Chương 778
Nguyên Lai
11/11/2023
vietwriter.vn
*********************************
“Chị… không phải con khốn!”
Trình Thục Ngọc nói đến khô cả miệng lại chỉ nghe thấy con trai mình đáp một câu khô khốc chẳng có tác dụng gì3
như thế, bà ta tức đến mức suýt là đập điện thoại.
Nếu so sánh Đế An Nhiên và Cảnh Kiệt, Cảnh Việt thực sự quá kém cỏi, hai bên chênh lệch1 nhau quá nhiều.
“Nó không phải con khốn? Nó không phải con khốn chỗ nào? Nó khốn ở mọi chỗ! Nếu không phải vì nó thì chuyện
chị cả mày sẽ 9không bị lộ ra, chị cả mày sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà họ Để. Mày có biết bây giờ chị cả mày đáng
thương đến mức nào không? Một người hoàn hảo như3 nó, cuối cùng lại…”
Trình Thục Ngọc còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Cảnh Kiệt cúp.
Trình Thục Ngọc: .. III
Bà ta chu8ẩn bị gọi điện lại thì nhận được một tin nhắn do Cảnh Kiệt gửi đến.
“Bố mẹ đã cắt đứt quan hệ với con rồi, con không phải con trai của bố mẹ. Con chỉ có một người chị, chị ấy là Đế
Cảnh Thiên.”
Trình Thục Ngọc tức gần chết. Nhưng chửi xong rồi, bà ta cũng nhớ đến chuyện mà Đế An Nhiên bảo bà ta làm, lúc
này bà ta mới nhớ ra là mình vẫn còn chuyện rất quan trọng chưa làm.
Hai mươi năm mới được gặp con gái một lần, vì bà ta mà bây giờ con gái gặp khó khăn, thế nên Trình Thục Ngọc
nhất quyết phải xử lý thật tốt việc mà con gái dặn dò.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, bà ta suy nghĩ trước lời thoại rồi gọi điện cho Cảnh Kiệt.
Cảnh Kiệt tức gần chết mới cúp máy, sau đó nhắn tin cho Trình Thục Ngọc. Cậu quyết định nếu mẹ cậu vẫn còn
như vậy thì cậu sẽ chặn bà ta luôn.
Cảnh Kiệt nhìn Cảnh Thiên, đang định xin lỗi thì điện thoại lại kêu.
“Em cứ nghe đi, chắc là ban nãy bà ta chưa nói đến chuyện chính đâu.”
Nếu cô đoản không nhầm thì chuyện chính mà Trình Thục Ngọc muốn nói có liên quan đến trận chung kết vào ba
hôm tới.
Cảnh Kiệt không hề biết rằng thực ra chị cậu muốn lừa cậu, mục đích chính là để cậu nhìn rõ bộ mặt thật của bố
mẹ, tránh sau này bị bán đi còn đếm tiền hộ người ta.
Cảnh Kiệt ấm ức nghe máy.
“Cảnh Kiệt, mẹ sai rồi, ban nãy mẹ không nên mắng con!”
Cảnh Kiệt mấp máy môi, cậu muốn nói, cậu không chấp nhận lời xin lỗi này.
Bởi vì ban này bà ta đã chửi người thân duy nhất của cậu.
“Đúng rồi, mẹ hỏi con, đợt trước nhà bị cháy, có phải con đã cầm hai cái thẻ xuống không? Cái thẻ bị mẹ xé có phải là thẻ để con
tham dự trận chung kết trò chơi điện tử?”
Cảnh Kiệt: … Trận chung kết tận ba ngày nữa, đó rõ ràng là thự mời tham gia trận bán kết. Không nghe thấy Cảnh Việt trả lời, bà ta
lại nói: “Có phải con vẫn đang giận mẹ vì đã xé thẻ của con không?”
Cành Kiệt không phải kẻ ngốc, sau khi nghe Trình Thục Ngọc chủ động nhắc đến trận chung kết và tấm thẻ, cậu đã đoán ra bà ta
muốn nói gì với cậu rồi.
*********************************
“Chị… không phải con khốn!”
Trình Thục Ngọc nói đến khô cả miệng lại chỉ nghe thấy con trai mình đáp một câu khô khốc chẳng có tác dụng gì3
như thế, bà ta tức đến mức suýt là đập điện thoại.
Nếu so sánh Đế An Nhiên và Cảnh Kiệt, Cảnh Việt thực sự quá kém cỏi, hai bên chênh lệch1 nhau quá nhiều.
“Nó không phải con khốn? Nó không phải con khốn chỗ nào? Nó khốn ở mọi chỗ! Nếu không phải vì nó thì chuyện
chị cả mày sẽ 9không bị lộ ra, chị cả mày sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà họ Để. Mày có biết bây giờ chị cả mày đáng
thương đến mức nào không? Một người hoàn hảo như3 nó, cuối cùng lại…”
Trình Thục Ngọc còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Cảnh Kiệt cúp.
Trình Thục Ngọc: .. III
Bà ta chu8ẩn bị gọi điện lại thì nhận được một tin nhắn do Cảnh Kiệt gửi đến.
“Bố mẹ đã cắt đứt quan hệ với con rồi, con không phải con trai của bố mẹ. Con chỉ có một người chị, chị ấy là Đế
Cảnh Thiên.”
Trình Thục Ngọc tức gần chết. Nhưng chửi xong rồi, bà ta cũng nhớ đến chuyện mà Đế An Nhiên bảo bà ta làm, lúc
này bà ta mới nhớ ra là mình vẫn còn chuyện rất quan trọng chưa làm.
Hai mươi năm mới được gặp con gái một lần, vì bà ta mà bây giờ con gái gặp khó khăn, thế nên Trình Thục Ngọc
nhất quyết phải xử lý thật tốt việc mà con gái dặn dò.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, bà ta suy nghĩ trước lời thoại rồi gọi điện cho Cảnh Kiệt.
Cảnh Kiệt tức gần chết mới cúp máy, sau đó nhắn tin cho Trình Thục Ngọc. Cậu quyết định nếu mẹ cậu vẫn còn
như vậy thì cậu sẽ chặn bà ta luôn.
Cảnh Kiệt nhìn Cảnh Thiên, đang định xin lỗi thì điện thoại lại kêu.
“Em cứ nghe đi, chắc là ban nãy bà ta chưa nói đến chuyện chính đâu.”
Nếu cô đoản không nhầm thì chuyện chính mà Trình Thục Ngọc muốn nói có liên quan đến trận chung kết vào ba
hôm tới.
Cảnh Kiệt không hề biết rằng thực ra chị cậu muốn lừa cậu, mục đích chính là để cậu nhìn rõ bộ mặt thật của bố
mẹ, tránh sau này bị bán đi còn đếm tiền hộ người ta.
Cảnh Kiệt ấm ức nghe máy.
“Cảnh Kiệt, mẹ sai rồi, ban nãy mẹ không nên mắng con!”
Cảnh Kiệt mấp máy môi, cậu muốn nói, cậu không chấp nhận lời xin lỗi này.
Bởi vì ban này bà ta đã chửi người thân duy nhất của cậu.
“Đúng rồi, mẹ hỏi con, đợt trước nhà bị cháy, có phải con đã cầm hai cái thẻ xuống không? Cái thẻ bị mẹ xé có phải là thẻ để con
tham dự trận chung kết trò chơi điện tử?”
Cảnh Kiệt: … Trận chung kết tận ba ngày nữa, đó rõ ràng là thự mời tham gia trận bán kết. Không nghe thấy Cảnh Việt trả lời, bà ta
lại nói: “Có phải con vẫn đang giận mẹ vì đã xé thẻ của con không?”
Cành Kiệt không phải kẻ ngốc, sau khi nghe Trình Thục Ngọc chủ động nhắc đến trận chung kết và tấm thẻ, cậu đã đoán ra bà ta
muốn nói gì với cậu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.