Chương 200: Cưng chiều nữ chính tận trời (70)
Phi Phi Ngã Tâm
25/05/2022
Hết chương này là hết quyển 1 rồi. Từ chương sau mời các bạn qua quyển 2 đọc nhé. Nớp duuuu
Nhiễm Bạch đứng ở bên cạnh xe, một thân áo khoác màu đen bó sát người làm nổi bật dáng người thon dài, làn da trắng như men sứ bóng loáng tinh tế, một đôi mắt liễm diễm khiến người nhìn không ra thần sắc, cánh môi màu ửng đỏ khẽ nhấp nhẹ, giọng nói trong veo như là trân châu rơi ở trên mâm đồng, thanh thúy êm tai:
"Nếu các anh còn không có động tác, chúng tôi phải muốn đây."
Nam tử nghe nói như thế, liền lo lắng:
"Đừng nha, nhanh nhanh nhanh, các cô nói đi, muốn chết như thế nào?"
Vừa nói, còn vừa móc từ trong xe ra từng loại đồ vật, lầm bầm lầu bầu:
"Ừm, muốn bị súng bắn chết? Hay là dao găm? Hay là thắt cổ đi? Nhảy sông? Nhảy lầu? Uống thuốc độc? Cắt cổ tay?"
Trong tay cầm một cây súng lục, họng súng đen như mực chĩa vào Nhiễm Bạch, còn có một thanh dao găm bên tay khác, dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang.
Nhiễm Bạch hai con ngươi nhẹ nheo lại, ừm, cũng coi là có chút tác dụng.
Thế đứng của bọn hắn, nhìn tán loạn không có quy luật chút nào.
Nhưng Nhiễm Bạch vừa nhìn liền có thể nhìn ra, tư thế đứng này một khi xảy ra tình huống bấy trắc thì tuyệt đối có thể cấp tốc rút lui.
Hai hàng trước và sau, tạo thành nửa hình khuyên, dựa lưng vào nhau, xung quanh đều có người.
Vũ khí trong tay nhìn như tùy ý bày ra, kì thực họng súng nhắm ngay trái tim của Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch chậm rãi nhai kẹo cao su, một đôi mắt đen nhánh như mực thoáng hiện ánh sáng nguy hiểm, hững hờ nói:
"Anh bắn một phát trước, tôi xem một chút có phải súng thật hay không."
Nam tử nghe được Nhiễm Bạch nói, bật cười:
"Được thôi."
Nam tử gọn gàng mà linh hoạt lên đạn, bóp cò súng, họng súng chỉ lên trời.
Chỉ nghe "đoàng" một tiếng, đạn bắn ra.
Chim chóc chấn kinh bay lọn trên bầu trời.
Hứa Khả Khả nhìn thấy cảnh này, trong chớp mắt sắc mặt trắng bệch.
Đây là đồ thật.
Nam tử thổi vào họng súng một cái, nhìn về phía Nhiễm Bạch:
"Thế nào?"
Nhiễm Bạch khóe môi có chút cong lên, thần sắc trong trẻo lạnh lùng:
"Không tệ."
Nam tử huýt sáo, dáng vẻ lưu manh nói:
"Như vậy, mỹ nữ, muốn chọn loại chết nào?"
Nhiễm Bạch vô tội chớp chớp mắt, cánh môi khẽ mở:
"Tôi không muốn chọn loại nào cả, làm sao bây giờ?"
Nam tử khẽ cười một tiếng:
"Khó mà làm được."
Hứa Khả Khả sắc mặt tái nhợt, thanh âm run rẩy:
"Các anh tại sao phải giết chúng tôi?"
Nam tử thở dài một hơi, vẩy vẩy tóc rối trên đỉnh đầu:
"Ai bảo có người bỏ tiền mua mạng của các cô chứ."
Nhiễm Bạch nhẹ chớp chớp mắt, vô tội nói:
"Nhưng mà tôi sợ đau nha."
Nam tử an ủi nhìn Nhiễm Bạch, trên mặt mang ý cười hiền lành:
"Không cần sợ, chết chỉ là một cái chớp mắt, tuyệt không đau."
Nhiễm Bạch có chút cụp mắt, ẩn hạ thần sắc quỷ quyệt trong mắt:
"A, chết, là một việc rất mỹ diệu đấy."
Thanh âm rất nhẹ, giống như là một chiếc lông vũ rơi xuống đất, kinh không dậy nổi nửa phần gợn sóng.
Hứa Khả Khả cắn chặt môi, cánh môi có chút trắng bệch, yếu ớt nói:
"Vậy tôi có thể chọn chết già không."
Nam tử: "..."
Cái lựa chọn này, hình như là hắn quên bài trừ ra.
"Không được."
Nam tử lắc đầu.
Hứa Khả Khả mở to hai mắt, nghi ngờ hỏi:
"Vì sao không được?"
"Tôi nói không được là không được."
Lúc này, nam tử đã rút đi nụ cười toe toét, thần sắc lộ ra lãnh khốc quyết đoán.
Nhiễm Bạch chậm rãi tới gần Hứa Khả Khả, nhẹ nói:
"Sợ sao?"
Hứa Khả Khả chần chờ một chút, nhẹ gật đầu.
Loại chuyện này, không có khả năng không sợ.
Nhiễm Bạch thấy thế, nhếch miệng lên cười xán lạn ý, nụ cười trên mặt lộ ra thuần lương vô hại:
"Biết bọn họ là ai phái tới không?"
Nghe được Nhiễm Bạch nói, Hứa Khả Khả vô ý thức lắc đầu, chỉ là, một bóng dáng đã hiện ra trong óc của cô.
Nhưng mà cô vẫn là không dám tin, cũng không dám nghĩ.
Nhiễm Bạch đứng ở bên cạnh xe, một thân áo khoác màu đen bó sát người làm nổi bật dáng người thon dài, làn da trắng như men sứ bóng loáng tinh tế, một đôi mắt liễm diễm khiến người nhìn không ra thần sắc, cánh môi màu ửng đỏ khẽ nhấp nhẹ, giọng nói trong veo như là trân châu rơi ở trên mâm đồng, thanh thúy êm tai:
"Nếu các anh còn không có động tác, chúng tôi phải muốn đây."
Nam tử nghe nói như thế, liền lo lắng:
"Đừng nha, nhanh nhanh nhanh, các cô nói đi, muốn chết như thế nào?"
Vừa nói, còn vừa móc từ trong xe ra từng loại đồ vật, lầm bầm lầu bầu:
"Ừm, muốn bị súng bắn chết? Hay là dao găm? Hay là thắt cổ đi? Nhảy sông? Nhảy lầu? Uống thuốc độc? Cắt cổ tay?"
Trong tay cầm một cây súng lục, họng súng đen như mực chĩa vào Nhiễm Bạch, còn có một thanh dao găm bên tay khác, dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang.
Nhiễm Bạch hai con ngươi nhẹ nheo lại, ừm, cũng coi là có chút tác dụng.
Thế đứng của bọn hắn, nhìn tán loạn không có quy luật chút nào.
Nhưng Nhiễm Bạch vừa nhìn liền có thể nhìn ra, tư thế đứng này một khi xảy ra tình huống bấy trắc thì tuyệt đối có thể cấp tốc rút lui.
Hai hàng trước và sau, tạo thành nửa hình khuyên, dựa lưng vào nhau, xung quanh đều có người.
Vũ khí trong tay nhìn như tùy ý bày ra, kì thực họng súng nhắm ngay trái tim của Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch chậm rãi nhai kẹo cao su, một đôi mắt đen nhánh như mực thoáng hiện ánh sáng nguy hiểm, hững hờ nói:
"Anh bắn một phát trước, tôi xem một chút có phải súng thật hay không."
Nam tử nghe được Nhiễm Bạch nói, bật cười:
"Được thôi."
Nam tử gọn gàng mà linh hoạt lên đạn, bóp cò súng, họng súng chỉ lên trời.
Chỉ nghe "đoàng" một tiếng, đạn bắn ra.
Chim chóc chấn kinh bay lọn trên bầu trời.
Hứa Khả Khả nhìn thấy cảnh này, trong chớp mắt sắc mặt trắng bệch.
Đây là đồ thật.
Nam tử thổi vào họng súng một cái, nhìn về phía Nhiễm Bạch:
"Thế nào?"
Nhiễm Bạch khóe môi có chút cong lên, thần sắc trong trẻo lạnh lùng:
"Không tệ."
Nam tử huýt sáo, dáng vẻ lưu manh nói:
"Như vậy, mỹ nữ, muốn chọn loại chết nào?"
Nhiễm Bạch vô tội chớp chớp mắt, cánh môi khẽ mở:
"Tôi không muốn chọn loại nào cả, làm sao bây giờ?"
Nam tử khẽ cười một tiếng:
"Khó mà làm được."
Hứa Khả Khả sắc mặt tái nhợt, thanh âm run rẩy:
"Các anh tại sao phải giết chúng tôi?"
Nam tử thở dài một hơi, vẩy vẩy tóc rối trên đỉnh đầu:
"Ai bảo có người bỏ tiền mua mạng của các cô chứ."
Nhiễm Bạch nhẹ chớp chớp mắt, vô tội nói:
"Nhưng mà tôi sợ đau nha."
Nam tử an ủi nhìn Nhiễm Bạch, trên mặt mang ý cười hiền lành:
"Không cần sợ, chết chỉ là một cái chớp mắt, tuyệt không đau."
Nhiễm Bạch có chút cụp mắt, ẩn hạ thần sắc quỷ quyệt trong mắt:
"A, chết, là một việc rất mỹ diệu đấy."
Thanh âm rất nhẹ, giống như là một chiếc lông vũ rơi xuống đất, kinh không dậy nổi nửa phần gợn sóng.
Hứa Khả Khả cắn chặt môi, cánh môi có chút trắng bệch, yếu ớt nói:
"Vậy tôi có thể chọn chết già không."
Nam tử: "..."
Cái lựa chọn này, hình như là hắn quên bài trừ ra.
"Không được."
Nam tử lắc đầu.
Hứa Khả Khả mở to hai mắt, nghi ngờ hỏi:
"Vì sao không được?"
"Tôi nói không được là không được."
Lúc này, nam tử đã rút đi nụ cười toe toét, thần sắc lộ ra lãnh khốc quyết đoán.
Nhiễm Bạch chậm rãi tới gần Hứa Khả Khả, nhẹ nói:
"Sợ sao?"
Hứa Khả Khả chần chờ một chút, nhẹ gật đầu.
Loại chuyện này, không có khả năng không sợ.
Nhiễm Bạch thấy thế, nhếch miệng lên cười xán lạn ý, nụ cười trên mặt lộ ra thuần lương vô hại:
"Biết bọn họ là ai phái tới không?"
Nghe được Nhiễm Bạch nói, Hứa Khả Khả vô ý thức lắc đầu, chỉ là, một bóng dáng đã hiện ra trong óc của cô.
Nhưng mà cô vẫn là không dám tin, cũng không dám nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.