Kính Trung Quyết
Đánh giá: 0/10 từ 0 lượt
Bạn đang đọc truyện Kính Trung Quyết của tác giả Dương Bất Vũ.
Vô tình đụng phải một thứ đó lông xù xù trong chăn.
Hoàng thượng muốn kéo nó lại phía mình, còn nói với ta chắc là chổi lông gà mà thôi.
Ta giả vờ nói, hay là có ma quỷ đang tác oai tác quái trong cung.
Hoàng thượng lập tức lo xoắn vó:
"Nói bậy, ta đã ở trong cung mấy trăm năm rồi, trước nay chưa bao giờ nghe thấy có chuyện ma quỷ."
"..." Ta lặng lẽ nhìn về phía đầu giường, im lặng.
Không khí bỗng trở nên yên ắng lạ thường.
Hô hấp của hoàng thượng như sắp tắc thở. Không biết qua bao lâu, hắn mới lắp ba lắp bắp nói:
"Ý ta là, triều ta đã thành lập được mấy trăm năm, trong cung chưa từng có chuyện ma quỷ. Nhất định... nhất định là gần đây nàng ngủ không đủ giấc, hoa mắt thôi."
Ta lặng lẽ nắm chặt cái đuôi hơn, bình tĩnh hỏi hắn:
"Sao chổi lông gà gì mà sờ còn thấy ấm ấm?"
Hắn hình như lo lắng đến mức cái đuôi lông cũng sắp đổ mồ hôi hột:
"Lập hạ rồi, bởi vậy mới nóng thôi."
Ta lại hỏi tiếp:
"Bởi vậy nên người mới thò đuôi ra đúng không? Để tản nhiệt chứ gì?"
"Ta... ta không cố ý mà..." Đôi mắt xanh lục của hắn chớp mắt trở nên rưng rưng trong suốt, giống như sắp khóc nhè đến nơi, cuối cùng còn nhỏ giọng nói: "Nàng...nàng có thể...buông nó ra trước không...nóng lắm..."
Vô tình đụng phải một thứ đó lông xù xù trong chăn.
Hoàng thượng muốn kéo nó lại phía mình, còn nói với ta chắc là chổi lông gà mà thôi.
Ta giả vờ nói, hay là có ma quỷ đang tác oai tác quái trong cung.
Hoàng thượng lập tức lo xoắn vó:
"Nói bậy, ta đã ở trong cung mấy trăm năm rồi, trước nay chưa bao giờ nghe thấy có chuyện ma quỷ."
"..." Ta lặng lẽ nhìn về phía đầu giường, im lặng.
Không khí bỗng trở nên yên ắng lạ thường.
Hô hấp của hoàng thượng như sắp tắc thở. Không biết qua bao lâu, hắn mới lắp ba lắp bắp nói:
"Ý ta là, triều ta đã thành lập được mấy trăm năm, trong cung chưa từng có chuyện ma quỷ. Nhất định... nhất định là gần đây nàng ngủ không đủ giấc, hoa mắt thôi."
Ta lặng lẽ nắm chặt cái đuôi hơn, bình tĩnh hỏi hắn:
"Sao chổi lông gà gì mà sờ còn thấy ấm ấm?"
Hắn hình như lo lắng đến mức cái đuôi lông cũng sắp đổ mồ hôi hột:
"Lập hạ rồi, bởi vậy mới nóng thôi."
Ta lại hỏi tiếp:
"Bởi vậy nên người mới thò đuôi ra đúng không? Để tản nhiệt chứ gì?"
"Ta... ta không cố ý mà..." Đôi mắt xanh lục của hắn chớp mắt trở nên rưng rưng trong suốt, giống như sắp khóc nhè đến nơi, cuối cùng còn nhỏ giọng nói: "Nàng...nàng có thể...buông nó ra trước không...nóng lắm..."