Chương 738
Nguyên Lai
11/11/2023
vietwriter.vn
*********************************
Các anh trai đứng bên cạnh thấy vậy thì hiểu ra.
Thực ra thì họ nên đứng về phía em rể, nhưng… có cạnh tranh thì mới có cảm giác 3nguy hiểm, có cạnh tranh thì
mới có thể ngăn ngừa độc chiếm một mình. Cả nước đều đang chống lũng đoạn, tình cảm cũng vậy.
Tuy họ 1không hề nghĩ rằng Đỗ Ngôn Tranh tốt hơn, nhưng để Chiến Lê Xuyên có cảm giác áp lực và nguy hiểm,
khiến anh biết bên cạnh mình vẫn có một9 tình địch mạnh như vậy cũng hay.
“Anh Đỗ, tuy tôi thấy vợ tôi rất đẹp, nhưng dù gì cô ấy cũng là phụ nữ đã có chồng, anh nhìn chằ3m chằm vào vợ
người khác như vậy liệu có mất lịch sự quá không?”
Hai người, một người như núi bằng phủ bụi vạn năm vương sát khí, 8một người như đã trải qua sa trường giết
chóc ngập máu tươi. Một người lạnh lẽo, một người khát máu.
“Anh Chiến, nghe nói cuộc hôn nhân của anh là mua bán, tên gọi dân dã là xung hỉ. Bây giờ xung hỉ đã thành công
rồi, chẳng lẽ anh không nên để Thiên Thiên được tự do sao? Dù gì cuộc hôn nhân này của anh không phải vì tình
yêu, cứ mài mòn Thiên Thiên như vậy liệu có quá đáng quá không?”
Các khách mời: …
Là một tình địch, là người thứ ba trong một cuộc hôn nhân mà có thể ngang nhiên bắt người ta ly hôn như vậy sao?
Cậu Đỗ, người thừa kế tương lai của nhà họ Đỗ, đồng thời là tướng cấp S tương đương với Tạ Trạch Huân.
Người này thực sự quá mạnh. Cho dù Chiến Lê Xuyên là người thừa kế của nhà họ Chiến, là chủ tịch tận nhiệm của
Tập đoàn AUPU, thân phận của anh vẫn có vẻ yếu thế hơn một chút.
Dù mọi người thấy Chiến Lê Xuyên đã hoàn hảo lắm rồi, nhưng trước Đỗ Ngôn Tranh còn có thêm điều kiện bên
ngoài vượt hơn anh, chỉ tội tính tình ngang ngạnh hơn anh một chút này, mọi người
nghĩ, thực sự không ai dám chắc được rằng hoa sẽ rơi nhà ai. Giữa sảnh tiệc, cuộc đối đầu giữa Chiến Lê Xuyên và
Đỗ Ngôn Tranh vẫn đang tiếp tục.
Chiến Lê Xuyên mỉm cười, nắm lấy tay Cảnh Thiên: “Anh Đỗ chưa từng nghe câu này sao? Nắm lấy tay người, bạc
đầu bên nhau. Tôi tuyệt đối không dễ dàng kết hôn, một khi kết hôn rồi, trong từ điển sẽ không có hai chữ ly hôn.
Trừ phi bước qua xác tôi.”
Môi Đỗ Ngôn Tranh mím chặt: “Anh Chiến rất tin tưởng về cuộc hôn nhân của mình nhỉ? Anh có lòng tin về bản
thân mình như thế, còn cô ấy thì sao?”
Đỗ Ngôn Tranh nói xong bèn nhìn về phía Cảnh Thiên, hỏi một cách nghiêm túc: “Em thực sự yêu anh ta? Định
sống với anh ta cả đời?”
“Đương nhiên!” Cảnh Thiên trả lời mà không cần suy nghĩ.
Đương nhiên là hiện giờ cô không nghĩ được nhiều như thế, nhưng nếu Đỗ Ngôn Tranh đã hỏi, vậy thì đây chính là
câu trả lời của cô.
“Tôi không tin!” Đỗ Ngôn Tranh nói chắc nịch.
Anh ta tin những lời Chiến Lê Xuyên nói, bởi vì cô gái của anh ta rất hoàn hảo.
Nhưng anh ta không tin những lời Cảnh Thiên nói, bởi vì anh ta không hề nhìn thấy tình yêu chỉ dành cho một mình Chiến Lê Xuyên
trong ánh mắt cô.
Hiện tại, cô chi có hứng thú với người đàn ông này mà thôi. Nhưng cho dù chi là hứng thú, Đỗ Ngôn Tranh vẫn thấy hoàng loạn.
*********************************
Các anh trai đứng bên cạnh thấy vậy thì hiểu ra.
Thực ra thì họ nên đứng về phía em rể, nhưng… có cạnh tranh thì mới có cảm giác 3nguy hiểm, có cạnh tranh thì
mới có thể ngăn ngừa độc chiếm một mình. Cả nước đều đang chống lũng đoạn, tình cảm cũng vậy.
Tuy họ 1không hề nghĩ rằng Đỗ Ngôn Tranh tốt hơn, nhưng để Chiến Lê Xuyên có cảm giác áp lực và nguy hiểm,
khiến anh biết bên cạnh mình vẫn có một9 tình địch mạnh như vậy cũng hay.
“Anh Đỗ, tuy tôi thấy vợ tôi rất đẹp, nhưng dù gì cô ấy cũng là phụ nữ đã có chồng, anh nhìn chằ3m chằm vào vợ
người khác như vậy liệu có mất lịch sự quá không?”
Hai người, một người như núi bằng phủ bụi vạn năm vương sát khí, 8một người như đã trải qua sa trường giết
chóc ngập máu tươi. Một người lạnh lẽo, một người khát máu.
“Anh Chiến, nghe nói cuộc hôn nhân của anh là mua bán, tên gọi dân dã là xung hỉ. Bây giờ xung hỉ đã thành công
rồi, chẳng lẽ anh không nên để Thiên Thiên được tự do sao? Dù gì cuộc hôn nhân này của anh không phải vì tình
yêu, cứ mài mòn Thiên Thiên như vậy liệu có quá đáng quá không?”
Các khách mời: …
Là một tình địch, là người thứ ba trong một cuộc hôn nhân mà có thể ngang nhiên bắt người ta ly hôn như vậy sao?
Cậu Đỗ, người thừa kế tương lai của nhà họ Đỗ, đồng thời là tướng cấp S tương đương với Tạ Trạch Huân.
Người này thực sự quá mạnh. Cho dù Chiến Lê Xuyên là người thừa kế của nhà họ Chiến, là chủ tịch tận nhiệm của
Tập đoàn AUPU, thân phận của anh vẫn có vẻ yếu thế hơn một chút.
Dù mọi người thấy Chiến Lê Xuyên đã hoàn hảo lắm rồi, nhưng trước Đỗ Ngôn Tranh còn có thêm điều kiện bên
ngoài vượt hơn anh, chỉ tội tính tình ngang ngạnh hơn anh một chút này, mọi người
nghĩ, thực sự không ai dám chắc được rằng hoa sẽ rơi nhà ai. Giữa sảnh tiệc, cuộc đối đầu giữa Chiến Lê Xuyên và
Đỗ Ngôn Tranh vẫn đang tiếp tục.
Chiến Lê Xuyên mỉm cười, nắm lấy tay Cảnh Thiên: “Anh Đỗ chưa từng nghe câu này sao? Nắm lấy tay người, bạc
đầu bên nhau. Tôi tuyệt đối không dễ dàng kết hôn, một khi kết hôn rồi, trong từ điển sẽ không có hai chữ ly hôn.
Trừ phi bước qua xác tôi.”
Môi Đỗ Ngôn Tranh mím chặt: “Anh Chiến rất tin tưởng về cuộc hôn nhân của mình nhỉ? Anh có lòng tin về bản
thân mình như thế, còn cô ấy thì sao?”
Đỗ Ngôn Tranh nói xong bèn nhìn về phía Cảnh Thiên, hỏi một cách nghiêm túc: “Em thực sự yêu anh ta? Định
sống với anh ta cả đời?”
“Đương nhiên!” Cảnh Thiên trả lời mà không cần suy nghĩ.
Đương nhiên là hiện giờ cô không nghĩ được nhiều như thế, nhưng nếu Đỗ Ngôn Tranh đã hỏi, vậy thì đây chính là
câu trả lời của cô.
“Tôi không tin!” Đỗ Ngôn Tranh nói chắc nịch.
Anh ta tin những lời Chiến Lê Xuyên nói, bởi vì cô gái của anh ta rất hoàn hảo.
Nhưng anh ta không tin những lời Cảnh Thiên nói, bởi vì anh ta không hề nhìn thấy tình yêu chỉ dành cho một mình Chiến Lê Xuyên
trong ánh mắt cô.
Hiện tại, cô chi có hứng thú với người đàn ông này mà thôi. Nhưng cho dù chi là hứng thú, Đỗ Ngôn Tranh vẫn thấy hoàng loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.