Chương 739
Nguyên Lai
11/11/2023
vietwriter.vn
*********************************
Đỗ Ngôn Tranh không tranh chấp với hai người này nữa, tiếp tục tranh chấp cũng không có tác dụng mấy.
Là của anh ta, anh ta sẽ tranh già3nh.
Vào lúc Cảnh Thiên cho rằng anh ta còn muốn nói gì nữa, nhìn anh ta với vẻ mặt thù địch công kích thì đối phương
lại lấy một hộp nh1ung đựng nhẫn đẹp đẽ ra. “Đây là đồ em thích. Chúc mừng em đã tìm thấy người nhà của
mình.”
Cảnh Thiên hoàn toàn không muốn nhận, nhưng9 Chiến Lê Xuyên ở bên cạnh lại nhận lấy giúp cô.
“Cảm ơn món quà của anh Đỗ. Có điều… hy vọng lần sau khi gặp lại anh Đỗ, anh sẽ khôn3g nhìn vợ tôi như khi
nãy nữa. Vì đó là một sự khiêu khích vô cùng lớn đối với tôi.”
Đỗ Ngôn Tranh không nói gì, Đế Vân Hi ở bên cạnh l8ại đột nhiên lên tiếng.
“Đúng rồi, lần trước khi A Xuyên gọi điện thoại cho ông Đỗ, ông Đỗ từng nói muốn nhận Thiên Thiên nhà tôi làm
cháu gái nuôi của ông ấy, gần đây quá bận rộn nên không liên lạc với ông Đỗ, không biết ông Đỗ đã chuẩn bị
chuyện này thế nào rồi?”
Từ lâu Đế Vân Hi đã nhìn ra em gái không thích Đỗ Ngôn Tranh, cho nên để Đỗ Ngôn Tranh hù dọa em rể một
chút là được rồi, không thể để em gái chịu uất ức.
Đỗ Ngôn Tranh lạnh nhạt liếc nhìn Đế Vân Hi: “Tôi cho rằng Thiên Thiên không thích hợp làm cháu gái nuôi của
nhà họ Đỗ lắm, cho nên đã ngăn cản ông nội tổ chức tiệc nhận người thân.”
Đế Vân Hi: …
Mọi người: … Không hề che giấu dã tâm của mình một chút nào như thế mà được à? Đế Cảnh Thiên là người đã có
chồng rồi đấy.
Sau khi nghe thấy những lời này, Chiến Lê Xuyên sầm mặt.
Còn Cảnh Thiên thì khác, cô đã đoán trước là sẽ không có tiệc nhận người thân gì từ lâu rồi, cho nên chưa từng liên
lạc với ông cụ Đỗ.
Cô mỉm cười: “Tôi còn tưởng rằng có thể may mắn trở thành cháu gái nuôi của nhà họ Đỗ nữa chứ, nhưng nếu anh
Đỗ đã coi thường thì thôi vậy. Nếu đã không thể trở thành bạn bè với nhà họ Đỗ, vậy anh Đỗ cứ tự nhiên, không
tiếp đãi được nữa.”
Dứt lời, cô rời đi.
Chiến Lê Xuyên và mấy người anh trai đương nhiên là bảo vệ xung quanh cô, không để lại khoảng trống nào cho
Đỗ Ngôn Tranh.
Ánh mắt Đỗ Ngôn Tranh vẫn cứ dõi theo cô, cho đến khi Cảnh Thiên rời khỏi tầm mắt của anh ta.
“Ngôn Tranh quen Thiên Thiên nhà bác sao?”
Đế Tịnh Hiên dẫn Tạ Thanh Nghiên đi tới trước mặt Đỗ Ngôn Tranh, rõ ràng là muốn giải quyết việc còn lại thay
cho con gái.
“Không chỉ quen biết, cháu và Thiên Thiên còn có quan hệ rất sâu xa nữa.”
Đỗ Ngôn Tranh khẽ gật đầu với hai người.
Để Tịnh Hiên bị giọng điệu này của anh ta làm cho ngạc nhiên đến mức im lặng.
Nếu đối phương không giấu giếm thì Đế Tịnh Hiên cũng nói thẳng: “Bác không biết rốt cuộc giữa cháu và Thiên Thiên có quan hệ
thế nào, nhưng bây giờ con bé đã lấy A Xuyên rồi. Bác nhìn ra con bé thật lòng thích A Xuyên, A Xuyên cũng đối xừ tốt với con bé.
Là bố mẹ, bác và vợ bác đều rất xem trọng cuộc hôn nhân này.”
“Ngôn Tranh, cháu là một người trẻ tuổi vô cùng ưu tú, thế giàn rộng lớn, chắc chắn sẽ có người cháu thích. Nếu Thiên Thiên đã đưa
ra sự lựa chọn giữa cháu và A Xuyên rồi, bác vẫn mong cháu có thể kịp thời dứt ra. Đôi khi lún càng sâu sẽ càng tồn thương bản thân
mình hơn.
Đỗ Ngôn Tranh nhìn Đế Tịnh Hiên, sự kiên định trong mắt càng sâu sắc hơn.
*********************************
Đỗ Ngôn Tranh không tranh chấp với hai người này nữa, tiếp tục tranh chấp cũng không có tác dụng mấy.
Là của anh ta, anh ta sẽ tranh già3nh.
Vào lúc Cảnh Thiên cho rằng anh ta còn muốn nói gì nữa, nhìn anh ta với vẻ mặt thù địch công kích thì đối phương
lại lấy một hộp nh1ung đựng nhẫn đẹp đẽ ra. “Đây là đồ em thích. Chúc mừng em đã tìm thấy người nhà của
mình.”
Cảnh Thiên hoàn toàn không muốn nhận, nhưng9 Chiến Lê Xuyên ở bên cạnh lại nhận lấy giúp cô.
“Cảm ơn món quà của anh Đỗ. Có điều… hy vọng lần sau khi gặp lại anh Đỗ, anh sẽ khôn3g nhìn vợ tôi như khi
nãy nữa. Vì đó là một sự khiêu khích vô cùng lớn đối với tôi.”
Đỗ Ngôn Tranh không nói gì, Đế Vân Hi ở bên cạnh l8ại đột nhiên lên tiếng.
“Đúng rồi, lần trước khi A Xuyên gọi điện thoại cho ông Đỗ, ông Đỗ từng nói muốn nhận Thiên Thiên nhà tôi làm
cháu gái nuôi của ông ấy, gần đây quá bận rộn nên không liên lạc với ông Đỗ, không biết ông Đỗ đã chuẩn bị
chuyện này thế nào rồi?”
Từ lâu Đế Vân Hi đã nhìn ra em gái không thích Đỗ Ngôn Tranh, cho nên để Đỗ Ngôn Tranh hù dọa em rể một
chút là được rồi, không thể để em gái chịu uất ức.
Đỗ Ngôn Tranh lạnh nhạt liếc nhìn Đế Vân Hi: “Tôi cho rằng Thiên Thiên không thích hợp làm cháu gái nuôi của
nhà họ Đỗ lắm, cho nên đã ngăn cản ông nội tổ chức tiệc nhận người thân.”
Đế Vân Hi: …
Mọi người: … Không hề che giấu dã tâm của mình một chút nào như thế mà được à? Đế Cảnh Thiên là người đã có
chồng rồi đấy.
Sau khi nghe thấy những lời này, Chiến Lê Xuyên sầm mặt.
Còn Cảnh Thiên thì khác, cô đã đoán trước là sẽ không có tiệc nhận người thân gì từ lâu rồi, cho nên chưa từng liên
lạc với ông cụ Đỗ.
Cô mỉm cười: “Tôi còn tưởng rằng có thể may mắn trở thành cháu gái nuôi của nhà họ Đỗ nữa chứ, nhưng nếu anh
Đỗ đã coi thường thì thôi vậy. Nếu đã không thể trở thành bạn bè với nhà họ Đỗ, vậy anh Đỗ cứ tự nhiên, không
tiếp đãi được nữa.”
Dứt lời, cô rời đi.
Chiến Lê Xuyên và mấy người anh trai đương nhiên là bảo vệ xung quanh cô, không để lại khoảng trống nào cho
Đỗ Ngôn Tranh.
Ánh mắt Đỗ Ngôn Tranh vẫn cứ dõi theo cô, cho đến khi Cảnh Thiên rời khỏi tầm mắt của anh ta.
“Ngôn Tranh quen Thiên Thiên nhà bác sao?”
Đế Tịnh Hiên dẫn Tạ Thanh Nghiên đi tới trước mặt Đỗ Ngôn Tranh, rõ ràng là muốn giải quyết việc còn lại thay
cho con gái.
“Không chỉ quen biết, cháu và Thiên Thiên còn có quan hệ rất sâu xa nữa.”
Đỗ Ngôn Tranh khẽ gật đầu với hai người.
Để Tịnh Hiên bị giọng điệu này của anh ta làm cho ngạc nhiên đến mức im lặng.
Nếu đối phương không giấu giếm thì Đế Tịnh Hiên cũng nói thẳng: “Bác không biết rốt cuộc giữa cháu và Thiên Thiên có quan hệ
thế nào, nhưng bây giờ con bé đã lấy A Xuyên rồi. Bác nhìn ra con bé thật lòng thích A Xuyên, A Xuyên cũng đối xừ tốt với con bé.
Là bố mẹ, bác và vợ bác đều rất xem trọng cuộc hôn nhân này.”
“Ngôn Tranh, cháu là một người trẻ tuổi vô cùng ưu tú, thế giàn rộng lớn, chắc chắn sẽ có người cháu thích. Nếu Thiên Thiên đã đưa
ra sự lựa chọn giữa cháu và A Xuyên rồi, bác vẫn mong cháu có thể kịp thời dứt ra. Đôi khi lún càng sâu sẽ càng tồn thương bản thân
mình hơn.
Đỗ Ngôn Tranh nhìn Đế Tịnh Hiên, sự kiên định trong mắt càng sâu sắc hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.