Chương 806
Nguyên Lai
11/11/2023
Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Chuyện này ấy à… cụ thể bà gặp Cảnh Lạc là biết ngay thôi. Bây giờ bà vẫn nên kiên nhẫn chờ thêm đi.”
Trình Thục Ngọc đứng bật dậy k3hỏi ghế sofa, nói với bà Bạch: “Không được, tôi không đợi được nữa. Nếu đã đi
gọi rồi, Tiểu Lạc biết tôi tới thì chắc chắn sẽ ra gặp tôi ngay1, rốt cuộc mấy người đã làm gì con bé? Con bé ở đâu?
Tôi muốn gặp nó! Ngay bây giờ, ngay lập tức!”
Nói xong bà ta lao về phía tầng hầ9m.
Bà Bạch và quản gia đều không ngăn cản bà ta. Trình Thục Ngọc lao xuống tầng hầm, mới đi được nửa đường thì
bà ta va phải một vật 3thể to lớn lông lá ở chỗ rẽ. Đợi khi nhìn rõ, bà ta thấy một, à không, hai cặp mắt xanh biếc
đang nhìn mình chằm chằm.
Đối phương há 8miệng ra, một mùi hôi thối lập tức phả vào mặt, trên chiếc răng nanh nhọn hoắt còn dính máu tươi
và vụn thịt tươi.
Nước rãi chảy xuống từ miệng nó, Trình Thục Ngọc sợ hãi đến hét toáng lên, ngã sõng soài ra đất, bà ta bò dậy leo
lên bậc thang rồi quay lại phòng khách.
Dù đã đặt chân vào phòng khách những nỗi sợ hãi vẫn không thuyên giảm, Trình Thục Ngọc vẫn la hét thất thanh
nhưng chủ nhân và người giúp việc trong phòng lại vô cùng bình tĩnh.
Đến lúc này Trình Thục Ngọc mới phát hiện những người trong căn phòng này đều kỳ lạ khiến người ta rùng
mình.
“Các… các người… các người đưa Tiểu Lạc đi đâu rồi? Vì sao lại nhốt nó ở tầng hầm, lại còn bố trí hai con chó ngao
canh chừng nó? Việc làm của các người là phạm pháp đấy! Tôi… tôi sẽ kiện các người! Tôi sẽ kiện nhà họ Đế!”
Lúc này Trình Thục Ngọc không quan tâm gì hết nữa, bà ta điên cuồng hét vào mặt bà Bạch.
Bà Bạch không hề sợ bà ta, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ không có gia thế, cho dù biết nhà họ ra tay với
Cánh Lạc thì sao nào? Cho dù biết họ nghe lời nhà họ Đế thì sao nào?
Nói thẳng ra, dù không có thì đi nữa, nhà họ Để muốn giết chết bọn họ cũng chẳng cần lý do chứ đừng nói là bọn
họ còn trộm con gái của người ta.
Chắc chắn sẽ không được chết tử tế đầu.
“Bà Cảnh, bà làm sai trước mà lại cắn ngược à? Bà nghĩ ra ý tưởng để tiện hèn hạ, đưa con gái mình đến nhà tôi,
khiến nhà chúng tôi mất đi mối quan hệ liên hôn với nhà họ Trương, tôi còn chưa nói muốn kiện bà thì thôi, vậy mà
bà lại còn định kiện tối trước. Thú vị thật đấy, bà muốn kiện thì cứ kiện đi, tiện thể tôi cũng muốn kiện bà dạy con
gái không nghiêm, vô liêm sỉ ở lì nhà chúng tôi không chịu đi nữa cơ”
“Bà giao Cảnh Lạc ra đây!”
Lúc này, dù Ngô Mẫn Quân nói gì, Trình Thục Ngọc cũng đều không tin, chỉ la hét đòi bà ta giao con gái ra.
“Ăn nói với mẹ tôi cho cẩn thận vào!”
Đột nhiên một giọng đàn ông vang lên từ phía sau, Trình Thục Ngọc vội vàng quay người lại.
Sắp trưa rồi mà Bạch Đồ vẫn mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, ngực mở phanh ra, để lộ một số vết xanh tím trên da.
Khi nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Đồ, Trình Thục Ngọc ngây người. Sau đó trong lòng dâng lên chút hối hận.
Dù sao bà ta cũng là người từng trải, bà ta biết rất rõ những dấu vết trên người Bạch Đồ là gì.
Neu
quan hệ của hai người tốt như vậy…
Vậy thì…
Trình Thục Ngọc lúng túng liếc Bạch Đồ, sau đó lại liếc Ngô Mẫn Quân vẫn luôn rất tạo nhã, không biết có nên nói ra câu xin lỗi hay
không.
Khi bà ta định xóa bỏ sự gượng gạo thì Bạch Đồ đi xuống tầng hầm. Trình Thục Ngọc biết con gái ở đó nên vội vàng chạy xuống.
*********************************
Chuyện này ấy à… cụ thể bà gặp Cảnh Lạc là biết ngay thôi. Bây giờ bà vẫn nên kiên nhẫn chờ thêm đi.”
Trình Thục Ngọc đứng bật dậy k3hỏi ghế sofa, nói với bà Bạch: “Không được, tôi không đợi được nữa. Nếu đã đi
gọi rồi, Tiểu Lạc biết tôi tới thì chắc chắn sẽ ra gặp tôi ngay1, rốt cuộc mấy người đã làm gì con bé? Con bé ở đâu?
Tôi muốn gặp nó! Ngay bây giờ, ngay lập tức!”
Nói xong bà ta lao về phía tầng hầ9m.
Bà Bạch và quản gia đều không ngăn cản bà ta. Trình Thục Ngọc lao xuống tầng hầm, mới đi được nửa đường thì
bà ta va phải một vật 3thể to lớn lông lá ở chỗ rẽ. Đợi khi nhìn rõ, bà ta thấy một, à không, hai cặp mắt xanh biếc
đang nhìn mình chằm chằm.
Đối phương há 8miệng ra, một mùi hôi thối lập tức phả vào mặt, trên chiếc răng nanh nhọn hoắt còn dính máu tươi
và vụn thịt tươi.
Nước rãi chảy xuống từ miệng nó, Trình Thục Ngọc sợ hãi đến hét toáng lên, ngã sõng soài ra đất, bà ta bò dậy leo
lên bậc thang rồi quay lại phòng khách.
Dù đã đặt chân vào phòng khách những nỗi sợ hãi vẫn không thuyên giảm, Trình Thục Ngọc vẫn la hét thất thanh
nhưng chủ nhân và người giúp việc trong phòng lại vô cùng bình tĩnh.
Đến lúc này Trình Thục Ngọc mới phát hiện những người trong căn phòng này đều kỳ lạ khiến người ta rùng
mình.
“Các… các người… các người đưa Tiểu Lạc đi đâu rồi? Vì sao lại nhốt nó ở tầng hầm, lại còn bố trí hai con chó ngao
canh chừng nó? Việc làm của các người là phạm pháp đấy! Tôi… tôi sẽ kiện các người! Tôi sẽ kiện nhà họ Đế!”
Lúc này Trình Thục Ngọc không quan tâm gì hết nữa, bà ta điên cuồng hét vào mặt bà Bạch.
Bà Bạch không hề sợ bà ta, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ không có gia thế, cho dù biết nhà họ ra tay với
Cánh Lạc thì sao nào? Cho dù biết họ nghe lời nhà họ Đế thì sao nào?
Nói thẳng ra, dù không có thì đi nữa, nhà họ Để muốn giết chết bọn họ cũng chẳng cần lý do chứ đừng nói là bọn
họ còn trộm con gái của người ta.
Chắc chắn sẽ không được chết tử tế đầu.
“Bà Cảnh, bà làm sai trước mà lại cắn ngược à? Bà nghĩ ra ý tưởng để tiện hèn hạ, đưa con gái mình đến nhà tôi,
khiến nhà chúng tôi mất đi mối quan hệ liên hôn với nhà họ Trương, tôi còn chưa nói muốn kiện bà thì thôi, vậy mà
bà lại còn định kiện tối trước. Thú vị thật đấy, bà muốn kiện thì cứ kiện đi, tiện thể tôi cũng muốn kiện bà dạy con
gái không nghiêm, vô liêm sỉ ở lì nhà chúng tôi không chịu đi nữa cơ”
“Bà giao Cảnh Lạc ra đây!”
Lúc này, dù Ngô Mẫn Quân nói gì, Trình Thục Ngọc cũng đều không tin, chỉ la hét đòi bà ta giao con gái ra.
“Ăn nói với mẹ tôi cho cẩn thận vào!”
Đột nhiên một giọng đàn ông vang lên từ phía sau, Trình Thục Ngọc vội vàng quay người lại.
Sắp trưa rồi mà Bạch Đồ vẫn mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, ngực mở phanh ra, để lộ một số vết xanh tím trên da.
Khi nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Đồ, Trình Thục Ngọc ngây người. Sau đó trong lòng dâng lên chút hối hận.
Dù sao bà ta cũng là người từng trải, bà ta biết rất rõ những dấu vết trên người Bạch Đồ là gì.
Neu
quan hệ của hai người tốt như vậy…
Vậy thì…
Trình Thục Ngọc lúng túng liếc Bạch Đồ, sau đó lại liếc Ngô Mẫn Quân vẫn luôn rất tạo nhã, không biết có nên nói ra câu xin lỗi hay
không.
Khi bà ta định xóa bỏ sự gượng gạo thì Bạch Đồ đi xuống tầng hầm. Trình Thục Ngọc biết con gái ở đó nên vội vàng chạy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.