Chương 2: Tiếp Nhận Thẻ Nhiệm Vụ
Xuân Thúy
29/11/2023
Thời gian của Bích Trà, cứ mỗi ngày đều như mỗi ngày. Nữ y sĩ sáng sớm sẽ đến kiểm tra bệnh tình và bôi thuốc, buổi trưa và buổi chiều, sau giờ nghỉ giải lao của buổi luyện tập, Hoàng Vũ cùng Tử Long sẽ đều đến thăm nàng. Hồng Hoa thì bế quan đã hơn 2 tháng nay, nghe Mộng bà bà nói rằng nàng ấy đang điều chế một loại thuốc gì đó, chỉ cần nghĩ cũng đoán được rằng thế gian này sắp sửa lại có thêm một loại độc dược đáng sợ được xuất thế. Mộng bà bà rất ưng ý học trò này, nhưng đứa trẻ lại chẳng muốn kế thừa y đức của bà mà chỉ muốn tìm tòi những thứ độc dược kì dị khó hiểu.
Sáng sớm ngoài sân đã có tuyết rơi, đây là đợt tuyết rơi đầu mùa của năm nay. Bầu trời trắng xóa cùng không khí đặc trưng của mùa đông lặng lẽ lướt qua từng ngõ ngách nhỏ của Vô Nguyệt Sơn Trang. Thời tiết đã dần chuyển sang mùa đông, vết thương của Bích Trà cũng ngày càng tốt hơn, nàng bây giờ đã được phép về tư phòng của mình, nàng cũng có thể tự mình sinh hoạt cá nhân. Vết thương trước ngực sớm đã đóng vảy, chỉ là cánh tay phải vẫn cần thời gian khá dài để có thể khôi phục và hoạt động bình thường.
Bích Trà thức dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân đơn giản, tự khoác thêm cho mình chiếc áo choàng lông thú bên ngoài để giữ ấm cơ thể. Chiếc áo choàng này được Tử Long đích thân may từng đầu kim mũi chỉ, bộ lông thú trên áo cũng được Hoàng Vũ đích thân đi săn trên núi để kịp làm chiếc áo giữ ấm mùa đông cho tiểu muội muội. Phải nói rằng Bích Trà thật sự rất may mắn, nàng may mắn vì được mọi người yêu mến, may mắn vì được sống trong Vô Nguyệt Sơn Trang, may mắn vì được nhận sự tử tế mà không vướng chút vụ lợi.
Sửa soạn chu tất mọi thứ, Bích Trà dùng tay trái từ tốn mở cánh cửa tư phòng, khi khung cảnh phía trước dần lộ rõ, một bóng dáng tử y quen thuộc đang cầm ô đứng chờ sẵn từ bao giờ. Tử Long đứng dưới trời tuyết rơi, một tay cầm ô giấy, một tay lấy từ trong vạt áo choàng ra túi bánh bao nóng hổi đưa lên không trung, gương mặt mười ý cười yêu chiều tiểu muội muội:
" Tiểu Trà đã ăn sáng chưa, ăn bánh bao cùng ca ca nhé."
Bích Trà nhìn thấy một màn này, trong lòng dâng lên cỗ ấm áp thân quen. Tử Long từ lúc nàng nhận thức cho đến nay vẫn luôn là người mà nàng yêu mến nhất. Hắn tốt bụng, ôn nhu, chu đáo, dung nhan còn rất tuyệt mỹ. Ngay lúc này, trong đầu Bích Trà giờ đây chỉ biết dùng hai từ " Yêu nghiệt" để mô tả Tử Long ,bởi vì hắn không giống loài người, mà giống một yêu quái tu luyện thành người hơn.
--------------------
Xoay người đóng lại cách cửa, Bích Trà từng bước tiến tới đón lấy một chiếc bánh bao trong đó, chậm rãi đưa lên miệng ăn. Cả hai cùng tiếng bước đi đến khu vực đấu trường ở phía Đông Vô Nguyệt Sơn Trang.
Đấu trường, nơi để các học viên thực hiện những bài kiểm tra vượt cấp, cũng là nơi các học viên giao lưu võ thuật cùng nhau. Khi các học viên đủ mười bốn tuổi sẽ được lần đầu bước lên sàn đấu thể hiện năng lực bản thân trước mặt các vị lão sư, từ đó, các vị lão sư sẽ tìm được những hạt giống tốt và tiến hành đào tạo đặc biệt cho chúng. Có tổng cộng năm sàn đấu, tương ứng với năm hình thức thi đấu gồm đấu vũ khí cận chiến, đấu vũ khí tầm xa, đấu võ cá nhân, đấu võ nhóm, đấu võ tổ hợp. Lúc này, trên sàn đấu võ tổ hợp đang có năm người tỷ võ so đấu. Bầu trời tuyết rơi đã ảnh hưởng ít nhiều đến khả năng quan sát của các học viên trên sàn đấu. Đáng lẽ ra Tử Long và Bích Trà sẽ đến phía Nam để tiếp nhận thẻ nhiệm vụ, nhưng cả hai cần phải đến đấu trường để đón tên nào đó đang hăng say chiến đấu trên kia.
Cả bốn người đang cùng nhau hợp lực đánh nam nhân vận hoàng y, chỉ thấy Hoàng Vũ cầm thanh đao lớn vung mạnh xuống, bức một người nam nhân đang cầm kiếm lùi lại vài bước. Thấy thế hai nữ tử phối hợp bay đến ứng phó, một người vung roi da uốn lượn tựa mãnh xà bổ tới, người còn lại cầm kiếm khống chế không cho Hoàng Vũ có cơ hội né đòn. Thế trận như tu la địa võng, Hoàng Vũ gần như không có khả năng phòng thủ, thế là bị roi da quất mạnh sau lưng một phát, cả người hắn tạo thành một đường cong tuyệt đẹp rồi ngã xấp mặt trên sàn đấu. Hoàng Vũ nằm chật vật kêu than:
" Ui da, sao Uyên Vân tỷ đánh mạnh tay thế, rách cái lưng của đệ rồi đấy. Còn Uyên Vi tỷ nữa, hai người hùa lại ăn hiếp một mình đệ."
Nam tử đứng ôm vỏ kiếm đứng ở góc sàn đấu từ lâu cười lớn thành tiếng:
" Là lỗi của Hoàng Vũ huynh, tự dưng tổ đội của chúng ta đang luyện tập với nhau, huynh nhảy lên đây muốn giao lưu võ thuật. Bây giờ con than thở gì nữa, chẳng lẽ gặp trúng kẻ địch, chúng có đứng yên mà nghe huynh than thở hay không."
Dứt lời, mọi người trên sàn đấu đều vui vẻ cười đùa nhau, nam tử cầm kiếm tiến đến đỡ Hoàng Vũ đứng dậy, chia sẻ một số vấn đề sai sót của đối phương trong lúc giao chiến. Nhận thấy mặt trời đã sắp lên cao, Bích Trà lên tiếng cắt ngang bầu không khí tràn đầy năng lượng anh khí trước mặt:
" Hoàng Vũ huynh, huynh có muốn đi làm nhiệm vụ không. Chần chờ thêm nữa là mấy nhiệm vụ tốt đều bị người khác dành mất đấy."
" Đúng rồi, ta quên mất. Ta còn có việc, đành tạm biệt các vị tại đây, hẹn cùng các vị giao lưu võ thuật vào dịp tới."
Hoàng Vũ nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, vội vàng tạm biệt mọi người rồi vui vẻ nhảy xuống đứng trước mặt Bích Trà. Tử Long tiến tới đưa tay gõ cốc vào đỉnh đầu của Hoàng Vũ, trách cứ:
" Tiểu Trà còn bị thương, không chịu được lạnh, đệ còn ở đây tỷ thí võ thuật. Lỡ như muội ấy bị cảm lạnh, vết thương tái phát thì làm thế nào bây giờ."
Hoàng Vũ lúc đầu còn ngơ ngác không hiểu vì sao bị ăn đánh, nhưng khi nghe Tử Long lên tiếng cũng bày ra vẻ mặt áy náy với Bích Trà:
" Trà Trà có lạnh không? Là do huynh sơ sót, Mộng bà bà đã căn dặn mà huynh lại quên mất."
Bích Trà nhìn vẻ mặt nhất tâm nhất khẩu của Hoàng Vũ, nàng đúng là bị hắn chọc cho cười thành tiếng, tiếng cười trong sáng tựa tiếng chuông bạc vang vọng trong không gian:
" Muội không sao, Tử Long ca trêu huynh đấy. Chúng ta mau đi thôi, nếu không thì muội chắc sẽ bị cảm lạnh thật sự đấy."
--------------------
Phía Nam Vô Nguyệt Sơn Trang, Viện tiếp nhận nhiệm vụ.
Tại Viện tiếp nhận nhiệm vụ, bầu không khí lần này bỗng ảm đạm hơn thường ngày. Ba người vừa tiến vào bên trong liền nhanh chóng cảm nhận được sự thê lương cùng tiếng khóc nấc của đám người ngồi khuất trong sảnh phòng. Tử Long dẫn đầu tiến đến quầy tiếp nhận nhiệm vụ, đưa thẻ tổ đội cho chủ quầy. Sau khi kiểm tra, chủ quầy liền chỉ tay lên trên bảng đen nhiệm vụ đặt ở góc tường bên trái Viện, ý bảo mọi người tiến đến đó để lấy thẻ nhiệm vụ.
Cả ba rảo bước nhỏ đến bảng đen, nhìn lên danh mục. Trên bảng đen nhiệm vụ được phân làm ba cột, chia thành ba danh mục nhiệm vụ khác nhau. Mục thứ nhất, phía trên đề một chữ in đậm " Vũ", nhiệm vụ đa số là giết người, hoặc làm vệ sĩ bao vệ người hay hàng hóa được chỉ định. Mục thứ hai đề chữ " Thám", nhiệm vụ là do thám tin tức theo yêu cầu của khách hàng. Mục thứ ba đề chữ " Án " điều ra các vụ án đang hiện hữu. Mỗi nhiệm cụ đều được phân thành ba cấp là A, B, C tương ứng với mức độ hoàn thành từ khó đến dễ, từ đó số tiền thù lao nhận được kèm điểm số thăng cấp tổ đội và cá nhân cũng sẽ được thể hiện công khai. Điều này giúp các học viên và các tổ đội có thể đưa ra sự lựa chọn phù hợp hơn.
Mục thứ nhất và thứ hai được đa số các tổ đội lựa chọn, phần lớn và vì gia tăng khả năng hoàn thành nhiệm, nhưng phần lớn là vì họ không muốn phải tốn quá nhiều trí lực, còn có thể dễ dàng được thăng cấp. Bởi vì thời gian mà đám người Bích Trà đến Viện tiếp nhận nhiệm vụ cũng đã gần trưa, cả hai mục này đều chỉ còn một số nhiệm vụ nhỏ nhặt, đại loại như hộ tống lương thảo đến vùng biên giới, hay giết đám đạo tặc đang hoành hành trên núi nhỏ. Trong lúc Tử Long và Hoàng Vũ đang xem xét về một số nhiệm vụ tại mục "Thám", Bích Trà lại bị thu hút bởi một thẻ nhiệm vụ tại mục " Án". Tấm thẻ được đặt ở một góc ngoài cùng không hề bắt mắt, chỉ cần không chú ý liền sẽ bõ lỡ. Bề mặt tấm thẻ có dấu vết bụi, có lẽ đã được treo rất lâu ở trên này. Phía trên thẻ đề bốn chữ " Xác chết không đầu".
Nàng vô thức vươn tay gỡ lấy thẻ bài ra khỏi bảng đen, lẩm nhẩm:
" Xác chết không đầu, vụ án xác chết không đầu. Đã từng có một vụ án xác chết không đầu..."
Tử Long quay sang nhìn Bích Trà, trong lòng hiện lên nghi vấn hỏi:
" Tiểu Trà đang nghĩ gì vậy, muội hứng thú với thẻ nhiệm vụ nào sao?"
Hoàng Vũ đang đứng bên cạnh Tử Long, thấy Bích Trà vẫn không trả lời câu hỏi của Tử Long, liền tiến đến bên cạnh nàng vỗ vai:
" Trà Trà, Trà Trà... Muội sao vậy, không khỏe ở chỗ nào sao? Cái gì đây, xác chết không đầu, Trà Trà muốn nhận nhiệm vụ ở mục " Án" à. Từ trước đến nay muội đều thích làm nhiệm vụ ở mục " Thám" mà, sao bây giờ lại có hứng thú với thẻ nhiệm vụ này?"
Bích Trà từ trong suy tư được cái vỗ vai của Hoàng Long kéo trở về hiện tại, trực giác của nàng mách bảo rằng nàng nên nhận vụ án này. Bản thân nàng cũng không thể lý giải được lý do vì sao nàng lại có thể chú ý một tấm thẻ nhỏ nằm ở vị trí mờ nhạt trong rất nhiều thẻ nhiệm vụ ở mục " Án", nhưng nếu đã là duyên số, nàng sẽ đón nhận.
Bích Trà đưa mặt thẻ hướng trước mặt Tử Long, tuyên bố dõng dạc:
" Muội muốn nhận nhiệm vụ này, các huynh có muốn đi cùng muội không?"
Tử Long và Hoàng Vũ nhìn nhau, Tử Long đưa ra ánh mắt đầy ẩn ý cùng dò xét hướng đến Bích Trà:
" Muội vẫn còn bị thương, cánh tay phải vẫn cần thời gian phục hồi. Muội thật sự muốn nhận nhiệm vụ này chứ?"
Hoàng Vũ nghe Tử Long lên tiếng, cũng tiếp lời:
" Trà Trà, Tử Long nói đúng, muội nên ở nhà nghỉ ngơi, hai huynh sẽ tìm một số nhiệm vụ nhỏ ở " Vũ" và " Thám" để kiếm thêm điểm số. Trời đã lạnh rồi, thời tiết này không tốt cho người bệnh như muội đâu."
Nhận thấy Tử Long và Hoàng Vũ là đang lo lắng cho tiểu muội là nàng, trong tận đáy lòng Bích Trà như có dòng nước suối ấm ám. Dù vậy, ngoài mặt nàng vẫn thể hiện sự kiên quyết quật cường, một lần nữa nhắc lại câu nói:
" Muội muốn nhận nhiệm vụ này, các huynh có muốn đi cùng muội không?"
" Tỷ đi cùng muội."
Tiếng nói vọng vào từ ngoài cửa, sau đó là tiếng bước chân khiến tà áo theo đó mà đung đưa. Một thân hồng y quen thuộc sau thời gian bế quan cuối cùng cũng xuất hiện. Hồng Hoa tiến đến bên Bích Trà, gương mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng trong ánh mát lại ánh lên kim quang. Có lẽ là nàng đã chế tạo thành công một loại dược nào đó.
Nhìn hai thân ảnh nữ tử trước mặt, khóe miệng Tử Long nhếch lên, xua nịnh đáp:
" Được thôi, miễn sao hai muội muốn là được. Ta là huynh trưởng, sẽ ủng hộ các muội."
Không hổ là Hồng Hoa, chỉ một câu nói như vậy mà đã khiến cho Tử Long chấp nhận. Bích Trà hướng ánh mắt cảm kích đến Hồng Hoa, lại quay mặt ra lè lưỡi trêu chọc Hoàng Vũ. Nàng nhìn đến Tử Long, bày ra bộ mặt cười tươi, đưa thẻ nhiệm vụ đến tay hắn:
" Đa tạ Tử Long ca ca, chúng ta mang thẻ nhiệm vụ đến quầy xác nhận đi."
Cả bốn người bước đều bước đến quầy, Tử Long đại diện tổ đội ký giấy xác nhận nhiệm vụ. Trước khi rời đi, chủ quầy lên tiếng cổ vũ tổ đội La Thần:
" Nhiệm vụ này là nhiệm vụ cấp A, cũng đã tồn đọng ở trên bảng đen đã hơn 2 tháng, có lẽ dấu vết vũng đã bị xóa sạch. Chưa kể, vụ án này là vụ án liên hoàn, nên các vị sẽ tốn không ít công sức đấy. Ta tại đây gửi lời chúc đến các vị, chúc các vị phá án thành công. "
Bích Trà nghe được điều này, hướng ánh mắt cong tựa vầng trăng khuyết đến chủ quầy:
" Vâng, ta sẽ đón nhận lời chúc của ngài. Hẹn gặp lại ngài."
Sáng sớm ngoài sân đã có tuyết rơi, đây là đợt tuyết rơi đầu mùa của năm nay. Bầu trời trắng xóa cùng không khí đặc trưng của mùa đông lặng lẽ lướt qua từng ngõ ngách nhỏ của Vô Nguyệt Sơn Trang. Thời tiết đã dần chuyển sang mùa đông, vết thương của Bích Trà cũng ngày càng tốt hơn, nàng bây giờ đã được phép về tư phòng của mình, nàng cũng có thể tự mình sinh hoạt cá nhân. Vết thương trước ngực sớm đã đóng vảy, chỉ là cánh tay phải vẫn cần thời gian khá dài để có thể khôi phục và hoạt động bình thường.
Bích Trà thức dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân đơn giản, tự khoác thêm cho mình chiếc áo choàng lông thú bên ngoài để giữ ấm cơ thể. Chiếc áo choàng này được Tử Long đích thân may từng đầu kim mũi chỉ, bộ lông thú trên áo cũng được Hoàng Vũ đích thân đi săn trên núi để kịp làm chiếc áo giữ ấm mùa đông cho tiểu muội muội. Phải nói rằng Bích Trà thật sự rất may mắn, nàng may mắn vì được mọi người yêu mến, may mắn vì được sống trong Vô Nguyệt Sơn Trang, may mắn vì được nhận sự tử tế mà không vướng chút vụ lợi.
Sửa soạn chu tất mọi thứ, Bích Trà dùng tay trái từ tốn mở cánh cửa tư phòng, khi khung cảnh phía trước dần lộ rõ, một bóng dáng tử y quen thuộc đang cầm ô đứng chờ sẵn từ bao giờ. Tử Long đứng dưới trời tuyết rơi, một tay cầm ô giấy, một tay lấy từ trong vạt áo choàng ra túi bánh bao nóng hổi đưa lên không trung, gương mặt mười ý cười yêu chiều tiểu muội muội:
" Tiểu Trà đã ăn sáng chưa, ăn bánh bao cùng ca ca nhé."
Bích Trà nhìn thấy một màn này, trong lòng dâng lên cỗ ấm áp thân quen. Tử Long từ lúc nàng nhận thức cho đến nay vẫn luôn là người mà nàng yêu mến nhất. Hắn tốt bụng, ôn nhu, chu đáo, dung nhan còn rất tuyệt mỹ. Ngay lúc này, trong đầu Bích Trà giờ đây chỉ biết dùng hai từ " Yêu nghiệt" để mô tả Tử Long ,bởi vì hắn không giống loài người, mà giống một yêu quái tu luyện thành người hơn.
--------------------
Xoay người đóng lại cách cửa, Bích Trà từng bước tiến tới đón lấy một chiếc bánh bao trong đó, chậm rãi đưa lên miệng ăn. Cả hai cùng tiếng bước đi đến khu vực đấu trường ở phía Đông Vô Nguyệt Sơn Trang.
Đấu trường, nơi để các học viên thực hiện những bài kiểm tra vượt cấp, cũng là nơi các học viên giao lưu võ thuật cùng nhau. Khi các học viên đủ mười bốn tuổi sẽ được lần đầu bước lên sàn đấu thể hiện năng lực bản thân trước mặt các vị lão sư, từ đó, các vị lão sư sẽ tìm được những hạt giống tốt và tiến hành đào tạo đặc biệt cho chúng. Có tổng cộng năm sàn đấu, tương ứng với năm hình thức thi đấu gồm đấu vũ khí cận chiến, đấu vũ khí tầm xa, đấu võ cá nhân, đấu võ nhóm, đấu võ tổ hợp. Lúc này, trên sàn đấu võ tổ hợp đang có năm người tỷ võ so đấu. Bầu trời tuyết rơi đã ảnh hưởng ít nhiều đến khả năng quan sát của các học viên trên sàn đấu. Đáng lẽ ra Tử Long và Bích Trà sẽ đến phía Nam để tiếp nhận thẻ nhiệm vụ, nhưng cả hai cần phải đến đấu trường để đón tên nào đó đang hăng say chiến đấu trên kia.
Cả bốn người đang cùng nhau hợp lực đánh nam nhân vận hoàng y, chỉ thấy Hoàng Vũ cầm thanh đao lớn vung mạnh xuống, bức một người nam nhân đang cầm kiếm lùi lại vài bước. Thấy thế hai nữ tử phối hợp bay đến ứng phó, một người vung roi da uốn lượn tựa mãnh xà bổ tới, người còn lại cầm kiếm khống chế không cho Hoàng Vũ có cơ hội né đòn. Thế trận như tu la địa võng, Hoàng Vũ gần như không có khả năng phòng thủ, thế là bị roi da quất mạnh sau lưng một phát, cả người hắn tạo thành một đường cong tuyệt đẹp rồi ngã xấp mặt trên sàn đấu. Hoàng Vũ nằm chật vật kêu than:
" Ui da, sao Uyên Vân tỷ đánh mạnh tay thế, rách cái lưng của đệ rồi đấy. Còn Uyên Vi tỷ nữa, hai người hùa lại ăn hiếp một mình đệ."
Nam tử đứng ôm vỏ kiếm đứng ở góc sàn đấu từ lâu cười lớn thành tiếng:
" Là lỗi của Hoàng Vũ huynh, tự dưng tổ đội của chúng ta đang luyện tập với nhau, huynh nhảy lên đây muốn giao lưu võ thuật. Bây giờ con than thở gì nữa, chẳng lẽ gặp trúng kẻ địch, chúng có đứng yên mà nghe huynh than thở hay không."
Dứt lời, mọi người trên sàn đấu đều vui vẻ cười đùa nhau, nam tử cầm kiếm tiến đến đỡ Hoàng Vũ đứng dậy, chia sẻ một số vấn đề sai sót của đối phương trong lúc giao chiến. Nhận thấy mặt trời đã sắp lên cao, Bích Trà lên tiếng cắt ngang bầu không khí tràn đầy năng lượng anh khí trước mặt:
" Hoàng Vũ huynh, huynh có muốn đi làm nhiệm vụ không. Chần chờ thêm nữa là mấy nhiệm vụ tốt đều bị người khác dành mất đấy."
" Đúng rồi, ta quên mất. Ta còn có việc, đành tạm biệt các vị tại đây, hẹn cùng các vị giao lưu võ thuật vào dịp tới."
Hoàng Vũ nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, vội vàng tạm biệt mọi người rồi vui vẻ nhảy xuống đứng trước mặt Bích Trà. Tử Long tiến tới đưa tay gõ cốc vào đỉnh đầu của Hoàng Vũ, trách cứ:
" Tiểu Trà còn bị thương, không chịu được lạnh, đệ còn ở đây tỷ thí võ thuật. Lỡ như muội ấy bị cảm lạnh, vết thương tái phát thì làm thế nào bây giờ."
Hoàng Vũ lúc đầu còn ngơ ngác không hiểu vì sao bị ăn đánh, nhưng khi nghe Tử Long lên tiếng cũng bày ra vẻ mặt áy náy với Bích Trà:
" Trà Trà có lạnh không? Là do huynh sơ sót, Mộng bà bà đã căn dặn mà huynh lại quên mất."
Bích Trà nhìn vẻ mặt nhất tâm nhất khẩu của Hoàng Vũ, nàng đúng là bị hắn chọc cho cười thành tiếng, tiếng cười trong sáng tựa tiếng chuông bạc vang vọng trong không gian:
" Muội không sao, Tử Long ca trêu huynh đấy. Chúng ta mau đi thôi, nếu không thì muội chắc sẽ bị cảm lạnh thật sự đấy."
--------------------
Phía Nam Vô Nguyệt Sơn Trang, Viện tiếp nhận nhiệm vụ.
Tại Viện tiếp nhận nhiệm vụ, bầu không khí lần này bỗng ảm đạm hơn thường ngày. Ba người vừa tiến vào bên trong liền nhanh chóng cảm nhận được sự thê lương cùng tiếng khóc nấc của đám người ngồi khuất trong sảnh phòng. Tử Long dẫn đầu tiến đến quầy tiếp nhận nhiệm vụ, đưa thẻ tổ đội cho chủ quầy. Sau khi kiểm tra, chủ quầy liền chỉ tay lên trên bảng đen nhiệm vụ đặt ở góc tường bên trái Viện, ý bảo mọi người tiến đến đó để lấy thẻ nhiệm vụ.
Cả ba rảo bước nhỏ đến bảng đen, nhìn lên danh mục. Trên bảng đen nhiệm vụ được phân làm ba cột, chia thành ba danh mục nhiệm vụ khác nhau. Mục thứ nhất, phía trên đề một chữ in đậm " Vũ", nhiệm vụ đa số là giết người, hoặc làm vệ sĩ bao vệ người hay hàng hóa được chỉ định. Mục thứ hai đề chữ " Thám", nhiệm vụ là do thám tin tức theo yêu cầu của khách hàng. Mục thứ ba đề chữ " Án " điều ra các vụ án đang hiện hữu. Mỗi nhiệm cụ đều được phân thành ba cấp là A, B, C tương ứng với mức độ hoàn thành từ khó đến dễ, từ đó số tiền thù lao nhận được kèm điểm số thăng cấp tổ đội và cá nhân cũng sẽ được thể hiện công khai. Điều này giúp các học viên và các tổ đội có thể đưa ra sự lựa chọn phù hợp hơn.
Mục thứ nhất và thứ hai được đa số các tổ đội lựa chọn, phần lớn và vì gia tăng khả năng hoàn thành nhiệm, nhưng phần lớn là vì họ không muốn phải tốn quá nhiều trí lực, còn có thể dễ dàng được thăng cấp. Bởi vì thời gian mà đám người Bích Trà đến Viện tiếp nhận nhiệm vụ cũng đã gần trưa, cả hai mục này đều chỉ còn một số nhiệm vụ nhỏ nhặt, đại loại như hộ tống lương thảo đến vùng biên giới, hay giết đám đạo tặc đang hoành hành trên núi nhỏ. Trong lúc Tử Long và Hoàng Vũ đang xem xét về một số nhiệm vụ tại mục "Thám", Bích Trà lại bị thu hút bởi một thẻ nhiệm vụ tại mục " Án". Tấm thẻ được đặt ở một góc ngoài cùng không hề bắt mắt, chỉ cần không chú ý liền sẽ bõ lỡ. Bề mặt tấm thẻ có dấu vết bụi, có lẽ đã được treo rất lâu ở trên này. Phía trên thẻ đề bốn chữ " Xác chết không đầu".
Nàng vô thức vươn tay gỡ lấy thẻ bài ra khỏi bảng đen, lẩm nhẩm:
" Xác chết không đầu, vụ án xác chết không đầu. Đã từng có một vụ án xác chết không đầu..."
Tử Long quay sang nhìn Bích Trà, trong lòng hiện lên nghi vấn hỏi:
" Tiểu Trà đang nghĩ gì vậy, muội hứng thú với thẻ nhiệm vụ nào sao?"
Hoàng Vũ đang đứng bên cạnh Tử Long, thấy Bích Trà vẫn không trả lời câu hỏi của Tử Long, liền tiến đến bên cạnh nàng vỗ vai:
" Trà Trà, Trà Trà... Muội sao vậy, không khỏe ở chỗ nào sao? Cái gì đây, xác chết không đầu, Trà Trà muốn nhận nhiệm vụ ở mục " Án" à. Từ trước đến nay muội đều thích làm nhiệm vụ ở mục " Thám" mà, sao bây giờ lại có hứng thú với thẻ nhiệm vụ này?"
Bích Trà từ trong suy tư được cái vỗ vai của Hoàng Long kéo trở về hiện tại, trực giác của nàng mách bảo rằng nàng nên nhận vụ án này. Bản thân nàng cũng không thể lý giải được lý do vì sao nàng lại có thể chú ý một tấm thẻ nhỏ nằm ở vị trí mờ nhạt trong rất nhiều thẻ nhiệm vụ ở mục " Án", nhưng nếu đã là duyên số, nàng sẽ đón nhận.
Bích Trà đưa mặt thẻ hướng trước mặt Tử Long, tuyên bố dõng dạc:
" Muội muốn nhận nhiệm vụ này, các huynh có muốn đi cùng muội không?"
Tử Long và Hoàng Vũ nhìn nhau, Tử Long đưa ra ánh mắt đầy ẩn ý cùng dò xét hướng đến Bích Trà:
" Muội vẫn còn bị thương, cánh tay phải vẫn cần thời gian phục hồi. Muội thật sự muốn nhận nhiệm vụ này chứ?"
Hoàng Vũ nghe Tử Long lên tiếng, cũng tiếp lời:
" Trà Trà, Tử Long nói đúng, muội nên ở nhà nghỉ ngơi, hai huynh sẽ tìm một số nhiệm vụ nhỏ ở " Vũ" và " Thám" để kiếm thêm điểm số. Trời đã lạnh rồi, thời tiết này không tốt cho người bệnh như muội đâu."
Nhận thấy Tử Long và Hoàng Vũ là đang lo lắng cho tiểu muội là nàng, trong tận đáy lòng Bích Trà như có dòng nước suối ấm ám. Dù vậy, ngoài mặt nàng vẫn thể hiện sự kiên quyết quật cường, một lần nữa nhắc lại câu nói:
" Muội muốn nhận nhiệm vụ này, các huynh có muốn đi cùng muội không?"
" Tỷ đi cùng muội."
Tiếng nói vọng vào từ ngoài cửa, sau đó là tiếng bước chân khiến tà áo theo đó mà đung đưa. Một thân hồng y quen thuộc sau thời gian bế quan cuối cùng cũng xuất hiện. Hồng Hoa tiến đến bên Bích Trà, gương mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng trong ánh mát lại ánh lên kim quang. Có lẽ là nàng đã chế tạo thành công một loại dược nào đó.
Nhìn hai thân ảnh nữ tử trước mặt, khóe miệng Tử Long nhếch lên, xua nịnh đáp:
" Được thôi, miễn sao hai muội muốn là được. Ta là huynh trưởng, sẽ ủng hộ các muội."
Không hổ là Hồng Hoa, chỉ một câu nói như vậy mà đã khiến cho Tử Long chấp nhận. Bích Trà hướng ánh mắt cảm kích đến Hồng Hoa, lại quay mặt ra lè lưỡi trêu chọc Hoàng Vũ. Nàng nhìn đến Tử Long, bày ra bộ mặt cười tươi, đưa thẻ nhiệm vụ đến tay hắn:
" Đa tạ Tử Long ca ca, chúng ta mang thẻ nhiệm vụ đến quầy xác nhận đi."
Cả bốn người bước đều bước đến quầy, Tử Long đại diện tổ đội ký giấy xác nhận nhiệm vụ. Trước khi rời đi, chủ quầy lên tiếng cổ vũ tổ đội La Thần:
" Nhiệm vụ này là nhiệm vụ cấp A, cũng đã tồn đọng ở trên bảng đen đã hơn 2 tháng, có lẽ dấu vết vũng đã bị xóa sạch. Chưa kể, vụ án này là vụ án liên hoàn, nên các vị sẽ tốn không ít công sức đấy. Ta tại đây gửi lời chúc đến các vị, chúc các vị phá án thành công. "
Bích Trà nghe được điều này, hướng ánh mắt cong tựa vầng trăng khuyết đến chủ quầy:
" Vâng, ta sẽ đón nhận lời chúc của ngài. Hẹn gặp lại ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.