Chương 690
Nguyên Lai
11/11/2023
Thế là Chiến Lê Xuyên nhìn sang Cảnh An Nhiên, giọng điệu nũng nịu và ấm ức ban nãy đối với Cảnh Thiên đã
hoàn toàn biến mất.
Cơ thể anh tỏa ra khí lạnh, vẻ mặt không vui vì bị đối phương vụ vạ.
“Cô nói cô quen tôi, xin hỏi cô đã gặp tôi khi1 nào? Có ai làm chứng?”
Chiến Lê Xuyên không ngờ được có một ngày mình lại khổ đến mức phải đối xử với một cô gái như th9ế này.
Mất mặt!
Cảnh An Nhiên tỏ ra tổn thương: “Chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần rồi, sao anh có thể nói là k3hông quen biết
em?”
“Ví dụ.” Chiến Lê Xuyên hoàn toàn không muốn nói thêm một chữ nào với Đế An Nhiên.
“Lần gần 8đây nhất, ví dụ như trong bữa tiệc tối mừng anh Lệ thừa kế Tập đoàn Lệ Thị, chúng ta…” “Tôi đứng
chung với đám Lệ Quân Thần từ đầu đến cuối, cho dù là lúc Lệ Quân Thần không có mặt thì tôi cũng chơi bài với
đám Bùi Hằng ở chỗ khác, cô gặp tôi lúc nào?”
“Em… em có đến chào anh mà. Hơn nữa có rất nhiều lần ở châu Đế, chỉ cần là tiệc anh tham gia, em đều có tham
gia. Lần nào chúng ta cũng có chào hỏi nhau mà.”
Lúc này Chiến Lê Xuyên mới khẽ thở ra, nhìn Cảnh Thiên với vẻ ấm ức.
“Tuy tập đoàn AUPU ở thành phố H nhưng tôi cũng hay phải sang châu Để tham gia vài bữa tiệc không thể vắng
mặt. Nhưng ít cũng phải hơn trăm người tham gia những bữa tiệc đó, rất nhiều người sẽ đưa con gái hoặc cháu gái
của mình đến để tìm đối tượng liên hôn. Mỗi lần tham gia bữa tiệc như vậy, tôi phải ứng phó với không dưới hai
mươi cô gái là ít. Tuy trí nhớ của tôi tốt nhưng không có nghĩa là tôi rất thân với cô ta.”
Chiến Lê Xuyên liếc nhân cơ hội nắm lấy bàn tay bé nhỏ của bà xã rồi nói với vẻ mặt tôi rất vô tội: “Hãy tin tôi.”
Mấy hôm nay ngủ chung với nhau, anh toàn ôm cô ngủ cả. Trừ vụ không hôn hít gì ra thì hai người đã gần gũi với
nhau lắm rồi.
Anh đã hoàn toàn quên mất rằng sở dĩ mình có thể được ôm vợ ngủ không phải vì hai người gần gũi với nhau, mà
là anh không biết xấu hổ, ngày nào cũng xoa bóp cho người ta. Chiến Lê Xuyên lúc này thấy hơi bồng bềnh, nghĩ
bụng trước mặt tình địch, chắc chắn vợ anh sẽ không để ý đến chuyện anh động tay động chân với mình đâu.
Thế nên hành động bình thường không dám làm lung tung này hôm nay anh lại làm rất thuận tay
Đương nhiên Cảnh Thiên cũng để ý thấy mình bị một cái vuốt nắm lấy tay, nhưng đây là anh chồng mà cô sẽ phải
chung sống năm năm tới, là người đàn ông duy nhất mà cô có thích một chút và không hề bài xích đối phương lại
gần mình.
Thế nên Cảnh Thiên vui vẻ chấp nhận hành động này.
Thấy Chiến Lê Xuyên nắm tay Cảnh Thiên ngay trước mặt mình, Cảnh An Nhiên thấy vô cùng khó chịu.
Ban này hy vọng nhiều bao nhiêu, bây giờ thất vọng cả trăm lần ngàn lần. Bời vì Chiến Lê Xuyên không chi năm lấy tay người phụ
nữ khác, đã thế người phụ nữ này còn chính là Cảnh Thiên đã xoay chuyển cả cuộc đời của cô ta.
“Anh ba, anh lại… anh lại…”
Cảnh An Nhiên muốn nói Cánh Thiên hoàn toàn không xứng với anh, nhưng nghĩ bây giờ Cảnh Thiên đã là thiên kim tiểu thư của
nhà họ Đế, cô ta chi có thể đỏ mặt lên mà nói rằng:
“Em biết bây giờ em không thích hợp để nói những điều này. Nếu anh đã quan Cảnh Thiên, vậy thì hắn là anh cũng biết mấy ngày nay
cô ta đã từ gà rừng biến thành phượng hoàng. Em không biết vì sao năm đó mình lại trở thành cô chủ nhà họ Đế, nhưrng không thể
phủ nhận rằng hai mươi năm nay, em mới là cô chủ của nhà họ Đế.”
hoàn toàn biến mất.
Cơ thể anh tỏa ra khí lạnh, vẻ mặt không vui vì bị đối phương vụ vạ.
“Cô nói cô quen tôi, xin hỏi cô đã gặp tôi khi1 nào? Có ai làm chứng?”
Chiến Lê Xuyên không ngờ được có một ngày mình lại khổ đến mức phải đối xử với một cô gái như th9ế này.
Mất mặt!
Cảnh An Nhiên tỏ ra tổn thương: “Chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần rồi, sao anh có thể nói là k3hông quen biết
em?”
“Ví dụ.” Chiến Lê Xuyên hoàn toàn không muốn nói thêm một chữ nào với Đế An Nhiên.
“Lần gần 8đây nhất, ví dụ như trong bữa tiệc tối mừng anh Lệ thừa kế Tập đoàn Lệ Thị, chúng ta…” “Tôi đứng
chung với đám Lệ Quân Thần từ đầu đến cuối, cho dù là lúc Lệ Quân Thần không có mặt thì tôi cũng chơi bài với
đám Bùi Hằng ở chỗ khác, cô gặp tôi lúc nào?”
“Em… em có đến chào anh mà. Hơn nữa có rất nhiều lần ở châu Đế, chỉ cần là tiệc anh tham gia, em đều có tham
gia. Lần nào chúng ta cũng có chào hỏi nhau mà.”
Lúc này Chiến Lê Xuyên mới khẽ thở ra, nhìn Cảnh Thiên với vẻ ấm ức.
“Tuy tập đoàn AUPU ở thành phố H nhưng tôi cũng hay phải sang châu Để tham gia vài bữa tiệc không thể vắng
mặt. Nhưng ít cũng phải hơn trăm người tham gia những bữa tiệc đó, rất nhiều người sẽ đưa con gái hoặc cháu gái
của mình đến để tìm đối tượng liên hôn. Mỗi lần tham gia bữa tiệc như vậy, tôi phải ứng phó với không dưới hai
mươi cô gái là ít. Tuy trí nhớ của tôi tốt nhưng không có nghĩa là tôi rất thân với cô ta.”
Chiến Lê Xuyên liếc nhân cơ hội nắm lấy bàn tay bé nhỏ của bà xã rồi nói với vẻ mặt tôi rất vô tội: “Hãy tin tôi.”
Mấy hôm nay ngủ chung với nhau, anh toàn ôm cô ngủ cả. Trừ vụ không hôn hít gì ra thì hai người đã gần gũi với
nhau lắm rồi.
Anh đã hoàn toàn quên mất rằng sở dĩ mình có thể được ôm vợ ngủ không phải vì hai người gần gũi với nhau, mà
là anh không biết xấu hổ, ngày nào cũng xoa bóp cho người ta. Chiến Lê Xuyên lúc này thấy hơi bồng bềnh, nghĩ
bụng trước mặt tình địch, chắc chắn vợ anh sẽ không để ý đến chuyện anh động tay động chân với mình đâu.
Thế nên hành động bình thường không dám làm lung tung này hôm nay anh lại làm rất thuận tay
Đương nhiên Cảnh Thiên cũng để ý thấy mình bị một cái vuốt nắm lấy tay, nhưng đây là anh chồng mà cô sẽ phải
chung sống năm năm tới, là người đàn ông duy nhất mà cô có thích một chút và không hề bài xích đối phương lại
gần mình.
Thế nên Cảnh Thiên vui vẻ chấp nhận hành động này.
Thấy Chiến Lê Xuyên nắm tay Cảnh Thiên ngay trước mặt mình, Cảnh An Nhiên thấy vô cùng khó chịu.
Ban này hy vọng nhiều bao nhiêu, bây giờ thất vọng cả trăm lần ngàn lần. Bời vì Chiến Lê Xuyên không chi năm lấy tay người phụ
nữ khác, đã thế người phụ nữ này còn chính là Cảnh Thiên đã xoay chuyển cả cuộc đời của cô ta.
“Anh ba, anh lại… anh lại…”
Cảnh An Nhiên muốn nói Cánh Thiên hoàn toàn không xứng với anh, nhưng nghĩ bây giờ Cảnh Thiên đã là thiên kim tiểu thư của
nhà họ Đế, cô ta chi có thể đỏ mặt lên mà nói rằng:
“Em biết bây giờ em không thích hợp để nói những điều này. Nếu anh đã quan Cảnh Thiên, vậy thì hắn là anh cũng biết mấy ngày nay
cô ta đã từ gà rừng biến thành phượng hoàng. Em không biết vì sao năm đó mình lại trở thành cô chủ nhà họ Đế, nhưrng không thể
phủ nhận rằng hai mươi năm nay, em mới là cô chủ của nhà họ Đế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.