Chương 663
Nguyên Lai
11/11/2023
Hôm đó con thấy cô ấy suýt nữa đã quỳ lạy Hồng Lục, một mặt là muốn cầu xin Hồng Lục nghĩ cách, giúp cô ấy
tìm một vị giá3o sư phù hợp để cứu Tiểu Thần, mặt khác là cô ấy không có tiền, đoàn phim còn giữ tiền của cô ấy,
cho nên cô ấy cầu xin 1Hồng Lục cứu thằng bé, chờ đoàn phim trả tiền cho cô ấy thì cô ấy sẽ chuyển cho viện
nghiên cứu. Nếu không đủ thì cô ấy 9sẽ tiếp tục nhận phim”
Tạ Thanh Nghiên khóc. Sắc mặt Đế Tịnh Hiên tối sầm.
“Cô gái này đúng là quá vất v3ả, nhà họ Đế chúng ta tuyệt đối không thể phụ lòng cô ấy được”
“Vậy bên phía anh cả thì bố mẹ định làm thế nào? 8Con cảm thấy đầu tiên vẫn nên để anh cả biết chuyện này đã.
Tuy con và anh cả vừa mới quen nhau nhưng con vẫn rất rõ tính cách anh ấy. Chắc hẳn anh ấy hoàn toàn không
biết đến sự tồn tại của Tiểu Thần”
Nhìn thấy khuôn mặt của người bố vô cùng từ ái lúc này đen như đáy nồi, Cảnh Thiên không kìm được mà lên
tiếng giải thích giúp anh cả của mình.
Đế Tịnh Hiên rất nể mặt, gật đầu phụ họa: “Ừ, Thiên Thiên nói đúng. Chuyện này may mà có con, nếu không phải
vì con là giáo sư J, con quen giáo sư Hồng Lục, con có cách điều trị cho Tiểu Thần thì e là bây giờ Tiểu Thần không
thể làm phẫu thuật được. Cho dù gom đủ tiền thì cũng không có bác sĩ nào dám làm phẫu thuật cho thằng bé”
Tạ Thanh Nghiên, người vẫn luôn xót cháu trai lúc này mới lau đôi mắt đã khóc đến sưng húp, vươn tay ra nắm lấy
tay con gái.
“Thiên Thiên, con là ngôi sao may mắn của gia đình chúng ta! Con không chỉ để mẹ tìm thấy con mà còn khiến gia
đình chúng ta càng trở nên trọn vẹn hơn. Nếu không có con, có thể cả cuộc đời này chúng ta cũng không thể gặp
được Tiểu Thần. Hu hu hu… bệnh tim này nặng như vậy, Tiểu Thần không có thuốc, không chừng một ngày nào đó
đứa bé này không còn nữa mà chúng ta cũng không biết”
Nhìn thấy mẹ khóc đau lòng như vậy, Cảnh Thiên an ủi: “Rất nhiều chuyện đã được định sẵn rồi, không cần quá lo
lắng đầu ạ. Ca phẫu thuật của Tiểu Thần đã hoàn toàn thành công, sau này thằng bé sẽ không bị căn bệnh tim đó
hành hạ nữa. Thằng bé còn là một thiên tài nhỏ, sau này con vẫn sẽ đưa thằng bé đến phòng phẫu thuật để quan
sát”
Vì Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên không nỡ xa cậu bé nên Cảnh Thiên đã nhờ người ra ngoài nói với Lăng Tư
Kỳ rằng ca phẫu thuật đã thành công, vẫn đang đợi thuốc mê hết tác dụng, nhân tiện quan sát một lát, bảo cô ấy
không cần lo lắng.
Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên luôn ở cùng cháu trai ngoan của mình. Cho đến khi Cảnh Thiên nói với họ rằng
Tiểu Thần sắp tỉnh lại rồi, hai người họ mới lưu luyến không nỡ nhìn nhận viên y tế và Cảnh Thiên đẩy cậu bé ra
ngoài.
Vốn dĩ Cảnh Thiên còn cho rằng bố mẹ cũng sẽ đi ra để gặp Lăng Tư Kỳ, nhưng họ không làm vậy, chỉ nhìn Lăng
Tư Kỳ vừa khóc vừa cười với Tiểu Thần qua màn hình camera.
“Thật sao? Sau này Tiểu Thần sẽ không bao giờ phải lo ngại về bệnh tim nữa à? Thẳng bé có thể vận động giống nhưr một đứa trẻ bình
thường à? Vậy thằng bé có thể tham gia đại hội thể thao của trường không? Sau này, những môn thể thao như chạy cự li ngắn đòi hỏi
sức lực có ảnh hường đến thằng bé không?”
Lăng Tư Kỳ nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai, lúc này cậu bé vẫn đang hôn mê, bởi vì làm một cuộc phẫu thuật rất lớn nên lúc này sắc
mặt cậu bé trắng bệch, Lăng Tư Kỳ thấy vậy thì không ngừng khóc.
“Yên tâm, ca phẫu thuật rất thành công, chỉ cần đợi thằng bé phục hồi thôi, sẽ không có gì đáng ngại đầu. Tiểu Thần còn nhỏ, lại phải
trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, tôi sẽ lấy cho chị ít thuốc bổ, sau khi về thì chị hầm canh cho Tiểu Thần uống
Lăng Tư Kỳ vội vàng lắc đầu: “Như vậy sao được?”
tìm một vị giá3o sư phù hợp để cứu Tiểu Thần, mặt khác là cô ấy không có tiền, đoàn phim còn giữ tiền của cô ấy,
cho nên cô ấy cầu xin 1Hồng Lục cứu thằng bé, chờ đoàn phim trả tiền cho cô ấy thì cô ấy sẽ chuyển cho viện
nghiên cứu. Nếu không đủ thì cô ấy 9sẽ tiếp tục nhận phim”
Tạ Thanh Nghiên khóc. Sắc mặt Đế Tịnh Hiên tối sầm.
“Cô gái này đúng là quá vất v3ả, nhà họ Đế chúng ta tuyệt đối không thể phụ lòng cô ấy được”
“Vậy bên phía anh cả thì bố mẹ định làm thế nào? 8Con cảm thấy đầu tiên vẫn nên để anh cả biết chuyện này đã.
Tuy con và anh cả vừa mới quen nhau nhưng con vẫn rất rõ tính cách anh ấy. Chắc hẳn anh ấy hoàn toàn không
biết đến sự tồn tại của Tiểu Thần”
Nhìn thấy khuôn mặt của người bố vô cùng từ ái lúc này đen như đáy nồi, Cảnh Thiên không kìm được mà lên
tiếng giải thích giúp anh cả của mình.
Đế Tịnh Hiên rất nể mặt, gật đầu phụ họa: “Ừ, Thiên Thiên nói đúng. Chuyện này may mà có con, nếu không phải
vì con là giáo sư J, con quen giáo sư Hồng Lục, con có cách điều trị cho Tiểu Thần thì e là bây giờ Tiểu Thần không
thể làm phẫu thuật được. Cho dù gom đủ tiền thì cũng không có bác sĩ nào dám làm phẫu thuật cho thằng bé”
Tạ Thanh Nghiên, người vẫn luôn xót cháu trai lúc này mới lau đôi mắt đã khóc đến sưng húp, vươn tay ra nắm lấy
tay con gái.
“Thiên Thiên, con là ngôi sao may mắn của gia đình chúng ta! Con không chỉ để mẹ tìm thấy con mà còn khiến gia
đình chúng ta càng trở nên trọn vẹn hơn. Nếu không có con, có thể cả cuộc đời này chúng ta cũng không thể gặp
được Tiểu Thần. Hu hu hu… bệnh tim này nặng như vậy, Tiểu Thần không có thuốc, không chừng một ngày nào đó
đứa bé này không còn nữa mà chúng ta cũng không biết”
Nhìn thấy mẹ khóc đau lòng như vậy, Cảnh Thiên an ủi: “Rất nhiều chuyện đã được định sẵn rồi, không cần quá lo
lắng đầu ạ. Ca phẫu thuật của Tiểu Thần đã hoàn toàn thành công, sau này thằng bé sẽ không bị căn bệnh tim đó
hành hạ nữa. Thằng bé còn là một thiên tài nhỏ, sau này con vẫn sẽ đưa thằng bé đến phòng phẫu thuật để quan
sát”
Vì Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên không nỡ xa cậu bé nên Cảnh Thiên đã nhờ người ra ngoài nói với Lăng Tư
Kỳ rằng ca phẫu thuật đã thành công, vẫn đang đợi thuốc mê hết tác dụng, nhân tiện quan sát một lát, bảo cô ấy
không cần lo lắng.
Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên luôn ở cùng cháu trai ngoan của mình. Cho đến khi Cảnh Thiên nói với họ rằng
Tiểu Thần sắp tỉnh lại rồi, hai người họ mới lưu luyến không nỡ nhìn nhận viên y tế và Cảnh Thiên đẩy cậu bé ra
ngoài.
Vốn dĩ Cảnh Thiên còn cho rằng bố mẹ cũng sẽ đi ra để gặp Lăng Tư Kỳ, nhưng họ không làm vậy, chỉ nhìn Lăng
Tư Kỳ vừa khóc vừa cười với Tiểu Thần qua màn hình camera.
“Thật sao? Sau này Tiểu Thần sẽ không bao giờ phải lo ngại về bệnh tim nữa à? Thẳng bé có thể vận động giống nhưr một đứa trẻ bình
thường à? Vậy thằng bé có thể tham gia đại hội thể thao của trường không? Sau này, những môn thể thao như chạy cự li ngắn đòi hỏi
sức lực có ảnh hường đến thằng bé không?”
Lăng Tư Kỳ nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai, lúc này cậu bé vẫn đang hôn mê, bởi vì làm một cuộc phẫu thuật rất lớn nên lúc này sắc
mặt cậu bé trắng bệch, Lăng Tư Kỳ thấy vậy thì không ngừng khóc.
“Yên tâm, ca phẫu thuật rất thành công, chỉ cần đợi thằng bé phục hồi thôi, sẽ không có gì đáng ngại đầu. Tiểu Thần còn nhỏ, lại phải
trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, tôi sẽ lấy cho chị ít thuốc bổ, sau khi về thì chị hầm canh cho Tiểu Thần uống
Lăng Tư Kỳ vội vàng lắc đầu: “Như vậy sao được?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.