Chương 839
Nguyên Lai
11/11/2023
MÌNH ĐANG LÀM ĐỒ ÁN VỀ WEBSITE ĐỌC TRUYỆN ONLINE NÊN RẤT CẦN SỰ ĐÓNG GÓP CỦA CÁC BẠN QUA FORM SAU! CÁC BẠN MÀ KHÔNG ĐIỀN CHO MÌNH MÌNH DỖI KHÔNG RA TRUYỆN NỮA ĐÂU ĐẤY!
ĐÂY NÈ
*********************************
Bây giờ Cảnh Thiên lại nói với bà Tân rằng đã liên hệ với Viện nghiên cứu Lawrence xong xuôi rồi.
Đây có khác nào tát thẳng vào mặt cô 3ta đầu?
Quan trọng là cô ta còn không dám xen vào nửa câu.
Mai Nhược Đan liếc nhìn Chiến Lê Xuyên hoàn toàn không thèm ngó ngà1ng gì đến cô ta, mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Đồng thời tình cảm trong lòng dành cho Tân Dương cũng biến thành hận thù.
Cô ta đối x9ử tốt với anh ta như thế, cô ta đã tốn bao nhiêu thời gian và sức lực để theo đuổi anh ta.
Không chấp nhận thì thôi, anh ta còn đẩy cô3 ta vào chỗ chết.
Bây giờ Chiến Lê Xuyên đã ở đây rồi, đây là người đàn ông nắm giữ quyền sinh sát đối với cô ta và bổ cô ta, cô ta mu8ốn đi nhưng lại sợ đến mức không thể dịch nổi bước chân.
Bà Tân nằm trên giường liếc nhìn Mai Nhược Đan trở nên bất an ngay sau khi Cảnh Thiên bước vào, bà thôi tỏ vẻ mẹ chồng độc địa như ban nãy, nở nụ cười của một người đàn bà trung niên hiền từ rồi bảo: “Cô Cảnh, thực sự rất
cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã giúp đỡ Tân Dương, giúp đỡ tôi như thế. Cả vị đây nữa, cảm ơn cậu”
Cảnh Thiên cười: “Anh ấy là chồng cháu, tên là Chiến Lê Xuyên. Bác có thể gọi anh ấy là A Xuyên, gọi cháu là Thiên
Thiên.”
Cảnh Thiên cảm thấy mình rất kỳ cục khi nói ra câu này.
Nhưng khi gặp bà Tân, Cảnh Thiên lại vô thức cảm thấy có thiện cảm từ sâu trong xương tủy.
“Ừ, nếu mấy đứa đều là bạn của Dương Dương, vậy thì bác sẽ gọi hai đứa là A Xuyên và Thiên Thiên”
“Vâng”
Cảnh Thiên vừa cười vừa gật đầu, nhưng Mai Nhược Đan lại tái như tro tàn.
Bà Tân gọi chủ tịch của cô ta là A Xuyên, còn cô ta lại đi uy hiếp người đàn bà này.
“Dương Dương tính không nhiệt tình, đứa trẻ như nó khó tìm được bạn bè đối xử thật lòng lắm. Bác thấy nó có thể
tìm được những người bạn như các cháu, dù bác có chết thì cũng có thể yên tâm nhắm mắt rồi”
“Mẹ, mẹ sẽ không chết đâu. Thiên Thiên sẽ cứu mẹ!”.
Bà Tân đưa tay ra xoa đầu Tân Dương.
“Dương Dương, mỗi người một số. Thực ra từ ngày bố con rời xa mẹ, mẹ đã nghĩ đến chuyện đi theo ông ấy rồi.
Nhưng hồi đó mẹ đã có con, con vẫn còn nhỏ như thế, mẹ mà cũng không còn thì con sẽ thành mồ côi, thế nên mẹ
vẫn sống đến tận bây giờ. Mẹ muốn chăm sóc con, cho con một gia đình… Bây giờ con đã lớn khôn rồi, có thể tìm
được bạn bè của riêng mình rồi, mẹ rất vui”
“Mẹ biết bệnh của mẹ mà, không chữa được đầu. Nếu phải chịu đau đớn thì thà nhân lúc còn sống mà ở bên con thì
tốt hơn”
Nghe mẹ nói vậy, Tân Dương cuống lên.
“Mẹ, Thiên Thiên nói rồi, mẹ chữa được” Nói xong, Tân Dương vội vã nhìn sang Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên nói lại với bà Tân những gì ban nãy đã dùng để an ủi Tân Dương, đừng nói đến bà Tân, đến Quân Lạc
Dao và Mai Nhược Đan nghe thấy “sống chung với ung thư”, “có khối u và nhiễm virus một lần rồi sẽ tạo ra kháng
thể” cũng ngần người ra.
Mai Nhược Đạn sợ Chiến Lê Xuyên sẽ truy cứu trách nhiệm nên vội nói: “Chủ tịch, ban nãy tôi đã liên hệ với bác sĩ
phẫu thuật thần kinh giỏi nhất của bệnh viện rồi, ông ấy đã đồng ý sẽ làm phẫu thuật cho bà Tân, hơn nữa tỷ lệ
thành công có thể lên đến hơn 30%”
Để thể hiện thành ý của mình, Mai Nhược Đan vội vàng nâng tỷ lệ thành công lên 10%, hơn nữa còn không đính
kèm điều kiện của mình vào.
Bởi vì Tân Dương đã là bạn của Cảnh Thiên rồi, làm sao cô ta có thể dùng quy tắc ngầm với anh nữa?
Thà vội vàng mất bò mới lo làm chuồng còn hơn.
Nhưng Mai Nhưrợc Đan lại nhận ra dường như những gì cô ta nói đều là thừa thãi.
Tất cả mọi người đều coi những lời cô ta nói như một phát răm, họ còn chẳng buồn cau mày.
ĐÂY NÈ
*********************************
Bây giờ Cảnh Thiên lại nói với bà Tân rằng đã liên hệ với Viện nghiên cứu Lawrence xong xuôi rồi.
Đây có khác nào tát thẳng vào mặt cô 3ta đầu?
Quan trọng là cô ta còn không dám xen vào nửa câu.
Mai Nhược Đan liếc nhìn Chiến Lê Xuyên hoàn toàn không thèm ngó ngà1ng gì đến cô ta, mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Đồng thời tình cảm trong lòng dành cho Tân Dương cũng biến thành hận thù.
Cô ta đối x9ử tốt với anh ta như thế, cô ta đã tốn bao nhiêu thời gian và sức lực để theo đuổi anh ta.
Không chấp nhận thì thôi, anh ta còn đẩy cô3 ta vào chỗ chết.
Bây giờ Chiến Lê Xuyên đã ở đây rồi, đây là người đàn ông nắm giữ quyền sinh sát đối với cô ta và bổ cô ta, cô ta mu8ốn đi nhưng lại sợ đến mức không thể dịch nổi bước chân.
Bà Tân nằm trên giường liếc nhìn Mai Nhược Đan trở nên bất an ngay sau khi Cảnh Thiên bước vào, bà thôi tỏ vẻ mẹ chồng độc địa như ban nãy, nở nụ cười của một người đàn bà trung niên hiền từ rồi bảo: “Cô Cảnh, thực sự rất
cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã giúp đỡ Tân Dương, giúp đỡ tôi như thế. Cả vị đây nữa, cảm ơn cậu”
Cảnh Thiên cười: “Anh ấy là chồng cháu, tên là Chiến Lê Xuyên. Bác có thể gọi anh ấy là A Xuyên, gọi cháu là Thiên
Thiên.”
Cảnh Thiên cảm thấy mình rất kỳ cục khi nói ra câu này.
Nhưng khi gặp bà Tân, Cảnh Thiên lại vô thức cảm thấy có thiện cảm từ sâu trong xương tủy.
“Ừ, nếu mấy đứa đều là bạn của Dương Dương, vậy thì bác sẽ gọi hai đứa là A Xuyên và Thiên Thiên”
“Vâng”
Cảnh Thiên vừa cười vừa gật đầu, nhưng Mai Nhược Đan lại tái như tro tàn.
Bà Tân gọi chủ tịch của cô ta là A Xuyên, còn cô ta lại đi uy hiếp người đàn bà này.
“Dương Dương tính không nhiệt tình, đứa trẻ như nó khó tìm được bạn bè đối xử thật lòng lắm. Bác thấy nó có thể
tìm được những người bạn như các cháu, dù bác có chết thì cũng có thể yên tâm nhắm mắt rồi”
“Mẹ, mẹ sẽ không chết đâu. Thiên Thiên sẽ cứu mẹ!”.
Bà Tân đưa tay ra xoa đầu Tân Dương.
“Dương Dương, mỗi người một số. Thực ra từ ngày bố con rời xa mẹ, mẹ đã nghĩ đến chuyện đi theo ông ấy rồi.
Nhưng hồi đó mẹ đã có con, con vẫn còn nhỏ như thế, mẹ mà cũng không còn thì con sẽ thành mồ côi, thế nên mẹ
vẫn sống đến tận bây giờ. Mẹ muốn chăm sóc con, cho con một gia đình… Bây giờ con đã lớn khôn rồi, có thể tìm
được bạn bè của riêng mình rồi, mẹ rất vui”
“Mẹ biết bệnh của mẹ mà, không chữa được đầu. Nếu phải chịu đau đớn thì thà nhân lúc còn sống mà ở bên con thì
tốt hơn”
Nghe mẹ nói vậy, Tân Dương cuống lên.
“Mẹ, Thiên Thiên nói rồi, mẹ chữa được” Nói xong, Tân Dương vội vã nhìn sang Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên nói lại với bà Tân những gì ban nãy đã dùng để an ủi Tân Dương, đừng nói đến bà Tân, đến Quân Lạc
Dao và Mai Nhược Đan nghe thấy “sống chung với ung thư”, “có khối u và nhiễm virus một lần rồi sẽ tạo ra kháng
thể” cũng ngần người ra.
Mai Nhược Đạn sợ Chiến Lê Xuyên sẽ truy cứu trách nhiệm nên vội nói: “Chủ tịch, ban nãy tôi đã liên hệ với bác sĩ
phẫu thuật thần kinh giỏi nhất của bệnh viện rồi, ông ấy đã đồng ý sẽ làm phẫu thuật cho bà Tân, hơn nữa tỷ lệ
thành công có thể lên đến hơn 30%”
Để thể hiện thành ý của mình, Mai Nhược Đan vội vàng nâng tỷ lệ thành công lên 10%, hơn nữa còn không đính
kèm điều kiện của mình vào.
Bởi vì Tân Dương đã là bạn của Cảnh Thiên rồi, làm sao cô ta có thể dùng quy tắc ngầm với anh nữa?
Thà vội vàng mất bò mới lo làm chuồng còn hơn.
Nhưng Mai Nhưrợc Đan lại nhận ra dường như những gì cô ta nói đều là thừa thãi.
Tất cả mọi người đều coi những lời cô ta nói như một phát răm, họ còn chẳng buồn cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.