Chương 831
Nguyên Lai
11/11/2023
MÌNH ĐANG LÀM ĐỒ ÁN VỀ WEBSITE ĐỌC TRUYỆN ONLINE NÊN RẤT CẦN SỰ ĐÓNG GÓP CỦA CÁC BẠN QUA FORM SAU! CÁC BẠN MÀ KHÔNG ĐIỀN CHO MÌNH MÌNH DỖI KHÔNG RA TRUYỆN NỮA ĐÂU ĐẤY!
ĐÂY NÈ
*********************************
Tân Dương không muốn nghe đám côn đồ này hò hét nên giơ chân lên đạp thẳng vào lưng hắn ta. Một cơn đau
nhói lan đến từ 3phần thận, tên đại ca đám côn | đồ đau đến mức hét lên thảm thiết rồi không dám chửi bới lung
tung nữa.
Năm phú1t sau, cảnh sát đến nơi.
“Là cậu báo cảnh sát à?”
Viên cảnh sát dẫn đầu liếc nhìn đám người đang nằm dư9ới đất rồi lại nhìn Tấn Dương, mắt tràn ngập vẻ nghiêm
nghị.
“Phải”
“Chuyện như thế nào?”
Tân D3ương kể tóm tắt lại nguồn cơn câu chuyện một lần, nhưng viên cảnh sát dẫn đầu lại nhìn đám côn đồ đang
nằm bò dưới đất 8rồi hỏi: “Mấy người thì sao? Mấy người có gì muốn nói không?”
“Anh ta nói dối! Bọn tôi xảy ra tranh cãi với anh ta vì việc nhường đường, anh ta mồm thổi nên chửi bọn tôi, sau đó
mới thành đánh nhau. Bọn tôi muốn anh ta bồi thường!”
“Đúng, phải bồi thường phí chữa trị cho chúng tôi!”
“Không sai, là anh ta cây thể ức hiếp người khác! Anh ta phải bồi thường phí chữa trị cho chúng tôi!”
Cảnh sát nhìn Tần Dương và nói: “Hai bên cung cấp thông tin hoàn toàn khác nhau, tôi không thể chỉ nghe lời của
một mình cậu rồi quyết định ai đúng ai sai được. Bọn họ bị cậu đánh đến mức này rồi, cho dù không phải chịu
trách nhiệm hình sự thì cậu cũng phải bồi thường chi phí chữa trị. Theo chúng tôi về đồn lấy lời khai đi
da.”
Đôi mắt như ao nước từ dưới vành mũ của Tân Dương rực lên lửa giận.
“Tôi sẽ không đi với các anh, các anh cũng có thể chuyển lời cho người phụ nữ đó: dưa chín ép không ngọt, làm
người thì phải biết giữ thể diện. Nếu cô ta thực sự không cần nữa, vậy thì tôi sẽ giúp cô ta. Đến lúc đó đừng trách
tôi công khai tất cả những việc làm ghê tởm của cô ta trước mặt truyền thông và tất cả người hâm mộ.”
Trước lời cảnh cáo của Tân Dương, cảnh sát vừa cười vừa đáp: “Chàng trai trẻ, khi có rượu mời thì tôi khuyên cậu
nên dừng lại đi, xã hội này không phải thứ mà kiểu người như cậu có thể chống lại một mình đầu. Người ta cũng
không có ác ý gì với cậu, chỉ cần cậu thu mình lại, chưa biết chừng sẽ thấy hài lòng nhanh thôi. Bọn tôi muốn có
may mắn như cậu nhưng lại không có được ngoại hình như cậu. Đây là chuyện tốt cho cậu mà cũng tốt cho tôi, cần
gì phải làm đến mức cả hai bên đều thiệt như thế? Nếu cậu muốn bỏ qua, tôi sẽ rời khỏi đây. Nếu cậu vẫn muốn tố
cáo bọn họ, vậy thì cậu phải cùng tôi về đồn cảnh sát. Đến lúc đó cậu sẽ phải chi trả chi phí chữa trị cho bọn họ
đấy”
Tân Dương siết chặt nắm đấm.
Khuôn mặt tuấn tú giấu dưới vành mũ từ từ hiện ra trước mắt cảnh sát, khiển viên cảnh sát từng thấy ảnh của anh
ta cũng phải kinh ngạc trước ngoại hình hạng nhất này.
Cảnh sát cảm thán: “Ông trời thiên vị cậu, cho cậu ngoại hình như thế này, còn có người để ý đến cậu nữa. Cậu trai
trẻ, phụ nữ trong bình thường là được rồi, quan trọng là phải tốt với cậu, đã thế người phụ nữ thích cậu còn xinh
đẹp như vậy nữa. Cậu nói xem có đúng không?”
“Xem ra mấy người cũng bị Mai Thường Kiến mua chuộc rồi, nếu đã như vậy thì gặp nhau trên tòa đi. Ta không
thắng được chính, tuy bây giờ không phải ban ngày ban mặt, nhưng các người không thể một tay che trời đâu.”
Nói xong, Tần Dương chỉ vào chiếc cúc trên áo sơ mi của mình: “Như anh đã nói, có vài chuyện mỗi bên nói một
kiểu, rốt cuộc là ai đúng ai sai, rốt cuộc là tôi có cần bồi thường phí chữa trị cho bọn họ không? Những người này
đã làm những gì? Anh đã nói những gì với tôi? Ở đây đã ghi lại rất tường tận, nếu tòa không thể cho tôi một lời
phải trái như tôi mong muốn, tôi nghĩ cư dân mạng có thể”
“Bây giờ tôi muốn đi, anh chắc chắn là muốn chặn tôi lại chứ?”
“Này!”
Viên cành sát bước nhanh lên chắn đường Tân Dương, vẻ cành cáo xuất hiện trong ánh mắt.
“Cậu trai, sở dĩ tôi nói những lời vừa nãy với cậu là tôi đã nhận đưrợc một cuộc gọi khác cùng lúc cậu gọi đến. Tôi là người từng trải
nên mới quan tâm mà nói thêm đôi câu, cũng như người lớn trong nhà quan tâm đến cậu mà thôi.”
ĐÂY NÈ
*********************************
Tân Dương không muốn nghe đám côn đồ này hò hét nên giơ chân lên đạp thẳng vào lưng hắn ta. Một cơn đau
nhói lan đến từ 3phần thận, tên đại ca đám côn | đồ đau đến mức hét lên thảm thiết rồi không dám chửi bới lung
tung nữa.
Năm phú1t sau, cảnh sát đến nơi.
“Là cậu báo cảnh sát à?”
Viên cảnh sát dẫn đầu liếc nhìn đám người đang nằm dư9ới đất rồi lại nhìn Tấn Dương, mắt tràn ngập vẻ nghiêm
nghị.
“Phải”
“Chuyện như thế nào?”
Tân D3ương kể tóm tắt lại nguồn cơn câu chuyện một lần, nhưng viên cảnh sát dẫn đầu lại nhìn đám côn đồ đang
nằm bò dưới đất 8rồi hỏi: “Mấy người thì sao? Mấy người có gì muốn nói không?”
“Anh ta nói dối! Bọn tôi xảy ra tranh cãi với anh ta vì việc nhường đường, anh ta mồm thổi nên chửi bọn tôi, sau đó
mới thành đánh nhau. Bọn tôi muốn anh ta bồi thường!”
“Đúng, phải bồi thường phí chữa trị cho chúng tôi!”
“Không sai, là anh ta cây thể ức hiếp người khác! Anh ta phải bồi thường phí chữa trị cho chúng tôi!”
Cảnh sát nhìn Tần Dương và nói: “Hai bên cung cấp thông tin hoàn toàn khác nhau, tôi không thể chỉ nghe lời của
một mình cậu rồi quyết định ai đúng ai sai được. Bọn họ bị cậu đánh đến mức này rồi, cho dù không phải chịu
trách nhiệm hình sự thì cậu cũng phải bồi thường chi phí chữa trị. Theo chúng tôi về đồn lấy lời khai đi
da.”
Đôi mắt như ao nước từ dưới vành mũ của Tân Dương rực lên lửa giận.
“Tôi sẽ không đi với các anh, các anh cũng có thể chuyển lời cho người phụ nữ đó: dưa chín ép không ngọt, làm
người thì phải biết giữ thể diện. Nếu cô ta thực sự không cần nữa, vậy thì tôi sẽ giúp cô ta. Đến lúc đó đừng trách
tôi công khai tất cả những việc làm ghê tởm của cô ta trước mặt truyền thông và tất cả người hâm mộ.”
Trước lời cảnh cáo của Tân Dương, cảnh sát vừa cười vừa đáp: “Chàng trai trẻ, khi có rượu mời thì tôi khuyên cậu
nên dừng lại đi, xã hội này không phải thứ mà kiểu người như cậu có thể chống lại một mình đầu. Người ta cũng
không có ác ý gì với cậu, chỉ cần cậu thu mình lại, chưa biết chừng sẽ thấy hài lòng nhanh thôi. Bọn tôi muốn có
may mắn như cậu nhưng lại không có được ngoại hình như cậu. Đây là chuyện tốt cho cậu mà cũng tốt cho tôi, cần
gì phải làm đến mức cả hai bên đều thiệt như thế? Nếu cậu muốn bỏ qua, tôi sẽ rời khỏi đây. Nếu cậu vẫn muốn tố
cáo bọn họ, vậy thì cậu phải cùng tôi về đồn cảnh sát. Đến lúc đó cậu sẽ phải chi trả chi phí chữa trị cho bọn họ
đấy”
Tân Dương siết chặt nắm đấm.
Khuôn mặt tuấn tú giấu dưới vành mũ từ từ hiện ra trước mắt cảnh sát, khiển viên cảnh sát từng thấy ảnh của anh
ta cũng phải kinh ngạc trước ngoại hình hạng nhất này.
Cảnh sát cảm thán: “Ông trời thiên vị cậu, cho cậu ngoại hình như thế này, còn có người để ý đến cậu nữa. Cậu trai
trẻ, phụ nữ trong bình thường là được rồi, quan trọng là phải tốt với cậu, đã thế người phụ nữ thích cậu còn xinh
đẹp như vậy nữa. Cậu nói xem có đúng không?”
“Xem ra mấy người cũng bị Mai Thường Kiến mua chuộc rồi, nếu đã như vậy thì gặp nhau trên tòa đi. Ta không
thắng được chính, tuy bây giờ không phải ban ngày ban mặt, nhưng các người không thể một tay che trời đâu.”
Nói xong, Tần Dương chỉ vào chiếc cúc trên áo sơ mi của mình: “Như anh đã nói, có vài chuyện mỗi bên nói một
kiểu, rốt cuộc là ai đúng ai sai, rốt cuộc là tôi có cần bồi thường phí chữa trị cho bọn họ không? Những người này
đã làm những gì? Anh đã nói những gì với tôi? Ở đây đã ghi lại rất tường tận, nếu tòa không thể cho tôi một lời
phải trái như tôi mong muốn, tôi nghĩ cư dân mạng có thể”
“Bây giờ tôi muốn đi, anh chắc chắn là muốn chặn tôi lại chứ?”
“Này!”
Viên cành sát bước nhanh lên chắn đường Tân Dương, vẻ cành cáo xuất hiện trong ánh mắt.
“Cậu trai, sở dĩ tôi nói những lời vừa nãy với cậu là tôi đã nhận đưrợc một cuộc gọi khác cùng lúc cậu gọi đến. Tôi là người từng trải
nên mới quan tâm mà nói thêm đôi câu, cũng như người lớn trong nhà quan tâm đến cậu mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.