Chương 830
Nguyên Lai
11/11/2023
MÌNH ĐANG LÀM ĐỒ ÁN VỀ WEBSITE ĐỌC TRUYỆN ONLINE NÊN RẤT CẦN SỰ ĐÓNG GÓP CỦA CÁC BẠN QUA FORM SAU! CÁC BẠN MÀ KHÔNG ĐIỀN CHO MÌNH MÌNH DỖI KHÔNG RA TRUYỆN NỮA ĐÂU ĐẤY!
ĐÂY NÈ
*********************************
Mẹ Tân Dương thực sự rất cần khoản tiền này, nhưng…
Trên đời này làm gì có cái bánh nào rơi từ trên trời xuống?
Từ3 khi anh ta sinh ra đến giờ, anh ta chỉ biết cái gì gọi là tình người ấm lạnh, bỏ đá xuống giếng.
“Ông cần tôi làm gì?” Tân1 Dương hỏi.
“Đây là chút tâm ý của sếp chúng tôi. Hai hôm nay có cậu nên quán bar kinh doanh tốt hơn rất nhiều, vì vậy sếp
9thấy cậu có chỗ khó khăn, tình nguyện chi tiền cho cậu vay trước. Cậu cứ cầm mà dùng tạm trước đi, còn bên này
thì cậu vẫn phải đến3 hàng ngày
Tân Dương sững sờ một lát rồi đưa hai tay đón lấy tấm thẻ ngân hàng, anh ta cúi mình chín mươi độ với tổng giám
8đốc khiến tổng giám đốc hốt hoảng, vội vàng đi lên nói “không cần làm vậy đâu”.
Tân Dương cầm thẻ ngân hàng, rời khỏi Số Một Hoàng Gia bằng lối đi của nhân viên.
Trước khi đi, Tân Dương khoác một chiếc áo ra ngoài, ngồi lên xe taxi do nhân viên quán bar gọi hộ rồi đến bệnh
viện.
Ai ngờ chiếc xe lại dừng lại sau khi rẽ vào một con ngõ hẹp.
Cả trước cả sau đều có xe đến, kẹp xe của anh ta vào giữa.
Tài xế taxi sợ hãi vừa nói “chuyện gì thế này”, “chàng trai trẻ, cậu trêu phải ai rồi à”, “ôi chao sao tôi lại đen đủi thế
này” vừa vội vã xuống xe.
Ảnh mắt Tân Dương cũng lạnh đi, anh ta nhìn cảnh tượng trước mặt mình, còn có gì mà anh ta không biết nữa
không?
Tổng cộng mười người bước từ trên xe xuống, họ lũ lượt bao vây lấy Tân Dương, ai cũng cợt nhà báo Tân Dương
cho bọn họ ít tiền tiêu.
Tân Dương kéo vành mũ rất thấp, đám côn đồ không nhìn thấy sắc mặt anh ta, nhưng bọn chúng biết người này
chính là Tân Dương.
Bởi vì người thuê bọn chúng đã chuẩn bị xong tất cả mọi chuyện rồi.
“Thằng ranh kia, nôn tiền ra đây!”
Tên côn đồ cầm đầu vừa xòe tay ra vừa áp sát vào Tân Dương.
Ai ngờ khi còn cách Tân Dương ba mét, Tân Dương lại chạy hai bước rồi cả cơ thể bật lên, đạp một phát vào ngực
người kia.
Tên côn đồ đó còn chưa kịp phản ứng đã bị đạp bay ra xa hai mét rồi.
Những tên khác thấy vậy đều sững sờ.
Không phải người thuê bọn chúng đã nói bọn chúng sẽ cướp tiên của một gã đàn ông trói gà không chặt à?
Đám côn đồ vẫn còn chưa kịp định thần lại, Tân Dương đã giơ tay chéo nhau rồi chém xuống một tên côn đồ khác.
Tên côn đồ bị đánh vào cổ, hắn cảm thấy đầu mình lại đi, khi hắn chúi sang một bên, bàn tay còn lại của Tân Dương
đã đến, chặt thẳng vào cổ bên kia của hắn.
Cả hai bên cổ của người đó đều bị đánh mạnh, hắn ta không còn sức lực gì để trả đòn nữa.
Còn Tân Dương lại xoay mình, đá vào mặt người đứng sau ngay khi hạ gục người kia, đồng thời thuận thể dùng
cùi chỏ thúc vào cổ của tên côn đồ bên cạnh, sau đó lại tát vào mặt một tên côn đồ khác nữa.
Ngón tấn công của Tân Dương thành thục như một tay kỳ cựu, là cách thức chiến đấu đúng chuẩn sách giáo khoa điển hình, hoàn toàn
ti lệ nghịch với cơ thế gầy guộc của anh ta.
Đám côn đồ này hoàn toàn không phải đối thủ của Tân Dương, chẳng mấy chốc đã bị anh ta đánh gục.
Tân Dương liếc nhìn những người đang nằm dưới đất rồi gọi
“Tao nói cho mày biết, khôn hồn thì để anh em bọn tao đi, không thì chờ bọn tạo ra khỏi đồn cảnh sát rồi, bọn tao có chết cũng sẽ trả
thù mày…”
ĐÂY NÈ
*********************************
Mẹ Tân Dương thực sự rất cần khoản tiền này, nhưng…
Trên đời này làm gì có cái bánh nào rơi từ trên trời xuống?
Từ3 khi anh ta sinh ra đến giờ, anh ta chỉ biết cái gì gọi là tình người ấm lạnh, bỏ đá xuống giếng.
“Ông cần tôi làm gì?” Tân1 Dương hỏi.
“Đây là chút tâm ý của sếp chúng tôi. Hai hôm nay có cậu nên quán bar kinh doanh tốt hơn rất nhiều, vì vậy sếp
9thấy cậu có chỗ khó khăn, tình nguyện chi tiền cho cậu vay trước. Cậu cứ cầm mà dùng tạm trước đi, còn bên này
thì cậu vẫn phải đến3 hàng ngày
Tân Dương sững sờ một lát rồi đưa hai tay đón lấy tấm thẻ ngân hàng, anh ta cúi mình chín mươi độ với tổng giám
8đốc khiến tổng giám đốc hốt hoảng, vội vàng đi lên nói “không cần làm vậy đâu”.
Tân Dương cầm thẻ ngân hàng, rời khỏi Số Một Hoàng Gia bằng lối đi của nhân viên.
Trước khi đi, Tân Dương khoác một chiếc áo ra ngoài, ngồi lên xe taxi do nhân viên quán bar gọi hộ rồi đến bệnh
viện.
Ai ngờ chiếc xe lại dừng lại sau khi rẽ vào một con ngõ hẹp.
Cả trước cả sau đều có xe đến, kẹp xe của anh ta vào giữa.
Tài xế taxi sợ hãi vừa nói “chuyện gì thế này”, “chàng trai trẻ, cậu trêu phải ai rồi à”, “ôi chao sao tôi lại đen đủi thế
này” vừa vội vã xuống xe.
Ảnh mắt Tân Dương cũng lạnh đi, anh ta nhìn cảnh tượng trước mặt mình, còn có gì mà anh ta không biết nữa
không?
Tổng cộng mười người bước từ trên xe xuống, họ lũ lượt bao vây lấy Tân Dương, ai cũng cợt nhà báo Tân Dương
cho bọn họ ít tiền tiêu.
Tân Dương kéo vành mũ rất thấp, đám côn đồ không nhìn thấy sắc mặt anh ta, nhưng bọn chúng biết người này
chính là Tân Dương.
Bởi vì người thuê bọn chúng đã chuẩn bị xong tất cả mọi chuyện rồi.
“Thằng ranh kia, nôn tiền ra đây!”
Tên côn đồ cầm đầu vừa xòe tay ra vừa áp sát vào Tân Dương.
Ai ngờ khi còn cách Tân Dương ba mét, Tân Dương lại chạy hai bước rồi cả cơ thể bật lên, đạp một phát vào ngực
người kia.
Tên côn đồ đó còn chưa kịp phản ứng đã bị đạp bay ra xa hai mét rồi.
Những tên khác thấy vậy đều sững sờ.
Không phải người thuê bọn chúng đã nói bọn chúng sẽ cướp tiên của một gã đàn ông trói gà không chặt à?
Đám côn đồ vẫn còn chưa kịp định thần lại, Tân Dương đã giơ tay chéo nhau rồi chém xuống một tên côn đồ khác.
Tên côn đồ bị đánh vào cổ, hắn cảm thấy đầu mình lại đi, khi hắn chúi sang một bên, bàn tay còn lại của Tân Dương
đã đến, chặt thẳng vào cổ bên kia của hắn.
Cả hai bên cổ của người đó đều bị đánh mạnh, hắn ta không còn sức lực gì để trả đòn nữa.
Còn Tân Dương lại xoay mình, đá vào mặt người đứng sau ngay khi hạ gục người kia, đồng thời thuận thể dùng
cùi chỏ thúc vào cổ của tên côn đồ bên cạnh, sau đó lại tát vào mặt một tên côn đồ khác nữa.
Ngón tấn công của Tân Dương thành thục như một tay kỳ cựu, là cách thức chiến đấu đúng chuẩn sách giáo khoa điển hình, hoàn toàn
ti lệ nghịch với cơ thế gầy guộc của anh ta.
Đám côn đồ này hoàn toàn không phải đối thủ của Tân Dương, chẳng mấy chốc đã bị anh ta đánh gục.
Tân Dương liếc nhìn những người đang nằm dưới đất rồi gọi
“Tao nói cho mày biết, khôn hồn thì để anh em bọn tao đi, không thì chờ bọn tạo ra khỏi đồn cảnh sát rồi, bọn tao có chết cũng sẽ trả
thù mày…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.