Chương 625
Nguyên Lai
11/11/2023
Đế An Nhiên nghe bảo là Đế Vân Hi sắp xếp thì cảm thấy bất an.
Nói thế nào về ông anh cả này nhỉ?
Khác với cái3 nết động chút là cà khịa cô ta đến chết mới thôi của anh hai, anh cả luôn dịu dàng nhẹ nhàng với cô
ta, rất lịch lãm. Nhưng.1.. cũng chỉ như cô ta nói mà thôi, chỉ lịch lãm, không hề có sự quan tâm chăm sóc của một
người anh cả đối với em gái.
Anh cả là kiểu người nhiều sự uy nghiêm của kẻ bề trên còn hơn cả bố.
Nhưng…
Cho dù uy nghiêm, anh ta cũn3g chưa bao giờ tát vào mặt cô ta như thế này cả.
“Nhưng trước đó, khi tôi đặt phòng, Từ Lập nói với tôi rằng phòng 88888 chưa có người đặt trước”
“Vâng thưa cô, khi cô đặt đúng là chưa có ai đặt phòng 8888 cả. Nhưng sau đó cậu ba lại đặt phòng, tổng giám đốc
hỏi ý kiến của giám đốc điều hành rồi nhường phòng cho cậu ba”
Lễ tân trả lời không hề e dè, nhưng ý ẩn trong lời lại hoàn toàn kích thích Đế An Nhiên.
Tuy lễ tân không muốn làm như vậy nhưng đành chịu thôi, tổng giám đốc không dám đắc tội với Đế An Nhiên, thế
nên gọi cô ta ra đắc tội người ta. Bởi vì đây là sắp xếp của giám đốc điều hành, phải chấp hành theo những gì giám
đốc điều hành nói.
Cô ta không biết nhà họ Để xảy ra chuyện gì, vì sao giám đốc điều hành lại muốn chọc gậy bánh xe vào mối quan
hệ giữa cậu ba và cô chủ, nhưng… họ là người của giám đốc, phải làm theo ý của giám đốc.
Quả nhiên, Để An Nhiên đã bị kích thích.
Nếu là Đế Vân Hi giành mất phòng của cô ta, cô ta đành nhịn. Nhưng vì sao Đế Vân Thụy cướp phòng của cô ta, cô
ta cũng phải nhịn?
“Dựa vào cái gì mà anh ấy đặt phòng thì lại cướp phòng mà tôi đã đặt trước?”
“Chuyện này… tôi không rõ lắm, hay là cô chủ hỏi cậu ba hoặc giám đốc xem?”
Để An Nhiên cũng biết mấy người này chắc chắn không coi cô ta ra gì khi nhận mệnh lệnh của Đế Vân Hi, thế là cô
ta tức tối cúp máy rồi gọi điện cho Đế Vân Thụy.
Lễ tân thấy Để An Nhiên đã cúp máy bèn trả điện thoại cho huấn luyện viên.
“Thưa anh, trước đó cô chủ đã lên thực đơn sắn, anh xem bây giờ chúng tôi lên món cho anh luôn hay là các anh
ngồi nghỉ uống trà trước?”
Huấn luyện viên thấy sếp đã cúp máy, ngờ được rằng chắc chắn phòng trên tầng cao nhất đã được đặt cho vị khách
còn lợi hại hơn, tuy hơi tiếc nuối nhưng anh ta cũng không để tâm.
“Vẫn còn sớm, chúng ta uống trà trước đi” Vì muốn dùng hết lợi ích nên mỗi thành viên của đội chọn một loại trà,
cứ nhằm loại đất mà gọi.
Còn Để An Nhiên thì gọi điện thắng cho Đế Vân Mặc.
Để Vân Mặc bắt máy, nghe thấy tiếng chất vấn đầy ắp sự giận dữ của Để An Nhiên.
“Anh ba, anh làm vậy là sao? Rõ ràng là em đặt phòng 8888 trước, dựa vào cái gì mà anh giành phòng của em?”
“Bởi vì khách của anh quan trọng hơn khách của em”
Để Vân Mặc nói xong, Để An Nhiên nghe thấy cả tiếng gặm táo ở đầu bên kia.
Rõ ràng là hoàn toàn không coi sự tức giận của cô ta ra gì.
Để An Nhiên suýt nữa là tức đến phát khóc vì thái độ đáng ghét của anh ta.
“Khách của anh quan trọng, khách của em thì không quan trọng à?”
“Em là sinh viên thì có khách quan trọng thế nào được chứ? Có mỗi thế thôi phải không? Cúp đây
Nói xong, Đế Vân Mặc cúp máy ngay lập tức.
Đề An Nhiên hằn học.
Cô ta biết ngay là người kia không thèm đề ý đến mình, thế nên cô ta đã ghi âm khi gọi điện rồi. Cô ta muốn để anh cả ra mặt phân rõ
phải trái, rốt cuộc ai mới là người không đúng trong chuyện này.
Thể là Đế An Nhiên lại gọi điện cho Đế Vân Hi.
“Anh cả, em mách anh chuyện này! Anh bảo anh ba đi, anh ấy thực sự quá đáng lắm!”
Nói thế nào về ông anh cả này nhỉ?
Khác với cái3 nết động chút là cà khịa cô ta đến chết mới thôi của anh hai, anh cả luôn dịu dàng nhẹ nhàng với cô
ta, rất lịch lãm. Nhưng.1.. cũng chỉ như cô ta nói mà thôi, chỉ lịch lãm, không hề có sự quan tâm chăm sóc của một
người anh cả đối với em gái.
Anh cả là kiểu người nhiều sự uy nghiêm của kẻ bề trên còn hơn cả bố.
Nhưng…
Cho dù uy nghiêm, anh ta cũn3g chưa bao giờ tát vào mặt cô ta như thế này cả.
“Nhưng trước đó, khi tôi đặt phòng, Từ Lập nói với tôi rằng phòng 88888 chưa có người đặt trước”
“Vâng thưa cô, khi cô đặt đúng là chưa có ai đặt phòng 8888 cả. Nhưng sau đó cậu ba lại đặt phòng, tổng giám đốc
hỏi ý kiến của giám đốc điều hành rồi nhường phòng cho cậu ba”
Lễ tân trả lời không hề e dè, nhưng ý ẩn trong lời lại hoàn toàn kích thích Đế An Nhiên.
Tuy lễ tân không muốn làm như vậy nhưng đành chịu thôi, tổng giám đốc không dám đắc tội với Đế An Nhiên, thế
nên gọi cô ta ra đắc tội người ta. Bởi vì đây là sắp xếp của giám đốc điều hành, phải chấp hành theo những gì giám
đốc điều hành nói.
Cô ta không biết nhà họ Để xảy ra chuyện gì, vì sao giám đốc điều hành lại muốn chọc gậy bánh xe vào mối quan
hệ giữa cậu ba và cô chủ, nhưng… họ là người của giám đốc, phải làm theo ý của giám đốc.
Quả nhiên, Để An Nhiên đã bị kích thích.
Nếu là Đế Vân Hi giành mất phòng của cô ta, cô ta đành nhịn. Nhưng vì sao Đế Vân Thụy cướp phòng của cô ta, cô
ta cũng phải nhịn?
“Dựa vào cái gì mà anh ấy đặt phòng thì lại cướp phòng mà tôi đã đặt trước?”
“Chuyện này… tôi không rõ lắm, hay là cô chủ hỏi cậu ba hoặc giám đốc xem?”
Để An Nhiên cũng biết mấy người này chắc chắn không coi cô ta ra gì khi nhận mệnh lệnh của Đế Vân Hi, thế là cô
ta tức tối cúp máy rồi gọi điện cho Đế Vân Thụy.
Lễ tân thấy Để An Nhiên đã cúp máy bèn trả điện thoại cho huấn luyện viên.
“Thưa anh, trước đó cô chủ đã lên thực đơn sắn, anh xem bây giờ chúng tôi lên món cho anh luôn hay là các anh
ngồi nghỉ uống trà trước?”
Huấn luyện viên thấy sếp đã cúp máy, ngờ được rằng chắc chắn phòng trên tầng cao nhất đã được đặt cho vị khách
còn lợi hại hơn, tuy hơi tiếc nuối nhưng anh ta cũng không để tâm.
“Vẫn còn sớm, chúng ta uống trà trước đi” Vì muốn dùng hết lợi ích nên mỗi thành viên của đội chọn một loại trà,
cứ nhằm loại đất mà gọi.
Còn Để An Nhiên thì gọi điện thắng cho Đế Vân Mặc.
Để Vân Mặc bắt máy, nghe thấy tiếng chất vấn đầy ắp sự giận dữ của Để An Nhiên.
“Anh ba, anh làm vậy là sao? Rõ ràng là em đặt phòng 8888 trước, dựa vào cái gì mà anh giành phòng của em?”
“Bởi vì khách của anh quan trọng hơn khách của em”
Để Vân Mặc nói xong, Để An Nhiên nghe thấy cả tiếng gặm táo ở đầu bên kia.
Rõ ràng là hoàn toàn không coi sự tức giận của cô ta ra gì.
Để An Nhiên suýt nữa là tức đến phát khóc vì thái độ đáng ghét của anh ta.
“Khách của anh quan trọng, khách của em thì không quan trọng à?”
“Em là sinh viên thì có khách quan trọng thế nào được chứ? Có mỗi thế thôi phải không? Cúp đây
Nói xong, Đế Vân Mặc cúp máy ngay lập tức.
Đề An Nhiên hằn học.
Cô ta biết ngay là người kia không thèm đề ý đến mình, thế nên cô ta đã ghi âm khi gọi điện rồi. Cô ta muốn để anh cả ra mặt phân rõ
phải trái, rốt cuộc ai mới là người không đúng trong chuyện này.
Thể là Đế An Nhiên lại gọi điện cho Đế Vân Hi.
“Anh cả, em mách anh chuyện này! Anh bảo anh ba đi, anh ấy thực sự quá đáng lắm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.