Chương 722
Nguyên Lai
11/11/2023
vietwriter.vn
*********************************
Cả nhà họ Tạ ngồi may riêng của nhà họ Đế tới.
U Xét cho cùng, nhà họ Tạ không ai theo con đường kinh doanh cá, mặc dù Đế Tịn3h Hiên đã chia một số cổ phần
cho anh vợ và hai cháu trai của mình, nhưng dù sao họ cũng là người làm trong giới chính trị quân đội,1 cộng thêm
tư tưởng của ông cụ ngay thẳng, tuyệt đối không cho phép họ khoa trương lãng phí.
Cho nên cổ tức của hơn hai mươi9 năm nay đã đủ để họ khinh thường vô số hào môn nhị lưu rồi, nhưng lại luôn
sống rất khiêm tốn.
Khi đến thành phố H, Để Tịnh3 Hiện đã cử người đợi ở sân bay từ lâu. Vốn dĩ ông phải đích thân đi đón bố vợ và
anh vợ. Nhưng hôm nay thực sự không thể đi được, n8ên chỉ có thể cử người tới thôi.
Vì người được cử đi biết chủ tịch nhà mình chỉ có thể khép nép trước mặt người nhà họ Tạ cho nên không dám lơ
là, chăm sóc cho hai cổ động của tập đoàn Thanh Nghiên rất chu đáo.
Khi họ đến khách sạn Ngự Hoàng, Đế Tịnh Hiên đã nắm tay Tạ Thanh Nghiên đợi sẵn ở cửa.
Nhìn thấy bố mình, tuy Tạ Thanh Nghiên hơi chột dạ nhưng vẫn không sợ hãi.
Ông cụ Tạ mặc một bộ đồ Trung Sơn, dù đã ở tuổi 70 nhưng vẫn có thể thấy được sự anh tuấn năm đó từ trên
khuôn mặt đầy nếp nhăn.
“Bố!”
Dù đã 50 tuổi nhưng Tạ Thanh Nghiên vẫn như một cô bé khi gặp bố mình, rất nũng nịu.
Vừa nhìn thấy con gái, ông cụ Ta không thể giận nổi nữa.
Vốn dĩ đã nói rằng sau khi tới đây sẽ thái độ với bà một chút, dù sao một chuyện lớn như vậy cũng không thông
báo cho bố mình một tiếng, thật sự rất quá đáng.
Giờ phút này, khi nhìn thấy dáng vẻ thùy mị cao quý trưởng thành của con gái, nhưng khi đối mặt với mình vẫn
như một cô bé, cơn giận nghẹn trong lòng ông cụ đã bị gió thổi bay như mây.
“Con gái cưng của bố, con đi lâu như vậy có nhớ bố không?”
“Nhớ chứ ạ, sao lại không nhớ được chứ?” Tạ Thanh Nghiên khoác tay bố mình, giọng nói có thể vắt ra nước.
Dù biết rõ là bà trơ mắt nói dối, bản thân ở thành phố H vui vẻ như con chuột vừa trộm được mỡ, đã vui quá quên
luôn đường về từ lâu rồi, ngay cả chuyện tìm thấy con gái ruột cũng quên không nói với ông cụ, nhớ cái rắm ấy!
Nhưng lúc này lo của ông cụ hoàn toàn tụt dốc
Vừa nghe thấy con gái nói là nhớ mình, ông cụ cười không khép được miệng.
“Bố! Anh cả! Hai người tới rồi à!”
Để Tịnh Hiện đại vợ mình khoe mẽ với bố vợ xong mới dám tiến lên. Trong lòng Chiến Lệ Xuyên đang đứng ở bên cạnh không
ngừng đánh trống khi nhìn thấy nụ cười khom lưng uốn gối của ông với bố vợ và anh vợ.
Ông cụ Chiến đang đứng cạnh Chiến Lê Xuyên cũng đang thêm tính toán cho cháu mình.
Nhìn bộ mặt này của Đế Tịnh Hiên, A Xuyên nhà họ khó mà vượt qua được cửa ải của ông cụ Tạ rồi! Cho dù Đế Tịnh Hiên đã dùng
một thái độ hoàn hảo không chế vào đâu được rồi, nhưng ông cụ Tạ và Tạ Minh Viên vẫn không vui vẻ hòa nhã chút nào cả.
“Hôm nay khi anh thông báo với bố, đã bị ông mạng cho một trận”
*********************************
Cả nhà họ Tạ ngồi may riêng của nhà họ Đế tới.
U Xét cho cùng, nhà họ Tạ không ai theo con đường kinh doanh cá, mặc dù Đế Tịn3h Hiên đã chia một số cổ phần
cho anh vợ và hai cháu trai của mình, nhưng dù sao họ cũng là người làm trong giới chính trị quân đội,1 cộng thêm
tư tưởng của ông cụ ngay thẳng, tuyệt đối không cho phép họ khoa trương lãng phí.
Cho nên cổ tức của hơn hai mươi9 năm nay đã đủ để họ khinh thường vô số hào môn nhị lưu rồi, nhưng lại luôn
sống rất khiêm tốn.
Khi đến thành phố H, Để Tịnh3 Hiện đã cử người đợi ở sân bay từ lâu. Vốn dĩ ông phải đích thân đi đón bố vợ và
anh vợ. Nhưng hôm nay thực sự không thể đi được, n8ên chỉ có thể cử người tới thôi.
Vì người được cử đi biết chủ tịch nhà mình chỉ có thể khép nép trước mặt người nhà họ Tạ cho nên không dám lơ
là, chăm sóc cho hai cổ động của tập đoàn Thanh Nghiên rất chu đáo.
Khi họ đến khách sạn Ngự Hoàng, Đế Tịnh Hiên đã nắm tay Tạ Thanh Nghiên đợi sẵn ở cửa.
Nhìn thấy bố mình, tuy Tạ Thanh Nghiên hơi chột dạ nhưng vẫn không sợ hãi.
Ông cụ Tạ mặc một bộ đồ Trung Sơn, dù đã ở tuổi 70 nhưng vẫn có thể thấy được sự anh tuấn năm đó từ trên
khuôn mặt đầy nếp nhăn.
“Bố!”
Dù đã 50 tuổi nhưng Tạ Thanh Nghiên vẫn như một cô bé khi gặp bố mình, rất nũng nịu.
Vừa nhìn thấy con gái, ông cụ Ta không thể giận nổi nữa.
Vốn dĩ đã nói rằng sau khi tới đây sẽ thái độ với bà một chút, dù sao một chuyện lớn như vậy cũng không thông
báo cho bố mình một tiếng, thật sự rất quá đáng.
Giờ phút này, khi nhìn thấy dáng vẻ thùy mị cao quý trưởng thành của con gái, nhưng khi đối mặt với mình vẫn
như một cô bé, cơn giận nghẹn trong lòng ông cụ đã bị gió thổi bay như mây.
“Con gái cưng của bố, con đi lâu như vậy có nhớ bố không?”
“Nhớ chứ ạ, sao lại không nhớ được chứ?” Tạ Thanh Nghiên khoác tay bố mình, giọng nói có thể vắt ra nước.
Dù biết rõ là bà trơ mắt nói dối, bản thân ở thành phố H vui vẻ như con chuột vừa trộm được mỡ, đã vui quá quên
luôn đường về từ lâu rồi, ngay cả chuyện tìm thấy con gái ruột cũng quên không nói với ông cụ, nhớ cái rắm ấy!
Nhưng lúc này lo của ông cụ hoàn toàn tụt dốc
Vừa nghe thấy con gái nói là nhớ mình, ông cụ cười không khép được miệng.
“Bố! Anh cả! Hai người tới rồi à!”
Để Tịnh Hiện đại vợ mình khoe mẽ với bố vợ xong mới dám tiến lên. Trong lòng Chiến Lệ Xuyên đang đứng ở bên cạnh không
ngừng đánh trống khi nhìn thấy nụ cười khom lưng uốn gối của ông với bố vợ và anh vợ.
Ông cụ Chiến đang đứng cạnh Chiến Lê Xuyên cũng đang thêm tính toán cho cháu mình.
Nhìn bộ mặt này của Đế Tịnh Hiên, A Xuyên nhà họ khó mà vượt qua được cửa ải của ông cụ Tạ rồi! Cho dù Đế Tịnh Hiên đã dùng
một thái độ hoàn hảo không chế vào đâu được rồi, nhưng ông cụ Tạ và Tạ Minh Viên vẫn không vui vẻ hòa nhã chút nào cả.
“Hôm nay khi anh thông báo với bố, đã bị ông mạng cho một trận”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.