Kinh Thiên Kỳ Án

Quyển 1 - Chương 26: Chân trời góc biển (2)

Hà Mã

21/03/2014

Hàn Phong không đợi Lãnh Kính Hàn nói chuyện, thuận miệng nói: "Tôi là chuyên gia nghiên cứu nhân tính." "Chuyên gia nghiên cứu nhân tính?" Trần Dũng Quân lặp lại một lần, dường như bản thân cho tới giờ chưa từng nghe nói có một bộ môn như vậy.

Hàn Phong chậm rãi nói: "Không sai, bất kể phụ nữ mặc quần áo nội y cỡ gì, tôi liếc mắt một cái là có thể nhận ra."

"Đây. . .Loại bộ môn này, trái lại tương đối ít gặp." Trần Dũng Quân rất khó xử.

Lãnh Kính Hàn nhịn không được thầm mắng: "Thằng nhóc này!" Ông biết không thể nán lại tiếp nữa, còn nán lại nữa, mặt mũi phòng điều tra hình sự thành phố H sẽ bị Hàn Phong làm mất hết, vì vậy đứng dậy nói: "Cục trưởng Trần, vụ án này, đã nhận được sự chú ý từ nhiều mặt, hơn nữa đã kéo dài rất lâu rồi, do đó chúng tôi muốn đến ngân hàng Hằng Phúc tìm hiểu tình hình trước một chút, mau chóng tìm ra rõ sự thật."

"Đúng rồi. Giang Hạo, cậu dẫn bọn họ đi đến tổng bộ ngân hàng Hằng Phúc một chuyến, giải thích rõ tình huống, phải toàn lực phối hợp với bọn họ. Lần trước các anh điều tra vụ

án cảnh sát giao thông Mạnh Thanh kia" Ông ta lắc đầu, "Chúng tôi đã điều tra, không ai biết tên cảnh viên kia lúc nào thì cùng người khác bắt được liên lạc, ngày đó khi điều xe, hắn cũng không nói rõ tình huống, do đó điều tra không ra ngày đó tới cùng đã xảy ra chuyện gì. Mà sau khi hắn bị giết, vụ án chuyển giao cho hình cảnh quốc tế, một chút đầu mối càng không có, hiện tại thành án chưa giải quyết!"

Lãnh Kính Hàn nói: "Không cần nản chí, vụ án chúng tôi điều tra đây, đã có bốn năm vụ chưa giải quyết rồi, tập hợp lại sẽ có đầu mối."

Trần Dũng Quân nói: "Chúng tôi cũng hy vọng sớm ngày phá án, cũng giúp đỡ được vụ án lớn của các anh."

Giang Hạo muốn dẫn hai người đến khách sạn ngủ trọ trước, nhưng Lãnh Kính Hàn nói đi ngân hàng Hằng Phúc trước.

Đường Vọng Xuân, có 17 cửa hàng vàng bạc đá quý, ba sở giao dịch chứng khoán, năm ngân hàng của thành phố T cũng đều tập trung ở chỗ này, nghiễm nhiên là Wall Street của thành phố T. Cao ốc tổng bộ ngân hàng Hằng Phúc, cao 34 tầng, đừng sừng sững dưới ánh nắng chói chang.

Giang Hạo đưa hai người đến phòng khách của tổng bộ ngân hàng Hằng Phúc, bàn giao

với viên chức của ngân hàng Hằng Phúc vài câu, lưu lại số điện thoại của mình, rồi rờ đi. Bởi vì mệnh lệnh bọn họ nhận được là dốc hết khả năng giúp việc điều tra được thuận lợi, mà không được trực tiếp nhúng tay vào vụ án.

Ở chỗ này, bọn họ gặp được giám đốc khách hàng Vu Thành Long. Thanh niên gầy gò, hai đường lông mày rõ ràng, một đôi mắt sáng ngời, mũi thẳng chính trực, môi răng rõ ràng, tuổi không quá 35 tuổi. Nhưng Hàn Phong nhìn mặt hắn đeo nụ cười giả tạo, vẻ mặt tôi tớ, đối với hắn cực kỳ chán ghét.

Lãnh Kính Hàn còn chưa mở miệng, Vu Thành Long vừa vào cửa liền bày vẻ mặt nịnh hót, "Các anh đã tới thì tốt rồi, tin tức ngày hôm qua thật sự quá đáng giận, còn nói giám đốc điều hành của công ty chúng tôi ngầm biển thủ tài sản công ty. Công ty chúng tôi nhất định phải tra ra kẻ đặt chuyện này, đây quả thực là vu khống, là phỉ báng. Hy vọng đồng chí cảnh sát nhất định phải thay chúng tôi làm rõ ràng sự thật."

Lãnh Kính Hàn liếc mắt nhìn Hàn Phong một cái, người nọ vẻ mặt mù mờ, Lãnh Kính Hàn nói: "Giám đốc Vu, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải đến điều tra tin tức anh nói, chúng tôi tới từ thành phố H."

Vu Thành Long "À" một tiếng, tâm tình ổn định lại. "Lần trước không phải chúng tôi đã trao đổi với hai vị cảnh quan của các anh sao? Các anh còn muốn tra cái gì nữa?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Nhưng theo báo cáo của nhân viên chúng tôi, các anh chưa cung cấp bao nhiêu tư liệu về Lâm Chính cho bọn họ, ngược lại, các anh cự tuyệt nhân viên của chúng tôi ngoài cửa."

"Là thế này, chúng tôi là công ty lớn, công ty chúng tôi có điều lệ của riêng mình, dưới tình huống chưa nhận được cấp lãnh đạo tỉnh thông báo, chúng tôi có quyền không được tiết lộ tin tức của nội bộ công ty cho bất luận đơn vị và cá nhân nào. Huống chi Lâm Chính là chủ tịch của một chi nhánh ngân hàng tập đoàn chúng tôi, ông ấy ở khu của ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có liên quan gì đến tập đoàn chúng tôi đâu chứ? Tôi không rõ, các anh không ở chỗ mình tìm đầu mối, lại chạy đến nơi cách ngàn dặm này điều tra, do đó tôi rất hoài nghi, các anh rốt cuộc là đến điều tra Lâm Chính hay điều tra tập đoàn chúng tôi?" Vu Thành Long lạnh như băng nói.

Lãnh Kính Hàn nói: "Không thể nói như vậy được, chúng tôi chỉ là muốn hiểu rõ tình hình của Lâm Chính ở nhiều phương diện hơn, ông ấy không phải một trong mười cổ đông lớn

của công ty các anh sao, hơn nữa đã công tác ở tổng bộ tập đoàn các anh thời gian rất lâu rồi, ông ấy…"

Vu Thành Long ngắt lời nói: "Đúng, Lâm Chính trước kia là một trong mười cổ đông lớn của tập đoàn, hiện tại đã không còn nữa, bởi vì ông ấy không lập di chúc riêng, do đó quyền cổ phần của ông ấy đã bị công ty thu hồi, trừ chuyện ông ta tự mình chuyển nhượng 5% quyền cổ phần. Chuyện này, chúng tôi nếu tra được đầu mối gì, tự nhiên sẽ thông báo cho phía cảnh sát các anh."

Lãnh Kính Hàn nói: "Cái gì! Quyền cổ phần của ông ta bị công ty thu hồi? Ông ta không phải còn có con cái và thân quyến sao? Thế này. . ."

Vu Thành Long đã đứng dậy, "Xin lỗi, là giám đốc khách hàng, tôi chỉ có thể hướng các anh tiết lộ bấy nhiêu tin tức như vậy, việc khác, tôi không hề biết gì nữa. À, đúng rồi, bởi vì chuyện tối hôm qua, hôm nay khâu kiểm tra cũng muốn đến kiểm tra sổ sách, các anh nhìn một chút, không biết ai làm lớn sự tình như vậy, cảnh sát các anh hẳn phải quản những chuyện thế này." Hắn nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút, "Ôi chao, bọn họ hẳn đã tới rồi, tôi đi nhìn xem. Các anh chờ một lát, ngại quá." Nói xong xoay người rời đi, không để cho Lãnh Kính Hàn có thời gian hỏi han thêm gì. Lãnh Kính Hàn từng cùng không ít người qua lại, trước sau biến hóa lớn như thế, thái độ lãnh đạm như vậy, vẫn là lần đầu,

ông tức giận đến đem xấp văn kiện ghi chép ném lên bàn một cái, "Khó trách Lâm Phàm và Trương Nghệ mang theo một bụng tức tối trở về, thái độ của bọn họ quá. . .Người như vậy sao có thể làm giám đốc khách hàng?"

Hàn Phong cười nói: "Việc này mới chỉ là bắt đầu, chút bực bội ấy cũng chịu không được, công tác sau này làm thế nào?

Lãnh Kính Hàn thấy Hàn Phong không nói được một câu an ủi, ngược lại bộ dáng lại nhìn có chút hả hê, hơi bị chán nản, "Cậu"

Lúc này nghe ngoài cửa có người đang gọi: "Giám đốc Trang." Chợt nghe một thanh âm khác nói: "Nghe nói hai nhân viên cảnh vụ tới từ thành phố H, hội đồng quản trị phái tôi tới tiếp đón bọn họ, bọn họ đâu?"

"Ở bên trong. . ."

"Biết rồi."

Nghe thanh âm người nọ cực kỳ trẻ tuổi, vừa vào cửa liền vội vàng giải thích: "Xin lỗi, chú Vu tính tình có chút nóng nảy, tối qua tập đoàn xảy ra chuyện lớn, chú Vu bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, có nhiều chậm trễ, mong hai vị bỏ qua cho."

Người tới bộ dáng học sinh văn vẻ lịch sự, mặc một thân âu phục phẳng phiu, xem chừng chưa quá 20 tuổi, chỉ cao khoảng 1m65. Hắn cũng từ trong ánh mắt của hai người Lãnh Kính Hàn đọc được sự kinh ngạc, tự giới thiệu nói: "Tôi tên là Trang Hiểu Quân, năm nay tốt nghiệp trung học sẽ đến đây làm, qua hai tháng nữa thì tròn 18 tuổi. Còn có rất nhiều chỗ chưa quen, nếu làm không tốt hoặc sắp xếp không chu toàn, xin hai vị hãy bỏ quá cho."



Lãnh Kính Hàn giới thiệu một lần.

Hàn Phong đối với giám đốc trẻ tuổi này rất có hảo cảm, khen: "Oa, đây không phải là mới tốt nghiệp sao! Tốt nghiệp trung học liền được nhận lời mời làm giám đốc, quá lợi hại luôn!"

Trang Hiểu Quân không thạo chuyện trò, còn có chút ngại ngùng, cậu ta ngồi xuống sofa đối diện Lãnh Kính Hàn, ho nhẹ một tiếng, "Không, không phải đâu. Là cha tôi, cha tôi tên Trang Khánh Long, là một trong mười cổ đông lớn của ngân hàng Hằng Phúc, khi ông ấy chết chuyển nhượng cổ phần của công ty cho tôi, do đó tôi cũng trở thành một trong những cổ đông lớn của cơ quan này. Bác Giang lại là bạn tốt của cha tôi, phần công việc này của tôi, xem như nghỉ hè làm thêm, nâng cao một ít kinh nghiệm sống, cuối năm sau khai giảng tôi trực tiếp đến Anh Quốc học tập. Giám đốc hậu cần cũng chỉ là một chức vụ nhàn hạ, tôi không cần làm gì cả đâu."

Hàn Phong nói: "Ồ, nguyên lai là như vậy, cha cậu chết như thế nào?"

"Cha tôi vì mắc bệnh tim, qua đời đã nhiều năm rồi, tôi nghĩ không có liên quan gì đến vụ án các anh điều tra đâu."

Lãnh Kính Hàn sợ Hàn Phong nói nhiều, cùng người ta nói đến cả việc nhà, liền trực tiếp hỏi: "Vậy cậu vừa đến công ty, đối với tình huống của những nhan viên cũ của công ty cũng sẽ không hiểu rõ ràng đúng không?"

"Đúng vậy, mặc dù tôi không hiểu rõ lắm, nhưng tôi có thể mang hai anh đi tìm giám đốc

phòng nhân sự. Hồ sơ của nhân viên công ty đều ở phòng nhân sự. Tuy tôi mới tới, nhưng tôi là một trong mười cổ đông lớn của tập đoàn, trên hội đồng quản trị có một quyền nhấc

tay tham dự, do đó. . ." Cậu ta nhợt nhạt cười, "Nói thế nào đây, giám đốc công ty này vẫn rất. . .Xem như là nịnh bợ tôi."

Lãnh Kính Hàn mừng rỡ, thằng nhóc này nói chuyện tốt như vậy, liền nói: "Tốt lắm, chúng ta nói chuyện cậu biết trước, sau đó thì đến phòng nhân sự đi. Chuyện Lâm Chính, cậu nhất định từng nghe thấy, đối với ông ta, cậu hiểu rõ bao nhiêu?"

"Kỳ thật, cũng không phải mỗi nhân viên ở công ty đều rõ ràng việc này. Tôi cũng vì ở hội đồng quản trị công y mới nghe nói. Chú Lâm ấy, trước kia là thuộc hạ của cha tôi, thường nghe cha tôi nhắc tới chú ấy, nói người này cực kỳ thực dụng, làm việc năng suất cao, công tác kiên định. Nhưng trên cuộc sống trường kỳ kiềm nén chính mình, nói chú ấy ngày sau mà không chú ý, có lẽ sẽ vì vấn đề hôn nhân mà thân bại danh liệt."

Hàn Phong nói: "Cha cậu rất lợi hại nha, mắt nhìn người rất thấu triệt."

"Vậy à?" Chú Lâm là bởi vì vấn đề hôn nhân là xảy ra chuyện sao? Không phải nói chú ấy gặp tai nạn xe sao?"

Lãnh Kính Hài nói: "Đúng là gặp tai nạn xe, nhưng nguyên nhân chết chúng tôi còn đang

điều tra, chúng tôi hiện tại chủ yếu muốn nghe một chút cái nhìn của công ty các cậu về 5% cổ phần chuyển nhượng nọ."

"Chúng tôi từng tư vấn luật sư, phần hợp đồng chuyển nhượng cổ phần nọ là hợp pháp, do đó chúng tôi sẽ chờ vị cổ đông lớn đó xuất hiện, hắn hiện tại đã sở hữu 5% quyền cổ phần của công ty chúng tôi, có thể xếp vị trí thứ chín."

Lãnh Kính Hàn nói: "Đúng rồi, vừa rồi giám đốc Vu các cậu đã nói, Lâm Chính chết đi, cổ phiếu của ông ta bị công ty thu hồi rồi? Thế này là sao?"

"Việc này, tôi cũng không rõ ràng lắm, bất quá công ty ban đầu thành lập, hình như có một phần hiệp định, nếu cổ đông lớn của công ty không ghi rõ ràng trên di chúc chuyển nhượng cổ phiếu của công ty cho một người thừa kế hợp pháp nào đó, công ty sẽ thu hồi cổ phiếu của người đó, ấn theo tỉ lệ phân cho mỗi người trong cổ đông."

Lãnh Kính Hàn nói: "Cái gì! Sao lại có một phần hiệp định như thế?"

Trang Hiểu Quân mỉm cười lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết. "Nếu không phải cha tôi trước khi qua đời đưa ra xác nhận, tôi cũng không có được tý cổ phần nào. Ngày nào đó khi bác Giang rảnh rỗi, tôi sẽ mang hai anh đi gặp bác ấy, bác ấy giống cha tôi, cũng là một trong những người đề xuất thành lập tập đoàn."

Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy Lâm Chính chết tội, đối với tập đoàn các cậu không hề có ảnh hưởng gì?"

"Không có ảnh hưởng gì, cái chết của Lâm Húc, công ty xử lý kín đáo, tựa như giám đốc phân công quản lý khâu nào đó ngã bệnh vậy, các anh nói có thể có bao nhiêu ảnh hưởng chứ?"

Hàn Phong nói: "Công ty để một mình cậu đảm nhiệm giám đốc hậu cần? Không sợ cậu gây ra chuyện gì sao?"

Trang Hiểu Quân vội nói: "Nào có nào có, tôi là phó giám đốc, tôi đi theo chị Tần làm việc, chị ấy mới là giám đốc hậu cần của công ty. Vậy đi, tôi mang các anh đi gặp chị ấy trước nhé, có chị ấy hỗ trợ, các anh điều tra cái gì cũng thuận tiện hơn." Sau đó hạ giọng, trong giọng nói tràn ngập sùng kính: "Chị ấy mới là người phụ nữ mạnh mẽ chân chính, khi học đến cấp hai liền đến làm việc rồi, khi làm việc thì tự học hoàn thành khóa học đại học quản trị kinh doanh, hiện tại cũng là ủy viên quản trị của công ty.

"À!" Hàn Phong phảng phất như nhớ ra cái gì đó, nhãn tình sáng lên, "Cậu gọi là chị, vậy cô ấy không lớn tuổi lắm nhỉ, cô ấy tên gì?"

"Khoảng 24 thì phải? Tên là Tần Di, tên hoàn toàn xứng với người, nhưng tác phong làm việc lại không tương xứng lắm."

Hàn Phong nói: "Cô ấy ở tập đoàn nhất định bề bộn nhiều việc nhì, sao chăm sóc được chuyện nhà chứ? Chồng cô ấy cũng ở trong tập đoàn?"

Trang Hiểu Quân không rõ nội tình, "Nào có, chị Tần còn chưa có bạn trai đâu."

"Phải không?" Hàn Phong đã đứng dậy, "Chúng ta đi thăm cô ta một chút thôi."

Lãnh Kính Hàn thầm kêu không tốt, biết sắp có chuyện xấu, vội nói: "Chúng ta đến phòng nhân sự điều tra hồ sơ của Lâm Chính trước đi."

Hàn Phong nói: "Gặp giám đốc Tần trước, bảo cô ấy mang chúng ta đến phòng nhân sự, không phải bớt việc hơn sao?"



"Đúng vậy, chị Tần mang hai anh đi, so với tôi mang hai anh đi tốt hơn. Vả lại chị Tần thời gian tới đây lâu hơn tôi, rất nhiều chuyện tôi không biết, nói không chừng chị ấy biết."

Lãnh Kính Hàn liếc xéo Hàn Phong một cái, thấp giọng nói: "Cậu không thể bớt phóng túng chút sao?"

Hàn Phong tựa đầu sang , cũng thấp giọng nói: "Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ!"

Phòng làm việc giám đốc, Tần Di một thân trang phục công sở, quả nhiên ngàn vạn phong thái, Hàn Phong chỉ thiếu điều chưa chảy nước miếng. Trong mắt Hàn Phong, Tần Di thân cao khoảng 1m78, nhuộm một đầu tóc uốn màu vàng, mặc chính là …Ừm! Hình như không có mặc nội y!

Nhưng mà người ta tựa hồ không chú ý nhiều đến anh, sau khi nghe Lãnh Kính Hàn nói rõ mục đích đến, Tần Di nói: "Tôi biết, tôi xử lý xong chuyện trong tay, đích thân mang các anh đến phòng nhân sự. Đúng rồi, Hiểu Quân, mang Lãnh tiên sinh và cậu em này đến phòng cách vách chờ một chút, tôi sẽ tới ngay" Cô nhìn đồng hồ một chút nói: "Chờ tôi 10 phút."

Bên cạnh là phòng tiếp khách, Lãnh Kính Hàn cười nói: "Quả nhiên làm việc sấm rền gió cuốn, rất có tác phong của người phụ nữ mạnh mẽ."

Trang Hiểu Quân nói: "Chị Tần nói 10 phút, vậy 10 phút sau chị ấy nhất định đến."

"Hiểu Quân à, thông báo trước cho phòng nhân sự một chút, để bọn họ chuyển hồ sơ ra, đừng kéo dài thời gian của các đồng chí cảnh sát."

Hiểu Quân đáp lời, bấm điện thoại: "Alo, phòng nhân sự sao? Tôi là Trang Hiểu Quân, giám đốc Tôn của các anh có ở đó không? Mời ông ấy đến nhận điện thoại. Cái gì! Ra ngoài rồi, khi nào ông ấy trở về? Ừm, ừm, được, đưa số điện thoại di động của ông ấy cho tôi."

Trang Hiểu Quân để điện thoại xuống, nói: "Giám đốc phòng nhân sự đã ra ngoài, tôi gọi điện thoại di động cho ông ấy."

Lãnh Kính Hàn nói: "Không cần, không phiền giám đốc trở về, để nhân viên chuyển hồ sơ của Lâm Chính ra cho chúng tôi là được."

"Ừm, các anh không biết, chú Lâm là ủy viên quản trị công ty, hồ sơ nhân vật mấu chốt của công ty đều cài bảo mật, nhân viên bình thường không biết mật mã, không lấy ra được tài liệu của bọn họ. Máy tính của chúng tôi thiết lập có chương trình, mỗi ngày thay đổi mật mã, nhất định cần giám đốc phòng nhân sự mới có mật mã, ủy viên quản trị khác cũng không có mật mã. Hơn nữa, người không biết chương trình, không cách nào phá mã."

Lãnh Kính Hàn nói: "Ra thế, vậy gọi điện thoại cũng được."

Trang Hiểu Quân gọi điện. "Alo, giám đốc Tôn à, là tôi, Trang Hiểu Quân! Anh hiện tại đang ở đâu? Ở trên đường? Ừ, anh lập tức trở vềcông ty đi. Được được, đúng vậy, có

chuyện quan trọng tìm anh đây. Tốt tốt."

Trang Hiểu Quân để điện thoại xuống, nói với Lãnh, Hàn hai người: "Giám đốc Tôn đang trên đường trở về, anh ta sẽ đến ngay."

Hàn Phong nói: "Giám đốc Tần bên trong làm việc ở đây tới một năm chưa?"

"Không biết, dù sao tới trước so với tôi, đã có hơn vài năm rồi."

"Cha của cậu là ủy viên quản trị của tập đoàn, vậy cậu là lớn lên trong tập đoàn rồi, đối với ủy viên quản trị bên trong, cậu quen biết được bao nhiêu?" Hàn Phong hỏi.

"Mấy bác chơi thân với cha tôi, chính là mấy vị ban đầu thành lập công ty tôi đều biết, sau này bọn họ có vài người rời đi, có vài người qua đời, mới tới tôi không quen nhiều lắm. Tôi cũng vừa tới hơn một tháng, trừ bác Giang tôi quen ra, bác Trác tôi cũng quen, những đồng nghiệp khác tôi đều không quen. Hiện tại đây, trong tập đoàn tôi thân nhất chính là chị Tần Di, chị ấy rất hòa nhã dễ gần, tựa như giáo viên nhà trẻ vậy, haha, có lẽ nói như thế có chút khoa trương"

"Chúng ta có thể đi rồi, xin mời." Lúc này, Tần Di đẩy cửa ra. Tần Di so với Trang Hiểu Quân cao hơn nửa cái đầu, trang phục công sở vừa người càng tôn lên phong vị của phụ nữ, Hàn Phong hiển nhiên nhìn hơn nhiều lần.

Bốn người đi tới phòng nhân sự, viên chức phòng nhân sự vừa thấy hai ủy viên quản trị tớ, đều có chút hoảng hốt lo sợ, không biết nên tiếp đón thế nào. Bọn họ lại hẹn đợi 10 phút, Hàn Phong tán gẫu suốt về những chuyện không dính dáng gì như việc nhà, việc học tập của Trang Hiểu Quân. Tần Di luôn coi thời gian như sinh mệnh, cô lấy ra di động, bắt đầu bấm số, sau khi để bên tai nghe xong, nghi hoặc nói: "Tôn Hướng Hiền tắt điện thoại rồi?"

Trang Hiểu Quân nói: "Không thể nào, vừa rồi em gọi cho anh ấy, anh ấy còn nói đã tới đường Thu Hỷ rồi, bây giờ hẳn đã tới nơi."

"Thật ngại quá, để các anh đợi lâu, tôi liên lạc với anh ta một chút." Tần Di nói rồi, bấm điện thoại, hiển nhiên là đang hỏi ai đó, liên tục gọi vài cuộc điện thoại, thình lình chuyển giọng, "Cái gì! Hiện tại đang ở đâu?" Cô che loa nói, nhắm mắt lại, rất nhanh tâm tình liền bình tĩnh, nói tiếp: "Chỗ này của tôi còn có chút chuyện, để Vu Thành Long qua đó, đến bệnh viện Bình An đi! Trước tiên cấp cứu ở bệnh viện Bình An, đợi tình hình ổ định rồi lập tức chuyển viện. Phí dụng đến phòng tài vụ tập đoàn lãnh…"

Lãnh Kính Hàn nghe thế, biết chuyện này không đúng, nhìn Hàn Phong, thằng nhóc kia điềm nhiên như không, dường như đã sớm biết sẽ xuất hiện loại tình huống này. Tần Di để điện thoại xuống, miễn cưỡng cười nói: "Thật sự xin lỗi, vừa mới nhận được điện thoại, giám đốc Tôn xảy ra tai nạn xe, hiện tại được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi."

Hàn Phong vội la lên: "Tài liệu của Lâm Chính kia chúng ta không chuyển ra được?"

"Thật sự không còn cách nào, mật mã của máy tính tôi cũng không biết, trong tập đoàn chỉ có giám đốc Tôn biết." Tần Di áy náy nói.

Hàn Phong nói: "Chúng ta hẳn nên đi thăm giám đốc Tôn, xem ông ấy bị thương thế nào rồi."

Trang Hiểu Quân nói: "Tôi cũng đi."

"Tốt, hiện tại bọn họ đang cấp cứu tại bệnh viện Bình An gần đây, Hiểu Quân giúp chị mang hai vị đồng chí cảnh sát qua đó nhé. Chị còn một số việc phải sắp xếp, đợi lát nữa sẽ sang." Tần Di dặn dò Trang Hiểu Quân, "Tới bệnh viện rồi, hiểu rõ ràng tình hình, gọi điện thoại cho chị."

Khi ra ngoài, Lãnh Kính Hàn lưu ý, khóe môi Hàn Phong nhếch lên một tia mỉm cười thần bí khó lường, ông nhìn thấy nụ cười kia của Hàn Phong, trong lòng kiên định thêm không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kinh Thiên Kỳ Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook