Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 305: Ngoại truyện 44

Cát Tường Dạ

31/10/2016

"Anh. . . . . ." Tống Sở nhất thời dừng lại, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Anh cũng vậy rất tốt. . . . . ."

Rồi sau đó, hai người nhìn nhau không nói gì.

Chỉ là Hạo Nhiên vẫn chưa ý thức được vấn đề giữa ba mẹ, Hạo Nhiên ở giữa hai người cũng có chút tác dụng, để cho bữa cơm này đến khi kết thúc cũng không đến nỗi rất tệ.

Bữa cơm này hóa đơn là do Tống Sở trả. Cô hiểu cách sống của anh, nhất định không muốn ở trước mặt cô thấp đi dù là nửa phần, vậy cứ theo anh đi.

"Thần Hi, mấy ngày nay anh muốn mang Hạo Nhiên về nhà của anh ở, được không?" Thanh toán xong hóa đơn anh hỏi.

Cô gật đầu đồng ý, anh là cha của bé. . . . . .

"Cám ơn! Ba mẹ anh rất nhớ Hạo Nhiên." Anh chân thành bày tỏ lòng biết ơn với cô.

Cô lần nữa gật đầu, cũng không nói lời nói, cha mẹ Tống Sở nói thế nào cũng là ông bà nội của Hạo Nhiên, cũng là thật tâm thích Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên cứ như vậy đi cùng Tống Sở, ngày hôm sau, ba người cùng đi vườn thú.

Nhưng mà Hạo Nhiên cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng, lúc Tống Sở đi mua vé vào cổng, bé lôi kéo vạt áo mẹ hỏi, "Mẹ, hôm nay con không muốn đến nhà bà nội nữa. . . . . ."

"Làm sao vậy con?" Thần Hi ngồi chồm hổm xuống, trên mặt con trai viết rất rõ là uất ức và tức giận.

Trong mắt Hạo Nhiên ngập tràn nước mắt, "Bà nội nói. . . . . . Nói mẹ và ba ly hôn. . . . . . Nói mẹ là phụ nữ hư, không quan tâm con và ba. . . . . . Con không muốn nghe những lời như vậy. . . . . . Mẹ, mẹ và ba không có ly hôn đúng không? Mẹ không phải không cần Hạo Nhiên, đúng không?"

Trong lòng Thần Hi đau xót, ôm chặt lấy thân thể nho nhỏ của con trai, nước mắt thiếu chút nữa cũng tràn ra.

"Mẹ. . . . . ." Hạo Nhiên cũng ôm lấy cổ mẹ.

Xem ra, cái vấn đề này không thể trì hoãn nữa.

Cô điều chỉnh tốt tâm tình, nghiêm túc nói với Hạo Nhiên, "Hạo Nhiên, mẹ nghĩ nói cho con biết, ai cũng cần Hạo Nhiên, mẹ muốn, ba cũng muốn, Hạo Nhiên là bảo bối của ba mẹ!"

Hạo Nhiên nghe vậy nín khóc mà cười, "Con biết ngay mà là bà nội gạt con đấy!"

Thần Hi nhìn nụ cười của con, trong lòng có chút không nỡ, chỉ là, cuối cùng hạ quyết tâm, thừa dịp này nói đi, tránh cho sau khi Tống Sở mang Hạo Nhiên về Trịnh Hữu Đào lại ở trước mặt Hạo Nhiên xúi giục.



"Chỉ là, Hạo Nhiên, sau này ba mẹ có thể sẽ không ở chung một chỗ. . . . . ." Cô vừa nói vừa quan sát biểu tình của Hạo Nhiên, thấy mặt bé nghi ngờ, lại nói tiếp, "Hạo Nhiên, con nghe mẹ nói hết, trước không cần khổ sở. Ba mẹ thật sự đã ly hôn, thế nhưng đây chỉ là chuyện của ba mẹ, không có ảnh hưởng gì với Hạo Nhiên cả, biết không? Mẹ vẫn giống trước kia yêu thương Hạo Nhiên, ba cũng sẽ yêu Hạo Nhiên hơn, chúng ta cũng có thể giống như ngày hôm qua cùng nhau ăn cơm, cũng có thể như hôm nay ra ngoài đi chơi, chỉ là ba mẹ không ở cùng nhau! Con hiểu chưa?"

Bộ dạng Hạo Nhiên cái hiểu cái không, nắm ống tay áo Thần Hi gấp gáp hỏi, "Là bởi vì trong nhà cậu út không đủ lớn, ba không có chỗ ở mới ly hôn sao?"

Xem ra nói rõ ràng cái vấn đề này với một đứa bé thật có chút khó khăn, Thần Hi thầm than lắc đầu một cái, "Không phải vậy, Hạo Nhiên, là bởi vì ba mẹ không thích hợp, cho nên mới tách ra, nhưng là, có một chuyện rất quan trọng, mẹ và ba đều rất thích rất thích Hạo Nhiên."

"Con hiểu rõ rồi, là bà nội và cô nhỏ khi dễ mẹ, ba giúp hai người đó không giúp mẹ còn khi dễ mẹ, đúng không?" Hạo Nhiên vẹo đầu suy đoán.

Hạo Nhiên nhạy cảm làm cho Thần Hi giật mình, chỉ là, cô không hy vọng Hạo Nhiên còn nhỏ tuổi đã có suy nghĩ này đối với người nhà Tống Sở, cho nên giải thích với bé, "Cũng không phải, Hạo Nhiên, ba cũng không có khi dễ mẹ, bà nội và cô nhỏ cũng không có, chỉ là bởi vì ba mẹ ở chung một chỗ không vui vẻ, cho nên mới tách ra, Hạo Nhiên không thể nói bà nội và cô nhỏ như vậy."

Cô lúc nói lời này, vừa đúng lúc Tống Sở trở lại, nghe rõ ràng mấy câu nói đó của cô, mà cô đưa lưng về phía anh nên không có nhìn thấy, Hạo Nhiên lại nhìn thấy, chạy tới kêu ba, "Ba, ba thật sự ly hôn với mẹ sao?"

Tống Sở liếc mắt nhìn Thần Hi, ôm con trai, thản nhiên thừa nhận, "Đúng vậy, ba mẹ tách ra, bởi vì ba đã làm chuyện sai, thật sự có lỗi với mẹ, nhưng là mẹ nói rất đúng, coi như ba mẹ không có ở cùng nhau, nhưng chúng ta vẫn sẽ yêu thương con giống như trước đây, con chính là bảo bối của ba mẹ."

"Ba, mắc lỗi có thể sửa nha? Cô giáo nói sửa sai vẫn là đứa bé ngoan, sửa lại mẹ sẽ tha thứ cho ba." Hạo Nhiên nghe được ba mẹ cũng bảo đảm mình vẫn là bảo bối của ba mẹ, sợ hãi trong lòng vơi đi rất nhiều, ôm cổ Tống Sở mềm mại nói.

Tống Sở cũng rất nghiêm túc, "Hạo Nhiên, ba đã biết sai rồi, ba sẽ sửa, nhưng là không phải tất cả sai lầm đều sửa lại là được, Hạo Nhiên, phải nhớ kỹ, có sai lầm, một lần cũng không thể phạm!"

Hạo Nhiên nhìn ba, vẫn không hiểu ba đang nói gì, chỉ là hiếm khi nghe thấy giọng nói như vậy của ba, vẻ mặt như vậy, bé tuổi còn nhỏ nên bị phần nghiêm túc này của Tống Sở làm cho kinh hãi.

Thần Hi cảm thấy Tống Sở nói như vậy sẽ hù sợ đứa bé, vừa định nói chuyện, Tống Sở đã áy náy nhìn tới cô trước, "Thần Hi, lời anh nói đều là thật lòng, anh hiểu rõ anh đã không có trách nhiệm đối với những tổn thương sâu sắc mà anh gây ra với em, Hạo Nhiên là con trai, anh hi vọng nó không cần giống như anh là một người đàn ông không có trách nhiệm, cho nên, từ nhỏ nên nghiêm khắc giáo dục con một chút!"

Lời Tống Sở, Hạo Nhiên nghe càng thêm không hiểu, suy nghĩ lại trở về chuyện ba mẹ đã ly hôn, rất lo lắng hỏi, "Mẹ, sau này mẹ có thể tới nhà trẻ đón Hạo Nhiên không?"

"Đương nhiên có thể!" Thần Hi không biết tại sao Hạo Nhiên có thể hỏi câu hỏi này, lập tức lại bổ sung, "Hạo Nhiên về sau là ở với mẹ, làm sao mẹ sẽ không đến đón con?"

"Mẹ không đi nước ngoài?" Hạo Nhiên lại hỏi.

"Dĩ nhiên không!" Thần Hi cực kỳ kinh ngạc, "Hạo Nhiên ở nơi nào, mẹ ở nơi nào, tại sao mẹ sẽ ra nước ngoại? Tại sao Hạo Nhiên nghĩ như vậy?"

"Mẹ Tôn Tôn phải đi nước ngoài, công việc ba Tôn Tôn rất bận, Tôn Tôn thường thường không có ai chăm sóc. . . . . ." Ánh mắt Hạo Nhiên rất là xám xịt.

Thì ra là, trong suy nghĩ của bé chuyện ba mẹ ly hôn đều sẽ giống như chuyện của nhà Tôn Tôn, cho là ly hôn mẹ sẽ đi xa, công việc của ba lại bận rộn, vậy bé cũng sẽ là đứa trẻ không ai chăm sóc rồi. . . . . .



Thần Hi đã hiểu, hôn một cái lên mặt con trai, "Bảo bối, mẹ sẽ luôn luôn ở cùng Hạo Nhiên, Hạo Nhiên cũng cùng với mẹ, được không?"

"Được!" Hạo Nhiên gật đầu một cái, thoáng quay lại hỏi, "Hạo Nhiên nghĩ muốn gặp ba lúc nào cũng có thể tới gặp sao?"

"Dĩ nhiên có thể!" Thần Hi không chút do dự nói, "Hạo Nhiên muốn gặp ba, lúc nào cũng có thể ở cùng ba, cũng có thể muốn ba tới vườn trẻ đón con, không phải mẹ đã nói rồi sao? Hạo Nhiên là bảo bối của ba mẹ, chúng ta cũng sẽ yêu con."

Cuối cùng Hạo Nhiên cũng yên tâm, mặc dù vẫn là rất không thích từ ly hôn này, nhưng mà bé cũng không có mất đi ba mẹ, hơn nữa, mẹ cũng nói, mẹ và ba ở cùng một chỗ không vui vẻ, cho nên mới tách ra với ba, điều này Hạo Nhiên cũng đã gặp, thật ra thì bé cũng không muốn mẹ và bà nội ở chung, bà nội cùng cô nhỏ thường xuyên bắt nạt mẹ, sau đó ba mẹ còn có thể gây gổ, bé biết mẹ rất khổ sở, bé không cần mẹ bị khi dễ, cũng không cần mẹ khổ sở, vừa nghĩ như thế, đối với chuyện ba mẹ tách ra Hạo Nhiên cũng không có khổ sở như vậy nữa, mẹ yêu Hạo Nhiên như vậy, Hạo Nhiên cũng muốn mẹ vui vẻ mới đúng, dù sao ba mẹ vẫn là ba mẹ của bé, với lại, hôm nay không phải đang cùng nhau dẫn bé đi dạo vườn thú sao?

Nghĩ tới đây, bé ở trong ngực của ba giãy giụa xuống, một tay dắt ba, một tay dắt mẹ, ngưỡng mặt cười, "Ba mẹ, vậy chúng ta đi vào thôi!"

"Được!" Tống Sở trả lời con trai, ánh mắt thuận tiện lướt qua Thần Hi, nhẹ nhàng nói một tiếng "Cám ơn" . . . . . .

"Cái gì?" Thần Hi không rõ ý anh là gì.

Anh không có tiếp tục giải thích. Anh muốn cám ơn cô, ở trước mặt Hạo Nhiên bảo vệ cho anh, bảo vệ cho người nhà anh, càng thêm cám ơn cô, chuyện ly hôn với anh tàn khốc như vậy lại ở trước mặt con trai làm cho thật tố đẹp. . . . . .

——— —————— —————— —————— —————— —————— ———————

Cả ngày Chủ nhật Hạo Nhiên đều ở nhà họ Tống, buổi tối trước khi ngủ sẽ gọi điện thoại cho cô, khuya chủ nhật còn nói với cô, hai ngày nay bà nội cũng không nói xấu mẹ. . . . . .

Nhưng, không có nghĩa không nói ở trước mặt Hạo Nhiên là bình yên không có chuyện gì? Thần Hi ngàn vạn lần không nghĩ tới, Trịnh Hữu Đào sẽ tìm tới cửa. . . . . .

Ngày đó sau giữa trưa, Hạo Nhiên đi nhà trẻ không ở nhà, người một nhà đã ăn xong cơm trưa chuẩn bị nghỉ trưa, chuông cửa liền vang lên, nghe giọng nói là Trịnh Hữu Đào, Thần Hi vẫn là mở cửa.

Vậy mà Trịnh Hữu Đào cũng không đi vào, chỉ ở trước cửa lom lom nhìn cô.

Cô thiếu chút nữa lỡ miệng gọi "Mẹ", nhớ tới mình đã ly hôn với Tống Sở, không có kêu nữa, liền sửa lại miệng, "Dì Trịnh, xin chào, trước hết mời vào nhà."

Trịnh Hữu Đào lại hừ lạnh một tiếng, "Tôi không vào! Tôi là tới tìm cô đàm phán!"

"Dì Trịnh, có ý gì?" Thần Hi cũng muốn nhanh chóng kết thúc, người trong nhà còn chưa có biết cô ly hôn!

"Không có ý gì! Chính là chuyện ly hôn giữa cô và Tống Sở, chúng tôi không có tán thành!" Trịnh Hữu Đào vênh váo đắc ý mà nói.

Thần Hi rõ ràng tính tình của bà, xem chừng bà là đến đòi tiền, liền cố ý giả bộ ngu, "Dì có cái gì bất bình cứ việc nói thẳng, Thần Hi có thể làm được, nhất định làm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook