Chương 607
Nguyên Lai
11/11/2023
“Cảnh Kiệt, mau trốn đi, chỗ anh có thuốc chữa thương”
Tề Thịnh quay lại phòng thủ ngay lập tức, anh ta ra phía sau căn nhà rồi lấ3y chai thuốc chữa thương duy nhất cho
Cảnh Kiệt.
“Em cứ ở lại đây, tạm thời đừng cử động”
Nhưng thuốc chữa thương phải mấ1t ba phút mới giúp hồi phục, Tề Thịnh nhìn Cảnh Kiệt rồi bảo: “Tiểu Kiệt, cho
dù xảy ra chuyện gì thì chờ trận đấu kết thúc rồi nói tiếp.9 Em tập trung thi đấu trước đi”
Các thành viên còn lại cũng nhìn Cảnh Kiệt đầy lo lắng.
Cảnh Kiệt biết dù sau này mình vẫ3n còn rất nhiều cơ hội để thi đấu, nhưng đây là lần thi đấu cuối cùng của đội
trưởng. Nếu anh không thể đánh bại Ngô Cực để rửa mối nhục 8xưa, anh sẽ ôm nỗi tiếc nuối đến tận cuối đời.
“Xin lỗi”
“Thừa Ý, Dục Hoành, hai cậu đi với tôi, Tiểu Thông, cậu chặn hậu với Cảnh Kiệt”
“Vâng.”
Tiến vào chiến trường, mọi thứ đều phải tranh đoạt từng giây, vì sai lầm của Cảnh Kiệt mà số lượng kẻ địch do đội
còn lại giết đã hơn bọn họ tám người.
Đây là chênh lệch rất nghiêm trọng.
Bởi vì cuộc chiến càng trở nên khốc liệt, muốn đánh giết được một kẻ địch là việc rất khó, thế nên đoạn trước mới là
thời gian để giành điểm, kéo dài chênh lệch.
Cảnh Kiệt biết mình vừa ra trận đã kéo chân đồng đội nên cố gắng ép mình tập trung vào cuộc đấu, nhưng cậu làm
thế nào cũng không thể tập trung nổi.
Cậu và Tiểu Thông vất vả giết địch, bản thân cậu bị thương, Tiểu Thông cũng bị thương, cuối cùng Tiểu Thông đã
mất mạng trên đường tìm về đội do bảo vệ cậu.
“Mẹ kiếp, J Thần cái gì? Bị dở hơi à? Hại Tiểu Thông của tôi lên bảng đếm số luôn rồi.”
“Tiểu Thông là người giỏi nhất đội Shadow mà lại mất mạng vì cậu ta. Shadow còn đánh cái quái gì nữa.”
“Trời đất ạ, tự nhiên không muốn xem nữa luôn. Lại còn J Thần, Tử Thần còn được”
Cảnh Kiệt nhìn hình đại diện của Tiểu Thông tối đi, trở nên bất an.
Đầu óc rối bời, chân tay cũng luống cuống, còn chưa giết được bao nhiêu kẻ địch, cậu đã bị người ta giết rồi.
Cả đội im lặng.
Còn lại Tề Thịnh, tuy đã dẫn hai thành viên khác kiên trì đến cuối cùng, nhưng trận đầu tiên không nên có bất kỳ
thương vong nào mà đội Shadow lại chết liên tiếp hai người.
Một trăm kẻ địch, cuối cùng đội Shadow chỉ giành được 38 mạng, đội còn lại giành được 62 mạng.
Khán giả ở trường thi đấu và cư dân mạng xem truyền hình trực tiếp chửi điên cuồng.
Sau khi một trận kết thúc sẽ có mười phút nghỉ ngơi, Tề Thịnh nhìn Cảnh Kiệt và hỏi: “Tiểu Kiệt, rốt cuộc là đã xảy
ra chuyện gì? Đây không phải trình độ của em”
Cảnh Kiệt không giỏi nói chuyện, chỉ cúi đầu im lặng.
Các thành viên trong đội cũng bó tay với Cảnh Kiệt.
Bởi vì khi đưa Cảnh Kiệt vào đội thi đấu, họ cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc này rồi. Nhưng suốt bao nhiêu lâu,
Cảnh Kiệt thể hiện vô cùng tốt, chưa từng xảy ra sơ suất gì. Không ngờ lần đầu tiên xảy ra sơ suất lại ở trận bán kết.
hậu đài, mọi người đều im lặng cúi đầu.
Đội Brilliant do đội trưởng Ngô Cực dẫn đầu, đi đến phòng nghỉ của đội Shadow.
“Ô, đây chẳng phải Tề Thịnh sao? Một con chó bị đội Brilliant đuổi đi lại tự lập team riêng cơ đấy”
Các thành viên đội Shadow lũ lượt đứng dậy khi đội Brilliant đi đến cửa.
Chỉ có Tề Thịnh và Cảnh Kiệt là vẫn ngồi.
Cảnh Kiệt biết mình không biết nói chuyện, càng không biết cãi nhau, đánh nhau thì cậu còn biết đưrợc vài chiêu, những cái khác thì
cậu chẳng giỏi gì.
Nhưng…
đây chỉ có thể cãi nhau, không thể đánh nhau.
“Đội trưởng của chúng tôi là đội trường tốt nhất thế giới. Mục Hiểu Thông đứng ra nói.
Tề Thịnh quay lại phòng thủ ngay lập tức, anh ta ra phía sau căn nhà rồi lấ3y chai thuốc chữa thương duy nhất cho
Cảnh Kiệt.
“Em cứ ở lại đây, tạm thời đừng cử động”
Nhưng thuốc chữa thương phải mấ1t ba phút mới giúp hồi phục, Tề Thịnh nhìn Cảnh Kiệt rồi bảo: “Tiểu Kiệt, cho
dù xảy ra chuyện gì thì chờ trận đấu kết thúc rồi nói tiếp.9 Em tập trung thi đấu trước đi”
Các thành viên còn lại cũng nhìn Cảnh Kiệt đầy lo lắng.
Cảnh Kiệt biết dù sau này mình vẫ3n còn rất nhiều cơ hội để thi đấu, nhưng đây là lần thi đấu cuối cùng của đội
trưởng. Nếu anh không thể đánh bại Ngô Cực để rửa mối nhục 8xưa, anh sẽ ôm nỗi tiếc nuối đến tận cuối đời.
“Xin lỗi”
“Thừa Ý, Dục Hoành, hai cậu đi với tôi, Tiểu Thông, cậu chặn hậu với Cảnh Kiệt”
“Vâng.”
Tiến vào chiến trường, mọi thứ đều phải tranh đoạt từng giây, vì sai lầm của Cảnh Kiệt mà số lượng kẻ địch do đội
còn lại giết đã hơn bọn họ tám người.
Đây là chênh lệch rất nghiêm trọng.
Bởi vì cuộc chiến càng trở nên khốc liệt, muốn đánh giết được một kẻ địch là việc rất khó, thế nên đoạn trước mới là
thời gian để giành điểm, kéo dài chênh lệch.
Cảnh Kiệt biết mình vừa ra trận đã kéo chân đồng đội nên cố gắng ép mình tập trung vào cuộc đấu, nhưng cậu làm
thế nào cũng không thể tập trung nổi.
Cậu và Tiểu Thông vất vả giết địch, bản thân cậu bị thương, Tiểu Thông cũng bị thương, cuối cùng Tiểu Thông đã
mất mạng trên đường tìm về đội do bảo vệ cậu.
“Mẹ kiếp, J Thần cái gì? Bị dở hơi à? Hại Tiểu Thông của tôi lên bảng đếm số luôn rồi.”
“Tiểu Thông là người giỏi nhất đội Shadow mà lại mất mạng vì cậu ta. Shadow còn đánh cái quái gì nữa.”
“Trời đất ạ, tự nhiên không muốn xem nữa luôn. Lại còn J Thần, Tử Thần còn được”
Cảnh Kiệt nhìn hình đại diện của Tiểu Thông tối đi, trở nên bất an.
Đầu óc rối bời, chân tay cũng luống cuống, còn chưa giết được bao nhiêu kẻ địch, cậu đã bị người ta giết rồi.
Cả đội im lặng.
Còn lại Tề Thịnh, tuy đã dẫn hai thành viên khác kiên trì đến cuối cùng, nhưng trận đầu tiên không nên có bất kỳ
thương vong nào mà đội Shadow lại chết liên tiếp hai người.
Một trăm kẻ địch, cuối cùng đội Shadow chỉ giành được 38 mạng, đội còn lại giành được 62 mạng.
Khán giả ở trường thi đấu và cư dân mạng xem truyền hình trực tiếp chửi điên cuồng.
Sau khi một trận kết thúc sẽ có mười phút nghỉ ngơi, Tề Thịnh nhìn Cảnh Kiệt và hỏi: “Tiểu Kiệt, rốt cuộc là đã xảy
ra chuyện gì? Đây không phải trình độ của em”
Cảnh Kiệt không giỏi nói chuyện, chỉ cúi đầu im lặng.
Các thành viên trong đội cũng bó tay với Cảnh Kiệt.
Bởi vì khi đưa Cảnh Kiệt vào đội thi đấu, họ cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc này rồi. Nhưng suốt bao nhiêu lâu,
Cảnh Kiệt thể hiện vô cùng tốt, chưa từng xảy ra sơ suất gì. Không ngờ lần đầu tiên xảy ra sơ suất lại ở trận bán kết.
hậu đài, mọi người đều im lặng cúi đầu.
Đội Brilliant do đội trưởng Ngô Cực dẫn đầu, đi đến phòng nghỉ của đội Shadow.
“Ô, đây chẳng phải Tề Thịnh sao? Một con chó bị đội Brilliant đuổi đi lại tự lập team riêng cơ đấy”
Các thành viên đội Shadow lũ lượt đứng dậy khi đội Brilliant đi đến cửa.
Chỉ có Tề Thịnh và Cảnh Kiệt là vẫn ngồi.
Cảnh Kiệt biết mình không biết nói chuyện, càng không biết cãi nhau, đánh nhau thì cậu còn biết đưrợc vài chiêu, những cái khác thì
cậu chẳng giỏi gì.
Nhưng…
đây chỉ có thể cãi nhau, không thể đánh nhau.
“Đội trưởng của chúng tôi là đội trường tốt nhất thế giới. Mục Hiểu Thông đứng ra nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.