Chương 3: Lột xác
Dạ Hồ Điệp
23/09/2023
Sau khi khoẻ hẳn, Doãn Khả Vy hôm nay cũng đã được xuất viện.
Đã qua ba ngày nhưng cô vẫn chưa thể tin rằng mình đã trọng sinh, cứ ngỡ bản thân như đang mơ vậy.
Là thật thì tốt, là mơ cũng được, cô sẽ trân trọng những khoảnh khắc này, cố gắng bù đắp những sự nuối tiếc trong quá khứ.
Cô sẽ lột xác trở thành một người hoàn toàn khác, sẽ thử bước đến bên người đó một lần.
Nếu được như mong muốn thì thật sự phải cảm ơn ông trời đã ưu ái. Nếu không được thì cô cũng vui vẻ chấp nhận, dứt bỏ chấp niệm mà sống một cuộc sống mới.
Trỏ về ngôi nhà đã gắn bó hơn hai mươi năm, Doãn Khả Vy trong lòng thật hoài niệm.
Nơi này chất chứa biết bao kỷ niệm tuổi thơ của cô. Không bao lâu nữa gia đình cô sẽ chuyển đến nơi ở mới.
Bước vào căn phòng vốn quen thuộc mà xa lạ, một loạt màu hồng mang đậm hương vị của thiếu nữ bày ra trước mắt, khoé miệng cô nở nụ cười thật tươi.
Không ngờ lúc nhỏ bản thân cũng là một người vô cùng mơ mộng, cũng mong muốn mình là một cô công chúa.
Có lẽ chính vì cô là con một nên được ba mẹ Doãn vô cùng thương yêu và dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, cho nên tâm hồn của cô cứ mãi như một đứa trẻ.
Khi bước chân ra ngoài xã hội, cô mới lột bỏ hoàn toàn cái mác trẻ con, dần trở nên thành thục và chín chắn.
Ngắm mình trước chiếc gương lớn, Doãn Khả Vy khẽ tặc lưỡi một cái.
Ngoại hình này không phải khó coi vừa đâu, mà là vô cùng vô cùng khó coi có được không!
Chậc!
Giờ cô đã hiểu vì sao suốt quãng thời gian đi học cô lại không có lấy một người theo đuổi cho dù bản thân đã là học bá có tiếng.
Được rồi, nếu như đã có cơ hội sống lại một lần, cô nhất định phải hơn người, quyết không để bản thân chịu thiệt.
Sau khi ngủ một giấc thật ngon không mộng mị, Doãn Khả Vy tắm rửa thay đồ rồi hí hửng xuống nhà tìm người mẹ kính yêu của mình.
Giờ này bà hẳn là đang ở trong bếp làm đồ ăn sáng.
Ôm chầm lấy người phụ nữ đang tất bật, Doãn Khả Vy hôn "chụt" vào một bên má của bà khiến bà chợt giật nảy mình, suýt thì đánh rơi chiếc muỗng trên tay.
"Con bé này, hôm nay lại giở trò gì không biết?"
"Hì hì. Thì tại con yêu mẹ chứ sao!"
Cô vui vẻ buông mẹ Doãn rồi giúp bà xếp chén dĩa ra bàn ăn.
Ba Doãn sau đó cũng từ ngoài vườn bước vào.
Nhìn thấy con gái đã hồng nhuận, ông vừa ngồi vào bàn, vừa cất giọng hỏi han: "Hôm nay thấy thế nào? Đã khoẻ hẳn chưa con?"
"Con khoẻ rồi ba." Cô nhìn ông mỉm cười trả lời.
Ba Doãn gật đầu hài lòng: "Ừ, vậy thì tốt. Hôm nay cuối tuần, có muốn đi đâu chơi không, để ba chở hai mẹ con đi?"
"Dạ có!"
Doãn Khả Vy không suy nghĩ liền gật đầu. Từ hôm qua cô đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay rồi.
Đầu tiên là đi chỉnh sửa đầu tóc, sau đó là đi spa làm đẹp. Sau đó nữa là đi mua sắm quần áo và giày dép mới.
Còn một vấn đề cũng quan trọng không kém là phải bắt đầu thực hiện chế độ giảm cân.
Mặc dù sau trận ốm dậy đã gầy hơn một chút, nhưng để đạt được cân nặng lý tưởng thì cô vẫn cần cố gắng thêm.
Nếu đã thay đổi, cô sẽ thay đổi toàn diện. Và tất nhiên sẽ theo xu hướng nhẹ nhàng của phụ nữ hiện đại.
Doãn Khả Vy của bây giờ tuy chỉ là dáng vẻ của một cô gái vừa trưởng thành, nhưng thực chất cô đã sống ở "tương lai" đủ lâu để có thể hiểu thế nào là đẹp, thế nào là xu hướng.
Ba Doãn cũng không cần nghĩ ngợi, vui vẻ gật đầu: "Được, hôm nay ba sẽ phục vụ hai mẹ con từ A đến Z."
Nhìn kiểu tóc mới của bản thân, Doãn Khả Vy mỉm cười hài lòng.
Trước đây cô vốn không chăm chút gì cho ngoại hình của mình, cứ tùy ý cột kiểu đuôi ngựa rồi đeo một chiếc kính to bản trong khi cô hoàn toàn không bị cận. Cho nên trông cô không có gì nổi bật, đúng hơn là vô cùng quê mùa.
Thế nhưng hiện tại, tóc nâu hạt dẻ uốn gợn nhẹ nhàng buông xoã ngang lưng khiến cô trông vô cùng diễm lệ thanh thuần.
Sao trước đây cô không biết mình lại hợp với kiểu tóc này vậy nhỉ?
Mẹ cô cũng cảm thấy rất đẹp mà không tiếc lời khen ngợi: "Đúng là con gái của mẹ!" Nhưng cũng vô cùng hiếu kỳ hỏi: "Sao tự nhiên lại có hứng đi đổi kiểu tóc? Chẳng lẽ sau một hồi bệnh nặng lại thông suốt rồi?"
Doãn Khả Vy choàng lấy tay mẹ Doãn, dựa đầu vào vai bà nũng nịu: "Con cũng sắp mười tám, muốn thay đổi một chút cho ra dáng trưởng thành chứ? Chẳng lẽ mẹ không thích con thế này sao? Ba còn không nói gì kia kìa!"
"Cái con nhỏ này!"
Mẹ Doãn cốc đầu con gái, trên mặt đầy vẻ yêu chiều. Đúng là con gái lớn rồi có khác.
Ba Doãn nhìn thấy con gái bảo bối bỗng dưng thay đổi khác lạ, mỉm cười gật đầu, nhưng cũng không quên đệm một câu: "Con gái lớn rồi, chắc là muốn yêu!"
Mẹ cô nghe vậy quay qua nhìn cô, tỏ vẻ đăm chiêu hỏi: "Yêu rồi?"
Doãn Khả Vy bị nói trúng tim đen, vội vàng giãy nảy phân bua: "Không có, ba mẹ đừng chọc con!"
"Ba mẹ cũng không có cấm cản mà con lo lắng cái gì? Kết giao bạn trai cũng không có gì không được. Ba mẹ cũng quen nhau từ thời trung học đấy." Mẹ Doãn vỗ đầu trấn an.
Ba Doãn cũng gật đầu đồng tình: "Ừ, mẹ con nói đúng đấy. Ba mẹ không khắt khe về vấn đề này đâu. Chỉ cần tụi con đừng bỏ bê việc học là được. Nếu có thì dẫn về nhà, để ba mẹ xem cậu ta có xứng với con gái bảo bối của ba hay không? Con gái ba xuất sắc như vậy còn gì?"
Doãn Khả Vy trong bụng như nở hoa. Nhưng là kỳ thực cô còn chưa có nha.
Cô cũng thật sự hi vọng với ngoại hình mới này, hắn sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Cô sẽ kiên trì, mạnh dạn một lần đối hắn theo đuổi, để không còn gì nuối tiếc nữa.
"Con thật sự chưa có bạn trai." Doãn Khả Vy vẫn kiên trì nhắc lại lần nữa.
Thấy con gái không chịu bộc bạch, ba Doãn mẹ Doãn cũng không truy hỏi đến cùng nữa. Con gái có suy nghĩ của bản thân, khi nào cần tâm sự thì sẽ tự mình nói ra mà thôi.
"Được rồi, vậy tiếp theo muốn đi đâu đây?" Ba Doãn khởi động xe rồi lên tiếng hỏi.
"Đi spa đi ba. Con với mẹ cùng vào luôn. Lâu rồi mẹ cũng không chăm sóc da. Ba xem, có nếp nhăn rồi nè." Doãn Khả Vy nhìn mẹ mình lên tiếng.
Ba Doãn nhìn vợ qua kính chiếu hậu, nở nụ cười gượng gạo.
Đúng là thời gian qua bà bận bịu lo việc nhà mà không dành thời gian chăm sóc bản thân, ông thì cũng lo công việc của mình mà cũng dường như không còn thời gian để ý đến vợ.
Nghe con gái nói vậy, đáy lòng ông dâng lên cảm giác tự trách. Nếu không nhờ trận ốm này của con gái, ông cũng không biết bản thân mình cũng có lúc vô trách nhiệm như vậy.
"Được, đi spa."
Mẹ Doãn nhìn biểu cảm của chồng, cũng hiểu ông đang nghĩ gì. Bà nhìn ông nở nụ cười an ủi.
Vợ chồng với nhau đã hai mươi năm, chỉ cần thông qua ánh mắt, họ đã hiểu rõ toàn bộ tâm tư của đối phương rồi.
Doãn Khả Vy nhìn ba mẹ ân ái mà âm thầm ngưỡng mộ. Họ yêu thương nhau thế nào cô dĩ nhiên là người hiểu nhất. Cho nên cô cũng lấy ba làm hình mẫu người chồng lý tưởng. Không cần vẻ ngoài, không cần gia thế, chỉ cần một lòng một dạ yêu thương vợ là đủ.
Sau khi đi spa chăm sóc da, cả nhà Doãn Khả Vy cùng đi ăn trưa, sau đó đi mua sắm rồi lại ăn tối nữa mới trở về.
Một ngày ở bên ngoài tuy có hơi mệt mỏi nhưng đổi lại là sự vui vẻ thảnh thơi của mọi người, làm cho tình cảm gia đình càng thêm gắn bó.
Đã rất lâu rồi cô và ba mẹ mình không có những phút giây vui vẻ như thế. Cô bận đi làm, ba cô cũng có công việc của mình, mẹ cô thì cũng chỉ biết lấy việc chăm sóc gia đình làm niềm vui.
Giờ ngẫm lại cô cũng có phần vô tâm quá. Ba mẹ đã vất vả vì cô quá nhiều mà cô lại cứ dửng dưng đón nhận một cách hiển nhiên.
Ông trời đã cho cô làm lại cuộc đời, cô nhất định không để phụ lòng ba mẹ thêm nữa, sẽ dành thời gian cho họ, yêu thương quan tâm họ nhiều hơn.
Sau khi tắm rửa mặc đồ ngủ, Doãn Khả Vy leo lên giường, chuẩn bị đánh một giấc để ngày mai lại có tinh thần làm việc khác.
Nhìn thấy chiếc laptop trên bàn học, cô chợt nhớ đến người bạn trên mạng kia.
Ở thời điểm này, cô và hắn cũng đã nói chuyện với nhau được hơn một năm rồi.
Trí nhớ của cô vốn rất tốt nhưng không hiểu sao vấn đề giữa cô và hắn, ai bắt chuyện với ai trước thì cô không cách nào nhớ được. Tựa như trong nhân sinh bỗng nhiên xuất hiện một người hiển nhiên tồn tại đã lâu rồi vậy.
Mặc dù cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì ngày đó chưa gặp nhau, nhưng mà bây giờ vẫn còn cơ hội không phải sao?
Nếu như cô đề xuất muốn gặp hắn, không biết hắn sẽ thấy thế nào nhỉ? Cô cũng rất mong chờ nha.
Đã qua ba ngày nhưng cô vẫn chưa thể tin rằng mình đã trọng sinh, cứ ngỡ bản thân như đang mơ vậy.
Là thật thì tốt, là mơ cũng được, cô sẽ trân trọng những khoảnh khắc này, cố gắng bù đắp những sự nuối tiếc trong quá khứ.
Cô sẽ lột xác trở thành một người hoàn toàn khác, sẽ thử bước đến bên người đó một lần.
Nếu được như mong muốn thì thật sự phải cảm ơn ông trời đã ưu ái. Nếu không được thì cô cũng vui vẻ chấp nhận, dứt bỏ chấp niệm mà sống một cuộc sống mới.
Trỏ về ngôi nhà đã gắn bó hơn hai mươi năm, Doãn Khả Vy trong lòng thật hoài niệm.
Nơi này chất chứa biết bao kỷ niệm tuổi thơ của cô. Không bao lâu nữa gia đình cô sẽ chuyển đến nơi ở mới.
Bước vào căn phòng vốn quen thuộc mà xa lạ, một loạt màu hồng mang đậm hương vị của thiếu nữ bày ra trước mắt, khoé miệng cô nở nụ cười thật tươi.
Không ngờ lúc nhỏ bản thân cũng là một người vô cùng mơ mộng, cũng mong muốn mình là một cô công chúa.
Có lẽ chính vì cô là con một nên được ba mẹ Doãn vô cùng thương yêu và dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, cho nên tâm hồn của cô cứ mãi như một đứa trẻ.
Khi bước chân ra ngoài xã hội, cô mới lột bỏ hoàn toàn cái mác trẻ con, dần trở nên thành thục và chín chắn.
Ngắm mình trước chiếc gương lớn, Doãn Khả Vy khẽ tặc lưỡi một cái.
Ngoại hình này không phải khó coi vừa đâu, mà là vô cùng vô cùng khó coi có được không!
Chậc!
Giờ cô đã hiểu vì sao suốt quãng thời gian đi học cô lại không có lấy một người theo đuổi cho dù bản thân đã là học bá có tiếng.
Được rồi, nếu như đã có cơ hội sống lại một lần, cô nhất định phải hơn người, quyết không để bản thân chịu thiệt.
Sau khi ngủ một giấc thật ngon không mộng mị, Doãn Khả Vy tắm rửa thay đồ rồi hí hửng xuống nhà tìm người mẹ kính yêu của mình.
Giờ này bà hẳn là đang ở trong bếp làm đồ ăn sáng.
Ôm chầm lấy người phụ nữ đang tất bật, Doãn Khả Vy hôn "chụt" vào một bên má của bà khiến bà chợt giật nảy mình, suýt thì đánh rơi chiếc muỗng trên tay.
"Con bé này, hôm nay lại giở trò gì không biết?"
"Hì hì. Thì tại con yêu mẹ chứ sao!"
Cô vui vẻ buông mẹ Doãn rồi giúp bà xếp chén dĩa ra bàn ăn.
Ba Doãn sau đó cũng từ ngoài vườn bước vào.
Nhìn thấy con gái đã hồng nhuận, ông vừa ngồi vào bàn, vừa cất giọng hỏi han: "Hôm nay thấy thế nào? Đã khoẻ hẳn chưa con?"
"Con khoẻ rồi ba." Cô nhìn ông mỉm cười trả lời.
Ba Doãn gật đầu hài lòng: "Ừ, vậy thì tốt. Hôm nay cuối tuần, có muốn đi đâu chơi không, để ba chở hai mẹ con đi?"
"Dạ có!"
Doãn Khả Vy không suy nghĩ liền gật đầu. Từ hôm qua cô đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay rồi.
Đầu tiên là đi chỉnh sửa đầu tóc, sau đó là đi spa làm đẹp. Sau đó nữa là đi mua sắm quần áo và giày dép mới.
Còn một vấn đề cũng quan trọng không kém là phải bắt đầu thực hiện chế độ giảm cân.
Mặc dù sau trận ốm dậy đã gầy hơn một chút, nhưng để đạt được cân nặng lý tưởng thì cô vẫn cần cố gắng thêm.
Nếu đã thay đổi, cô sẽ thay đổi toàn diện. Và tất nhiên sẽ theo xu hướng nhẹ nhàng của phụ nữ hiện đại.
Doãn Khả Vy của bây giờ tuy chỉ là dáng vẻ của một cô gái vừa trưởng thành, nhưng thực chất cô đã sống ở "tương lai" đủ lâu để có thể hiểu thế nào là đẹp, thế nào là xu hướng.
Ba Doãn cũng không cần nghĩ ngợi, vui vẻ gật đầu: "Được, hôm nay ba sẽ phục vụ hai mẹ con từ A đến Z."
Nhìn kiểu tóc mới của bản thân, Doãn Khả Vy mỉm cười hài lòng.
Trước đây cô vốn không chăm chút gì cho ngoại hình của mình, cứ tùy ý cột kiểu đuôi ngựa rồi đeo một chiếc kính to bản trong khi cô hoàn toàn không bị cận. Cho nên trông cô không có gì nổi bật, đúng hơn là vô cùng quê mùa.
Thế nhưng hiện tại, tóc nâu hạt dẻ uốn gợn nhẹ nhàng buông xoã ngang lưng khiến cô trông vô cùng diễm lệ thanh thuần.
Sao trước đây cô không biết mình lại hợp với kiểu tóc này vậy nhỉ?
Mẹ cô cũng cảm thấy rất đẹp mà không tiếc lời khen ngợi: "Đúng là con gái của mẹ!" Nhưng cũng vô cùng hiếu kỳ hỏi: "Sao tự nhiên lại có hứng đi đổi kiểu tóc? Chẳng lẽ sau một hồi bệnh nặng lại thông suốt rồi?"
Doãn Khả Vy choàng lấy tay mẹ Doãn, dựa đầu vào vai bà nũng nịu: "Con cũng sắp mười tám, muốn thay đổi một chút cho ra dáng trưởng thành chứ? Chẳng lẽ mẹ không thích con thế này sao? Ba còn không nói gì kia kìa!"
"Cái con nhỏ này!"
Mẹ Doãn cốc đầu con gái, trên mặt đầy vẻ yêu chiều. Đúng là con gái lớn rồi có khác.
Ba Doãn nhìn thấy con gái bảo bối bỗng dưng thay đổi khác lạ, mỉm cười gật đầu, nhưng cũng không quên đệm một câu: "Con gái lớn rồi, chắc là muốn yêu!"
Mẹ cô nghe vậy quay qua nhìn cô, tỏ vẻ đăm chiêu hỏi: "Yêu rồi?"
Doãn Khả Vy bị nói trúng tim đen, vội vàng giãy nảy phân bua: "Không có, ba mẹ đừng chọc con!"
"Ba mẹ cũng không có cấm cản mà con lo lắng cái gì? Kết giao bạn trai cũng không có gì không được. Ba mẹ cũng quen nhau từ thời trung học đấy." Mẹ Doãn vỗ đầu trấn an.
Ba Doãn cũng gật đầu đồng tình: "Ừ, mẹ con nói đúng đấy. Ba mẹ không khắt khe về vấn đề này đâu. Chỉ cần tụi con đừng bỏ bê việc học là được. Nếu có thì dẫn về nhà, để ba mẹ xem cậu ta có xứng với con gái bảo bối của ba hay không? Con gái ba xuất sắc như vậy còn gì?"
Doãn Khả Vy trong bụng như nở hoa. Nhưng là kỳ thực cô còn chưa có nha.
Cô cũng thật sự hi vọng với ngoại hình mới này, hắn sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Cô sẽ kiên trì, mạnh dạn một lần đối hắn theo đuổi, để không còn gì nuối tiếc nữa.
"Con thật sự chưa có bạn trai." Doãn Khả Vy vẫn kiên trì nhắc lại lần nữa.
Thấy con gái không chịu bộc bạch, ba Doãn mẹ Doãn cũng không truy hỏi đến cùng nữa. Con gái có suy nghĩ của bản thân, khi nào cần tâm sự thì sẽ tự mình nói ra mà thôi.
"Được rồi, vậy tiếp theo muốn đi đâu đây?" Ba Doãn khởi động xe rồi lên tiếng hỏi.
"Đi spa đi ba. Con với mẹ cùng vào luôn. Lâu rồi mẹ cũng không chăm sóc da. Ba xem, có nếp nhăn rồi nè." Doãn Khả Vy nhìn mẹ mình lên tiếng.
Ba Doãn nhìn vợ qua kính chiếu hậu, nở nụ cười gượng gạo.
Đúng là thời gian qua bà bận bịu lo việc nhà mà không dành thời gian chăm sóc bản thân, ông thì cũng lo công việc của mình mà cũng dường như không còn thời gian để ý đến vợ.
Nghe con gái nói vậy, đáy lòng ông dâng lên cảm giác tự trách. Nếu không nhờ trận ốm này của con gái, ông cũng không biết bản thân mình cũng có lúc vô trách nhiệm như vậy.
"Được, đi spa."
Mẹ Doãn nhìn biểu cảm của chồng, cũng hiểu ông đang nghĩ gì. Bà nhìn ông nở nụ cười an ủi.
Vợ chồng với nhau đã hai mươi năm, chỉ cần thông qua ánh mắt, họ đã hiểu rõ toàn bộ tâm tư của đối phương rồi.
Doãn Khả Vy nhìn ba mẹ ân ái mà âm thầm ngưỡng mộ. Họ yêu thương nhau thế nào cô dĩ nhiên là người hiểu nhất. Cho nên cô cũng lấy ba làm hình mẫu người chồng lý tưởng. Không cần vẻ ngoài, không cần gia thế, chỉ cần một lòng một dạ yêu thương vợ là đủ.
Sau khi đi spa chăm sóc da, cả nhà Doãn Khả Vy cùng đi ăn trưa, sau đó đi mua sắm rồi lại ăn tối nữa mới trở về.
Một ngày ở bên ngoài tuy có hơi mệt mỏi nhưng đổi lại là sự vui vẻ thảnh thơi của mọi người, làm cho tình cảm gia đình càng thêm gắn bó.
Đã rất lâu rồi cô và ba mẹ mình không có những phút giây vui vẻ như thế. Cô bận đi làm, ba cô cũng có công việc của mình, mẹ cô thì cũng chỉ biết lấy việc chăm sóc gia đình làm niềm vui.
Giờ ngẫm lại cô cũng có phần vô tâm quá. Ba mẹ đã vất vả vì cô quá nhiều mà cô lại cứ dửng dưng đón nhận một cách hiển nhiên.
Ông trời đã cho cô làm lại cuộc đời, cô nhất định không để phụ lòng ba mẹ thêm nữa, sẽ dành thời gian cho họ, yêu thương quan tâm họ nhiều hơn.
Sau khi tắm rửa mặc đồ ngủ, Doãn Khả Vy leo lên giường, chuẩn bị đánh một giấc để ngày mai lại có tinh thần làm việc khác.
Nhìn thấy chiếc laptop trên bàn học, cô chợt nhớ đến người bạn trên mạng kia.
Ở thời điểm này, cô và hắn cũng đã nói chuyện với nhau được hơn một năm rồi.
Trí nhớ của cô vốn rất tốt nhưng không hiểu sao vấn đề giữa cô và hắn, ai bắt chuyện với ai trước thì cô không cách nào nhớ được. Tựa như trong nhân sinh bỗng nhiên xuất hiện một người hiển nhiên tồn tại đã lâu rồi vậy.
Mặc dù cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì ngày đó chưa gặp nhau, nhưng mà bây giờ vẫn còn cơ hội không phải sao?
Nếu như cô đề xuất muốn gặp hắn, không biết hắn sẽ thấy thế nào nhỉ? Cô cũng rất mong chờ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.