớn tim gan, nhận lấy nói, “Ôm đến phòng con, tối nay nó ngủ cùng với con.”
Trịnh Hữu Đào cũng theo ý anh, chỉ là, mình cùng theo nó vào trong phòng, hơn nữa còn đóng cửa lại, lặng lẽ nói với Tống Sở, “Con trai, vợ của con thật phải ngồi tù? Vậy nhà họ Tả cũng sẽ bị liên lụy sao? Hay chỉ là chuyện riêng của con dâu thôi?”
Tống Sở muốn cởi quần áo cho Hạo Nhiên, bình thường Thần Hi cởi rất có thứ tự, sao đến phiên của anh lại làm khong được tự nhiên như vậy? Mẹ còn hỏi đến vấn đề phiền lòng, trong lòng anh than thầm, “Mẹ, bây giờ tất cả đều còn không biết thế nào, mẹ đừng có lo lắng vớ vẩn đi, mẹ cũng nói, nhà họ Tả cso lẽ sẽ tự cứu được.”
“Vậy sao?” Trịnh Hữu Đào nhìn thấy Tống Sở tay chân lăng xăng, vội vàng giúp anh một tay, cởi bỏ quần áo trên người Hạo Nhiên, nhét vào trong chăn, lại một lần biết rõ còn cố hỏi, “Con trai, thỏa thuận ly hôn này là Thần Hi viết sao?”
Tống Sở thấy không gạt được, gật đầu một cái, “Dạ, chỉ là, con sẽ không ký.” Anh vẫn tưởng mẹ và ba đều cùng một dạng, không tán thành anh ly hôn.
Trịnh Hữu Đào hơi suy tư, “Con trài à, mẹ cũng nghĩ thay cho con, trước mắt nhà họ Tả có tốt được hay không còn chưa biết, Thần Hi bị xử bao nhiêu năm cũng không biết được, nhưng Hạo Nhiên nhà chúng ta không thể không có mẹ thương yêu nha, con xem con kìa, ngay cả cởi quần áo cũng không…….”
“Mẹ, có ý gì?” Tống Sở mặt nhăn mày nhíu, cảnh giác.
“Ý của mẹ là……” Trịnh Hữu Đào vì ích lợi lớn nhất, hung ác ác độc, cũng không tiếc hy sinh hình tượng tốt đẹp thật vất vả xây dựng trước mặt con trai, “Con trai, Thần Hi đó con không phải là không biết, chủ ý nó đã quyết liền sẽ làm, ai có thể ngăn cản được? Nếu nó đã quyết lòng muốn ly hôn, con làm gì được? Coi như nhà họ Tả lần này bị phá sản, bọn họ ở Bắc Kinh nói một câu, so với kiên trì của con có tác dụng sao? Ý của mẹ là, chỉ sợ hôn nhân này, con không chắc được……”
Tống Sở vẫn không hiểu rốt cuộc Trịnh Hữu Đào là đang nói gì, có điều, lời nói này làm trong lòng anh dâng lên một cảm giác cả người lạnh lẽo và đau đớn mãnh liệt, không sai, Thần Hi sẽ cương quyết cùng anh ly hôn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.